Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 198: phục kích chiến
Chương 198: Chiến phục kích
Hô Diên Duẫn Thần biết được Lý Hữu Càn đích thân mang quân đánh giặc, cả người kích động muốn hỏng. Hiện tại do Lý Húc Nghiêu đã bị giải quyết, nên Hô Diên Duẫn Thần không có cách nào nắm rõ tình hình Kim Lăng, nhưng dù sao thì thân phận thái tử của Lý Hữu Càn là xác định. Chỉ cần bắt được hoặc gϊếт ૮ɦếƭ Lý Hữu Càn, vậy thì đối với quân đội đòn dông nhất định sẽ là một đòn đả kích không nhỏ. Thế là, khi phân tích được nơi Lý Hữu Càn có thể sẽ tấn công tiếp theo, Hô Diên Duẫn Thần lập tức triệu tập binh sĩ, sớm đi mai phục.
Còn ở phía bên ngoài, thông qua điều tra từ tay Xà Nghệ, Cố Lan Uyên đã biết Lý Hữu Càn đích thân dẫn quân đánh giặc, hơn nữa còn rất thuận lợi. Nếu đã biết tình hình này, Cố Lan Uyên đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cố Lan Uyên trước tiên chạy tới Bạch Dương Quận. Trước khi đi gặp Cố Lan Hiên, Cố Lan Uyên bảo Xà Nghệ chờ mình một lát, việc hắn gia nhập tổ chức biến hóa tuyệt đối không thể để cho người khác biết, kể cả người nhà của hắn.
Cố Lan Uyên đến phủ đệ Bạch Dương Quận, gặp được Cố Lan Hiên. Cố Lan Hiên nhìn thấy Cố Lan Uyên thì mừng rỡ, bước nhanh tới trước mặt Cố Lan Uyên hỏi: “Tiểu Uyên, dạo này ngươi đi đâu vậy, ta cứ đợi chờ ngươi sắp xếp đó!”
Cố Lan Uyên cười nói: “Ta giải quyết một số việc chỉ có ta mới làm được, sau đó, lão ca, có một chuyện rất quan trọng cần ngươi đi làm.”
Cố Lan Hiên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nói đi, ta sẽ tận hết khả năng để làm!”
Cố Lan Uyên nghiêm túc nói: “Lát nữa, lão ca ngươi về Kim Lăng đi.”
“Cái gì? Sao lại muốn ta về Kim Lăng?” Cố Lan Hiên rất không hiểu chuyện Cố Lan Uyên bảo mình về Kim Lăng.
Cố Lan Uyên nói dối: “Hiện tại Lý Hữu Càn rời khỏi Kim Lăng, đây là cơ hội rất lớn cho chúng ta, ta cần lão ca ngươi ở lại Kim Lăng, chờ sau này ta chuẩn bị xong, ngươi ở Kim Lăng phối hợp với ta, chuyện này khá quan trọng.” Sau đó, mọi hành động của hắn đều sẽ có Xà Nghệ tham gia, Cố Lan Uyên không muốn để Cố Lan Hiên bị liên lụy, cho nên giữ khoảng cách với hắn thì tốt hơn. Nghe Cố Lan Uyên nói vậy, Cố Lan Hiên cũng chỉ có thể đáp ứng: “Được, nếu quan trọng vậy thì ta về Kim Lăng, vậy ở Kim Lăng ta cần làm gì?”
Cố Lan Uyên lắc đầu: “Không cần cố ý làm gì cả, cứ bình thường thế nào thì tiếp tục thế đó là được rồi, hiện tại trung tâm vòng xoáy không phải là thống phái nữa, mà là Lý Hữu Càn và Lý Văn Hạo tranh quyền, nếu làm thêm việc gì, rất có thể sẽ lại gây chú ý cho người khác, ngược lại không hay. Dạo này lão ca ngươi cũng vất vả rồi, hãy nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt đi, lúc nào cần ngươi làm gì, ta sẽ tìm ngươi.”
Đột nhiên ánh mắt Cố Lan Hiên ngưng lại, vì ngón tay Cố Lan Uyên đang hoạt động trên bàn, nhìn như đang viết chữ gì đó. Cố Lan Uyên tiếp tục trò chuyện với Cố Lan Hiên, ngón tay trên bàn vẫn viết tiếp. [ Xung quanh có rắn, côn trùng, chuột, kiến đang giám thị chúng ta, trở về Kim Lăng tìm Lão Phùng tìm cách giải quyết vấn đề giám thị, nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo không bị phát hiện mới được thương thảo! Những con rắn trùng thử này bởi vì khí tràng đại tông sư mà không thể tới gần, có thể dùng điều này làm điều kiện tiên quyết để nghĩ cách giải quyết, dù có cách giải quyết cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, coi như không có chuyện gì phát sinh, lần sau ta về Kim Lăng sẽ bí mật nói cho ngươi biết cách giải quyết. ]
Viết xong, Cố Lan Uyên hỏi: “Lão ca, việc ta giao phó, ngươi đều nhớ kỹ chưa?”
Cố Lan Hiên nghiêm nghị đáp: “Ta đã biết, ở Kim Lăng ta sẽ không làm việc gì dư thừa, chờ tin tức của ngươi rồi hành động.”
“Tốt, vậy thì ta mang hết binh sĩ ở Bạch Dương Quận đi, thay ta nói với lão cha và mẫu thân một tiếng, ta rất tốt, để bọn họ không cần lo lắng.” Cố Lan Uyên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cố Lan Hiên dặn dò nghiêm túc: “Tiểu Uyên, nhất định phải cẩn thận!”
“Ta biết, vậy lần sau gặp lại.” Cố Lan Uyên rời khỏi phủ đệ, cùng Xà Nghệ tập hợp, tiến về núi sâu Bạch Dương Quận, mang theo toàn bộ binh sĩ. Vốn là 1 vạn 4 ngàn người, trải qua Cố Lan Uyên tiêu hao chỉ còn lại 7 ngàn người, nhưng vậy là đủ. Cố Lan Uyên dùng Linh Khế U Huỳnh biến thành một cái mặt nạ đen đeo lên mặt, tuyên bố với đám binh sĩ: “Từ giờ phút này trở đi, tất cả mọi người gọi ta là ‘Mưu Kiêu’! Tất cả mọi người theo ta đi!”
Cố Lan Uyên dẫn 7 ngàn người này xuất phát đi Tân Ninh Thành phụ cận. Tân Ninh Thành là thành lân cận Lâm Duyện Thành. Lâm Duyện Thành đã bị quân đội Tây Kỳ và Tấn Quốc chiếm giữ, chỉ có điều do Lâm Duyện Thành và Tân Ninh Thành bị ngăn cách bởi một thung lũng, nên quân đội Tây Kỳ và Tấn Quốc không thể dễ dàng công phá Tân Ninh Thành. Nếu cưỡng ép đánh thì cũng có thể hạ được, nhưng Tân Ninh Thành vị trí chiến lược không quan trọng, cưỡng ép tấn công thì không có lợi, cho nên quân đội Tây Kỳ và Tấn Quốc thử tấn công một lần rồi bỏ cuộc.
Nhưng Cố Lan Uyên đương nhiên không vào được Tân Ninh Thành, mà trú đóng ở một vùng đồng bằng bên ngoài Tân Ninh Thành. Điều Cố Lan Uyên cần hiện giờ chính là tình báo, và cách để có được tình báo, đương nhiên là thông qua Xà Nghệ. Nếu Xà Nghệ muốn giám thị hắn, thì hắn cũng muốn lợi dụng Xà Nghệ, thông qua Xà Nghệ biết được những tin tức hắn muốn có. Tuy nói việc Xà Nghệ dùng rắn truyền tin cần thời gian, nhưng khoảng cách càng gần và mục tiêu càng gần thì tốc độ có được thông tin càng nhanh.
“Thế nào rồi? Có thông tin gì không?”
Xà Nghệ trả lời Cố Lan Uyên: “Có. Hô Diên Duẫn Thần đã triệu tập 3 ngàn quân sĩ, đến Long Tây Pha mai phục, chuẩn bị phục kích quân của Lý Hữu Càn. Lý Hữu Càn lúc này đang dẫn quân của mình hướng phía Long Tây Pha, còn chưa biết việc Hô Diên Duẫn Thần đã mai phục, không sai biệt lắm sáu tiếng sau hai bên sẽ chạm mặt.”
Cố Lan Uyên hỏi tiếp: “Lý Hữu Càn có bao nhiêu người?”
Xà Nghệ không giấu giếm, báo cáo: “Khoảng 2 ngàn người, dù lính của Lý Hữu Càn là tinh nhuệ, nhưng lính của Hô Diên Duẫn Thần cũng không kém, đều là tinh nhuệ cả, số lượng lại nhiều hơn, huống chi Hô Diên Duẫn Thần còn mai phục trước, theo lý thuyết thì Lý Hữu Càn đang ở thế yếu.”
Cố Lan Uyên ngạc nhiên nói: “Theo lý thuyết? Sao lại nói vậy?”
Xà Nghệ gật đầu: “Ừ, theo lý thuyết thôi, bởi vì Lý Hữu Càn có một linh khế tên là nghi ngờ địch, khi thổi sáo bằng những giai điệu khác nhau có thể ảnh hưởng cảm xúc, ví dụ như tăng sĩ khí, thậm chí để binh sĩ tiêu hao tiềm lực, khiến binh lính không sợ chết mà chiến đấu. Năm xưa đại tông sư Tây Kỳ Hô Diên Chước Hoa, cũng là vì quân đòn dông lợi dụng nghi ngờ địch, dùng số đông mà mài cho đến ૮ɦếƭ Hô Diên Chước Hoa vốn đã bị thương nặng.”
Trước đây, thông qua Hung Đao Cức Phách, Cố Lan Uyên từng thấy Hô Diên Chước Hoa chiến đấu, cho dù cơ thể bị thương nặng vẫn có thể chém giết quân đòn dông như chém dưa thái rau, cuối cùng cũng chỉ vì kiệt lực mà chết, chứ không phải bị giết chết.
Hô Diên Duẫn Thần biết được Lý Hữu Càn đích thân mang quân đánh giặc, cả người kích động muốn hỏng. Hiện tại do Lý Húc Nghiêu đã bị giải quyết, nên Hô Diên Duẫn Thần không có cách nào nắm rõ tình hình Kim Lăng, nhưng dù sao thì thân phận thái tử của Lý Hữu Càn là xác định. Chỉ cần bắt được hoặc gϊếт ૮ɦếƭ Lý Hữu Càn, vậy thì đối với quân đội đòn dông nhất định sẽ là một đòn đả kích không nhỏ. Thế là, khi phân tích được nơi Lý Hữu Càn có thể sẽ tấn công tiếp theo, Hô Diên Duẫn Thần lập tức triệu tập binh sĩ, sớm đi mai phục.
Còn ở phía bên ngoài, thông qua điều tra từ tay Xà Nghệ, Cố Lan Uyên đã biết Lý Hữu Càn đích thân dẫn quân đánh giặc, hơn nữa còn rất thuận lợi. Nếu đã biết tình hình này, Cố Lan Uyên đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cố Lan Uyên trước tiên chạy tới Bạch Dương Quận. Trước khi đi gặp Cố Lan Hiên, Cố Lan Uyên bảo Xà Nghệ chờ mình một lát, việc hắn gia nhập tổ chức biến hóa tuyệt đối không thể để cho người khác biết, kể cả người nhà của hắn.
Cố Lan Uyên đến phủ đệ Bạch Dương Quận, gặp được Cố Lan Hiên. Cố Lan Hiên nhìn thấy Cố Lan Uyên thì mừng rỡ, bước nhanh tới trước mặt Cố Lan Uyên hỏi: “Tiểu Uyên, dạo này ngươi đi đâu vậy, ta cứ đợi chờ ngươi sắp xếp đó!”
Cố Lan Uyên cười nói: “Ta giải quyết một số việc chỉ có ta mới làm được, sau đó, lão ca, có một chuyện rất quan trọng cần ngươi đi làm.”
Cố Lan Hiên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nói đi, ta sẽ tận hết khả năng để làm!”
Cố Lan Uyên nghiêm túc nói: “Lát nữa, lão ca ngươi về Kim Lăng đi.”
“Cái gì? Sao lại muốn ta về Kim Lăng?” Cố Lan Hiên rất không hiểu chuyện Cố Lan Uyên bảo mình về Kim Lăng.
Cố Lan Uyên nói dối: “Hiện tại Lý Hữu Càn rời khỏi Kim Lăng, đây là cơ hội rất lớn cho chúng ta, ta cần lão ca ngươi ở lại Kim Lăng, chờ sau này ta chuẩn bị xong, ngươi ở Kim Lăng phối hợp với ta, chuyện này khá quan trọng.” Sau đó, mọi hành động của hắn đều sẽ có Xà Nghệ tham gia, Cố Lan Uyên không muốn để Cố Lan Hiên bị liên lụy, cho nên giữ khoảng cách với hắn thì tốt hơn. Nghe Cố Lan Uyên nói vậy, Cố Lan Hiên cũng chỉ có thể đáp ứng: “Được, nếu quan trọng vậy thì ta về Kim Lăng, vậy ở Kim Lăng ta cần làm gì?”
Cố Lan Uyên lắc đầu: “Không cần cố ý làm gì cả, cứ bình thường thế nào thì tiếp tục thế đó là được rồi, hiện tại trung tâm vòng xoáy không phải là thống phái nữa, mà là Lý Hữu Càn và Lý Văn Hạo tranh quyền, nếu làm thêm việc gì, rất có thể sẽ lại gây chú ý cho người khác, ngược lại không hay. Dạo này lão ca ngươi cũng vất vả rồi, hãy nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt đi, lúc nào cần ngươi làm gì, ta sẽ tìm ngươi.”
Đột nhiên ánh mắt Cố Lan Hiên ngưng lại, vì ngón tay Cố Lan Uyên đang hoạt động trên bàn, nhìn như đang viết chữ gì đó. Cố Lan Uyên tiếp tục trò chuyện với Cố Lan Hiên, ngón tay trên bàn vẫn viết tiếp. [ Xung quanh có rắn, côn trùng, chuột, kiến đang giám thị chúng ta, trở về Kim Lăng tìm Lão Phùng tìm cách giải quyết vấn đề giám thị, nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo không bị phát hiện mới được thương thảo! Những con rắn trùng thử này bởi vì khí tràng đại tông sư mà không thể tới gần, có thể dùng điều này làm điều kiện tiên quyết để nghĩ cách giải quyết, dù có cách giải quyết cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, coi như không có chuyện gì phát sinh, lần sau ta về Kim Lăng sẽ bí mật nói cho ngươi biết cách giải quyết. ]
Viết xong, Cố Lan Uyên hỏi: “Lão ca, việc ta giao phó, ngươi đều nhớ kỹ chưa?”
Cố Lan Hiên nghiêm nghị đáp: “Ta đã biết, ở Kim Lăng ta sẽ không làm việc gì dư thừa, chờ tin tức của ngươi rồi hành động.”
“Tốt, vậy thì ta mang hết binh sĩ ở Bạch Dương Quận đi, thay ta nói với lão cha và mẫu thân một tiếng, ta rất tốt, để bọn họ không cần lo lắng.” Cố Lan Uyên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cố Lan Hiên dặn dò nghiêm túc: “Tiểu Uyên, nhất định phải cẩn thận!”
“Ta biết, vậy lần sau gặp lại.” Cố Lan Uyên rời khỏi phủ đệ, cùng Xà Nghệ tập hợp, tiến về núi sâu Bạch Dương Quận, mang theo toàn bộ binh sĩ. Vốn là 1 vạn 4 ngàn người, trải qua Cố Lan Uyên tiêu hao chỉ còn lại 7 ngàn người, nhưng vậy là đủ. Cố Lan Uyên dùng Linh Khế U Huỳnh biến thành một cái mặt nạ đen đeo lên mặt, tuyên bố với đám binh sĩ: “Từ giờ phút này trở đi, tất cả mọi người gọi ta là ‘Mưu Kiêu’! Tất cả mọi người theo ta đi!”
Cố Lan Uyên dẫn 7 ngàn người này xuất phát đi Tân Ninh Thành phụ cận. Tân Ninh Thành là thành lân cận Lâm Duyện Thành. Lâm Duyện Thành đã bị quân đội Tây Kỳ và Tấn Quốc chiếm giữ, chỉ có điều do Lâm Duyện Thành và Tân Ninh Thành bị ngăn cách bởi một thung lũng, nên quân đội Tây Kỳ và Tấn Quốc không thể dễ dàng công phá Tân Ninh Thành. Nếu cưỡng ép đánh thì cũng có thể hạ được, nhưng Tân Ninh Thành vị trí chiến lược không quan trọng, cưỡng ép tấn công thì không có lợi, cho nên quân đội Tây Kỳ và Tấn Quốc thử tấn công một lần rồi bỏ cuộc.
Nhưng Cố Lan Uyên đương nhiên không vào được Tân Ninh Thành, mà trú đóng ở một vùng đồng bằng bên ngoài Tân Ninh Thành. Điều Cố Lan Uyên cần hiện giờ chính là tình báo, và cách để có được tình báo, đương nhiên là thông qua Xà Nghệ. Nếu Xà Nghệ muốn giám thị hắn, thì hắn cũng muốn lợi dụng Xà Nghệ, thông qua Xà Nghệ biết được những tin tức hắn muốn có. Tuy nói việc Xà Nghệ dùng rắn truyền tin cần thời gian, nhưng khoảng cách càng gần và mục tiêu càng gần thì tốc độ có được thông tin càng nhanh.
“Thế nào rồi? Có thông tin gì không?”
Xà Nghệ trả lời Cố Lan Uyên: “Có. Hô Diên Duẫn Thần đã triệu tập 3 ngàn quân sĩ, đến Long Tây Pha mai phục, chuẩn bị phục kích quân của Lý Hữu Càn. Lý Hữu Càn lúc này đang dẫn quân của mình hướng phía Long Tây Pha, còn chưa biết việc Hô Diên Duẫn Thần đã mai phục, không sai biệt lắm sáu tiếng sau hai bên sẽ chạm mặt.”
Cố Lan Uyên hỏi tiếp: “Lý Hữu Càn có bao nhiêu người?”
Xà Nghệ không giấu giếm, báo cáo: “Khoảng 2 ngàn người, dù lính của Lý Hữu Càn là tinh nhuệ, nhưng lính của Hô Diên Duẫn Thần cũng không kém, đều là tinh nhuệ cả, số lượng lại nhiều hơn, huống chi Hô Diên Duẫn Thần còn mai phục trước, theo lý thuyết thì Lý Hữu Càn đang ở thế yếu.”
Cố Lan Uyên ngạc nhiên nói: “Theo lý thuyết? Sao lại nói vậy?”
Xà Nghệ gật đầu: “Ừ, theo lý thuyết thôi, bởi vì Lý Hữu Càn có một linh khế tên là nghi ngờ địch, khi thổi sáo bằng những giai điệu khác nhau có thể ảnh hưởng cảm xúc, ví dụ như tăng sĩ khí, thậm chí để binh sĩ tiêu hao tiềm lực, khiến binh lính không sợ chết mà chiến đấu. Năm xưa đại tông sư Tây Kỳ Hô Diên Chước Hoa, cũng là vì quân đòn dông lợi dụng nghi ngờ địch, dùng số đông mà mài cho đến ૮ɦếƭ Hô Diên Chước Hoa vốn đã bị thương nặng.”
Trước đây, thông qua Hung Đao Cức Phách, Cố Lan Uyên từng thấy Hô Diên Chước Hoa chiến đấu, cho dù cơ thể bị thương nặng vẫn có thể chém giết quân đòn dông như chém dưa thái rau, cuối cùng cũng chỉ vì kiệt lực mà chết, chứ không phải bị giết chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận