Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 74: Tiến vào trắc nghiệm

Chương 74: Tiến vào trắc nghiệm
Lâm Ngật Xuyên trở thành người đầu tiên được Vô Nhai Thư Viện tuyển chọn, tiếp theo là Tô Uyển Đồng. Tô Uyển Đồng vào rồi thì không thấy ra nữa. Tiểu Lan vô cùng lo lắng: “Tiểu thư vào trong đó đã một lúc rồi, sao vẫn chưa thấy ra vậy?”
Lão Phùng nói với Tiểu Lan: “Đã không ra thì rất có thể đã được tuyển chọn rồi, lát nữa xem bảng là biết thôi.”
Quả nhiên không lâu sau, tấm bảng tên thứ hai đã được treo lên tường. Đúng như Lão Phùng đoán, tấm bảng thứ hai là của Tô Uyển Đồng. Tiểu Lan mừng rỡ khôn xiết: “Tiểu thư trúng tuyển rồi, trúng tuyển rồi! Ta phải nhanh đi báo tin mừng này cho môn chủ và mọi người!”
Tiểu Lan vui vẻ chạy đi. Cố Lan Uyên nhếch mép: “Có cần kích động đến thế không?”
Lão Phùng nhấp một ngụm rượu trong bầu rồi nói: “Sao lại không cần? Vào được Vô Nhai Thư Viện thì chẳng khác nào tương lai ít nhất cũng là một nhân vật lớn, vì sao có nhiều người cố gắng luyện võ, đọc sách như vậy? Chẳng phải cũng vì chút danh lợi sao?”
Cố Lan Uyên không phản bác, chủ yếu là hắn có phản bác cũng chỉ là giả tạo. Bởi vì Cố Lan Uyên cái gì cũng có, nếu không có thì có thể còn phản bác được, chứ hiện tại hắn mà phản bác thì khác nào kẻ đứng nói chuyện mà không bị đau lưng. Tô Uyển Đồng vừa được treo bảng không lâu, lại có một tấm bảng khác được treo lên. “Miêu Nhã Huyên”.
Nhìn cái tên này, Lão Phùng suy đoán nói: “Nhìn cái tên thì có vẻ là người Nam Chiếu Quốc nhỉ, Tiểu Uyên, người Nam Chiếu Quốc thì ngươi cũng phải cẩn thận chút, bọn họ giỏi dùng vu cổ thuật thần bí, khó lòng phòng bị.”
Cố Lan Uyên không hề để ý nói: “Lão Phùng, ngươi biết tính ta rồi đấy, ta thích nằm hưởng thụ, không thích tùy tiện gây thù chuốc oán.”
Điểm này thì Lão Phùng rất đồng tình, Cố Lan Uyên đúng là sẽ không dễ dàng gây thù chuốc oán, cho dù người khác khiêu khích Cố Lan Uyên, nếu hắn muốn trả thù cũng sẽ âm thầm lặng lẽ, không để ai biết mình làm. Tựa như Thất hoàng tử Lý Thiên Trạch, nếu kế hoạch của Cố Lan Uyên thành công, Lý Thiên Trạch sẽ chỉ nhằm vào Lý Văn Hạo và những người khác, căn bản sẽ không nghĩ đến Cố Lan Uyên. Trong mắt người ngoài, Cố Lan Uyên tuy thoạt nhìn vô hại nhưng nếu ai thật sự làm hắn tức giận thì hắn sẽ hóa thành con rắn độc trốn trong bóng tối, tùy thời hành động, tung đòn chí mạng. Mãi đến buổi chiều, đúng như Lão Phùng nói, tốc độ kiểm tra càng lúc càng nhanh hơn, bởi vì những người chờ đợi đã quen với tiết tấu này, không còn lộn xộn như buổi sáng nữa. Một vị lão sư của Vô Nhai Thư Viện hô lớn “Số 278”. Đồ Sơn Vấn Nhị hít sâu một hơi rồi nói: “Ta đi đây.”
Cố Lan Uyên bất lực nói: “Trước khi đi thì ngươi tháo cái dây trên cổ tay ta ra đi!”
Nhưng ngay sau đó một vị lão sư khác lại hô “Số 279”. Mặt Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức rạng rỡ tươi cười: “Bây giờ không cần tháo rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Lão Phùng cười nói: “Tiểu Uyên, Vấn Nhị, hai ngươi cố gắng lên nha.”
Cố Lan Uyên bị Đồ Sơn Vấn Nhị kéo đến trước mặt vị lão sư Vô Nhai Thư Viện, đưa thẻ số của mình lên. Vị lão sư đọc số nhìn thoáng qua dây buộc ở tay Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị, đây là trò gì vậy? Giới trẻ bây giờ chơi ngày càng kỳ quặc, đúng là chẳng hiểu nổi. Xác nhận số xong, thầy đái Lộ dẫn Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị vào Vô Nhai Thư Viện. Ngắm nhìn rừng trúc xanh ngắt, Đồ Sơn Vấn Nhị không khỏi thốt lên: “Oa, chỗ này đẹp thật đấy!”
Cố Lan Uyên thờ ơ đáp: “Đẹp sao? Lát nữa mà có rắn lục trườn ra thì ngươi cứ ở đó mà ngắm rừng trúc đi, còn không bằng hoa trong vườn nhà ta đấy.”
Thầy đái Lộ nghiêng đầu nhìn Cố Lan Uyên một cái, ai đến đây cũng sẽ khen khu rừng trúc này đẹp cả, đúng là không có mắt thẩm mỹ. “A!” Đồ Sơn Vấn Nhị chợt lo lắng: “Uyển Đồng tỷ ấy vào chọn rồi mà chưa thấy ra, nếu hai ta được chọn thì cũng đâu có ra ngoài được, đồ đạc, quần áo với hoa thủy tiên của ta còn ở chỗ Phùng gia gia đấy!”
Cố Lan Uyên khoát tay: “Đây có phải nhà giam đâu, tuyển chọn xong thì chắc chắn có thể ra được thôi, lo gì chứ.”
Thầy đái Lộ trừng mắt, muốn tuyển chọn thì cứ tuyển chọn đi chứ? Nói linh tinh cái gì đấy? Đến Cao Tháp thì vừa hay đến lượt Đồ Sơn Vấn Nhị. Đồ Sơn Vấn Nhị tháo dây buộc ở tay ra, lo lắng dặn dò thầy đái Lộ: “Xin hãy giúp ta để mắt tới hắn, đừng để hắn chạy.”
Mặt Cố Lan Uyên tối sầm lại, đẩy Đồ Sơn Vấn Nhị vào: “Ta đến đây rồi còn chạy đi đâu được chứ, mau vào trong làm bài kiểm tra đi!”
Đồ Sơn Vấn Nhị không yên tâm, vừa đi vừa quay đầu lại, rồi mới vào trong tháp cao. Nhìn ánh mắt kỳ lạ của thầy đái Lộ, Cố Lan Uyên cảm thấy xấu hổ vô cùng. Sau khi vào Cao Tháp, cũng làm theo quy trình, cho Đồ Sơn Vấn Nhị ngưng tụ chân khí trong tay. Chân khí sau khi ngưng tụ tự động bay đến Kỳ Ngộ Bàn. Chân khí không màu bắt đầu hiện ra màu sắc, cuối cùng dừng lại ở màu cam, đồng thời màu cam có hơi đỏ. Ba vị lão giả mở mắt ra, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối. Chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể xuất hiện thêm một người có thiên phú màu đỏ rồi. “Chúc mừng ngươi đã được tuyển chọn, vị thầy giáo dẫn ngươi tới sẽ đưa ngươi đến ký túc xá.”
Đồ Sơn Vấn Nhị hơi ngơ ngác, nhanh vậy đã xong rồi sao? Nhanh thật. Lúc kiểm tra thiên phú trong tháp, trên cửa tháp sẽ hiện ra màu sắc tương ứng. Thấy trên đá hiện màu cam hơi đỏ, thầy đái Lộ cảm thán nói: “Thiên phú màu cam sao, tiếc quá đi mất, hình như chỉ thiếu một chút nữa thôi là có được thiên phú màu đỏ rồi.”
Cố Lan Uyên nhẹ nhàng thở ra, thật lòng hắn mong Đồ Sơn Vấn Nhị có thể vào được Vô Nhai Thư Viện. Đồ Sơn Vấn Nhị từ Cao Tháp đi ra, Cố Lan Uyên cười chúc mừng: “Chúc mừng ngươi đã trở thành học sinh Vô Nhai Thư Viện.”
“Tiểu Uyên Uyên, ngươi cũng phải cố lên nhé!” Trong lòng Đồ Sơn Vấn Nhị hiện giờ không hề có cảm giác vui vẻ, mà ngược lại vô cùng lo lắng. Lo lắng là vì Cố Lan Uyên, sợ Cố Lan Uyên không được chọn. “Về chuyện thiên phú thì ta sao mà cố lên được, cứ tùy duyên đi, ta vào đây.”
Cố Lan Uyên bước vào trong tháp cao. Thầy đái Lộ nói với Đồ Sơn Vấn Nhị: “Bây giờ ta dẫn ngươi đi ký túc xá nhé.”
Đồ Sơn Vấn Nhị nhìn cánh cửa tháp đang đóng lại, nói: “Ta muốn đợi Tiểu Uyên Uyên, nếu Tiểu Uyên Uyên không được chọn thì ta cũng không muốn ở lại chỗ này.”
Thầy đái Lộ:??? Đây là đang làm cái trò gì vậy?! Cố Lan Uyên đi vào, nhìn ba lão giả nhắm mắt, đứng phía sau họ là ba người trung niên, cảm giác áp lực rất lớn, uy nghiêm ngút trời. Nhưng mà có một chuyện rất lúng túng, đó là sau khi vào Cao Tháp, hung đao cứ phách bên hông hắn cứ không ngừng rung lên. Cố Lan Uyên nhỏ giọng nói: “Ngươi yên tĩnh chút đi!”
Một vị lão giả mở mắt ra, nhìn về phía hông Cố Lan Uyên: “Hung đao cứ phách sao? Phùng Huy Hoành là người thế nào của ngươi?”
“Ờm...” Cố Lan Uyên không ngờ lão đầu này quen biết Lão Phùng, nên đành đáp: “Là bạn tốt của ông ta, cũng là quản gia trong phủ ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận