Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 83: Chuẩn bị tu luyện

Chương 83: Chuẩn bị tu luyện Buổi sáng 5 giờ. Mặc dù nói có ba tiếng đồng hồ thời gian nghỉ ngơi, nhưng Cố Lan Uyên căn bản cũng không ngủ, bởi vì hôm qua đã ngủ nhiều, sau đó Cố Lan Uyên trong lòng một mực lo lắng đến việc tu luyện tiếp theo, triệt để mất ngủ. Năm giờ vừa đến, tiếng gõ cửa liền vang lên, đồng thời vang lên giọng của Trương Niệm: “Lan Uyên, xuất phát, sư phụ đã đang chờ ngươi.” Cố Lan Uyên từ trên giường đứng dậy mở cửa. Trương Niệm đứng ở cổng nói với Cố Lan Uyên: “Rửa mặt một cái rồi theo ta đi thôi, nhanh lên một chút, đừng để sư phụ chờ lâu, nếu không... Có thể sẽ nhận phải trách phạt.” Cố Lan Uyên bất đắc dĩ đáp: “Biết rồi!” Cố Lan Uyên bắt đầu rửa mặt, còn Đồ Sơn Vấn Nhị hiếu kỳ liếc nhìn Trương Niệm đang chờ ở cửa rồi chạy vào phòng Cố Lan Uyên.
“Tiểu Uyên Uyên, hôm nay sao ngươi dậy sớm thế?” “Đi tu luyện.” “A?” Đồ Sơn Vấn Nhị trợn tròn mắt nhìn Cố Lan Uyên, đây là lần đầu nàng nghe Cố Lan Uyên nói ba chữ “đi tu luyện”.
“Tiểu Uyên Uyên, ngươi bị cái gì kích thích vậy?” Cố Lan Uyên đầy oán khí lầm bầm: “Đúng đó, ta bị kích thích đó, lúc đầu ta đã không muốn tới nơi này rồi, nghĩ rằng kiểm tra t·h·i·ê·n phú không qua là được, ai ngờ lại thông qua trúng tuyển. Cái này không nói gì, ta chỉ muốn sau khi chuyển đi chỗ khác sẽ hưởng thụ cuộc sống, nhưng mà t·h·i·ê·n phú tốt lại bị ép cho cái đặc quyền, để ta chọn một trong ba lão già làm thầy, ta đâu có ngu, chẳng phải là tương đương với ta nói lời tạm biệt với cuộc sống thỏa mãn của ta sao? Cho nên ta liều mạng cự tuyệt, nhưng một lão già nóng nảy cứ muốn thu ta làm học sinh, ta không muốn cũng không được, đúng là tạo nghiệt gì đây, xui xẻo quá đi mất, thế này là sao, sáng sớm nay đã bắt ta đi theo hắn tu luyện, không đi còn không được, có thể sẽ bị phạt, chuyện gì vậy chứ!” Đồ Sơn Vấn Nhị nghe giọng bực bội của Cố Lan Uyên mà nghe như vịt nghe sấm. Nhưng cũng nghe ra được nội dung quan trọng, Cố Lan Uyên bị một lão già thu làm học sinh, sau đó bắt ép Cố Lan Uyên hiện tại đi tu luyện.
“Thế à, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao, Tiểu Uyên Uyên cố lên!” Cố Lan Uyên trừng mắt nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị: “Chuyện tốt? Với ta mà nói, đây là chuyện đen đủi nhất đấy!” “Thôi, ta đi đây.” Cố Lan Uyên biết rõ kéo dài thời gian là quyết định ngu xuẩn, lát nữa vì thế mà bị phạt thì đúng là tính không ra. Cố Lan Uyên đi theo Trương Niệm rời đi, lúc ra cửa, Cố Lan Uyên đã thấy Lâm Ngật xuyên đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Cố Lan Uyên trực tiếp lảng mắt đi, hôm nay xem ra không được thuận lợi rồi, sáng sớm đã gặp cái thứ xui xẻo. Lâm Ngật xuyên cũng chuẩn bị xuất phát đến chỗ của Lý Hòa Phong. Tâm tình Lâm Ngật xuyên hiện tại vô cùng tốt, tất cả đều theo hướng tốt mà phát triển.
Trương Niệm không dẫn Cố Lan Uyên đến tháp cao, mà là dẫn Cố Lan Uyên đến một khu rừng rậm. Vượt qua khu rừng thì thấy một thác nước.
Cố Lan Uyên kinh ngạc nói: “Ở đây có thác nước à?” Trương Niệm đáp: “Đúng vậy, nơi này rất gần Đông Khu, nên nơi này có rừng rậm, đồng thời nối liền với một ngọn núi của Đông Khu.” Cố Lan Uyên nghiêng đầu nhìn Trương Niệm: “Ách, ta nên xưng hô ngươi thế nào?” Trương Niệm cười nhẹ nói: “Cứ gọi ta sư huynh là được, ta là đệ tử của sư phụ, còn ngươi là học sinh của sư phụ, ta và ngươi là ngang hàng.” Cố Lan Uyên tò mò hỏi: “Trương sư huynh, Vô Nhai Thư Viện sao lại gọi là thư viện vậy? Đã có cả võ giả đến học, vậy gọi Võ Viện cũng được mà?” Trương Niệm giải thích: “Đây là tên do Sơ Nhậm Vô Nhai tử đặt, nơi mà Sơ Nhậm Vô Nhai tử từng theo học cũng gọi là Vô Nhai Thư Viện, nên lúc sáng lập Vô Nhai Thư Viện ở Đại Lương đã tiếp tục dùng cái tên này.” Cố Lan Uyên kinh ngạc nói: “Sơ Nhậm Vô Nhai tử? Chẳng lẽ Vô Nhai tử là một danh hiệu truyền lại à? Không phải là tên thật sao?” Trương Niệm khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mỗi một đời viện trưởng đều sẽ kế tục danh hiệu Vô Nhai tử này, đã truyền qua rất nhiều rồi, còn tên thật của Sơ Nhậm Vô Nhai tử không phải là tên này, là vì ân sư dạy dỗ ông có tên là Vô Nhai tử, cho nên để kỷ niệm ân sư mà đem danh hiệu Vô Nhai tử này truyền lại.” “Ra là vậy, nội tình của Vô Nhai Thư Viện thật đúng là sâu dày, vậy, phương thức tu luyện của lão già kia như thế nào, có mệt lắm không?” Cố Lan Uyên tìm hiểu tình hình tu luyện.
Trương Niệm trấn an nói: “Mệt thì chắc chắn có hơi mệt, nhưng sư phụ cũng sẽ căn cứ vào tình hình của ngươi mà đưa ra sự sắp xếp tu luyện cho ngươi, nên điểm này ngươi không cần lo lắng.” Cố Lan Uyên trong lòng thầm phỉ nhổ, Trương Niệm nói cũng quá khách sáo, cường độ tu luyện của Phương Càn chắc chắn là rất cao.
Cố Lan Uyên lại hỏi ngay: “Vậy thời gian tu luyện thì sao?” “Thời gian tu luyện tùy tình hình mà quyết định, không có thời gian cụ thể, sư phụ thấy hôm nay ngươi tu luyện đủ rồi thì sẽ cho ngươi về nghỉ.” Nghe Trương Niệm trả lời, Cố Lan Uyên trong lòng như đánh trống, không sợ những thứ có sắp xếp cụ thể và thời gian cụ thể, chỉ sợ những loại mập mờ như này.
Trương Niệm dẫn Cố Lan Uyên đi tới căn nhà nhỏ ở bên trên thác nước: “Đây là nơi sư phụ ở bình thường.” Cố Lan Uyên nhìn xung quanh một lượt: “Ấy? Hắn không có ở đây à?” Giọng của Cố Lan Uyên mang theo kinh hỉ, nếu Phương Càn không có ở đây, vậy chẳng phải không cần phải tu luyện. Nhưng Trương Niệm ngay lập tức dội một gáo nước lạnh. Trương Niệm chỉ về hướng thác nước: “Sư phụ đang tu luyện đấy.” Cố Lan Uyên nhìn về hướng thác nước, lập tức tê cả da đầu. Phương Càn cởi trần nửa người trên, ngồi xếp bằng ở tảng đá dưới thác nước, đang để dòng nước xiết của thác nước xối vào người.
Cố Lan Uyên xoay cổ một cách cứng ngắc nhìn về phía Trương Niệm dò hỏi: “Ta không phải... cũng phải tu luyện như vậy chứ? Như vậy thì ta tuyệt đối làm không được!” Trương Niệm nhìn bộ dáng hoảng sợ của Cố Lan Uyên, buồn cười nói: “Đương nhiên không bắt ngươi tu luyện giống như sư phụ, bây giờ ngươi còn chưa có vào phẩm, nếu bắt ngươi ngồi dưới thác nước chịu dòng nước mạnh dội vào thì xương cốt của ngươi gãy hết cả thôi, mọi việc đều cần từng bước một mà.” Phương Càn đang ngồi xếp bằng ở dưới thác nước đứng lên, nhẹ nhàng lướt đi trên mặt nước, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, nhanh chóng đi về phía Cố Lan Uyên và Trương Niệm. Vừa thấy Cố Lan Uyên, Phương Càn liền hừ một tiếng: “Nghe nói tối qua ngươi định chạy trốn à?” Cố Lan Uyên mạnh miệng phản bác: “Ai nói ta chạy trốn, ta chỉ là ban đêm mất ngủ đi dạo thôi!” “À, lần này không chấp nhặt với ngươi, nhưng còn lần sau nữa thì sẽ không may mắn như vậy đâu, Tiểu Niệm, đi chuẩn bị đi.” “Vâng, ta đi chuẩn bị ngay.” Trương Niệm đi vào căn phòng nhỏ của Phương Càn, Cố Lan Uyên cũng không biết phải chuẩn bị gì, trong lòng vô cùng bất an.
Phương Càn liếc xéo Cố Lan Uyên nói: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt vào nhé, thời gian tu luyện của ngươi đã quá muộn rồi, một số huyệt vị đều bị bế tắc, sắp tới cần dùng phương p·h·áp đặc biệt để đả thông những huyệt vị bị bế tắc đó.” Trong lòng Cố Lan Uyên cảm giác bất an ngày càng dày đặc, rất muốn trốn, nhưng trốn không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận