Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 111: Sát ý
Chương 111: Sát Ý Võ giả khảo hạch chỉ còn lại có một tổ cuối cùng, đó là Cố Lan Uyên cùng Lâm Ngật Xuyên chiến đấu. Tại vị trí của các lão sư, Trần Chấn, Phương Càn và Lý Hòa Phong đang ngồi ở vị trí chủ vị quan sát trận đấu. Phương Càn mỉm cười nhìn Cố Lan Uyên, chú ý thấy ánh mắt Cố Lan Uyên nhìn qua liền khẽ gật đầu. Mặc dù nói hiện tại Cố Lan Uyên chỉ mới là Thất phẩm võ giả, nhưng đã đủ điều kiện thông qua lần khảo hạch này. Còn Lý Hòa Phong, người luôn hiền hòa thì biểu hiện có chút nghiêm túc, vì hắn cũng đã phát hiện cảm xúc của Lâm Ngật Xuyên không được bình thường.
Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên đã đứng trên đài. Triệu Dịch tuyên bố quy tắc dành riêng cho hai người: “Vì Cố Lan Uyên nhập học không phải là võ giả, mà hiện tại đã tiến vào Thất phẩm, nên Lâm Ngật Xuyên phải áp chế thực lực của mình để chiến đấu với Cố Lan Uyên. Quy tắc này nhận được sự tán đồng của cả hai bên, vậy thì khảo hạch bắt đầu.”
Lâm Ngật Xuyên nhìn Cố Lan Uyên với ánh mắt đầy sát ý. Cố Lan Uyên cũng cảm thấy sát ý của Lâm Ngật Xuyên, ý thức được Lâm Ngật Xuyên có thể thật sự muốn giết hắn. Dưới đài, Hô Diên Duẫn Thần nhếch miệng cười đầy ác ý, đúng là vậy, hãy làm thịt Cố Lan Uyên đi!
Lâm Ngật Xuyên rút thanh bội kiếm bên hông ra, sát ý đối với Cố Lan Uyên càng nồng đậm thêm vài phần. Cố Lan Uyên lạnh lùng nói: “Mặc dù ta không biết vì sao ngươi muốn giết ta, nhưng trước khi động thủ với ta, hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi thật sự làm vậy, sẽ liên lụy đến ai.”
Thân thể Lâm Ngật Xuyên run lên, theo bản năng liếc nhìn Tô Uyển Đồng dưới đài. Tô Uyển Đồng lộ vẻ lo lắng nhìn Lâm Ngật Xuyên, rõ ràng Tô Uyển Đồng cũng cảm thấy Lâm Ngật Xuyên không ổn. Sau đó Lâm Ngật Xuyên lại liếc nhìn Lý Hòa Phong, vẻ mặt của Lý Hòa Phong cũng rất nghiêm túc. Bàn tay cầm kiếm của Lâm Ngật Xuyên hơi run rẩy, nếu hắn giết Cố Lan Uyên ở đây, nhất định sẽ liên lụy đến Lý Hòa Phong và Tô Uyển Đồng.
Cố Lan Uyên vác đao chủ động phát động tấn công về phía Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên có chỗ cố kỵ thì tốt, hắn sẽ nhanh chóng kết thúc trận khảo hạch này, sau đó đi làm rõ xem Lý Kỳ Kiệt rốt cuộc đã nói gì với Lâm Ngật Xuyên.
Cố Lan Uyên lao tới vị trí cách Lâm Ngật Xuyên một bước, chém ngang từ trái qua phải. Lâm Ngật Xuyên lùi về sau một bước, Cố Lan Uyên cũng bước lên một bước, vung đao chém vào mặt Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên lập tức giơ kiếm lên đỡ rồi phản kích, đâm một kiếm về phía Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên vung lưỡi đao chéo xuống đánh lệch kiếm, cản trở một kiếm của Lâm Ngật Xuyên, sau đó đao bổ xuống. Lâm Ngật Xuyên đặt tay trái lên thân kiếm, đỡ lấy nhát đao chém của Cố Lan Uyên.
“Nhị thức! Ưng chữ hồi thức!” Lâm Ngật Xuyên vung kiếm từ dưới lên, hất hung đao của Cố Lan Uyên lên, rồi vạch một đường kiếm, xoay người đột ngột đâm ngược lại, nhắm vào ngực Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên nghiêng người, trường kiếm của Lâm Ngật Xuyên sượt qua ngực Cố Lan Uyên. Lâm Ngật Xuyên trong nháy mắt vặn kiếm chém ngang, Cố Lan Uyên lại hạ eo, vừa vặn né tránh. Sau khi hạ eo, Cố Lan Uyên thuận thế đá một cước, Lâm Ngật Xuyên vẫn đứng yên, ngược lại Cố Lan Uyên bị lực này ép lùi lại mấy bước.
Dưới đài, Đồ Sơn Vấn Nhị, Vân Sơ Ninh và Miêu Nhã Huyên cũng không dám thở mạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Cố Lan Uyên trên đài, còn khẩn trương hơn cả khi các nàng tham gia khảo hạch.
Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên kéo giãn khoảng cách.
“Thất thức - Phi Tinh Kiếm Tránh” Lâm Ngật Xuyên ngưng tụ chân khí trong tay rồi đột nhiên bắn ra, phóng thanh trường kiếm trong tay với tốc độ cực nhanh về phía Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên chém đao xuống, chém đứt trường kiếm của Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên đã áp sát, cầm lại trường kiếm rơi xuống, vung kiếm đâm Cố Lan Uyên.
“Hung Huyết Bụi Gai!” Hung đao Cức Phách trong tay Cố Lan Uyên bắn ra một dòng máu, huyết dịch biến thành những chiếc gai cứng như bụi, đồng thời nhanh chóng kéo dài ra bên ngoài. Lâm Ngật Xuyên lập tức lùi lại phía sau, tránh né những bụi gai máu tươi này. Cố Lan Uyên tiếp tục chủ động tấn công, lợi dụng đao thuật phối hợp với hung đao Cức Phách giao chiến với Lâm Ngật Xuyên. Trong lòng Lâm Ngật Xuyên dù giận không kềm được, muốn giết chết Cố Lan Uyên bằng một kích, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hiện tại tuyệt đối không thể giết Cố Lan Uyên, giết Cố Lan Uyên ở đây, Lý Hòa Phong và Tô Uyển Đồng chắc chắn sẽ bị liên lụy. Hai bên cứ vậy đối chiêu, phá chiêu.
Lý Hòa Phong thấy Lâm Ngật Xuyên đang tự kiềm chế, trong lòng nhẹ nhõm thở ra. Lý Hòa Phong khen ngợi: “Càn đệ, đúng là có con mắt nhìn người, Lan Uyên trước kia một chút đao thuật cũng không biết, chỉ trong thời gian ngắn một năm mà đao thuật đã khá như vậy.”
Phương Càn cười nói, rõ ràng lúc này hắn đang rất vui: “Thằng nhóc này dù không muốn phát triển, cứ thúc một bước mới động một bước, nhưng quả thực là có thiên phú nổi bật, đúng là một thiên tài đao thuật.”
Nhưng Hô Diên Duẫn Thần ở dưới đài rất không vui, không ngờ Lâm Ngật Xuyên vậy mà như vậy cũng không giết Cố Lan Uyên, thật đúng là biết nhịn. Trong quá trình chiến đấu, sự phẫn nộ của Lâm Ngật Xuyên ngày càng tăng. Không chỉ Cố Lan Uyên đang chờ, Lâm Ngật Xuyên cũng đang chờ, chờ lão sư tuyên bố kết thúc trận đấu. Vì Lâm Ngật Xuyên thật sự không thể nhịn được mà muốn một kiếm giết Cố Lan Uyên.
Bỗng nhiên, Cố Lan Uyên cắm hung đao Cức Phách xuống đất. Hành động này khiến Lâm Ngật Xuyên sững sờ một chút, chủ động buông bỏ vũ khí? Sao lại vậy? Không phải còn chưa kết thúc sao? Cố Lan Uyên đột nhiên nhấc chân đạp mạnh vào chuôi hung đao Cức Phách, hung đao Cức Phách bắn về phía đầu Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên lập tức nghiêng đầu tránh né, hung đao Cức Phách bắn hụt, nhưng trên mặt Lâm Ngật Xuyên vẫn lưu lại một vết máu. Cố Lan Uyên thu tay, hung đao Cức Phách bị đạp bay đi tự động trở về trong tay Cố Lan Uyên.
Lâm Ngật Xuyên ôm mặt, nỗi đau cực độ khiến gân xanh trên mặt Lâm Ngật Xuyên nổi hết lên, phát ra âm thanh kìm nén đau đớn. Và cảm giác đau đớn khó tả này đã làm cho sợi dây "lý trí" trong đầu Lâm Ngật Xuyên bị kéo căng rồi đứt gãy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Cố Lan Uyên. Trong lòng Cố Lan Uyên lộp bộp một tiếng, hình như... Gặp rắc rối rồi.
Lâm Ngật Xuyên không còn áp chế thực lực của mình nữa, thanh trường kiếm trong tay nhắm ngay Cố Lan Uyên. Các lão sư ở đây đột nhiên biến sắc, bọn họ cũng đã nhận ra Lâm Ngật Xuyên không hề áp chế thực lực, và cả sát ý mãnh liệt đó. Triệu Dịch lập tức quát lớn: “Dừng tay!” Nhưng lúc này Lâm Ngật Xuyên căn bản không nghe lọt tai bất cứ lời nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, giết Cố Lan Uyên!
Mà Hô Diên Duẫn Thần vốn không vui, giờ khóe miệng đã gần như ngoác đến sau ót. Không sai, chính là như vậy, một kiếm này đâm qua, Cố Lan Uyên chắc chắn sống không nổi!
“Ngũ thức! Phong Duệ Đột!” Toàn thân Lâm Ngật Xuyên quấn quanh một cơn gió lớn, thân hình cực nhanh đâm về phía Cố Lan Uyên.
“Hung Huyết Quấn Thân!” Huyết Khải bao phủ lên người Cố Lan Uyên.
“Kị Huyết Đốt Cốt!” Cố Lan Uyên múa đao phóng ra vòng xoáy máu, cố gắng ngăn cản một kiếm này của Lâm Ngật Xuyên. Máu của Cố Lan Uyên chạm vào trường kiếm của Lâm Ngật Xuyên, nhưng tốc độ của Lâm Ngật Xuyên dù chậm lại nhưng vẫn không dừng lại được, với tình huống này, Cố Lan Uyên rất có thể sẽ bị đâm xuyên lồng ngực. Thực lực chênh lệch quá lớn, Cố Lan Uyên căn bản không thể ngăn được một kiếm đầy sát ý này của Lâm Ngật Xuyên.
Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên đã đứng trên đài. Triệu Dịch tuyên bố quy tắc dành riêng cho hai người: “Vì Cố Lan Uyên nhập học không phải là võ giả, mà hiện tại đã tiến vào Thất phẩm, nên Lâm Ngật Xuyên phải áp chế thực lực của mình để chiến đấu với Cố Lan Uyên. Quy tắc này nhận được sự tán đồng của cả hai bên, vậy thì khảo hạch bắt đầu.”
Lâm Ngật Xuyên nhìn Cố Lan Uyên với ánh mắt đầy sát ý. Cố Lan Uyên cũng cảm thấy sát ý của Lâm Ngật Xuyên, ý thức được Lâm Ngật Xuyên có thể thật sự muốn giết hắn. Dưới đài, Hô Diên Duẫn Thần nhếch miệng cười đầy ác ý, đúng là vậy, hãy làm thịt Cố Lan Uyên đi!
Lâm Ngật Xuyên rút thanh bội kiếm bên hông ra, sát ý đối với Cố Lan Uyên càng nồng đậm thêm vài phần. Cố Lan Uyên lạnh lùng nói: “Mặc dù ta không biết vì sao ngươi muốn giết ta, nhưng trước khi động thủ với ta, hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi thật sự làm vậy, sẽ liên lụy đến ai.”
Thân thể Lâm Ngật Xuyên run lên, theo bản năng liếc nhìn Tô Uyển Đồng dưới đài. Tô Uyển Đồng lộ vẻ lo lắng nhìn Lâm Ngật Xuyên, rõ ràng Tô Uyển Đồng cũng cảm thấy Lâm Ngật Xuyên không ổn. Sau đó Lâm Ngật Xuyên lại liếc nhìn Lý Hòa Phong, vẻ mặt của Lý Hòa Phong cũng rất nghiêm túc. Bàn tay cầm kiếm của Lâm Ngật Xuyên hơi run rẩy, nếu hắn giết Cố Lan Uyên ở đây, nhất định sẽ liên lụy đến Lý Hòa Phong và Tô Uyển Đồng.
Cố Lan Uyên vác đao chủ động phát động tấn công về phía Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên có chỗ cố kỵ thì tốt, hắn sẽ nhanh chóng kết thúc trận khảo hạch này, sau đó đi làm rõ xem Lý Kỳ Kiệt rốt cuộc đã nói gì với Lâm Ngật Xuyên.
Cố Lan Uyên lao tới vị trí cách Lâm Ngật Xuyên một bước, chém ngang từ trái qua phải. Lâm Ngật Xuyên lùi về sau một bước, Cố Lan Uyên cũng bước lên một bước, vung đao chém vào mặt Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên lập tức giơ kiếm lên đỡ rồi phản kích, đâm một kiếm về phía Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên vung lưỡi đao chéo xuống đánh lệch kiếm, cản trở một kiếm của Lâm Ngật Xuyên, sau đó đao bổ xuống. Lâm Ngật Xuyên đặt tay trái lên thân kiếm, đỡ lấy nhát đao chém của Cố Lan Uyên.
“Nhị thức! Ưng chữ hồi thức!” Lâm Ngật Xuyên vung kiếm từ dưới lên, hất hung đao của Cố Lan Uyên lên, rồi vạch một đường kiếm, xoay người đột ngột đâm ngược lại, nhắm vào ngực Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên nghiêng người, trường kiếm của Lâm Ngật Xuyên sượt qua ngực Cố Lan Uyên. Lâm Ngật Xuyên trong nháy mắt vặn kiếm chém ngang, Cố Lan Uyên lại hạ eo, vừa vặn né tránh. Sau khi hạ eo, Cố Lan Uyên thuận thế đá một cước, Lâm Ngật Xuyên vẫn đứng yên, ngược lại Cố Lan Uyên bị lực này ép lùi lại mấy bước.
Dưới đài, Đồ Sơn Vấn Nhị, Vân Sơ Ninh và Miêu Nhã Huyên cũng không dám thở mạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Cố Lan Uyên trên đài, còn khẩn trương hơn cả khi các nàng tham gia khảo hạch.
Cố Lan Uyên và Lâm Ngật Xuyên kéo giãn khoảng cách.
“Thất thức - Phi Tinh Kiếm Tránh” Lâm Ngật Xuyên ngưng tụ chân khí trong tay rồi đột nhiên bắn ra, phóng thanh trường kiếm trong tay với tốc độ cực nhanh về phía Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên chém đao xuống, chém đứt trường kiếm của Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên đã áp sát, cầm lại trường kiếm rơi xuống, vung kiếm đâm Cố Lan Uyên.
“Hung Huyết Bụi Gai!” Hung đao Cức Phách trong tay Cố Lan Uyên bắn ra một dòng máu, huyết dịch biến thành những chiếc gai cứng như bụi, đồng thời nhanh chóng kéo dài ra bên ngoài. Lâm Ngật Xuyên lập tức lùi lại phía sau, tránh né những bụi gai máu tươi này. Cố Lan Uyên tiếp tục chủ động tấn công, lợi dụng đao thuật phối hợp với hung đao Cức Phách giao chiến với Lâm Ngật Xuyên. Trong lòng Lâm Ngật Xuyên dù giận không kềm được, muốn giết chết Cố Lan Uyên bằng một kích, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hiện tại tuyệt đối không thể giết Cố Lan Uyên, giết Cố Lan Uyên ở đây, Lý Hòa Phong và Tô Uyển Đồng chắc chắn sẽ bị liên lụy. Hai bên cứ vậy đối chiêu, phá chiêu.
Lý Hòa Phong thấy Lâm Ngật Xuyên đang tự kiềm chế, trong lòng nhẹ nhõm thở ra. Lý Hòa Phong khen ngợi: “Càn đệ, đúng là có con mắt nhìn người, Lan Uyên trước kia một chút đao thuật cũng không biết, chỉ trong thời gian ngắn một năm mà đao thuật đã khá như vậy.”
Phương Càn cười nói, rõ ràng lúc này hắn đang rất vui: “Thằng nhóc này dù không muốn phát triển, cứ thúc một bước mới động một bước, nhưng quả thực là có thiên phú nổi bật, đúng là một thiên tài đao thuật.”
Nhưng Hô Diên Duẫn Thần ở dưới đài rất không vui, không ngờ Lâm Ngật Xuyên vậy mà như vậy cũng không giết Cố Lan Uyên, thật đúng là biết nhịn. Trong quá trình chiến đấu, sự phẫn nộ của Lâm Ngật Xuyên ngày càng tăng. Không chỉ Cố Lan Uyên đang chờ, Lâm Ngật Xuyên cũng đang chờ, chờ lão sư tuyên bố kết thúc trận đấu. Vì Lâm Ngật Xuyên thật sự không thể nhịn được mà muốn một kiếm giết Cố Lan Uyên.
Bỗng nhiên, Cố Lan Uyên cắm hung đao Cức Phách xuống đất. Hành động này khiến Lâm Ngật Xuyên sững sờ một chút, chủ động buông bỏ vũ khí? Sao lại vậy? Không phải còn chưa kết thúc sao? Cố Lan Uyên đột nhiên nhấc chân đạp mạnh vào chuôi hung đao Cức Phách, hung đao Cức Phách bắn về phía đầu Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên lập tức nghiêng đầu tránh né, hung đao Cức Phách bắn hụt, nhưng trên mặt Lâm Ngật Xuyên vẫn lưu lại một vết máu. Cố Lan Uyên thu tay, hung đao Cức Phách bị đạp bay đi tự động trở về trong tay Cố Lan Uyên.
Lâm Ngật Xuyên ôm mặt, nỗi đau cực độ khiến gân xanh trên mặt Lâm Ngật Xuyên nổi hết lên, phát ra âm thanh kìm nén đau đớn. Và cảm giác đau đớn khó tả này đã làm cho sợi dây "lý trí" trong đầu Lâm Ngật Xuyên bị kéo căng rồi đứt gãy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Cố Lan Uyên. Trong lòng Cố Lan Uyên lộp bộp một tiếng, hình như... Gặp rắc rối rồi.
Lâm Ngật Xuyên không còn áp chế thực lực của mình nữa, thanh trường kiếm trong tay nhắm ngay Cố Lan Uyên. Các lão sư ở đây đột nhiên biến sắc, bọn họ cũng đã nhận ra Lâm Ngật Xuyên không hề áp chế thực lực, và cả sát ý mãnh liệt đó. Triệu Dịch lập tức quát lớn: “Dừng tay!” Nhưng lúc này Lâm Ngật Xuyên căn bản không nghe lọt tai bất cứ lời nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, giết Cố Lan Uyên!
Mà Hô Diên Duẫn Thần vốn không vui, giờ khóe miệng đã gần như ngoác đến sau ót. Không sai, chính là như vậy, một kiếm này đâm qua, Cố Lan Uyên chắc chắn sống không nổi!
“Ngũ thức! Phong Duệ Đột!” Toàn thân Lâm Ngật Xuyên quấn quanh một cơn gió lớn, thân hình cực nhanh đâm về phía Cố Lan Uyên.
“Hung Huyết Quấn Thân!” Huyết Khải bao phủ lên người Cố Lan Uyên.
“Kị Huyết Đốt Cốt!” Cố Lan Uyên múa đao phóng ra vòng xoáy máu, cố gắng ngăn cản một kiếm này của Lâm Ngật Xuyên. Máu của Cố Lan Uyên chạm vào trường kiếm của Lâm Ngật Xuyên, nhưng tốc độ của Lâm Ngật Xuyên dù chậm lại nhưng vẫn không dừng lại được, với tình huống này, Cố Lan Uyên rất có thể sẽ bị đâm xuyên lồng ngực. Thực lực chênh lệch quá lớn, Cố Lan Uyên căn bản không thể ngăn được một kiếm đầy sát ý này của Lâm Ngật Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận