Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 124: Dẫn đạo tô đẹp đồng

Sau khi Hô Diên Duẫn Thần rời đi, Cố Lan Uyên vừa định ngồi trở lại chỗ thì cửa lại đột ngột bị gõ. Cố Lan Uyên còn tưởng là Hô Diên Duẫn Thần bỏ sót điều gì muốn hỏi nên quay lại mở cửa, phát hiện là Tô Uyển Đồng. Tô Uyển Đồng mặt mày nhăn nhó, Cố Lan Uyên hiểu rõ Tô Uyển Đồng đến tìm hắn vì chuyện gì. Lần trước hắn đã hứa với Tô Uyển Đồng rằng khi nào Lâm Ngật Xuyên đi Đông Khu sẽ để nàng tới tìm hắn, hắn sẽ kể cho Tô Uyển Đồng chuyện của Ứng Ức Tuyết. "Vào đi, ta sẽ cho ngươi biết Ứng Ức Tuyết đã làm những gì." Tô Uyển Đồng bước vào phòng Cố Lan Uyên, ngồi xuống ghế. Cố Lan Uyên cười khẩy: "Thật không ngờ a, ngươi và Lâm Ngật Xuyên lại như kiểu 'Vương Bát nhìn Lục Đậu', vừa nhìn đã thấy vừa mắt." Tô Uyển Đồng nheo mắt, ai là Vương Bát ai là Lục Đậu chứ! Sao vừa mới bắt đầu đã mắng người rồi? Tô Uyển Đồng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Cố thiếu gia, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao Ngật Xuyên lại tấn công ngươi, rồi tại sao Ngật Xuyên lại nói mình bị lợi dụng?" Cố Lan Uyên cười nhạo nói: "Hắn quả thực không nói gì cho ngươi cả, xem ra là để bảo vệ ngươi, sợ ngươi làm ra chuyện gì không lý trí. Nếu vậy thì vì tình cũ, ta khuyên ngươi một câu, chuyện này không biết sẽ tốt hơn." Tô Uyển Đồng trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta muốn biết." Cố Lan Uyên cười đầy ẩn ý, hắn biết Tô Uyển Đồng chắc chắn muốn biết, như vậy về sau xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, dù sao hắn cũng đã khuyên rồi. Cố Lan Uyên trong lòng quyết định, liền nói ra: "Lâm Ngật Xuyên bị Ứng Ức Tuyết và Hô Diên Duẫn Thần... cũng chính là An Duẫn Thần kia, lợi dụng. Hô Diên Duẫn Thần muốn mượn tay Lâm Ngật Xuyên để giết ta, còn Ứng Ức Tuyết là người hắn sắp xếp bên cạnh Lâm Ngật Xuyên để thu thập tình báo. Ứng Ức Tuyết biết được Lâm Ngật Xuyên có thù nhà, Hô Diên Duẫn Thần liền bảo Ứng Ức Tuyết cố ý để Lâm Ngật Xuyên đến Nam Khu, để Lý Kỳ Kiệt, người cũng bị mê hoặc, chính miệng nói ra hung thủ giết người nhà hắn là Phủ Thái Úy. Lý Kỳ Kiệt là hoàng tử, lời nói của hắn trong mắt Lâm Ngật Xuyên rất chân thực. Như vậy, Lâm Ngật Xuyên nhất định sẽ muốn giết ta, giờ ngươi hiểu chưa?" Vẻ mặt Tô Uyển Đồng trở nên vô cùng phẫn nộ. Nàng vốn cho rằng Ứng Ức Tuyết là người không tệ, không ngờ lại là giả tạo, thật sự quá đáng. Cố Lan Uyên giọng buồn bã nói: "Lâm Ngật Xuyên hiện tại có thể gặp nguy hiểm rồi, Hô Diên Duẫn Thần là thái tử Tây Kỳ Quốc đấy, bị hắn để mắt đến chắc chắn rất phiền phức. Nếu như ngươi không quá thích Lâm Ngật Xuyên thì ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào vũng nước đục này." Tô Uyển Đồng cũng thấy khó khăn, nếu như Hô Diên Duẫn Thần thật sự là thái tử Tây Kỳ thì đúng là rất phiền phức. Tô Uyển Đồng đột nhiên nhìn về phía Cố Lan Uyên. Không đợi Tô Uyển Đồng mở miệng nói, Cố Lan Uyên đã nói thẳng: "Đừng nói nhờ ta giúp đỡ, loại lời nhảm nhí đó, ta không giết Lâm Ngật Xuyên đã là tốt lắm rồi, ngươi đừng cho rằng ta dễ nói chuyện vậy chứ? Bây giờ chỉ là ta còn có việc khẩn cấp hơn Lâm Ngật Xuyên, nếu không...ngươi nghĩ hắn còn có thể sống mà đi Đông Khu à?" Vẻ mặt Tô Uyển Đồng ngượng ngùng nói: "Nếu Cố thiếu gia và Hô Diên Duẫn Thần có mâu thuẫn, vậy thì 'địch của địch là bạn' chẳng phải sao?" Cố Lan Uyên cười lạnh nói: "À, 'địch của địch là bạn' cũng phải tùy trường hợp, trong mắt ta Lâm Ngật Xuyên và Hô Diên Duẫn Thần đều như nhau cả thôi, cho nên không có chuyện đó đâu." Cố Lan Uyên nói tiếp: "Nhưng mà, nể tình ngươi và Vấn Nhị là bạn bè, ta có thể cho ngươi một con đường sáng để giúp Lâm Ngật Xuyên." Tô Uyển Đồng nhìn chằm chằm Cố Lan Uyên: "Cố thiếu gia, xin cứ nói thẳng." Cố Lan Uyên suy tính nói: "Hô Diên Duẫn Thần ngươi không cần đụng vào, ngươi cũng không đụng vào được đâu, nếu ngươi động vào hắn thì có thể ngươi sẽ bị hắn chơi chết. Vì thế, ngươi có thể ra tay với đám thuộc hạ của hắn, có thể nói người Tây Kỳ trong thư viện đều là tay chân của Hô Diên Duẫn Thần cả. Lâm Ngật Xuyên chẳng phải có mấy người huynh đệ chơi khá thân ở thư viện sao? Ngươi đi tìm họ giúp, bịa chuyện cũng được, hạ độc cũng được, chuyện gì tùy các ngươi thôi. Ta chỉ nói đến thế, dù sao cũng không liên quan gì đến ta." Tô Uyển Đồng đứng lên nói: "Cảm ơn Cố thiếu gia đã cho ta biết những điều này, vậy ta xin phép cáo từ." Sau khi Tô Uyển Đồng rời đi, Cố Lan Uyên thở phào nhẹ nhõm. Lâm Ngật Xuyên có mối quan hệ rất tốt, những người kia chắc là sẽ giúp Tô Uyển Đồng, có Tô Uyển Đồng gây trở ngại cho Hô Diên Duẫn Thần, hắn cũng không cần phải quản Hô Diên Duẫn Thần nữa. Sau đó phiền phức sẽ là Hô Diên Duẫn Thần. Vì thư viện không thể tư đấu, giết người càng không được phép trừ khi đem Tô Uyển Đồng và bọn họ đến Giang Cổ Quận để giết. Nhưng vì người của Cố Lan Uyên đang điều tra người của Hô Diên Duẫn Thần ở Giang Cổ Quận, cho nên để tránh những rắc rối không cần thiết, Hô Diên Duẫn Thần hẳn là sẽ không giết họ. Dù sao giết họ cũng chẳng có lợi ích gì, ngược lại còn để lộ những người ẩn nấp. Tiếp theo, Cố Lan Uyên chuẩn bị dốc toàn lực ứng phó với chuyện ở Kim Lăng... Trên đường về ký túc xá, Tô Uyển Đồng gặp Ứng Ức Tuyết. Tô Uyển Đồng lạnh lùng nói với Ứng Ức Tuyết: "Ứng Ức Tuyết, ta không ngờ ngươi lại là loại người hỗn trướng này, ngươi hãy chuẩn bị đi, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Ứng Ức Tuyết ánh mắt mờ ám nhìn thoáng qua Tô Uyển Đồng, cũng không nói lời nào, trực tiếp rời đi. Tô Uyển Đồng bắt đầu tìm người, những người bạn mà bản thân nàng quen biết, cùng bạn của Lâm Ngật Xuyên, tổng cộng có khoảng tám chín người, tất cả mọi người đều đồng ý giúp đỡ. Một cuộc hành động nhằm vào thuộc hạ của Hô Diên Duẫn Thần bắt đầu. Vài ngày sau, mấy người thuộc hạ của Hô Diên Duẫn Thần đều bị thiết kế nhốt vào phòng cấm đoán. Hô Diên Duẫn Thần cũng phát hiện có người đang nhằm vào bọn họ, sau khi điều tra mới biết là do Tô Uyển Đồng và đám người của nàng. Hô Diên Duẫn Thần cũng không để ý, trong mắt Hô Diên Duẫn Thần thì đám người của Tô Uyển Đồng chỉ là tép riu, đối với Hô Diên Duẫn Thần mà nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là những bức thư kia. Theo Hô Diên Duẫn Thần, người khả nghi nhất chỉ có hai người, Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên. Mà người có hiềm nghi lớn nhất chính là Cố Lan Uyên, vì thế Hô Diên Duẫn Thần vẫn luôn để ý động tĩnh của Cố Lan Uyên. Khi Lâm Ngật Xuyên vào Đông Khu được mười hai ngày. Cố Lan Uyên nhận được một bức thư, là thư của Lão Phùng, Lão Phùng đã đến Giang Cổ Quận. Cố Lan Uyên lập tức đi tìm Phương Càn xin nghỉ, chuẩn bị rời khỏi Vô Nhai Thư Viện. Cố Lan Uyên vừa đi, người của Hô Diên Duẫn Thần đã lập tức báo lại. Hô Diên Duẫn Thần nghe xong thì ánh mắt thoáng hiện vẻ độc ác. Hiện tại không biết thư tín ở trong tay ai, vậy thì cứ giải quyết một trong số những người có hiềm nghi, Cố Lan Uyên này vốn dĩ đã rất phiền phức, hơn nữa lại còn có thể có được "hung đao cức phách". Hô Diên Duẫn Thần lập tức phái người cũng xin nghỉ rời khỏi Vô Nhai Thư Viện, để người đó đi tìm "Thân Đồ lão sư" trong lời của Hô Diên Duẫn Thần để ra tay giải quyết Cố Lan Uyên. Còn không hề biết rằng Hô Diên Duẫn Thần lại đang tính toán mình, giờ phút này Cố Lan Uyên đứng bên ngoài Vô Nhai Thư Viện, cảm giác dường như đã qua mấy đời. Một năm chưa đi ra ngoài, hồi tưởng lại một năm này...Thôi, tốt nhất là đừng hồi tưởng, nhớ lại toàn là nước mắt. Cố Lan Uyên hướng đến chỗ ở của Lão Phùng mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận