Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 170: Vạch tội
Sau khi Cố Lan Uyên rời đi, Lý Văn Hạo liền tức tốc đến phủ đệ của Lý Kỳ Ninh. Đối với Cố Lan Uyên, hiện tại trong lòng Lý Văn Hạo vô cùng kiêng kị, nhưng không hiểu sao trong lòng lại nảy ra ý nghĩ "có lẽ Cố Lan Uyên thật sự có thể giúp hắn đoạt được hoàng vị". Lý Văn Hạo nghĩ, dù sao Lý Hữu Càn sắp trở về Kim Lăng, trở về triều đình, đến lúc đó hắn coi như là thất bại, chờ Lý Hữu Càn kế vị hoàng đế sẽ thanh toán hắn. Vậy thì chẳng bằng liều một phen, cho dù...hai tay có nhuốm máu của người thân. Sau khi tìm được Lý Kỳ Ninh, Lý Văn Hạo lập tức yêu cầu Lý Kỳ Ninh phái quan viên của mình ngày mai vào triều vạch tội Lý Thiên Trạch cùng mẫu phi của Lý Thiên Trạch là Trương Tâm Di. Lý Kỳ Ninh đương nhiên hỏi lý do. Lý Văn Hạo trả lời Lý Kỳ Ninh rằng hiện tại là thời kỳ phi thường, giải quyết được một đối thủ là giảm được một đối thủ, như vậy có thể giảm bớt áp lực của bọn họ. Lý Kỳ Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì hiện tại hắn cũng đang rối như tơ vò, hơn nữa lời Lý Văn Hạo nói có chút đạo lý, bớt đi một đối thủ cũng tốt, thế là đồng ý. Ngày thứ hai vào triều, các quan viên phe cánh của Lý Kỳ Ninh liền lập tức tố cáo Lý Thiên Trạch và Trương Tâm Di. Nội dung tố cáo là Trương gia ở Tuyền Dương bí mật nuôi tổ chức sát thủ, đồng thời Lý Thiên Trạch cùng Trương Tâm Di sai khiến Trương gia ở Tuyền Dương tổ chức sát thủ cấu kết với các môn phái liên minh, tập kích Thanh Lan Giản Tông. Tội trạng này vừa được đưa ra, có thể nói cả triều đều phải kinh hãi. Bởi vì mọi người đều biết chuyện tổ chức sát thủ của Trương gia ở Tuyền Dương trước đây gây ra không nhỏ. Dù sao trước đây Lý Văn Hạo cũng đã điều tra ra tổ chức sát thủ này có quan hệ với Trương gia ở Tuyền Dương, thậm chí còn làm đến Lý Phong Tông, nhưng Lý Phong Tông không truy cứu nên chuyện mới không đi đến đâu. Mà lúc mấu chốt này đột nhiên lại bị tố cáo, việc này khiến bọn họ không thể không nghĩ nhiều. Quan viên phe cánh Lý Kỳ Ninh đều suy đoán đây là ý của Lý Kỳ Ninh, hay là ý của hoàng đế Lý Phong Tông. Lý Thiên Trạch nghe xong thì kinh hãi, lập tức quỳ xuống đất giải thích: “Phụ hoàng, nhi thần bị oan, nhi thần không hề biết chuyện này, nhất định là có người vu oan cho nhi thần!”
Lý Phong Tông đang nằm nghiêng trên long ỷ, đôi mắt híp lại nhìn Lý Thiên Trạch. Lý Thiên Trạch run rẩy như cầy sấy, hắn lúc này rất sợ hãi, không phải lo Lý Phong Tông sẽ muốn mạng hắn mà là sợ Lý Phong Tông sẽ cướp đi tất cả những gì hắn đã cố gắng bấy lâu nay. Lý Phong Tông dời ánh mắt khỏi Lý Thiên Trạch, đảo mắt nhìn khắp đại điện. Trong đại điện bây giờ ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không ai dám thở mạnh. Mọi người đều vô cùng tò mò về quyết định của Lý Phong Tông. Một lát sau, Lý Phong Tông cuối cùng cũng mở miệng, mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Trương gia ở Tuyền Dương...là nuôi một tổ chức sát thủ đúng không?” Quan viên tố cáo định lên tiếng thì bị Lý Phong Tông cắt ngang: “Để hắn trả lời.” Lý Văn Hạo đang cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng. Xem ra đã ổn. Lý Thiên Trạch giọng run rẩy trả lời: “Đúng.” Lý Phong Tông trực tiếp tuyên bố: “Hoàng phi Trương Tâm Di từ hôm nay chuyển đến ở Trường Đông Cung, phái người tiến hành thanh tra và quản thúc Trương gia ở Tuyền Dương, tất cả người đều tống vào đại lao, sau khi thanh tra xong sẽ dựa theo pháp luật mà phán xét.” Lý Thiên Trạch không thể tin được nhìn Lý Phong Tông. Rõ ràng trước đây Lý Phong Tông không có ý định truy cứu chuyện Trương gia ở Tuyền Dương nuôi sát thủ, đồng thời những người tự xưng là người của Trương gia ở Tuyền Dương đã tấn công Thanh Lan Giản Tông chắc chắn là giả, vì sao bây giờ Lý Phong Tông lại làm như vậy? Đúng rồi...Lý Hữu Càn, trước kia không truy cứu là vì còn có tác dụng, còn bây giờ không dùng được nên có thể bỏ. Lý Thiên Trạch há hốc miệng, định nói gì đó. Lý Phong Tông tuy nói rất nhỏ nhưng khí thế lại khiến Lý Thiên Trạch toát mồ hôi lạnh: “Sao? Ngươi có ý kiến gì?” Lý Thiên Trạch run lên bần bật, dập đầu xuống đất: “Nhi thần...không dám có ý kiến.” Vẻ mặt Lý Thiên Trạch tuyệt vọng vô cùng, hết rồi, tất cả đều đã hết. Những thế gia đã từng ủng hộ Lý Thiên Trạch, khi biết Lý Hữu Càn vẫn còn sống liền lục đục chia cắt với hắn, chỉ còn lại Trương gia ở Tuyền Dương đứng sau lưng ủng hộ hắn. Mà bây giờ Trương gia ở Tuyền Dương sắp bị thanh tra, mẫu phi của hắn cũng phải bị đày vào lãnh cung, hiện tại mọi thứ đều tan thành bong bóng... Sau khi triều hội kết thúc, Lý Văn Hạo đến Lãm Nguyệt Lâu để gặp mặt. Trong phòng, Lý Văn Hạo kể lại chuyện phát sinh ở triều đình cho Cố Lan Uyên nghe. Cố Lan Uyên vuốt ve chén trà, hỏi: “Biểu hiện của Lý Thiên Trạch như thế nào?” Lý Văn Hạo hồi tưởng lại một chút rồi trả lời: “Trông có vẻ rất đau khổ, rất tuyệt vọng.” Cố Lan Uyên cười: “Lúc trước ẩn nấp sâu như vậy bị ta đào lên, hiện tại có thể nói thế lực duy nhất ủng hộ hắn cũng sắp không còn, quả thật nên đau khổ, tuyệt vọng.” Lý Văn Hạo mở miệng hỏi: “Vậy tiếp theo làm thế nào để Lý Thiên Trạch hành động?” Cố Lan Uyên lấy ra hai chiếc hộp nhỏ màu lam và màu đỏ, cùng một lá thư giao cho Lý Văn Hạo: “Ta nghĩ trong cung hẳn là có người của điện hạ, đưa lá thư này và chiếc hộp màu đỏ cho người đó, bảo hắn giao cho Lý Thiên Trạch là được.” Lý Văn Hạo nghi ngờ: “Bên trong là gì?” Cố Lan Uyên đáp: “Trong chiếc hộp màu lam là độc trùng phó cổ ngay cả m·ệ·n·h, đưa cho người điện hạ phái đi tiếp xúc với Lý Thiên Trạch, sau khi người đó đưa đồ xong, ta sẽ dùng độc trùng chủ sát hắn, để phòng bất trắc. Bên trong hộp màu đỏ đựng một loại cổ trùng ẩn thương độc, loại cổ trùng này bản thân không độc nhưng có một hiệu quả đặc biệt là khi thân thể có ám thương sẽ làm thương thế mở rộng ra, đơn giản vậy thôi, vì vậy khi phát tác cơ bản không thể nào tra được. Về phần lá thư này là ta phỏng theo chữ viết của Lý Húc Nghiêu viết một bức thư, nội dung trong thư, ta nghĩ điện hạ có lẽ đã đoán được nên ta không nói nữa.” Lý Văn Hạo trong lòng không khỏi kinh ngạc thán phục, chỉ trong một thời gian ngắn mà Cố Lan Uyên đã chuẩn bị hết, hắn chỉ cần làm theo kế hoạch của Cố Lan Uyên là được. Bây giờ Lý Phong Tông đang bệnh nặng, nếu làm vết thương lớn hơn thì...chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Dù cho có bị phát hiện thì Lý Thiên Trạch cũng chỉ nghĩ là do Lý Húc Nghiêu, sẽ không ngờ đến hắn. Lý Văn Hạo nhận lấy hai hộp và thư: “Ta hiểu rồi.” Sau khi cất kỹ, Lý Văn Hạo liền hỏi tiếp: “Nếu thành c·ô·ng…” Cố Lan Uyên lập tức cắt ngang lời Lý Văn Hạo: “Khi sự tình chưa thành c·ô·ng thì đừng nói những điều vô nghĩa đó, tất cả kế hoạch sau này, đều phải đợi khi kế hoạch trước mắt thành công rồi mới tính, nếu không mọi thứ chỉ là sáo rỗng. Chuyện này nhất định phải cẩn trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta muốn điện hạ phải biết kết quả của chúng ta sẽ như thế nào, c·hết còn quá dễ cho chúng ta, quá lạc quan sẽ lật thuyền.” Lý Văn Hạo gật đầu, không hỏi gì thêm. Hiện tại hắn có hơi thả lỏng, dù sao có Cố Lan Uyên bày mưu tính kế, mà hắn chỉ cần làm theo thôi.
Lý Phong Tông đang nằm nghiêng trên long ỷ, đôi mắt híp lại nhìn Lý Thiên Trạch. Lý Thiên Trạch run rẩy như cầy sấy, hắn lúc này rất sợ hãi, không phải lo Lý Phong Tông sẽ muốn mạng hắn mà là sợ Lý Phong Tông sẽ cướp đi tất cả những gì hắn đã cố gắng bấy lâu nay. Lý Phong Tông dời ánh mắt khỏi Lý Thiên Trạch, đảo mắt nhìn khắp đại điện. Trong đại điện bây giờ ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không ai dám thở mạnh. Mọi người đều vô cùng tò mò về quyết định của Lý Phong Tông. Một lát sau, Lý Phong Tông cuối cùng cũng mở miệng, mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Trương gia ở Tuyền Dương...là nuôi một tổ chức sát thủ đúng không?” Quan viên tố cáo định lên tiếng thì bị Lý Phong Tông cắt ngang: “Để hắn trả lời.” Lý Văn Hạo đang cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng. Xem ra đã ổn. Lý Thiên Trạch giọng run rẩy trả lời: “Đúng.” Lý Phong Tông trực tiếp tuyên bố: “Hoàng phi Trương Tâm Di từ hôm nay chuyển đến ở Trường Đông Cung, phái người tiến hành thanh tra và quản thúc Trương gia ở Tuyền Dương, tất cả người đều tống vào đại lao, sau khi thanh tra xong sẽ dựa theo pháp luật mà phán xét.” Lý Thiên Trạch không thể tin được nhìn Lý Phong Tông. Rõ ràng trước đây Lý Phong Tông không có ý định truy cứu chuyện Trương gia ở Tuyền Dương nuôi sát thủ, đồng thời những người tự xưng là người của Trương gia ở Tuyền Dương đã tấn công Thanh Lan Giản Tông chắc chắn là giả, vì sao bây giờ Lý Phong Tông lại làm như vậy? Đúng rồi...Lý Hữu Càn, trước kia không truy cứu là vì còn có tác dụng, còn bây giờ không dùng được nên có thể bỏ. Lý Thiên Trạch há hốc miệng, định nói gì đó. Lý Phong Tông tuy nói rất nhỏ nhưng khí thế lại khiến Lý Thiên Trạch toát mồ hôi lạnh: “Sao? Ngươi có ý kiến gì?” Lý Thiên Trạch run lên bần bật, dập đầu xuống đất: “Nhi thần...không dám có ý kiến.” Vẻ mặt Lý Thiên Trạch tuyệt vọng vô cùng, hết rồi, tất cả đều đã hết. Những thế gia đã từng ủng hộ Lý Thiên Trạch, khi biết Lý Hữu Càn vẫn còn sống liền lục đục chia cắt với hắn, chỉ còn lại Trương gia ở Tuyền Dương đứng sau lưng ủng hộ hắn. Mà bây giờ Trương gia ở Tuyền Dương sắp bị thanh tra, mẫu phi của hắn cũng phải bị đày vào lãnh cung, hiện tại mọi thứ đều tan thành bong bóng... Sau khi triều hội kết thúc, Lý Văn Hạo đến Lãm Nguyệt Lâu để gặp mặt. Trong phòng, Lý Văn Hạo kể lại chuyện phát sinh ở triều đình cho Cố Lan Uyên nghe. Cố Lan Uyên vuốt ve chén trà, hỏi: “Biểu hiện của Lý Thiên Trạch như thế nào?” Lý Văn Hạo hồi tưởng lại một chút rồi trả lời: “Trông có vẻ rất đau khổ, rất tuyệt vọng.” Cố Lan Uyên cười: “Lúc trước ẩn nấp sâu như vậy bị ta đào lên, hiện tại có thể nói thế lực duy nhất ủng hộ hắn cũng sắp không còn, quả thật nên đau khổ, tuyệt vọng.” Lý Văn Hạo mở miệng hỏi: “Vậy tiếp theo làm thế nào để Lý Thiên Trạch hành động?” Cố Lan Uyên lấy ra hai chiếc hộp nhỏ màu lam và màu đỏ, cùng một lá thư giao cho Lý Văn Hạo: “Ta nghĩ trong cung hẳn là có người của điện hạ, đưa lá thư này và chiếc hộp màu đỏ cho người đó, bảo hắn giao cho Lý Thiên Trạch là được.” Lý Văn Hạo nghi ngờ: “Bên trong là gì?” Cố Lan Uyên đáp: “Trong chiếc hộp màu lam là độc trùng phó cổ ngay cả m·ệ·n·h, đưa cho người điện hạ phái đi tiếp xúc với Lý Thiên Trạch, sau khi người đó đưa đồ xong, ta sẽ dùng độc trùng chủ sát hắn, để phòng bất trắc. Bên trong hộp màu đỏ đựng một loại cổ trùng ẩn thương độc, loại cổ trùng này bản thân không độc nhưng có một hiệu quả đặc biệt là khi thân thể có ám thương sẽ làm thương thế mở rộng ra, đơn giản vậy thôi, vì vậy khi phát tác cơ bản không thể nào tra được. Về phần lá thư này là ta phỏng theo chữ viết của Lý Húc Nghiêu viết một bức thư, nội dung trong thư, ta nghĩ điện hạ có lẽ đã đoán được nên ta không nói nữa.” Lý Văn Hạo trong lòng không khỏi kinh ngạc thán phục, chỉ trong một thời gian ngắn mà Cố Lan Uyên đã chuẩn bị hết, hắn chỉ cần làm theo kế hoạch của Cố Lan Uyên là được. Bây giờ Lý Phong Tông đang bệnh nặng, nếu làm vết thương lớn hơn thì...chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Dù cho có bị phát hiện thì Lý Thiên Trạch cũng chỉ nghĩ là do Lý Húc Nghiêu, sẽ không ngờ đến hắn. Lý Văn Hạo nhận lấy hai hộp và thư: “Ta hiểu rồi.” Sau khi cất kỹ, Lý Văn Hạo liền hỏi tiếp: “Nếu thành c·ô·ng…” Cố Lan Uyên lập tức cắt ngang lời Lý Văn Hạo: “Khi sự tình chưa thành c·ô·ng thì đừng nói những điều vô nghĩa đó, tất cả kế hoạch sau này, đều phải đợi khi kế hoạch trước mắt thành công rồi mới tính, nếu không mọi thứ chỉ là sáo rỗng. Chuyện này nhất định phải cẩn trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta muốn điện hạ phải biết kết quả của chúng ta sẽ như thế nào, c·hết còn quá dễ cho chúng ta, quá lạc quan sẽ lật thuyền.” Lý Văn Hạo gật đầu, không hỏi gì thêm. Hiện tại hắn có hơi thả lỏng, dù sao có Cố Lan Uyên bày mưu tính kế, mà hắn chỉ cần làm theo thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận