Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 110: Khảo hạch bắt đầu

Chương 110: Khảo hạch bắt đầu
Thời gian thấm thoát trôi qua. Hai ngày đã qua, hôm nay là thời điểm khảo hạch của võ giả cùng kẻ sĩ. Thời gian khảo hạch là một ngày, bắt đầu từ sáu giờ sáng. Lâm Ngật Xuyên từ phòng tạm giam bước ra. Hiện tại Lâm Ngật Xuyên cho người ta cảm giác vô cùng u ám. Râu ria xồm xoàm cùng với đáy mắt vằn vện tia máu. Bị giam trong phòng tạm giam trong khoảng thời gian này, trong đầu Lâm Ngật Xuyên nghĩ đến vì sao Thái úy phủ muốn để hoàng thành ti tiêu diệt Lâm gia, mà tại loại không gian chật hẹp phong bế lại hắc ám này, khiến cho Lâm Ngật Xuyên chui vào ngõ cụt, tư tưởng càng ngày càng cực đoan.
“Cố Lan Uyên...”
Lâm Ngật Xuyên gằn ra tên Cố Lan Uyên, trong giọng nói tràn đầy sát ý.
“Ngật Xuyên!”
Tô Uyển Đồng cùng Ứng Ức Tuyết xuất hiện ở cách Lâm Ngật Xuyên không xa, Lâm Ngật Xuyên hoảng hốt một cái, dằn xuống sát ý trong lòng, gượng gạo nặn ra vẻ tươi cười hướng phía hai người nhẹ gật đầu. Tô Uyển Đồng nhìn Lâm Ngật Xuyên có chút lôi thôi, thở dài nói: “Đi ra là tốt rồi, nhanh đi thu dọn một chút đi, khảo hạch lập tức bắt đầu rồi.”
Tô Uyển Đồng thật ra có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng vừa rồi trên đường Ứng Ức Tuyết nói Lâm Ngật Xuyên chắc chắn rất khó chịu, có vấn đề gì đợi đến khi khảo hạch kết thúc rồi hỏi lại sẽ tốt hơn. Tô Uyển Đồng cảm thấy Ứng Ức Tuyết nói có đạo lý, bởi vậy không hỏi gì cả. Ứng Ức Tuyết vừa cười vừa nói: “Ừ, chúng ta đi thôi.”
Lâm Ngật Xuyên cũng không nói gì thêm, hiện tại trong đầu tất cả đều là lát nữa muốn cùng Cố Lan Uyên tác chiến. Trên đường ba người gặp một người, người kia không để lại dấu vết gật đầu. Ứng Ức Tuyết thấy vậy, yên tâm mang Lâm Ngật Xuyên tiến về ký túc xá. Người này là người Tây Kỳ, cái gật đầu đó đã nói lên Cố Lan Uyên hiện giờ không có ở khu ký túc xá, có thể cho Ứng Ức Tuyết yên tâm mang theo Lâm Ngật Xuyên trở về.
Lúc này Cố Lan Uyên đang cùng Đồ Sơn Vấn Nhị mấy người ở quán cơm ăn điểm tâm. Đến sáu giờ, 36 học sinh võ giả đều tập hợp trên quảng trường. Cố Lan Uyên rất rõ ràng cảm thấy có hai ánh mắt đang dán vào người hắn, hơn nữa hai ánh mắt này tràn đầy ác ý. Cố Lan Uyên dùng ánh mắt liếc nhìn về hướng ánh mắt đó, người đầu tiên là Hô Diên Duẫn Thần. Hợp lý, dù sao hai ngày trước vừa hố hắn một vố. Người thứ hai là…Lâm Ngật Xuyên. Cố Lan Uyên hơi chau mày, ánh mắt Lâm Ngật Xuyên nhìn hắn có chút đáng sợ, một bộ muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Rốt cuộc là sao? Trước kia Lâm Ngật Xuyên dù nhằm vào hắn thế nào, cũng không lộ ra vẻ mặt này, sao đi một chuyến phòng tạm giam lại thành ra thế này? Cố Lan Uyên trong lòng để ý, dù sao lát nữa hắn muốn cùng Lâm Ngật Xuyên đánh nhau.
Triệu Dịch xuất hiện ở trước đám người. “Hôm nay là khảo hạch mỗi năm một lần, quy tắc trước đó đã nói, tiến hành đối chiến một đối một, quy tắc là do các lão sư chúng ta phán định trận đấu này có nên kết thúc hay không, chiến đấu đến điểm dừng, không cho phép lấy việc đánh giết đối phương làm mục đích, mục đích là để thể hiện sự tiến bộ của các ngươi trong một năm qua, khi chúng ta hô dừng thì phải lập tức dừng tất cả động tác, vậy bây giờ bắt đầu rút thăm, số 1 cùng số 2 đối chiến, cứ thế mà suy ra.”
Một vị lão sư ôm một cái rương nhường tất cả mọi người, trừ Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên tiến hành rút thăm. Vì Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên không rút thăm số, cho nên bọn họ là tổ cuối cùng tiến hành chiến đấu. Đồ Sơn Vấn Nhị cùng Vân Sơ Ninh là số 9 và số 10, hai người trở thành đối thủ. Khi rút thăm xong, rất nhanh nghênh đón tổ đầu tiên chiến đấu. Trừ Cố Lan Uyên, thực lực những người ở đây đều không sai biệt lắm, thấp nhất là thực lực ngũ phẩm võ giả, cao nhất là thực lực tam phẩm, bất quá cũng chỉ có một người là thực lực tam phẩm, Hô Diên Duẫn Thần. Tổ thứ nhất chiến đấu đánh có đến có về, đều là gặp chiêu phá chiêu, đánh trọn vẹn hơn nửa giờ mới kết thúc.
Trong tổ thứ hai có người quen của Cố Lan Uyên là Tô Uyển Đồng. Đối thủ của Tô Uyển Đồng là học sinh võ giả ngũ phẩm, Tô Uyển Đồng tứ phẩm có thể nhẹ nhàng chiến thắng đối thủ. Sau mấy tổ nữa, tới trận chiến của võ giả số 9 và số 10, tức là trận chiến của Đồ Sơn Vấn Nhị cùng Vân Sơ Ninh. Đồ Sơn Vấn Nhị khi còn bị tổ chức kia bắt thì có thực lực ngũ phẩm, khi đó nàng đã giết khô một tên võ giả tứ phẩm. Hiện tại thực lực của Đồ Sơn Vấn Nhị đã đến tứ phẩm, mà Vân Sơ Ninh vẫn là thực lực ngũ phẩm, tuy chỉ chênh nhau một phẩm, nhưng trên thực lực cứng, Đồ Sơn Vấn Nhị mạnh hơn Vân Sơ Ninh rất nhiều. Bất quá Vân Sơ Ninh trí thông minh chiến đấu rất cao, cứng rắn kéo thật lâu, đến khi lão sư tuyên bố kết thúc, Vân Sơ Ninh cũng không bị thương gì, chỉ là kiệt sức. Hai người trở về, còn có thể vừa nói vừa cười thương nghiệp lẫn nhau thổi.
“Sơ Ninh, ngươi giỏi thật đấy, chiêu của ta đều đánh không trúng ngươi.”
“Không có đâu, vẫn là Vấn Nhị ngươi giỏi hơn, nếu bị ngươi đánh trúng một cái, có lẽ ta đã nằm luôn rồi.”
Đi tới bên cạnh Cố Lan Uyên, Đồ Sơn Vấn Nhị kiêu ngạo hỏi: “Tiểu Uyên Uyên, sao hả? Chúng ta giỏi chứ?”
“Ừ, giỏi, giỏi, các ngươi đúng là rất giỏi.” Cố Lan Uyên qua loa trả lời một câu.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức sụp đổ: “Thật là qua loa mà.”
Vân Sơ Ninh nhận thấy Cố Lan Uyên có vẻ không yên lòng, nghi ngờ nói: “Tiểu Uyên ca ca, huynh làm sao vậy? Trông huynh có vẻ đang có tâm sự à?”
Cố Lan Uyên khoát tay: “Không có gì.”
Cố Lan Uyên xác thực có tâm sự, đó chính là Lâm Ngật Xuyên kia ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chằm chằm đến Cố Lan Uyên hơi rùng mình. Thật không thích hợp, Lâm Ngật Xuyên là vì tìm Lý Kỳ Kiệt gây phiền phức mới bị quản thúc, lẽ nào lại đổ chuyện này lên đầu hắn sao? Nhưng mà Lâm Ngật Xuyên chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, nhất định có nguyên nhân gì đó, mà nguyên nhân đó tám chín phần mười là do Lý Kỳ Kiệt nói cái gì, lại có liên quan đến hắn, dẫn đến Lâm Ngật Xuyên thành ra bộ dạng này. Thế nhưng, Lý Kỳ Kiệt đã nói gì, khiến cho Lâm Ngật Xuyên biến thành bộ dạng này?
Trận chiến tiếp theo là Hô Diên Duẫn Thần chiến đấu, đối thủ của hắn là người có thực lực ngũ phẩm. Hô Diên Duẫn Thần cũng sử dụng trường đao, Hô Diên Duẫn Thần chỉ vung ra ba đao liền đánh ngã đối thủ, khiến cho đám lão sư nhíu mày. Bởi vì Hô Diên Duẫn Thần không cho đối thủ hiện cơ hội, dẫn đến không thể nào phán đoán được thực lực đối phương. Người học sinh kia cũng rất hoang mang, nếu vì thế mà bị Vô Nhai Thư Viện xoá tên thì quá oan uổng. Triệu Dịch nói với người học sinh kia: “Thực lực đối thủ của ngươi quá mạnh, lát nữa nếu có học sinh nào có tình huống giống ngươi, các ngươi sẽ lại tiến hành một lần khảo hạch, nếu không có thì lão sư sẽ tự mình giao chiến với ngươi để khảo hạch.”
Lúc này người học sinh kia mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo là Miêu Nhã Huyên, Miêu Nhã Huyên chắp tay với Cố Lan Uyên, nói: “Tiểu Uyên Uyên, hãy xem thực lực của vi sư đây, sẽ lấy thế như chẻ tre đánh bại đối phương thế nào!”
Cố Lan Uyên không nói gì, chỉ liếc mắt cho Miêu Nhã Huyên tự mình lý giải. Miêu Nhã Huyên tuy chỉ có thực lực ngũ phẩm, nhưng mà nàng học tập vu cổ thuật, không thể lấy cấp bậc thông thường mà nói. Lúc Miêu Nhã Huyên chiến đấu với đối thủ của mình, đối phương còn chưa kịp phản ứng, trên người đã bò đầy độc trùng, bị cắn một cái liền toi mạng. Lão sư rất nhanh tuyên bố chiến đấu kết thúc, đồng thời nhường đối thủ của Miêu Nhã Huyên cùng đối thủ vừa rồi của Hô Diên Duẫn Thần tái đấu một trận.
Ngoại trừ Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên, cuối cùng một tổ là Ứng Ức Tuyết cùng Khương Cẩn Diên. Khương Cẩn Diên phi thường linh hoạt, nhưng mà không gây ra được uy hiếp với Ứng Ức Tuyết, hơn nữa chiêu thức của Ứng Ức Tuyết đều có thêm hiệu quả lạnh cực kì tốt, khiến Khương Cẩn Diên càng đánh càng lâu, thân thể càng cứng đờ, cuối cùng không địch lại mà thua.
Đợi đến khi đối thủ của Miêu Nhã Huyên và đối thủ vừa nãy của Hô Diên Duẫn Thần giao chiến xong, liền đến phiên Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận