Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 11: Muốn khóc rừng ngật xuyên
Chương 11: Muốn khóc rưng rức Lâm Ngật Xuyên từ cửa sổ chạy ra ngoài, Phượng Nương liền sai năm sáu tên nữ hán tử đuổi theo từ cửa sổ. Phượng Nương áy náy nhìn Cố Lan Uyên, xin lỗi: “Thật có lỗi Cố thiếu gia, lần này khiến ngài và vị tiểu thư đây có trải nghiệm không tốt, lần này kể cả về sau một tháng, chỉ cần Cố công tử đến Ôm Nguyệt Lâu, mọi chi phí sẽ được miễn.” Cố Lan Uyên khoát tay: “Ta không thiếu tiền, hôm nay ta không mang tiền, vậy cứ cho là hôm nay được miễn đi, lát nữa Tiểu Bạch Tiểu Thanh đi một chuyến về sau, nếu thiếu bao nhiêu thì sẽ bù bấy nhiêu. Bất quá, các ngươi chỗ này an ninh đúng là nên nâng cao, giữa ban ngày mà người ta đã trèo từ cửa sổ vào, rất đáng sợ.” “Đúng đúng đúng, Cố thiếu gia nói rất đúng.” Phượng Nương liên tục gật đầu đồng ý. Cố Lan Uyên quay đầu nhìn sang Đồ Sơn Vấn Nhị bên cạnh, thở dài sâu thẳm: “Coi như xong đi, nhưng mà đã nói là một tháng đấy!” “Nhỏ…” Đồ Sơn Vấn Nhị vừa mới nói được một chữ, Cố Lan Uyên đã biết nàng muốn nói gì, mặt mày đen lại, ngăn cản: “Dừng! Đừng gọi cái danh xưng buồn nôn ba láp kia, nổi hết da gà lên rồi biết không? Sau này gọi thẳng tên ta, hoặc là Cố thiếu gia, Cố công tử đều được, thậm chí gọi ta Tiểu Uyên cũng được.” Đồ Sơn Vấn Nhị lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Tốt nha, ta về sau liền gọi ngươi Tiểu Uyên như vậy mới thân mật một chút, được không Tiểu Uyên Uyên?” Cố Lan Uyên hung hăng liếc mắt. Lúc trước, Cố Lan Uyên còn cho rằng Đồ Sơn Vấn Nhị có lẽ không phải thiểu năng trí tuệ, chỉ là được người nhà bảo bọc quá kỹ, nhưng hiện tại Cố Lan Uyên lại không chắc nữa.
“Đi thôi, cùng ta về nhà nào.” Cố Lan Uyên dẫn theo Đồ Sơn Vấn Nhị rời khỏi Ôm Nguyệt Lâu, đi về phía Thái Úy phủ….
Một bên khác.
Lâm Ngật Xuyên chật vật trốn vào một cái khách sạn chuồng ngựa. Má trái của Lâm Ngật Xuyên sưng vù lên, vừa nãy bị một nữ hán tử đấm cho một quyền vào mặt, Lâm Ngật Xuyên tức đến suýt chút nữa thì ngất đi. Nữ hán tử kia chắc chắn có thực lực ngũ phẩm, thậm chí là tứ phẩm, khí lực cũng quá lớn. Mà trong đó không chỉ có một người có thực lực ngũ phẩm, ít nhất có ba người. Cái Ôm Nguyệt Lâu này rốt cuộc là thế lực nào vậy? Rõ ràng là cái nơi vui chơi giải trí, nhìn thì như thanh lâu, lại nói là chốn phong nhã, các cô nương bên trong chỉ bán nghệ không bán thân, còn có nhiều cao thủ như vậy bảo hộ. Xem ra Ôm Nguyệt Lâu này không đơn giản chút nào.
“Ưm, cái chất lỏng ấm ấm này là cái gì...A! Thối quá!” Lâm Ngật Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là một con ngựa đang đi tiểu vào người hắn. Lâm Ngật Xuyên lập tức buồn nôn, vừa định bỏ đi thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng người nói chuyện.
“Thằng nhóc kia chắc chắn ở quanh đây!” “Ta qua bên kia!” “Ta đi bên này!” “Lão nương đi lục soát chỗ kia!” Lâm Ngật Xuyên chỉ có thể che miệng lại, cố nén tanh hôi trốn vào trong góc. Lâm Ngật Xuyên đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Hắn Lâm Gia vốn là một gia tộc võ đạo ở Định Thiên Thành của Đại Lương Quốc, thế nhưng chỉ trong một đêm mà biến thành thảm cảnh. Từ trên xuống dưới ba mươi nhân khẩu nhà họ Lâm toàn bộ bị giết, mà hắn sở dĩ còn sống, là bởi vì hôm đó hắn vừa vặn không có ở nhà. Nhưng hung thủ là ai thì lại không biết. Bất quá căn cứ vào dấu vết, có thể xác định đối phương chỉ có hai người. Chỉ hai người mà đã tru diệt ba mươi nhân khẩu nhà họ Lâm, đối phương tuyệt đối có thực lực nhất phẩm tông sư.
Lâm Ngật Xuyên sa sút tinh thần hai tháng, là do trưởng bối Thẩm gia có giao hảo với Lâm gia tạm thời trợ cấp cho Lâm Ngật Xuyên. Trong hai tháng này, Lâm Ngật Xuyên thề phải báo thù, nhưng mà thực lực của hắn chỉ mới lục phẩm, cho dù có tìm được kẻ giết cả nhà cũng không phải đối thủ. Cho nên, Lâm Ngật Xuyên cần sức mạnh. Trưởng bối Thẩm gia đề cử Lâm Ngật Xuyên đến Vô Nhai Thư Viện theo học, bởi vì Vô Nhai Thư Viện là con đường tắt tốt nhất để Lâm Ngật Xuyên nâng cao thực lực. Mà việc hắn tới Kim Lăng Thành chỉ là đi ngang qua mà thôi. Lâm Ngật Xuyên đi trên đường thì dẫm phải Hà Đồ Lạc Thư đầy vết chân. Khi Lâm Ngật Xuyên nhặt lên thì phát hiện quyển sách này chính là linh khế hai mươi mốt khí đứng đầu – Hà Đồ Lạc Thư. Lâm Ngật Xuyên khi đó đầu óc trực tiếp mất đi khả năng suy tính. Bảo vật quý giá như vậy mà cứ thế bị hắn nhặt được? Hơn nữa nhìn vết chân trên Hà Đồ Lạc Thư thì biết có rất nhiều người đã giẫm qua rồi. Thế mà hết lần này tới lần khác bị hắn nhặt được. Lâm Ngật Xuyên cảm thấy đây nhất định là khởi đầu của sự đổi vận của hắn. Từ Hà Đồ Lạc Thư, Lâm Ngật Xuyên biết được mình là chính phái, còn có một nhân vật phản diện. Hai người bọn họ tương khắc, phối hợp, chế ước lẫn nhau, đồng thời xúc tiến quan hệ. Thế nhưng mà Cố Lan Uyên có phải là nhân vật phản diện hay không? Nhìn hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một nhân vật phản diện cả. Mặc dù Hà Đồ Lạc Thư nói nhân vật phản diện không nhất định là người xấu, có thể vì lập trường cá nhân khác biệt với lập trường chủ đạo nên bị định nghĩa là nhân vật phản diện, nhưng Lâm Ngật Xuyên lại cảm thấy tam quan của Cố Lan Uyên rất phù hợp đó chứ. Rõ ràng là thân phận hiển hách, thế nhưng vẫn trò chuyện rất hợp với mấy người bán bánh nướng bán đồ ăn ngoài chợ, với lại nhìn thấy được những người đó rất thích Cố Lan Uyên. Còn có Đồ Sơn Vấn Nhị, Cố Lan Uyên thế mà lại đưa vỏ đá cho Đồ Sơn Vấn Nhị, hơn nữa Đồ Sơn Vấn Nhị lại rất che chở Cố Lan Uyên, có thể thấy rõ ràng là Cố Lan Uyên cũng không có khi dễ Đồ Sơn Vấn Nhị. Nếu như không phải do Hà Đồ Lạc Thư nói Cố Lan Uyên là nhân vật phản diện của hắn, thì có lẽ Lâm Ngật Xuyên đã muốn kết bạn với Cố Lan Uyên rồi. Vốn nghĩ đây là bắt đầu của đổi vận, lại liên tiếp hai lần hiểu lầm Cố Lan Uyên, thậm chí lo Cố Lan Uyên cũng còn lựa chọn tha cho hắn, Lâm Ngật Xuyên có chút ngượng ngùng thật.
Lâm Ngật Xuyên lấy Hà Đồ Lạc Thư ra, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không phải nói trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ta sẽ cứu Đồ Sơn Vấn Nhị, sau đó có một cuộc gặp gỡ bất ngờ sao? Chẳng có chuyện ngàn cân treo sợi tóc gì, Đồ Sơn Vấn Nhị cũng không cần ta cứu, mà ta lại càng không có bất kỳ cuộc gặp gỡ bất ngờ nào, ngược lại nàng hiện tại chắc chắn ghét ta rồi.” [Quyển sách trước đó đã nhắc nhở quyển sách sẽ chọn một trong rất nhiều tương lai khả năng xảy ra lớn nhất, hơn nữa tương lai không nhất định phát triển theo hướng của đoạn tương lai này, chỉ mang tính tham khảo.] Lâm Ngật Xuyên càu nhàu: “Vậy ngươi không thể đưa thêm vài đoạn tương lai để ta tham khảo sao?” [Không thể, quyển sách có quy tắc nghiêm ngặt, biết trước tương lai chỉ có thể chọn một đoạn trong đó, đồng thời do quyển sách lựa chọn, không thể can thiệp.] Lâm Ngật Xuyên hỏi: “Vậy có cách nào mà ta không trở thành đối địch với Cố Lan Uyên mà vẫn có thể tăng thực lực nhanh chóng không?” [Trước mắt không có cách nào, muốn tăng thực lực nhanh chóng, thì chỉ có thể đối đầu với nhân vật phản diện Cố Lan Uyên.] Lâm Ngật Xuyên thở dài: “Thôi được thôi được, xem ra ta thật sự có lỗi với Cố Lan Uyên. Bây giờ xem ra người là nhân vật phản diện lại là ta mới phải. Thấy đám người kia đi hết rồi, ta phải tìm chỗ tắm mới được, thối quá đi mất.” Lâm Ngật Xuyên thận trọng rời khỏi chuồng ngựa, xác nhận người của Ôm Nguyệt Lâu đã không còn ở đây nữa thì liền nhanh chân bỏ đi. Mà Cố Lan Uyên đã đưa Đồ Sơn Vấn Nhị đến trước cửa Thái Úy phủ. Tiểu Đinh giữ cửa nhìn Cố Lan Uyên một cái, rồi lại nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị, mắt mở to hết cỡ.
Cố Lan Uyên kỳ quái nói: “Tiểu Đinh, ngươi trừng mắt lớn vậy làm gì, ta về nhà kỳ lạ lắm sao?” “Không, không kỳ lạ, một chút cũng không kỳ lạ, quá tốt rồi, thiếu gia, thật là quá tốt rồi!” Tiểu Đinh vui mừng nhìn Cố Lan Uyên, ánh mắt của Tiểu Đinh khiến Cố Lan Uyên thấy có gì đó là lạ, hơi không hiểu mang Đồ Sơn Vấn Nhị vào Thái Úy phủ.
“Đi thôi, cùng ta về nhà nào.” Cố Lan Uyên dẫn theo Đồ Sơn Vấn Nhị rời khỏi Ôm Nguyệt Lâu, đi về phía Thái Úy phủ….
Một bên khác.
Lâm Ngật Xuyên chật vật trốn vào một cái khách sạn chuồng ngựa. Má trái của Lâm Ngật Xuyên sưng vù lên, vừa nãy bị một nữ hán tử đấm cho một quyền vào mặt, Lâm Ngật Xuyên tức đến suýt chút nữa thì ngất đi. Nữ hán tử kia chắc chắn có thực lực ngũ phẩm, thậm chí là tứ phẩm, khí lực cũng quá lớn. Mà trong đó không chỉ có một người có thực lực ngũ phẩm, ít nhất có ba người. Cái Ôm Nguyệt Lâu này rốt cuộc là thế lực nào vậy? Rõ ràng là cái nơi vui chơi giải trí, nhìn thì như thanh lâu, lại nói là chốn phong nhã, các cô nương bên trong chỉ bán nghệ không bán thân, còn có nhiều cao thủ như vậy bảo hộ. Xem ra Ôm Nguyệt Lâu này không đơn giản chút nào.
“Ưm, cái chất lỏng ấm ấm này là cái gì...A! Thối quá!” Lâm Ngật Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là một con ngựa đang đi tiểu vào người hắn. Lâm Ngật Xuyên lập tức buồn nôn, vừa định bỏ đi thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng người nói chuyện.
“Thằng nhóc kia chắc chắn ở quanh đây!” “Ta qua bên kia!” “Ta đi bên này!” “Lão nương đi lục soát chỗ kia!” Lâm Ngật Xuyên chỉ có thể che miệng lại, cố nén tanh hôi trốn vào trong góc. Lâm Ngật Xuyên đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Hắn Lâm Gia vốn là một gia tộc võ đạo ở Định Thiên Thành của Đại Lương Quốc, thế nhưng chỉ trong một đêm mà biến thành thảm cảnh. Từ trên xuống dưới ba mươi nhân khẩu nhà họ Lâm toàn bộ bị giết, mà hắn sở dĩ còn sống, là bởi vì hôm đó hắn vừa vặn không có ở nhà. Nhưng hung thủ là ai thì lại không biết. Bất quá căn cứ vào dấu vết, có thể xác định đối phương chỉ có hai người. Chỉ hai người mà đã tru diệt ba mươi nhân khẩu nhà họ Lâm, đối phương tuyệt đối có thực lực nhất phẩm tông sư.
Lâm Ngật Xuyên sa sút tinh thần hai tháng, là do trưởng bối Thẩm gia có giao hảo với Lâm gia tạm thời trợ cấp cho Lâm Ngật Xuyên. Trong hai tháng này, Lâm Ngật Xuyên thề phải báo thù, nhưng mà thực lực của hắn chỉ mới lục phẩm, cho dù có tìm được kẻ giết cả nhà cũng không phải đối thủ. Cho nên, Lâm Ngật Xuyên cần sức mạnh. Trưởng bối Thẩm gia đề cử Lâm Ngật Xuyên đến Vô Nhai Thư Viện theo học, bởi vì Vô Nhai Thư Viện là con đường tắt tốt nhất để Lâm Ngật Xuyên nâng cao thực lực. Mà việc hắn tới Kim Lăng Thành chỉ là đi ngang qua mà thôi. Lâm Ngật Xuyên đi trên đường thì dẫm phải Hà Đồ Lạc Thư đầy vết chân. Khi Lâm Ngật Xuyên nhặt lên thì phát hiện quyển sách này chính là linh khế hai mươi mốt khí đứng đầu – Hà Đồ Lạc Thư. Lâm Ngật Xuyên khi đó đầu óc trực tiếp mất đi khả năng suy tính. Bảo vật quý giá như vậy mà cứ thế bị hắn nhặt được? Hơn nữa nhìn vết chân trên Hà Đồ Lạc Thư thì biết có rất nhiều người đã giẫm qua rồi. Thế mà hết lần này tới lần khác bị hắn nhặt được. Lâm Ngật Xuyên cảm thấy đây nhất định là khởi đầu của sự đổi vận của hắn. Từ Hà Đồ Lạc Thư, Lâm Ngật Xuyên biết được mình là chính phái, còn có một nhân vật phản diện. Hai người bọn họ tương khắc, phối hợp, chế ước lẫn nhau, đồng thời xúc tiến quan hệ. Thế nhưng mà Cố Lan Uyên có phải là nhân vật phản diện hay không? Nhìn hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một nhân vật phản diện cả. Mặc dù Hà Đồ Lạc Thư nói nhân vật phản diện không nhất định là người xấu, có thể vì lập trường cá nhân khác biệt với lập trường chủ đạo nên bị định nghĩa là nhân vật phản diện, nhưng Lâm Ngật Xuyên lại cảm thấy tam quan của Cố Lan Uyên rất phù hợp đó chứ. Rõ ràng là thân phận hiển hách, thế nhưng vẫn trò chuyện rất hợp với mấy người bán bánh nướng bán đồ ăn ngoài chợ, với lại nhìn thấy được những người đó rất thích Cố Lan Uyên. Còn có Đồ Sơn Vấn Nhị, Cố Lan Uyên thế mà lại đưa vỏ đá cho Đồ Sơn Vấn Nhị, hơn nữa Đồ Sơn Vấn Nhị lại rất che chở Cố Lan Uyên, có thể thấy rõ ràng là Cố Lan Uyên cũng không có khi dễ Đồ Sơn Vấn Nhị. Nếu như không phải do Hà Đồ Lạc Thư nói Cố Lan Uyên là nhân vật phản diện của hắn, thì có lẽ Lâm Ngật Xuyên đã muốn kết bạn với Cố Lan Uyên rồi. Vốn nghĩ đây là bắt đầu của đổi vận, lại liên tiếp hai lần hiểu lầm Cố Lan Uyên, thậm chí lo Cố Lan Uyên cũng còn lựa chọn tha cho hắn, Lâm Ngật Xuyên có chút ngượng ngùng thật.
Lâm Ngật Xuyên lấy Hà Đồ Lạc Thư ra, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không phải nói trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ta sẽ cứu Đồ Sơn Vấn Nhị, sau đó có một cuộc gặp gỡ bất ngờ sao? Chẳng có chuyện ngàn cân treo sợi tóc gì, Đồ Sơn Vấn Nhị cũng không cần ta cứu, mà ta lại càng không có bất kỳ cuộc gặp gỡ bất ngờ nào, ngược lại nàng hiện tại chắc chắn ghét ta rồi.” [Quyển sách trước đó đã nhắc nhở quyển sách sẽ chọn một trong rất nhiều tương lai khả năng xảy ra lớn nhất, hơn nữa tương lai không nhất định phát triển theo hướng của đoạn tương lai này, chỉ mang tính tham khảo.] Lâm Ngật Xuyên càu nhàu: “Vậy ngươi không thể đưa thêm vài đoạn tương lai để ta tham khảo sao?” [Không thể, quyển sách có quy tắc nghiêm ngặt, biết trước tương lai chỉ có thể chọn một đoạn trong đó, đồng thời do quyển sách lựa chọn, không thể can thiệp.] Lâm Ngật Xuyên hỏi: “Vậy có cách nào mà ta không trở thành đối địch với Cố Lan Uyên mà vẫn có thể tăng thực lực nhanh chóng không?” [Trước mắt không có cách nào, muốn tăng thực lực nhanh chóng, thì chỉ có thể đối đầu với nhân vật phản diện Cố Lan Uyên.] Lâm Ngật Xuyên thở dài: “Thôi được thôi được, xem ra ta thật sự có lỗi với Cố Lan Uyên. Bây giờ xem ra người là nhân vật phản diện lại là ta mới phải. Thấy đám người kia đi hết rồi, ta phải tìm chỗ tắm mới được, thối quá đi mất.” Lâm Ngật Xuyên thận trọng rời khỏi chuồng ngựa, xác nhận người của Ôm Nguyệt Lâu đã không còn ở đây nữa thì liền nhanh chân bỏ đi. Mà Cố Lan Uyên đã đưa Đồ Sơn Vấn Nhị đến trước cửa Thái Úy phủ. Tiểu Đinh giữ cửa nhìn Cố Lan Uyên một cái, rồi lại nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị, mắt mở to hết cỡ.
Cố Lan Uyên kỳ quái nói: “Tiểu Đinh, ngươi trừng mắt lớn vậy làm gì, ta về nhà kỳ lạ lắm sao?” “Không, không kỳ lạ, một chút cũng không kỳ lạ, quá tốt rồi, thiếu gia, thật là quá tốt rồi!” Tiểu Đinh vui mừng nhìn Cố Lan Uyên, ánh mắt của Tiểu Đinh khiến Cố Lan Uyên thấy có gì đó là lạ, hơi không hiểu mang Đồ Sơn Vấn Nhị vào Thái Úy phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận