Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 51: Ba phải là được
Chương 51: Ba phải là được Lý Văn Hạo đoán được ý đồ của Lý Thiên Trạch, trong lòng cũng vô cùng tức giận. Tô Uyển Đồng thì không sao, nhưng Cố Lan Uyên nếu c·hết tại hội chùa, hắn liền xong đời, cho nên theo Lý Văn Hạo thấy, Lý Thiên Trạch định trực tiếp muốn bắt hắn ra làm cờ. Lý Văn Hạo lộ vẻ h·u·ng á·c nham hiểm lẩm bẩm: “Thật đúng là không cẩn thận a, nếu lần này ngươi không lộ mặt thì ta còn thật sự không nghĩ ra là ngươi, mà lại đi tìm Lý Kỳ Ninh hoặc Lý Húc Nghiêu gây sự, tưởng ta là quả hồng mềm để dễ bắt nạt sao? Hừ, vậy thì thử xem sao.” Còn tại lầu say mộng, Lý Kỳ Ninh cùng Lý Kỳ Kiệt hai huynh đệ cũng đang thảo luận chuyện này.
“Hoàng huynh, thật sự là lão Thất kia làm sao? Cảm giác không giống a, lão Thất người tốt lắm mà, với lại quan hệ cùng Lý Văn Hạo cũng không tệ nữa.” Lý Kỳ Kiệt không tin lắm chuyện Lý Thiên Trạch lại làm ra chuyện như vậy.
Lý Kỳ Ninh vừa cười vừa nói: “Ta cũng không tin lắm, nhưng thì sao, Kỳ Kiệt, ngươi phải nhớ kỹ, không ai với ai có quan hệ tốt mãi mãi, nhất là khi chúng ta sinh ra ở hoàng gia. Trong mắt ta, lão Thất với ai cũng tốt, cũng chỉ là đang tự tạo đường lui cho mình thôi, như vậy ai lên ngôi cũng sẽ không làm gì hắn, đúng là kiểu người giảo hoạt, không đắc tội bên nào cả, lần này chúng ta phải cảm tạ lão Thất mới được.” Lý Kỳ Kiệt khó hiểu: “Cảm tạ lão Thất? Vì sao phải cảm tạ lão Thất?” Lý Kỳ Ninh uống một ngụm rượu rồi nói: “Lần này Lý Văn Hạo gặp chuyện lớn ở hội chùa, cho nên giờ Lý Văn Hạo đang rất nóng giận, mà mục tiêu nghi ngờ số một của hắn, chắc chắn là ta hoặc Lý Húc Nghiêu. Nhưng cả ba chúng ta đều rõ, hiện tại chưa phải lúc vạch mặt, cho nên vẫn giữ hòa khí bề ngoài. Nếu bây giờ đã vạch mặt thì vị thế trong lòng phụ hoàng chắc chắn giảm sút đi nhiều. Mà lão Thất bây giờ lại thành công giúp chúng ta thu hút hỏa lực, Lý Văn Hạo chắc chắn hiểu rõ việc này, nên dù không phải lão Thất làm, chúng ta cũng nhất định phải nghi ngờ lão Thất. Tiếp đó, ngươi đừng thân thiết quá với lão Thất, chúng ta cần tránh hiềm nghi, mà có lẽ ngươi cũng không gặp được hắn, Vô Nhai Thư Viện sắp khai giảng rồi, ngươi phải đi Vô Nhai Thư Viện cầu học đi, đúng rồi, văn chương thuộc đến đâu rồi?” Vừa nghe Lý Kỳ Ninh hỏi mình thuộc văn chương thế nào, mặt Lý Kỳ Kiệt lập tức ỉu xìu: “Văn chương...tạm tạm rồi ạ.” Lý Kỳ Ninh nghiêm mặt nói: “Cái gì mà tạm tạm! Lần này cho ngươi đi Vô Nhai Thư Viện là phải làm chính sự, nếu lần này có gì ngoài ý muốn mà dẫn đến ngươi không vào được Vô Nhai Thư Viện thì đừng nghĩ sau này còn có thể dễ chịu như thế, ta sẽ nhốt c·ấ·m đoán ngươi. Vô Nhai Thư Viện phải học ba năm, ta sẽ nhốt c·ấ·m đoán ngươi ba năm, để ngươi mỗi ngày trong phòng mà học tập, ăn ngủ nghỉ cũng ở đó! Ngươi phải biết, ta nói được thì làm được!” Nhìn Lý Kỳ Ninh nghiêm khắc, Lý Kỳ Kiệt r·u·n lên cái mình. Hắn đương nhiên biết Lý Kỳ Ninh làm được, ca hắn tuy rất tốt với hắn nhưng đôi khi cũng rất á·c đ·ộ·c. Từng có lần hắn làm sai một chuyện, Lý Kỳ Ninh đã nhốt hắn lại hai tháng, trong hai tháng đó Lý Kỳ Kiệt đã sắp nghẹn đ·i·ê·n rồi. Hai tháng còn chịu không nổi, huống chi là ba năm. Thế là Lý Kỳ Kiệt vội nói: “Hoàng huynh, ta cam đoan, vào ngày khảo hạch Vô Nhai Thư Viện, ta nhất định thuộc làu hết những văn chương đó!” Mặt Lý Kỳ Ninh dịu lại, dặn dò: “Ngươi phải nhớ kỹ chuyện này! Chuyện này rất quan trọng, đừng thấy hoàng huynh ta ngoài triều có nhiều người ủng hộ mà lơ là, đó đều chỉ là bên ngoài, một khi ta yếu thế, những kẻ phản chiến nhanh nhất chính là bọn hắn, cho nên ta cần phải có người của mình để giúp đỡ, rõ chưa?” Lý Kỳ Kiệt vội vàng gật đầu: “Ta hiểu rồi, hoàng huynh!” Lý Kỳ Ninh vừa cười vừa nói: “Ta biết dạo này ngươi cũng vất vả rồi...” Lý Kỳ Ninh vỗ tay, cửa phòng mở ra, hai nữ t·ử xinh đẹp đi vào, Lý Kỳ Kiệt mắt nhìn không rời.
“Hai cô này hàng thượng hạng đó, tự mình chơi vui vẻ, bất quá vui chơi xong rồi thì cố gắng lên cho ta!” Lý Kỳ Kiệt lập tức như phát đ·i·ê·n : “Dạ! Hoàng huynh!” Lý Kỳ Ninh lui ra khỏi phòng, để Lý Kỳ Kiệt tự chơi...
Tại phủ Thái úy, Cố Lan Uyên đắc ý nói với Cố Minh Mộc: “Thế nào, người ta chọn không tệ phải không, chưa đến một ngày đã lan truyền gần hết rồi.” Cố Minh Mộc dùng ánh mắt quái dị nhìn Cố Lan Uyên: “Đúng vậy, hiện tại thì đã m·ất t·ích, chắc bị Lý Thiên Trạch bắt đi rồi, cũng tại ngươi hại ch·ế·t.” Cố Lan Uyên ngụy biện: “Cũng không phải do ta hại c·hết, ta chỉ là nói ác giả ác báo, ta chỉ tính giúp lão t·h·i·ê·n, giúp lão t·h·i·ê·n xử hắn mà thôi.” Cố Minh Mộc cạn lời: “Người bị ngươi hại ch·ế·t rồi mà ngươi còn nói được những lời biện minh như thế sao?” “Mấy cái đó không quan trọng.” Cố Lan Uyên nhắc nhở Cố Minh Mộc: “Lão cha, tiếp theo chắc chắn Lý Thiên Trạch sẽ không chịu nhận đâu, có khi còn sẽ tự mình đến gặp cha, cha cứ giả vờ như không biết gì, đồng thời nói rằng mấy chuyện đó chắc chỉ là tin đồn sai lệch thôi, không tin được các thứ là được rồi. Chuyện này chắc không có gì nữa đâu, tiếp đó sẽ là chuyện của đám Lý Kỳ Ninh, cho dù Lý Thiên Trạch có làm gì đi nữa, hắn cũng sẽ không thể trốn được nữa, và đám Lý Kỳ Ninh kia cho dù không phải Lý Thiên Trạch ra tay, bọn họ cũng sẽ nhắm vào Lý Thiên Trạch thôi.” Cố Minh Mộc nghĩ ngợi rồi hỏi: “Là vì chuyện ở hội chùa phải không?” Cố Lan Uyên gật đầu: “Đúng vậy, chuyện ở hội chùa thì luôn có người phải chịu mũi nhọn thôi, giờ chỉ là tranh đoạt thái t·ử thôi, chứ đâu phải tranh đoạt ngôi hoàng đế đâu, Lý Kỳ Ninh bọn họ không thể vạch mặt ngay bây giờ, họ còn muốn thể hiện tốt trước mặt bệ hạ, dù sao quyền quyết định ở chỗ bệ hạ. Huynh đệ t·ranh c·hấp lại còn gây ra á·m s·át, chắc chắn bệ hạ sẽ không chịu nổi đâu. Cho nên, chiều hướng của vụ này, ít nhiều gì ta cũng đoán ra được. Kết cục cuối cùng chỉ là kết thúc bằng tin đồn mà thôi, một là không có chứng cứ rõ ràng cho thấy Lý Thiên Trạch làm, hai là...Chuyện x·ấ·u trong nhà không được lan ra ngoài.” Cố Minh Mộc đồng tình với suy đoán của Cố Lan Uyên về chiều hướng sự việc này: “Ta cũng nghĩ thế, liên quan đến hoàng t·ử, hơn nữa chỉ vì thái t·ử mà còn á·m s·át thì về sau...có lẽ sẽ càng cực đoan hơn.” Cố Lan Uyên lắc đầu thở dài: “Ở nước nào cũng vậy, sự thay đổi hoàng quyền là thời điểm n·h·ạ·y c·ả·m nhất, lão cha cứ ba phải cho xong, những chuyện bực mình kia đừng có dây vào.” “Ngươi còn dạy cha ngươi phải làm gì sao! Hôm nay con chắc còn chưa tu luyện xong đâu, mau đi luyện ngay đi!” Cố Minh Mộc trở mặt, trợn mắt nhìn Cố Lan Uyên.
Cố Lan Uyên lầm bầm rời phòng, ra vườn hoa tu luyện.
“Hoàng huynh, thật sự là lão Thất kia làm sao? Cảm giác không giống a, lão Thất người tốt lắm mà, với lại quan hệ cùng Lý Văn Hạo cũng không tệ nữa.” Lý Kỳ Kiệt không tin lắm chuyện Lý Thiên Trạch lại làm ra chuyện như vậy.
Lý Kỳ Ninh vừa cười vừa nói: “Ta cũng không tin lắm, nhưng thì sao, Kỳ Kiệt, ngươi phải nhớ kỹ, không ai với ai có quan hệ tốt mãi mãi, nhất là khi chúng ta sinh ra ở hoàng gia. Trong mắt ta, lão Thất với ai cũng tốt, cũng chỉ là đang tự tạo đường lui cho mình thôi, như vậy ai lên ngôi cũng sẽ không làm gì hắn, đúng là kiểu người giảo hoạt, không đắc tội bên nào cả, lần này chúng ta phải cảm tạ lão Thất mới được.” Lý Kỳ Kiệt khó hiểu: “Cảm tạ lão Thất? Vì sao phải cảm tạ lão Thất?” Lý Kỳ Ninh uống một ngụm rượu rồi nói: “Lần này Lý Văn Hạo gặp chuyện lớn ở hội chùa, cho nên giờ Lý Văn Hạo đang rất nóng giận, mà mục tiêu nghi ngờ số một của hắn, chắc chắn là ta hoặc Lý Húc Nghiêu. Nhưng cả ba chúng ta đều rõ, hiện tại chưa phải lúc vạch mặt, cho nên vẫn giữ hòa khí bề ngoài. Nếu bây giờ đã vạch mặt thì vị thế trong lòng phụ hoàng chắc chắn giảm sút đi nhiều. Mà lão Thất bây giờ lại thành công giúp chúng ta thu hút hỏa lực, Lý Văn Hạo chắc chắn hiểu rõ việc này, nên dù không phải lão Thất làm, chúng ta cũng nhất định phải nghi ngờ lão Thất. Tiếp đó, ngươi đừng thân thiết quá với lão Thất, chúng ta cần tránh hiềm nghi, mà có lẽ ngươi cũng không gặp được hắn, Vô Nhai Thư Viện sắp khai giảng rồi, ngươi phải đi Vô Nhai Thư Viện cầu học đi, đúng rồi, văn chương thuộc đến đâu rồi?” Vừa nghe Lý Kỳ Ninh hỏi mình thuộc văn chương thế nào, mặt Lý Kỳ Kiệt lập tức ỉu xìu: “Văn chương...tạm tạm rồi ạ.” Lý Kỳ Ninh nghiêm mặt nói: “Cái gì mà tạm tạm! Lần này cho ngươi đi Vô Nhai Thư Viện là phải làm chính sự, nếu lần này có gì ngoài ý muốn mà dẫn đến ngươi không vào được Vô Nhai Thư Viện thì đừng nghĩ sau này còn có thể dễ chịu như thế, ta sẽ nhốt c·ấ·m đoán ngươi. Vô Nhai Thư Viện phải học ba năm, ta sẽ nhốt c·ấ·m đoán ngươi ba năm, để ngươi mỗi ngày trong phòng mà học tập, ăn ngủ nghỉ cũng ở đó! Ngươi phải biết, ta nói được thì làm được!” Nhìn Lý Kỳ Ninh nghiêm khắc, Lý Kỳ Kiệt r·u·n lên cái mình. Hắn đương nhiên biết Lý Kỳ Ninh làm được, ca hắn tuy rất tốt với hắn nhưng đôi khi cũng rất á·c đ·ộ·c. Từng có lần hắn làm sai một chuyện, Lý Kỳ Ninh đã nhốt hắn lại hai tháng, trong hai tháng đó Lý Kỳ Kiệt đã sắp nghẹn đ·i·ê·n rồi. Hai tháng còn chịu không nổi, huống chi là ba năm. Thế là Lý Kỳ Kiệt vội nói: “Hoàng huynh, ta cam đoan, vào ngày khảo hạch Vô Nhai Thư Viện, ta nhất định thuộc làu hết những văn chương đó!” Mặt Lý Kỳ Ninh dịu lại, dặn dò: “Ngươi phải nhớ kỹ chuyện này! Chuyện này rất quan trọng, đừng thấy hoàng huynh ta ngoài triều có nhiều người ủng hộ mà lơ là, đó đều chỉ là bên ngoài, một khi ta yếu thế, những kẻ phản chiến nhanh nhất chính là bọn hắn, cho nên ta cần phải có người của mình để giúp đỡ, rõ chưa?” Lý Kỳ Kiệt vội vàng gật đầu: “Ta hiểu rồi, hoàng huynh!” Lý Kỳ Ninh vừa cười vừa nói: “Ta biết dạo này ngươi cũng vất vả rồi...” Lý Kỳ Ninh vỗ tay, cửa phòng mở ra, hai nữ t·ử xinh đẹp đi vào, Lý Kỳ Kiệt mắt nhìn không rời.
“Hai cô này hàng thượng hạng đó, tự mình chơi vui vẻ, bất quá vui chơi xong rồi thì cố gắng lên cho ta!” Lý Kỳ Kiệt lập tức như phát đ·i·ê·n : “Dạ! Hoàng huynh!” Lý Kỳ Ninh lui ra khỏi phòng, để Lý Kỳ Kiệt tự chơi...
Tại phủ Thái úy, Cố Lan Uyên đắc ý nói với Cố Minh Mộc: “Thế nào, người ta chọn không tệ phải không, chưa đến một ngày đã lan truyền gần hết rồi.” Cố Minh Mộc dùng ánh mắt quái dị nhìn Cố Lan Uyên: “Đúng vậy, hiện tại thì đã m·ất t·ích, chắc bị Lý Thiên Trạch bắt đi rồi, cũng tại ngươi hại ch·ế·t.” Cố Lan Uyên ngụy biện: “Cũng không phải do ta hại c·hết, ta chỉ là nói ác giả ác báo, ta chỉ tính giúp lão t·h·i·ê·n, giúp lão t·h·i·ê·n xử hắn mà thôi.” Cố Minh Mộc cạn lời: “Người bị ngươi hại ch·ế·t rồi mà ngươi còn nói được những lời biện minh như thế sao?” “Mấy cái đó không quan trọng.” Cố Lan Uyên nhắc nhở Cố Minh Mộc: “Lão cha, tiếp theo chắc chắn Lý Thiên Trạch sẽ không chịu nhận đâu, có khi còn sẽ tự mình đến gặp cha, cha cứ giả vờ như không biết gì, đồng thời nói rằng mấy chuyện đó chắc chỉ là tin đồn sai lệch thôi, không tin được các thứ là được rồi. Chuyện này chắc không có gì nữa đâu, tiếp đó sẽ là chuyện của đám Lý Kỳ Ninh, cho dù Lý Thiên Trạch có làm gì đi nữa, hắn cũng sẽ không thể trốn được nữa, và đám Lý Kỳ Ninh kia cho dù không phải Lý Thiên Trạch ra tay, bọn họ cũng sẽ nhắm vào Lý Thiên Trạch thôi.” Cố Minh Mộc nghĩ ngợi rồi hỏi: “Là vì chuyện ở hội chùa phải không?” Cố Lan Uyên gật đầu: “Đúng vậy, chuyện ở hội chùa thì luôn có người phải chịu mũi nhọn thôi, giờ chỉ là tranh đoạt thái t·ử thôi, chứ đâu phải tranh đoạt ngôi hoàng đế đâu, Lý Kỳ Ninh bọn họ không thể vạch mặt ngay bây giờ, họ còn muốn thể hiện tốt trước mặt bệ hạ, dù sao quyền quyết định ở chỗ bệ hạ. Huynh đệ t·ranh c·hấp lại còn gây ra á·m s·át, chắc chắn bệ hạ sẽ không chịu nổi đâu. Cho nên, chiều hướng của vụ này, ít nhiều gì ta cũng đoán ra được. Kết cục cuối cùng chỉ là kết thúc bằng tin đồn mà thôi, một là không có chứng cứ rõ ràng cho thấy Lý Thiên Trạch làm, hai là...Chuyện x·ấ·u trong nhà không được lan ra ngoài.” Cố Minh Mộc đồng tình với suy đoán của Cố Lan Uyên về chiều hướng sự việc này: “Ta cũng nghĩ thế, liên quan đến hoàng t·ử, hơn nữa chỉ vì thái t·ử mà còn á·m s·át thì về sau...có lẽ sẽ càng cực đoan hơn.” Cố Lan Uyên lắc đầu thở dài: “Ở nước nào cũng vậy, sự thay đổi hoàng quyền là thời điểm n·h·ạ·y c·ả·m nhất, lão cha cứ ba phải cho xong, những chuyện bực mình kia đừng có dây vào.” “Ngươi còn dạy cha ngươi phải làm gì sao! Hôm nay con chắc còn chưa tu luyện xong đâu, mau đi luyện ngay đi!” Cố Minh Mộc trở mặt, trợn mắt nhìn Cố Lan Uyên.
Cố Lan Uyên lầm bầm rời phòng, ra vườn hoa tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận