Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 121: Bạch ngọc gối thư tín

Cố Lan Uyên để Khương Cẩn Diên tìm một cơ hội là có thể hành động, Khương Cẩn Diên có hành động cực nhanh, ngay ngày hôm đó liền ra tay. Mà Đồ Sơn Vấn Nhị, Vân Sơ Ninh cùng Miêu Nhã Huyên ba người làm trợ thủ. Khương Cẩn Diên tiến vào phòng Hô Diên Duẫn Thần liền bắt đầu khuân đồ. Miêu Nhã Huyên cùng “sủng vật” của nàng thì tiến hành cảnh giới, phòng ngừa có người đến. Đồ Sơn Vấn Nhị cùng Vân Sơ Ninh ở ngoài cửa nhận đồ vật mang đến phòng ký túc xá của Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên nhìn đống đồ chồng chất trong phòng, ánh mắt rất nghi hoặc, không phải, sao ngay cả chăn mền cũng đã lấy tới rồi? Bất quá không quan trọng, dù sao đến lúc đó phần lớn đều muốn ném đi. Cố Lan Uyên bắt đầu tìm kiếm trong đống đồ này. Phần lớn đều là đồ vô dụng, mặc dù trông rất đáng tiền, bất quá, Cố Lan Uyên không bao giờ thiếu tiền, cho nên không dùng. Đồ Sơn Vấn Nhị bốn người cũng quay về rồi, Khương Cẩn Diên nói với Cố Lan Uyên: “Có thể chuyển được đều đã chuyển tới ký túc xá của hắn, trong đó không có gì cả.”“Đi, cám ơn.” Cố Lan Uyên vừa lựa chọn vừa tiếp tục tìm kiếm. Đồ Sơn Vấn Nhị tò mò hỏi: “Tiểu Uyên Uyên, ngươi tìm được đồ gì hữu dụng không?” “Vẫn chưa, nhìn qua đều là đồ dùng hàng ngày, không có gì hữu dụng, ta tìm tiếp xem sao.” Cố Lan Uyên tìm xong toàn bộ cũng không phát hiện gì, nhíu mày lẩm bẩm nói: “Tình huống thế nào... Chẳng lẽ đều dọn dẹp sạch sẽ? Cẩn thận vậy sao?” Cố Lan Uyên không tin, lại tìm một lần nữa, vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì. Ngay khi Cố Lan Uyên chuẩn bị từ bỏ, để Khương Cẩn Diên các nàng giúp ném đống đồ này đi thì Cố Lan Uyên đột nhiên phát hiện chiếc gối của Hô Diên Duẫn Thần có vẻ có chút vấn đề. Gối của Hô Diên Duẫn Thần là một chiếc gối bạch ngọc. Lúc đầu Cố Lan Uyên nghĩ chiếc gối bạch ngọc này là một khối nhưng vừa rồi nhờ ánh sáng chiết xạ, phát hiện mặt bên gối bạch ngọc có khe hở, nói cách khác, chiếc gối bạch ngọc này ở giữa được chạm khắc rỗng. Cố Lan Uyên cầm chiếc gối bạch ngọc lên, trực tiếp đập nát. Trong mảnh vỡ gối bạch ngọc, Cố Lan Uyên phát hiện mấy phong thư. Cố Lan Uyên thấy mấy phong thư này trong lòng rất chắc chắn, sơ hở của Hô Diên Duẫn Thần mà hắn muốn tìm, tuyệt đối ở trong nội dung mấy bức thư này. Cố Lan Uyên nói với Đồ Sơn Vấn Nhị bốn người: “Phiền các ngươi đem những thứ này ném hết ra bên ngoài, nhớ kỹ, đừng để ai phát hiện, phải kín đáo.” Đồ Sơn Vấn Nhị bốn người bắt đầu dọn dẹp đồ của Hô Diên Duẫn Thần, còn Cố Lan Uyên thì mở thư ra xem. Nhưng khi Cố Lan Uyên thấy nội dung bên trong thì lập tức giật mình kinh hãi. Cố Lan Uyên đứng dậy đóng cửa sổ lại rồi tiếp tục đọc. Càng xem Cố Lan Uyên trong lòng càng kinh ngạc như sóng biển. Một bức thư này là của Ngũ hoàng tử Lý Húc Nghiêu. Với thân phận Ngũ hoàng tử Lý Húc Nghiêu, lại cấu kết với thái tử Tây Kỳ Quốc Hô Diên Duẫn Thần. Trong thư, Lý Húc Nghiêu báo cáo tiến độ của hắn cho Hô Diên Duẫn Thần, mà tiến độ của hắn, chính là tiến độ hối lộ tướng lĩnh. Rất rõ ràng, Hô Diên Duẫn Thần là người chi tiền. Cố Lan Uyên nhìn những cái tên tướng lĩnh phía trên, đôi mắt vô thức híp lại. Bỏ qua tình huống của thái tử Lý Hữu Càn, phần thắng của Lý Húc Nghiêu là thấp nhất, cho nên quyết định kiếm đường tắt, cấu kết với thế lực đối địch, muốn tiến hành chính biến đoạt quyền sao? Thật đúng là ngu xuẩn, việc này có khác gì dẫn sói vào nhà? Tây Kỳ Quốc và Tấn Quốc hai quốc gia này quanh năm giao chiến với Đại Lương Quốc, nếu Lý Húc Nghiêu thực sự cướp đoạt chính quyền Đại Lương Quốc nhờ lực lượng của Tây Kỳ Quốc thì nước Đại Lương này xem như xong rồi. Việc Hô Diên Duẫn Thần lựa chọn giữ lại những thư từ này, có phải vì phòng ngừa bất trắc mà dùng để uy hiếp Lý Húc Nghiêu? Trong mắt Cố Lan Uyên, Lý Húc Nghiêu cũng ngu xuẩn, trong cuộc hợp tác này, Hô Diên Duẫn Thần chắc chắn là người nắm quyền chủ đạo. Trong thư, ngữ khí của Lý Húc Nghiêu thế nào cũng giống như ngữ khí của một kẻ dưới quyền, phảng phất như đang cầu xin Hô Diên Duẫn Thần. Nhìn theo cách này, việc Hô Diên Duẫn Thần đến Đại Lương Quốc, chắc chắn không chỉ là để cầu học, mà là đang chuẩn bị chờ thời cơ rồi phối hợp Lý Húc Nghiêu tiến hành đoạt quyền. Những người Tây Kỳ ẩn nấp ở Giang Cổ Quận cũng chắc là chuẩn bị hưởng ứng sự sai khiến của Hô Diên Duẫn Thần. Cố Lan Uyên ghi nhớ những cái tên tướng lĩnh bị Lý Húc Nghiêu hối lộ. Nếu Lý Húc Nghiêu thực sự có ý định phối hợp Hô Diên Duẫn Thần tiến hành đoạt quyền, thì dù Lý Hữu Càn còn sống cũng rất phiền phức. Một khi Lý Hữu Càn xuất hiện, Lý Kỳ Ninh, Lý Văn Hạo, Lý Húc Nghiêu và Lý Thiên Trạch chắc chắn sẽ đoán được bọn hắn bị lợi dụng như quân cờ, đến lúc đó bọn họ nói không chừng sẽ chọn ván bài được ăn cả ngã về không. Thực lực của Lý Hữu Càn, Cố Lan Uyên thật ra không rõ lắm, nhưng nghe ca ca Cố Lan Hiên và cha Cố Minh Mộc của hắn nói, đó là một thái tử rất có thủ đoạn, hơn nữa Lý Phong Tông cũng sẽ phối hợp Lý Hữu Càn, mấy người Lý Kỳ Ninh hẳn là không đáng lo. Nhưng! Một khi Hô Diên Duẫn Thần và những người Tây Kỳ này tham gia vào cuộc nội loạn, sẽ hoàn toàn khác. Bốn người Đồ Sơn Vấn Nhị sau khi làm xong việc thấy Cố Lan Uyên đang suy nghĩ, đều không làm phiền mà lặng lẽ lui ra ngoài. Cố Lan Uyên trầm tư một hồi rất lâu rồi đưa ra quyết định. Danh sách này, tuyệt đối không thể giao! Hiện tại phủ thái úy và Thanh Lan Khê tông trở thành Khí tử xem như chuyện đã rồi, càng ngồi ở vị trí cao thì một khi suy sụp sẽ càng không có kết cục tốt, nghĩ muốn tự vệ thì phải đặc biệt thủ đoạn. Mà chuyện này, cái danh sách này cũng có thể làm át chủ bài. Ai dám làm hại người nhà của hắn, hắn sẽ giết người đó, hoàng tử hay thái tử, hoặc là hoàng đế, hắn đều mặc kệ. Đã đưa ra quyết định xong, Cố Lan Uyên thở ra một hơi. “Xem ra thời gian hưởng thụ đã hết, lần này phải dốc toàn lực rồi.” Hô Diên Duẫn Thần về đến ký túc xá của mình, ngơ ngác đứng tại chỗ. Không có... Không còn gì, mọi thứ đều bị mất! Đến cả chén nước hắn uống cũng bị mất! Cảnh tượng này khiến Hô Diên Duẫn Thần não trực tiếp bị đứng hình. Trình Quý Mộc và Kim Tuấn Tề đi theo phía sau Hô Diên Duẫn Thần cũng ngây người kinh ngạc. Trán Hô Diên Duẫn Thần nổi gân xanh, giận dữ hét lên: “Lập tức! Tìm đồ của ta về!” Trình Quý Mộc và Kim Tuấn Tề vội vàng đáp: “Vâng!” Hô Diên Duẫn Thần vào trong ký túc xá, thấy một mảnh vải rách ở dưới mặt bàn. Hô Diên Duẫn Thần vuốt nhẹ mảnh vải rách này, chất liệu lụa tốt nhất, xem ra người kia không phú cũng quý. Người đầu tiên Hô Diên Duẫn Thần nghĩ đến chính là Cố Lan Uyên. Nhưng mảnh vải rách này, chắc chắn không phải của Cố Lan Uyên vì Cố Lan Uyên không mặc loại quần áo này. Bất kể mảnh vải rách này không phải của Cố Lan Uyên thì trong lòng Hô Diên Duẫn Thần, Cố Lan Uyên vẫn có hiềm nghi rất lớn. Hô Diên Duẫn Thần hiện tại không gấp về việc ai trộm đồ của hắn, mà gấp vì thư tín trong chiếc gối bạch ngọc. Nếu như những thư tín này bại lộ, vậy thì toàn bộ kế hoạch của bọn họ rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí bọn họ phải mau chóng rời Giang Cổ Quận về Tây Kỳ Quốc, bởi vì ở lại đây sẽ gặp nguy hiểm. Trình Quý Mộc và Kim Tuấn Tề vội vàng chạy trở về: “Thiếu gia, đồ của ngài bị vứt trong rừng cây!” Hô Diên Duẫn Thần lập tức đi đến rừng cây, khi thấy mảnh vỡ gối bạch ngọc của hắn thì sắc mặt lập tức khó coi dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận