Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 165: Dự định nhốt
Chương 165: Dự định nhốt
Lý Phong Tông vì việc tuyệt Thánh thiên đại tông sư gia nhập vào liên minh môn phái mà đau đầu nhức óc. Ban đầu, theo kế hoạch thì mọi chuyện đều có thể thuận lợi tiến hành, chỉ cần làm cho liên minh môn phái không nhìn thấy hy vọng, sau đó triều đình lại cho những môn phái đó một bậc thang để xuống, thì tất cả các môn phái của Đại Lương Quốc sẽ đều quy về dưới sự giám thị của triều đình. Thế nhưng vì tuyệt Thánh thiên gia nhập mà tất cả đã thay đổi. Điều khiến Lý Phong Tông thực sự thấy phiền phức không phải là thực lực của hắn, mà chính là cái danh đại tông sư này. Ý nghĩa tượng trưng của đại tông sư có thể nói chỉ cần có tuyệt Thánh thiên ở đó, cho dù liên minh môn phái có ở thế yếu thì cũng không nghĩ đến chuyện đầu hàng mà là chiến đấu đến cùng. Mà chỗ chết người nhất chính là tin do thám tử ở biên giới hồi báo, Tây Kỳ Quốc cùng Tấn Quốc đã có động thái lớn trong việc tập kết binh lực, rất rõ ràng là sắp tới Tây Kỳ và Tấn Quốc sẽ có hành động lớn đối với Đại Lương Quốc, rất có thể là một cuộc chiến tranh toàn diện sẽ bùng nổ. Nếu như không thể giải quyết xong vấn đề của các môn phái Đại Lương Quốc trước đó, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn. Bởi vì nếu phải đối mặt với cuộc xâm lược của hai quốc gia, mà nội bộ Đại Lương Quốc vấn đề chưa giải quyết thì đừng nói các môn phái sẽ không giúp, mà thậm chí họ không bỏ đá xuống giếng cũng đã là may rồi. Dù không đến mức mất nước, nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương, mà còn là loại trọng thương rất khó hồi phục. Thế nhưng tình thế hiện tại đã đâm lao phải theo lao, muốn sợ hãi cũng không thể. Dù sao vấn đề dân chúng lầm than trong Đại Lương Quốc, Lý Phong Tông thực chất hiểu rõ, nhưng hắn không có nhiều sức lực để quản những việc đó, trong mắt hắn, khó khăn gian khổ lớn nhất chính là vấn đề các môn phái. Nếu như triều đình cúi đầu nhận sợ hãi với các môn phái, thì công tín lực của triều đình sẽ xuống thấp nhất, về sau còn ai muốn nghe lời triều đình? Nhưng vấn đề môn phái lại không thể trong thời gian ngắn mà giải quyết nhanh chóng, như vậy nếu Tây Kỳ Quốc cùng Tấn Quốc kéo đến xâm lược Đại Lương Quốc, thì cả nước Đại Lương to lớn này sẽ nguy hiểm.
Sắc mặt Lý Phong Tông âm trầm suy tư, trong lòng tiều tụy, đột nhiên ọe ra một ngụm máu. Các thái giám cùng cung nữ hoảng sợ, vội vàng tiến lên hầu hạ Lý Phong Tông, nhưng đều bị Lý Phong Tông ngăn lại. Lý Phong Tông nói với một thái giám đang quỳ trước mặt: “Cho gọi thừa tướng, ngự sử đại phu và đại tướng quân đến đây.”
Không lâu sau, thừa tướng Uông Lăng, ngự sử đại phu Ti Đồ Nhậm Sinh, đại tướng quân Vệ Quyết đã đến tẩm điện của Lý Phong Tông. Mặt Lý Phong Tông vốn đã tái nhợt, cộng thêm vẻ mặt lạnh như băng của hắn lúc này, khiến Uông Lăng, Ti Đồ Nhậm Sinh và Vệ Quyết trong lòng không khỏi thấp thỏm. Lý Phong Tông liếc mắt nhìn Uông Lăng, Ti Đồ Nhậm Sinh và Vệ Quyết rồi mở miệng nói: “Từ giờ phút này trở đi, Đại Lương Quốc sẽ không còn loại môn phái gì nữa, tất cả thế lực tự xưng là môn phái, triều đình sẽ toàn lực tiêu diệt hết! Đại tướng quân, trực tiếp điều động Dũng tướng quân, Thiết Ưng quân, Xông trận quân, lấy thế của ba quân tiến hành tiêu diệt toàn bộ!”
Uông Lăng, Ti Đồ Nhậm Sinh và Vệ Quyết kinh hãi nhìn Lý Phong Tông. Dũng tướng quân, Thiết Ưng quân cùng Xông trận quân, có thể nói là những quân đội mạnh nhất Đại Lương Quốc, mà ba quân này lại phải đối phó với các võ giả môn phái của Đại Lương Quốc.
Ánh mắt Lý Phong Tông dừng lại trên khuôn mặt Vệ Quyết: “Có vấn đề gì sao?”
Vệ Quyết quỳ hai đầu gối xuống đất, trầm giọng nói: “Không có vấn đề, tuân theo ý chỉ của bệ hạ!”
Lý Phong Tông nói tiếp: “Đại tướng quân, tiếp theo cần khanh đích thân ra trận, Tây Kỳ cùng Tấn Quốc đã rục rịch, đang tập kết binh sĩ, rất rõ ràng là muốn liên thủ xâm lược Đại Lương, ta cần khanh đến biên giới, một khi Tây Kỳ và Tấn Quốc có động tĩnh gì, thì trực tiếp tiên hạ thủ vi cường, cho trẫm kéo chúng ở lại trên biên giới! Có làm được không?”
Vệ Quyết lần này cực kỳ nghiêm túc thần sắc, nói: “Bệ hạ, có thể làm được!”
“Tốt!” Lý Phong Tông dời ánh mắt sang Ti Đồ Nhậm Sinh và Uông Lăng: “Ngự sử, khanh hãy thay ta hạ chiếu, tuyên bố thái tử vẫn còn sống, đồng thời chọn ngày tốt lành đón thái tử vào cung, thừa tướng, bên phía bách quan khanh hãy đi thông báo, coi như bệnh nặng cũng phải đến, không đến, trực tiếp trị tội lớn bất kính, xử trảm!”
Ti Đồ Nhậm Sinh và Uông Lăng không khỏi khẩn trương, bởi vì hai người bọn họ đều đã chọn phe rồi. Thừa tướng Uông Lăng đứng về phía Lý Kỳ Ninh, ngự sử đại phu Ti Đồ Nhậm Sinh lại đứng về phía Lý Văn Hạo, Lý Phong Tông làm như vậy chẳng khác gì công khai cho bách quan biết, người kế vị hoàng đế chỉ có một, đó chính là Lý Hữu Càn. Mấy mệnh lệnh này của Lý Phong Tông cho thấy, bất kể là vấn đề môn phái, hay là vấn đề Tây Kỳ Quốc và Tấn Quốc, đều đã là chuyện khẩn cấp. Uông Lăng và Ti Đồ Nhậm Sinh cũng không có biện pháp nào, bọn họ mà dám có nghi vấn, thì tin chắc Lý Phong Tông sẽ trảm bọn họ trước. Uông Lăng và Ti Đồ Nhậm Sinh đều quỳ xuống đất, tiếp nhận mệnh lệnh. Sau đó, Lý Phong Tông để Uông Lăng và Ti Đồ Nhậm Sinh lui trước, giữ Vệ Quyết lại.
“Đại tướng quân, trẫm nhớ khanh có một người con gái, là vợ của Xa Kỵ tướng quân Cố Lan Hiên phải không?”
Trong lòng Vệ Quyết run lên, thành thật đáp: “Đúng vậy.”
“Hiện tại Xa Kỵ tướng quân hình như không còn tại vị, vậy tạm thời bãi chức của hắn đi, để hắn ở phủ đại tướng quân hoặc phủ thái úy, tạm thời nghỉ ngơi hưởng phúc một thời gian đi, dù sao những năm này Xa Kỵ tướng quân cũng đã mệt mỏi rồi. Tiểu nhi tử của Cố thái úy hình như đang theo học tại Vô Nhai Thư Viện đúng không, hai người con trai của Cố thái úy đều là nhân tài hiếm có, trẫm dự định trọng dụng tiểu nhi tử của Cố thái úy, khanh hãy truyền khẩu dụ của trẫm, để Cố thái úy cho gọi Cố Lan Uyên về Kim Lăng gặp trẫm.”
Cổ họng Vệ Quyết lập tức như bị bóp nghẹn, hiện tại phủ thái úy bị Lý Phong Tông ép thành ra cái dạng gì, người Kim Lăng đều hiểu rõ, Lý Phong Tông để Cố Lan Hiên cùng Cố Lan Uyên về Kim Lăng, rõ ràng là muốn giam lỏng hai người. Nhưng Vệ Quyết dù có ý muốn giúp cũng thực sự là không có cách nào. Giọng Vệ Quyết khàn khốc nói: “Tuân theo khẩu dụ của bệ hạ.”
Lý Phong Tông khoát tay, ra hiệu cho Vệ Quyết lui. Kỳ thực Lý Phong Tông rất muốn tước đoạt thân phận Thái úy của Cố Minh Mộc, nhưng Cố Minh Mộc lại không phạm lỗi gì, dù hắn là hoàng đế cũng không có cách nào trực tiếp bãi miễn chức vị Thái úy của Cố Minh Mộc. Mà lý do Lý Phong Tông muốn giam lỏng Cố Lan Hiên và Cố Lan Uyên, là vì hắn cũng biết trước đó Cố Lan Hiên và Cố Lan Uyên đã có ý định cứu Cố Huyền Tri. Trước kia Lý Hữu Càn hồi cung, bọn hắn đã suy đoán Cố Lan Hiên có lẽ có chút vấn đề, vì để tránh rắc rối không cần thiết, Lý Phong Tông quyết định cho gọi Cố Lan Hiên và Cố Lan Uyên đều về Kim Lăng, chỉ khi ở dưới mí mắt của mình mới là an toàn nhất.
Vệ Quyết đi tới phủ Thái úy, đem khẩu dụ của Lý Phong Tông nói cho Cố Minh Mộc. Cố Minh Mộc cười cay đắng một tiếng: “Thật đúng là mài dao giết lừa, ngay cả hai đứa con trai của ta, bệ hạ cũng không muốn buông tha.”
Vệ Quyết áy náy nói: “Xin lỗi, Minh Mộc, ta không giúp được gì cho ngươi.”
Cố Minh Mộc lắc đầu: “Ta hiểu ngươi khó xử, ngươi mà giúp ta, ngược lại sẽ khiến mình rơi vào phiền phức, hiện giờ bệ hạ chẳng tin ai cả, nếu không thì cũng đã chẳng lấy đi hổ phù đại tướng quân của ngươi.”
Vệ Quyết thở dài nói: “Thân thể bệ hạ ngày càng suy sụp, giờ muốn đón thái tử về cung, xem ra là dự định để thái tử kế vị làm chuẩn bị, Minh Mộc, sau này thời gian các ngươi ở Kim Lăng sẽ càng khó khăn, cho nên… Hãy tìm cơ hội trực tiếp rời đi đi.”
Vệ Quyết vẫn không nỡ lòng thấy hảo hữu và gia đình Cố Minh Mộc gặp chuyện, khuyên Cố Minh Mộc tìm cơ hội rời khỏi Kim Lăng.
Lý Phong Tông vì việc tuyệt Thánh thiên đại tông sư gia nhập vào liên minh môn phái mà đau đầu nhức óc. Ban đầu, theo kế hoạch thì mọi chuyện đều có thể thuận lợi tiến hành, chỉ cần làm cho liên minh môn phái không nhìn thấy hy vọng, sau đó triều đình lại cho những môn phái đó một bậc thang để xuống, thì tất cả các môn phái của Đại Lương Quốc sẽ đều quy về dưới sự giám thị của triều đình. Thế nhưng vì tuyệt Thánh thiên gia nhập mà tất cả đã thay đổi. Điều khiến Lý Phong Tông thực sự thấy phiền phức không phải là thực lực của hắn, mà chính là cái danh đại tông sư này. Ý nghĩa tượng trưng của đại tông sư có thể nói chỉ cần có tuyệt Thánh thiên ở đó, cho dù liên minh môn phái có ở thế yếu thì cũng không nghĩ đến chuyện đầu hàng mà là chiến đấu đến cùng. Mà chỗ chết người nhất chính là tin do thám tử ở biên giới hồi báo, Tây Kỳ Quốc cùng Tấn Quốc đã có động thái lớn trong việc tập kết binh lực, rất rõ ràng là sắp tới Tây Kỳ và Tấn Quốc sẽ có hành động lớn đối với Đại Lương Quốc, rất có thể là một cuộc chiến tranh toàn diện sẽ bùng nổ. Nếu như không thể giải quyết xong vấn đề của các môn phái Đại Lương Quốc trước đó, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn. Bởi vì nếu phải đối mặt với cuộc xâm lược của hai quốc gia, mà nội bộ Đại Lương Quốc vấn đề chưa giải quyết thì đừng nói các môn phái sẽ không giúp, mà thậm chí họ không bỏ đá xuống giếng cũng đã là may rồi. Dù không đến mức mất nước, nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương, mà còn là loại trọng thương rất khó hồi phục. Thế nhưng tình thế hiện tại đã đâm lao phải theo lao, muốn sợ hãi cũng không thể. Dù sao vấn đề dân chúng lầm than trong Đại Lương Quốc, Lý Phong Tông thực chất hiểu rõ, nhưng hắn không có nhiều sức lực để quản những việc đó, trong mắt hắn, khó khăn gian khổ lớn nhất chính là vấn đề các môn phái. Nếu như triều đình cúi đầu nhận sợ hãi với các môn phái, thì công tín lực của triều đình sẽ xuống thấp nhất, về sau còn ai muốn nghe lời triều đình? Nhưng vấn đề môn phái lại không thể trong thời gian ngắn mà giải quyết nhanh chóng, như vậy nếu Tây Kỳ Quốc cùng Tấn Quốc kéo đến xâm lược Đại Lương Quốc, thì cả nước Đại Lương to lớn này sẽ nguy hiểm.
Sắc mặt Lý Phong Tông âm trầm suy tư, trong lòng tiều tụy, đột nhiên ọe ra một ngụm máu. Các thái giám cùng cung nữ hoảng sợ, vội vàng tiến lên hầu hạ Lý Phong Tông, nhưng đều bị Lý Phong Tông ngăn lại. Lý Phong Tông nói với một thái giám đang quỳ trước mặt: “Cho gọi thừa tướng, ngự sử đại phu và đại tướng quân đến đây.”
Không lâu sau, thừa tướng Uông Lăng, ngự sử đại phu Ti Đồ Nhậm Sinh, đại tướng quân Vệ Quyết đã đến tẩm điện của Lý Phong Tông. Mặt Lý Phong Tông vốn đã tái nhợt, cộng thêm vẻ mặt lạnh như băng của hắn lúc này, khiến Uông Lăng, Ti Đồ Nhậm Sinh và Vệ Quyết trong lòng không khỏi thấp thỏm. Lý Phong Tông liếc mắt nhìn Uông Lăng, Ti Đồ Nhậm Sinh và Vệ Quyết rồi mở miệng nói: “Từ giờ phút này trở đi, Đại Lương Quốc sẽ không còn loại môn phái gì nữa, tất cả thế lực tự xưng là môn phái, triều đình sẽ toàn lực tiêu diệt hết! Đại tướng quân, trực tiếp điều động Dũng tướng quân, Thiết Ưng quân, Xông trận quân, lấy thế của ba quân tiến hành tiêu diệt toàn bộ!”
Uông Lăng, Ti Đồ Nhậm Sinh và Vệ Quyết kinh hãi nhìn Lý Phong Tông. Dũng tướng quân, Thiết Ưng quân cùng Xông trận quân, có thể nói là những quân đội mạnh nhất Đại Lương Quốc, mà ba quân này lại phải đối phó với các võ giả môn phái của Đại Lương Quốc.
Ánh mắt Lý Phong Tông dừng lại trên khuôn mặt Vệ Quyết: “Có vấn đề gì sao?”
Vệ Quyết quỳ hai đầu gối xuống đất, trầm giọng nói: “Không có vấn đề, tuân theo ý chỉ của bệ hạ!”
Lý Phong Tông nói tiếp: “Đại tướng quân, tiếp theo cần khanh đích thân ra trận, Tây Kỳ cùng Tấn Quốc đã rục rịch, đang tập kết binh sĩ, rất rõ ràng là muốn liên thủ xâm lược Đại Lương, ta cần khanh đến biên giới, một khi Tây Kỳ và Tấn Quốc có động tĩnh gì, thì trực tiếp tiên hạ thủ vi cường, cho trẫm kéo chúng ở lại trên biên giới! Có làm được không?”
Vệ Quyết lần này cực kỳ nghiêm túc thần sắc, nói: “Bệ hạ, có thể làm được!”
“Tốt!” Lý Phong Tông dời ánh mắt sang Ti Đồ Nhậm Sinh và Uông Lăng: “Ngự sử, khanh hãy thay ta hạ chiếu, tuyên bố thái tử vẫn còn sống, đồng thời chọn ngày tốt lành đón thái tử vào cung, thừa tướng, bên phía bách quan khanh hãy đi thông báo, coi như bệnh nặng cũng phải đến, không đến, trực tiếp trị tội lớn bất kính, xử trảm!”
Ti Đồ Nhậm Sinh và Uông Lăng không khỏi khẩn trương, bởi vì hai người bọn họ đều đã chọn phe rồi. Thừa tướng Uông Lăng đứng về phía Lý Kỳ Ninh, ngự sử đại phu Ti Đồ Nhậm Sinh lại đứng về phía Lý Văn Hạo, Lý Phong Tông làm như vậy chẳng khác gì công khai cho bách quan biết, người kế vị hoàng đế chỉ có một, đó chính là Lý Hữu Càn. Mấy mệnh lệnh này của Lý Phong Tông cho thấy, bất kể là vấn đề môn phái, hay là vấn đề Tây Kỳ Quốc và Tấn Quốc, đều đã là chuyện khẩn cấp. Uông Lăng và Ti Đồ Nhậm Sinh cũng không có biện pháp nào, bọn họ mà dám có nghi vấn, thì tin chắc Lý Phong Tông sẽ trảm bọn họ trước. Uông Lăng và Ti Đồ Nhậm Sinh đều quỳ xuống đất, tiếp nhận mệnh lệnh. Sau đó, Lý Phong Tông để Uông Lăng và Ti Đồ Nhậm Sinh lui trước, giữ Vệ Quyết lại.
“Đại tướng quân, trẫm nhớ khanh có một người con gái, là vợ của Xa Kỵ tướng quân Cố Lan Hiên phải không?”
Trong lòng Vệ Quyết run lên, thành thật đáp: “Đúng vậy.”
“Hiện tại Xa Kỵ tướng quân hình như không còn tại vị, vậy tạm thời bãi chức của hắn đi, để hắn ở phủ đại tướng quân hoặc phủ thái úy, tạm thời nghỉ ngơi hưởng phúc một thời gian đi, dù sao những năm này Xa Kỵ tướng quân cũng đã mệt mỏi rồi. Tiểu nhi tử của Cố thái úy hình như đang theo học tại Vô Nhai Thư Viện đúng không, hai người con trai của Cố thái úy đều là nhân tài hiếm có, trẫm dự định trọng dụng tiểu nhi tử của Cố thái úy, khanh hãy truyền khẩu dụ của trẫm, để Cố thái úy cho gọi Cố Lan Uyên về Kim Lăng gặp trẫm.”
Cổ họng Vệ Quyết lập tức như bị bóp nghẹn, hiện tại phủ thái úy bị Lý Phong Tông ép thành ra cái dạng gì, người Kim Lăng đều hiểu rõ, Lý Phong Tông để Cố Lan Hiên cùng Cố Lan Uyên về Kim Lăng, rõ ràng là muốn giam lỏng hai người. Nhưng Vệ Quyết dù có ý muốn giúp cũng thực sự là không có cách nào. Giọng Vệ Quyết khàn khốc nói: “Tuân theo khẩu dụ của bệ hạ.”
Lý Phong Tông khoát tay, ra hiệu cho Vệ Quyết lui. Kỳ thực Lý Phong Tông rất muốn tước đoạt thân phận Thái úy của Cố Minh Mộc, nhưng Cố Minh Mộc lại không phạm lỗi gì, dù hắn là hoàng đế cũng không có cách nào trực tiếp bãi miễn chức vị Thái úy của Cố Minh Mộc. Mà lý do Lý Phong Tông muốn giam lỏng Cố Lan Hiên và Cố Lan Uyên, là vì hắn cũng biết trước đó Cố Lan Hiên và Cố Lan Uyên đã có ý định cứu Cố Huyền Tri. Trước kia Lý Hữu Càn hồi cung, bọn hắn đã suy đoán Cố Lan Hiên có lẽ có chút vấn đề, vì để tránh rắc rối không cần thiết, Lý Phong Tông quyết định cho gọi Cố Lan Hiên và Cố Lan Uyên đều về Kim Lăng, chỉ khi ở dưới mí mắt của mình mới là an toàn nhất.
Vệ Quyết đi tới phủ Thái úy, đem khẩu dụ của Lý Phong Tông nói cho Cố Minh Mộc. Cố Minh Mộc cười cay đắng một tiếng: “Thật đúng là mài dao giết lừa, ngay cả hai đứa con trai của ta, bệ hạ cũng không muốn buông tha.”
Vệ Quyết áy náy nói: “Xin lỗi, Minh Mộc, ta không giúp được gì cho ngươi.”
Cố Minh Mộc lắc đầu: “Ta hiểu ngươi khó xử, ngươi mà giúp ta, ngược lại sẽ khiến mình rơi vào phiền phức, hiện giờ bệ hạ chẳng tin ai cả, nếu không thì cũng đã chẳng lấy đi hổ phù đại tướng quân của ngươi.”
Vệ Quyết thở dài nói: “Thân thể bệ hạ ngày càng suy sụp, giờ muốn đón thái tử về cung, xem ra là dự định để thái tử kế vị làm chuẩn bị, Minh Mộc, sau này thời gian các ngươi ở Kim Lăng sẽ càng khó khăn, cho nên… Hãy tìm cơ hội trực tiếp rời đi đi.”
Vệ Quyết vẫn không nỡ lòng thấy hảo hữu và gia đình Cố Minh Mộc gặp chuyện, khuyên Cố Minh Mộc tìm cơ hội rời khỏi Kim Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận