Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 42: Lần thứ nhất tu luyện
Chương 42: Lần đầu tiên tu luyện Lâm Ngật Xuyên rời khỏi phủ đệ Lý Văn Hạo, tìm khách sạn ở lại. Trong phòng khách sạn, Lâm Ngật Xuyên lấy ra Hà Đồ Lạc Thư hỏi: “Giúp ta biết trước tương lai sắp tới của Cố Lan Uyên.” Hà Đồ Lạc Thư hiện lên chi chít chữ. Lâm Ngật Xuyên sau khi xem xong kinh ngạc nói: “Hả? Hắn vậy mà đạt được linh khế hai mươi mốt khí, thứ nhất hung đao Cức Phách à... Đáng ghét, gia hỏa này sao mà may mắn vậy chứ!” Lâm Ngật Xuyên có chút ghen ghét Cố Lan Uyên. Hà Đồ Lạc Thư trong tay hắn vẫn là do Cố Lan Uyên vứt đi không cần. Thật đúng là người so với người làm người ta tức chết. Hắn một nhân vật phản diện, gia thế hiển hách, gia đình mỹ mãn, cái gì cũng không cần lo. Còn hắn thì sao? Cả nhà bị giết, hung thủ là ai cũng không biết, đến Kim Lăng nhặt được Hà Đồ Lạc Thư coi như đổi vận, nhưng đối với Cố Lan Uyên mấy lần hành động đều thất bại thảm hại. Thậm chí còn ở trong chuồng ngựa bị tưới một mặt nước tiểu ngựa. Nghĩ tới đây, hốc mắt Lâm Ngật Xuyên đột nhiên đỏ lên, trong lòng trào dâng chua xót, dựa vào cái gì mà Cố Lan Uyên lại may mắn như thế. Lâm Ngật Xuyên hụt hẫng lau mũi. Không được, hắn không có tư cách thương tâm, hắn phải hóa đau thương thành sức mạnh, cố gắng mạnh lên, tìm ra hung thủ, sau đó báo thù cho tất cả người nhà họ Lâm đã chết thảm. Vẫn là nhờ Cố Lan Uyên mà ra. Dù sao Cố Lan Uyên là đường tắt để hắn nhanh chóng mạnh lên. Nhưng trải qua mấy lần mắc lừa, Lâm Ngật Xuyên đã không còn tin tưởng tuyệt đối vào việc Hà Đồ Lạc Thư biết trước tương lai. Bây giờ theo Lâm Ngật Xuyên thấy, Hà Đồ Lạc Thư biết trước tương lai chỉ có thể làm tham khảo, không thể coi là chuyện chắc chắn xảy ra. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là Hà Đồ Lạc Thư không phải là bảo bối. Hà Đồ Lạc Thư vẫn là thứ Lâm Ngật Xuyên trân quý nhất, đồng thời là bảo bối không thể thay thế, có thể biết được tình hình của Cố Lan Uyên đúng lúc, ví dụ như việc Cố Lan Uyên đã có được linh khế hung đao Cức Phách.
Nhìn những điều Hà Đồ Lạc Thư biết trước, trong mắt Lâm Ngật Xuyên ánh lên sự kiên định.
“Cố Lan Uyên, lần sau nhất định phải khiến ngươi và ta đối đầu!”
Bảy giờ sáng.
Cố Minh Mộc sau khi xuống triều về nhà, thẳng đến phòng của Cố Lan Uyên. Cố Minh Mộc trực tiếp đẩy cửa ra: “Tiểu Uyên! Dậy mau, bắt đầu tu luyện!” Cố Lan Uyên ngủ siêu ngon giấc, căn bản không nghe thấy tiếng Cố Minh Mộc. Cố Minh Mộc cũng không trông chờ việc mình vừa gọi là có thể dậy được ngay. Đến bên giường Cố Lan Uyên, thấy bộ dạng lúc này của Cố Lan Uyên, Cố Minh Mộc giật mình. Vì hung đao Cức Phách lúc này dính sát vào cổ Cố Lan Uyên, nếu không có lớp huyết dịch trên lưỡi đao, có lẽ Cố Lan Uyên đã tự mình cắt vào cổ rồi.
“Thằng nhóc này, đúng là gan lớn, thật sự không sợ gì cả?” Cố Minh Mộc nắm lấy tay phải Cố Lan Uyên, lấy hung đao Cức Phách ra khỏi cổ, rồi lay bả vai Cố Lan Uyên: “Nhanh chóng dậy đi!” Cố Lan Uyên chép miệng một tiếng, trở mình ngủ tiếp. Mặt Cố Minh Mộc đen lại, xem ra những cách thông thường không thể gọi Cố Lan Uyên dậy được. Cố Minh Mộc trực tiếp nắm chặt cổ áo Cố Lan Uyên, nhấc hắn lên khỏi giường, bắt đứng trên mặt đất. Lúc này Cố Lan Uyên mơ màng tỉnh lại: “Hả? Sao trời đất quay cuồng thế này?” Cố Minh Mộc lớn tiếng nói: “Tỉnh rồi! Mau đi tu luyện!” Cố Lan Uyên lần này thì tỉnh hẳn, cũng phát hiện mình đang đứng. Cố Lan Uyên cầu xin tha thứ: “Cha à, tha cho con được không? Con xin cha đó!” Cố Minh Mộc mặt lạnh tanh nói: “Không có thương lượng gì cả, cho ngươi mười phút rửa mặt, quá mười phút ta cởi thắt lưng đánh ngươi, đánh loại độc ác đó!” Cố Lan Uyên thở dài bắt đầu rửa mặt, vì tay phải bị hung đao Cức Phách chiếm cứ, nên dùng tay trái rửa mặt rất bất tiện. Lúc đầu Cố Lan Uyên còn muốn lề mề một chút, nhưng đến phút thứ 9, thấy Cố Minh Mộc đang mở thắt lưng, Cố Lan Uyên “vèo” một cái liền xong.
“Được rồi, đi ăn điểm tâm, sau đó bắt đầu học cách cảm nhận chân khí, đi thôi.” Cố Lan Uyên ủ rũ cúi đầu đi theo sau Cố Minh Mộc. Lúc đi qua vườn hoa, Đồ Sơn Vấn Nhị đang ngồi xổm chăm sóc hoa trong vườn. Hiện tại Đồ Sơn Vấn Nhị không chỉ chăm sóc hoa thủy tiên của mình, mà còn giúp chăm sóc những hoa khác. Đồ Sơn Vấn Nhị thấy Cố Lan Uyên, liền đầy sức sống chào hỏi: “Tiểu Uyên Uyên, chào buổi sáng!” Cố Lan Uyên yếu ớt đáp: “Sớm~” Cố Minh Mộc liền so sánh: “Nhìn người ta Vấn Nhị kìa, sáng sớm 4 giờ đã tu luyện rồi, còn ngươi thì sao? Ngày nào cũng ngủ đến 9 giờ, ngươi không thấy xấu hổ hả!” “Thể chất của mỗi người khác nhau mà...” Cố Lan Uyên bây giờ chỉ mong mình đột nhiên bị bệnh để có thể không phải tu luyện. Cố Minh Mộc hừ một tiếng: “Thể chất khác nhau? Yên tâm đi, sắp tới ta sẽ cho thể chất của ngươi đuổi kịp!” Cố Lan Uyên ăn xong điểm tâm thì tinh thần hơn một chút. Theo yêu cầu mãnh liệt của Cố Lan Uyên, sân bãi tu luyện được ổn định ở trong vườn hoa. Ở trong vườn hoa, có lẽ Cố Lan Uyên sẽ sinh ra ảo giác mình đang nghỉ ngơi, trong lòng hơi được an ủi một chút. Vì đây là lần đầu Cố Lan Uyên chính thức tu luyện, Lão Phùng và Nam Cung Thấm cũng đến quan sát.
Dưới sự chỉ dẫn của Cố Minh Mộc, Cố Lan Uyên ngồi xếp bằng xuống đúng tư thế. Cố Lan Uyên nhìn Nam Cung Thấm, Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng đang say sưa nhìn mình, bất đắc dĩ nói: “Có thể đừng nhìn như vậy không? Con cảm giác mọi người đang xem khỉ.” “Cứ coi như bọn ta không tồn tại là được.” “Đúng, coi như chúng ta không tồn tại, tiểu Uyên cố gắng tu luyện, ta rất xem trọng ngươi đó.” “Tiểu Uyên Uyên cố lên!” Cố Lan Uyên bất lực thở dài một hơi, thật không thích cảm giác này chút nào. Cố Minh Mộc hướng dẫn Cố Lan Uyên: “Đối với một võ giả, chân khí là yếu tố quan trọng nhất, có chân khí mới có thể tu luyện, chân khí là nền tảng của một võ giả. Bây giờ ta sẽ rót một đạo chân khí vào người ngươi, chân khí sẽ vận hành một lần trong cơ thể ngươi theo phương thức Tiểu chu thiên, để ngươi cảm nhận trước một lần. Sau này khi nào ngươi có thể tự sinh ra chân khí thì cứ vận hành theo cách này là được, nín thở ngưng thần, cảm nhận thật kỹ sự vận hành của chân khí.” Cố Minh Mộc dùng kiếm chỉ vào ngực Cố Lan Uyên một cái. Cố Lan Uyên lập tức cảm thấy có một luồng đồ gì đó nóng nóng tiến vào người mình. Chân khí bắt đầu vận hành trong các huyệt đạo trên cơ thể Cố Lan Uyên. Sau một vòng tuần hoàn, chân khí biến mất. Cố Minh Mộc hỏi: “Nhớ được chưa?” Cố Lan Uyên nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Nhớ...à?” Cố Minh Mộc quát lớn: “Chuyện tu luyện, đừng có cười đùa tít tắp, nhớ được là nhớ được, không nhớ được là không nhớ được, nếu khí vận hành sai có thể bị nội thương, nếu không cẩn thận vận hành đến đại huyệt, ngươi có thể gặp nguy hiểm tính mạng đó! Nghiêm túc một chút!” “Vậy thì làm lại một lần nữa đi ạ!” Cố Lan Uyên cảm thấy mình nhớ rồi, nhưng nghe có thể nguy hiểm đến tính mạng, nên cho chắc chắn, bảo cha hắn lại rót cho mình một đạo chân khí một lần nữa. Cố Minh Mộc mặt đen lại lần nữa rót một đạo chân khí vào người Cố Lan Uyên, vận hành một vòng theo phương thức Tiểu chu thiên.
Nhìn những điều Hà Đồ Lạc Thư biết trước, trong mắt Lâm Ngật Xuyên ánh lên sự kiên định.
“Cố Lan Uyên, lần sau nhất định phải khiến ngươi và ta đối đầu!”
Bảy giờ sáng.
Cố Minh Mộc sau khi xuống triều về nhà, thẳng đến phòng của Cố Lan Uyên. Cố Minh Mộc trực tiếp đẩy cửa ra: “Tiểu Uyên! Dậy mau, bắt đầu tu luyện!” Cố Lan Uyên ngủ siêu ngon giấc, căn bản không nghe thấy tiếng Cố Minh Mộc. Cố Minh Mộc cũng không trông chờ việc mình vừa gọi là có thể dậy được ngay. Đến bên giường Cố Lan Uyên, thấy bộ dạng lúc này của Cố Lan Uyên, Cố Minh Mộc giật mình. Vì hung đao Cức Phách lúc này dính sát vào cổ Cố Lan Uyên, nếu không có lớp huyết dịch trên lưỡi đao, có lẽ Cố Lan Uyên đã tự mình cắt vào cổ rồi.
“Thằng nhóc này, đúng là gan lớn, thật sự không sợ gì cả?” Cố Minh Mộc nắm lấy tay phải Cố Lan Uyên, lấy hung đao Cức Phách ra khỏi cổ, rồi lay bả vai Cố Lan Uyên: “Nhanh chóng dậy đi!” Cố Lan Uyên chép miệng một tiếng, trở mình ngủ tiếp. Mặt Cố Minh Mộc đen lại, xem ra những cách thông thường không thể gọi Cố Lan Uyên dậy được. Cố Minh Mộc trực tiếp nắm chặt cổ áo Cố Lan Uyên, nhấc hắn lên khỏi giường, bắt đứng trên mặt đất. Lúc này Cố Lan Uyên mơ màng tỉnh lại: “Hả? Sao trời đất quay cuồng thế này?” Cố Minh Mộc lớn tiếng nói: “Tỉnh rồi! Mau đi tu luyện!” Cố Lan Uyên lần này thì tỉnh hẳn, cũng phát hiện mình đang đứng. Cố Lan Uyên cầu xin tha thứ: “Cha à, tha cho con được không? Con xin cha đó!” Cố Minh Mộc mặt lạnh tanh nói: “Không có thương lượng gì cả, cho ngươi mười phút rửa mặt, quá mười phút ta cởi thắt lưng đánh ngươi, đánh loại độc ác đó!” Cố Lan Uyên thở dài bắt đầu rửa mặt, vì tay phải bị hung đao Cức Phách chiếm cứ, nên dùng tay trái rửa mặt rất bất tiện. Lúc đầu Cố Lan Uyên còn muốn lề mề một chút, nhưng đến phút thứ 9, thấy Cố Minh Mộc đang mở thắt lưng, Cố Lan Uyên “vèo” một cái liền xong.
“Được rồi, đi ăn điểm tâm, sau đó bắt đầu học cách cảm nhận chân khí, đi thôi.” Cố Lan Uyên ủ rũ cúi đầu đi theo sau Cố Minh Mộc. Lúc đi qua vườn hoa, Đồ Sơn Vấn Nhị đang ngồi xổm chăm sóc hoa trong vườn. Hiện tại Đồ Sơn Vấn Nhị không chỉ chăm sóc hoa thủy tiên của mình, mà còn giúp chăm sóc những hoa khác. Đồ Sơn Vấn Nhị thấy Cố Lan Uyên, liền đầy sức sống chào hỏi: “Tiểu Uyên Uyên, chào buổi sáng!” Cố Lan Uyên yếu ớt đáp: “Sớm~” Cố Minh Mộc liền so sánh: “Nhìn người ta Vấn Nhị kìa, sáng sớm 4 giờ đã tu luyện rồi, còn ngươi thì sao? Ngày nào cũng ngủ đến 9 giờ, ngươi không thấy xấu hổ hả!” “Thể chất của mỗi người khác nhau mà...” Cố Lan Uyên bây giờ chỉ mong mình đột nhiên bị bệnh để có thể không phải tu luyện. Cố Minh Mộc hừ một tiếng: “Thể chất khác nhau? Yên tâm đi, sắp tới ta sẽ cho thể chất của ngươi đuổi kịp!” Cố Lan Uyên ăn xong điểm tâm thì tinh thần hơn một chút. Theo yêu cầu mãnh liệt của Cố Lan Uyên, sân bãi tu luyện được ổn định ở trong vườn hoa. Ở trong vườn hoa, có lẽ Cố Lan Uyên sẽ sinh ra ảo giác mình đang nghỉ ngơi, trong lòng hơi được an ủi một chút. Vì đây là lần đầu Cố Lan Uyên chính thức tu luyện, Lão Phùng và Nam Cung Thấm cũng đến quan sát.
Dưới sự chỉ dẫn của Cố Minh Mộc, Cố Lan Uyên ngồi xếp bằng xuống đúng tư thế. Cố Lan Uyên nhìn Nam Cung Thấm, Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng đang say sưa nhìn mình, bất đắc dĩ nói: “Có thể đừng nhìn như vậy không? Con cảm giác mọi người đang xem khỉ.” “Cứ coi như bọn ta không tồn tại là được.” “Đúng, coi như chúng ta không tồn tại, tiểu Uyên cố gắng tu luyện, ta rất xem trọng ngươi đó.” “Tiểu Uyên Uyên cố lên!” Cố Lan Uyên bất lực thở dài một hơi, thật không thích cảm giác này chút nào. Cố Minh Mộc hướng dẫn Cố Lan Uyên: “Đối với một võ giả, chân khí là yếu tố quan trọng nhất, có chân khí mới có thể tu luyện, chân khí là nền tảng của một võ giả. Bây giờ ta sẽ rót một đạo chân khí vào người ngươi, chân khí sẽ vận hành một lần trong cơ thể ngươi theo phương thức Tiểu chu thiên, để ngươi cảm nhận trước một lần. Sau này khi nào ngươi có thể tự sinh ra chân khí thì cứ vận hành theo cách này là được, nín thở ngưng thần, cảm nhận thật kỹ sự vận hành của chân khí.” Cố Minh Mộc dùng kiếm chỉ vào ngực Cố Lan Uyên một cái. Cố Lan Uyên lập tức cảm thấy có một luồng đồ gì đó nóng nóng tiến vào người mình. Chân khí bắt đầu vận hành trong các huyệt đạo trên cơ thể Cố Lan Uyên. Sau một vòng tuần hoàn, chân khí biến mất. Cố Minh Mộc hỏi: “Nhớ được chưa?” Cố Lan Uyên nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Nhớ...à?” Cố Minh Mộc quát lớn: “Chuyện tu luyện, đừng có cười đùa tít tắp, nhớ được là nhớ được, không nhớ được là không nhớ được, nếu khí vận hành sai có thể bị nội thương, nếu không cẩn thận vận hành đến đại huyệt, ngươi có thể gặp nguy hiểm tính mạng đó! Nghiêm túc một chút!” “Vậy thì làm lại một lần nữa đi ạ!” Cố Lan Uyên cảm thấy mình nhớ rồi, nhưng nghe có thể nguy hiểm đến tính mạng, nên cho chắc chắn, bảo cha hắn lại rót cho mình một đạo chân khí một lần nữa. Cố Minh Mộc mặt đen lại lần nữa rót một đạo chân khí vào người Cố Lan Uyên, vận hành một vòng theo phương thức Tiểu chu thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận