Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 92: Vận mệnh cho phép
Sau khi Cố Lan Uyên rời đi, Tô Uyển Đồng đi đến trước mặt Lâm Ngật Xuyên. Tô Uyển Đồng nói lời cảm tạ với Lâm Ngật Xuyên: “Cám ơn ngươi, Lâm Ngật Xuyên đồng học.” Ban đầu Ngô Sĩ muốn kéo người là nàng, may mắn có Lâm Ngật Xuyên kịp thời ngăn cản, mới không bị đụng vào. Lâm Ngật Xuyên vừa cười vừa nói: “Không cần cảm ơn, mọi người đều là đồng học, hơn nữa còn cùng là người Đại Lương Quốc, thấy chuyện cần giúp thì tự nhiên giúp, không cần để ý.” Ấn tượng đầu tiên của Tô Uyển Đồng với Lâm Ngật Xuyên rất tốt, cảm thấy Lâm Ngật Xuyên vô cùng phong độ. Tô Uyển Đồng nghi ngờ hỏi: “Nhân tiện, vừa nãy Nhị nói ngươi là người đáng ghét của Cố thiếu gia, giữa các ngươi có hiểu lầm gì sao?” Lâm Ngật Xuyên thở dài: “Không phải hiểu lầm, mà là vận mệnh an bài.” Tô Uyển Đồng nghe không hiểu gì. Vận mệnh an bài? Cái quỷ gì? Cố Lan Uyên về đến phòng, nhốt Đồ Sơn Vấn Nhị định theo vào ở ngoài cửa. Đùa gì, hắn đã chuẩn bị kỹ càng để hưởng thụ chiếc giường mềm mại, nếu để Đồ Sơn Vấn Nhị vào thì hắn chắc chắn không hưởng thụ được, mà sẽ bị Đồ Sơn Vấn Nhị quấn lấy nói chuyện. Cố Lan Uyên không lập tức nằm dài trên giường, mà lấy ra một tờ giấy, mài mực rồi bắt đầu viết. Cố Lan Uyên chuẩn bị nhờ người Nam Cung gia giải quyết những kẻ liên quan đến Ngô Sĩ và hai người kia tại Giang Cổ Quận. Ba người Ngô Sĩ này, không ngu xuẩn thì là tiện, Vô Nhai Thư Viện trung lập, nhưng Giang Cổ Quận không hề trung lập. Chọc đến hắn, coi như bọn họ xui xẻo. Đối với người Tây Kỳ Quốc, Cố Lan Uyên sẽ không khách khí. Viết xong thư, Cố Lan Uyên liền nằm xuống giường. Trong Vô Nhai Thư Viện có người chuyên đưa tin, lát nữa khi ra quán cơm ăn sẽ tiện đưa thư. Cố Lan Uyên ngủ một giấc đến xế chiều, trước đó còn cảm thấy cái giường này không mềm bằng giường nhà hắn, giờ phút này Cố Lan Uyên lại cảm thấy cái giường này thoải mái và mềm mại nhất trên thế giới. Tỉnh ngủ xong, Cố Lan Uyên rửa mặt bằng nước lạnh rồi chuẩn bị đi kiếm ăn, tiện thể gửi thư. Nhưng vừa mở cửa đã thấy Đồ Sơn Vấn Nhị đợi sẵn. Cố Lan Uyên kinh ngạc hỏi: “Ngươi cứ đứng ở cửa chờ từ nãy đến giờ à?” Đồ Sơn Vấn Nhị lắc đầu: “Không có, ta nghe phòng ngươi có động tĩnh nên mới đợi ngươi. Tiểu Uyên Uyên, bây giờ ngươi muốn đi ăn cơm phải không? Chúng ta đi cùng nhau thôi.” Cố Lan Uyên gật đầu: “Ừ, đi thôi.” Cố Lan Uyên mặt đen lại hỏi: “Sao có nhiều người đi ăn cơm cùng chúng ta thế này?” Ngoài hắn và Đồ Sơn Vấn Nhị còn có Vân Sơ Ninh, Tô Uyển Đồng, Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên. Khương Cẩn Diên chính là cô bạn học mà Cố Lan Uyên không quen biết, lúc nãy gặp mặt, Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên đều đã tự giới thiệu với Cố Lan Uyên. Miêu Nhã Huyên là người Nam Chiếu Quốc, còn Khương Cẩn Diên cũng là người Đại Lương Quốc. Tại phòng ăn của thư viện, Đồ Sơn Vấn Nhị giải thích: “Vì các nàng nói đợi ngươi tỉnh lại sẽ bảo ta gọi họ, họ muốn cảm ơn Tiểu Uyên Uyên.” Cố Lan Uyên thẳng thừng nói: “Không cần cảm ơn ta, ta giúp không phải các nàng, mà là ngươi thôi, các nàng chỉ là tiện thể thôi.” Đồ Sơn Vấn Nhị cảm động nói: “Tiểu Uyên Uyên, ngươi tốt nhất a ~” Đồ Sơn Vấn Nhị định ôm Cố Lan Uyên, Cố Lan Uyên liền ấn đầu Đồ Sơn Vấn Nhị đẩy ra: “Ta chỉ lo cái đầu ngu si của ngươi bị lừa thôi.” Tô Uyển Đồng, Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên sắc mặt kỳ lạ nhìn Cố Lan Uyên. Sao lại bất cận nhân tình vậy? Nhất là Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên, hai người họ thấy Cố Lan Uyên đối xử với Đồ Sơn Vấn Nhị tốt như vậy, còn tưởng Cố Lan Uyên dễ chung đụng, xem ra không phải. Vân Sơ Ninh trong lòng hơi khó chịu, có chút ghen tị nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị, vị trí kia lẽ ra nên có một phần của nàng! Vân Sơ Ninh hỏi: “Tiểu Uyên ca ca, ngươi không cần đi nơi khác tu luyện sao?” “Gọi ta tên đầy đủ hoặc là Lan Uyên là được, ta xin nghỉ ba ngày.” Cố Lan Uyên chỉnh lại cách xưng hô của Vân Sơ Ninh, cách gọi này quá thân mật, hắn không có quan hệ gì với Vân Sơ Ninh, không thích hợp lắm. Về phần “Tiểu Uyên Uyên” của Đồ Sơn Vấn Nhị thì có chỉnh cũng vô dụng, giống như ngoại hiệu, Cố Lan Uyên cũng đã nghe quen. Mặt nhỏ của Đồ Sơn Vấn Nhị xịu xuống: “Hả? Chỉ ba ngày thôi sao?” Cố Lan Uyên tràn đầy oán khí trừng mắt Đồ Sơn Vấn Nhị: “Còn không phải tại ngươi! Ngươi đến đây cầu học, cuối cùng làm ta cũng phải đến, ngươi còn liên hợp với cha mẹ ta và Lão Phùng đối phó ta, uổng công ta đối tốt với ngươi. Ngươi biết nửa năm nay ta sống thế nào không? Mỗi ngày bị tra tấn a!” Đồ Sơn Vấn Nhị chột dạ không dám nhìn Cố Lan Uyên, giả bộ ngốc gắp cho Cố Lan Uyên một đũa rau: “Tiểu Uyên Uyên, rau này siêu ngon nha, ngươi nếm thử xem!” Khóe miệng Cố Lan Uyên giật giật: “Xem ra ngươi ở đây học được không ít nha, tài lảng sang chuyện khác cũng giỏi ghê.” “Suỵt, cái này không ăn được.” Từ ngực Miêu Nhã Huyên ló ra một cái đầu rắn, muốn gắp một miếng thức ăn trong mâm của Miêu Nhã Huyên thì bị cô ta ấn trở lại. Cố Lan Uyên hiếu kỳ nhìn con rắn trong ngực Miêu Nhã Huyên, hỏi: “Người Nam Chiếu Quốc các ngươi, đều nuôi ngũ độc sao?” Miêu Nhã Huyên lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ có người luyện vu cổ mới nuôi ngũ độc.” Cố Lan Uyên lại tò mò hỏi tiếp: “Vậy chúng có cắn ngươi không?” “Không nha, chúng rất nghe lời, ngươi muốn sờ thử không? Không cắn đâu.” Miêu Nhã Huyên đưa tay ra, trên tay quấn một con bạch xà, da non vẫn rất hồng hào. Cố Lan Uyên đã thấy rắn rồi, nhưng đều là những loại rắn thường gặp, cũng thấy rùng mình. Nhưng con rắn trên tay Miêu Nhã Huyên lại không khiến Cố Lan Uyên thấy ghê sợ, ngược lại thấy khá đáng yêu. Cố Lan Uyên vươn tay sờ lên đầu nhỏ của bạch xà, chiếc lưỡi trơn trượt còn liếm lên một ngón tay của Cố Lan Uyên. Miêu Nhã Huyên có chút tự hào nói: “Đáng yêu không? Nó tên Yếm A.” Cố Lan Uyên gật đầu nói: “Đúng là đáng yêu thật, ngươi chỉ nuôi rắn thôi sao?” “Đương nhiên không chỉ, ta còn nuôi bọ cạp, rết các loại côn trùng, đều ở trong chiếc sọt bên hông ta, ngươi có muốn xem không?” “Ách... thôi bỏ qua đi.” Cố Lan Uyên cảm thấy côn trùng chắc không đẹp mắt được, mà giờ hắn đang ăn cơm, lát nữa sẽ mất ngon. Sau đó ánh mắt Cố Lan Uyên chuyển sang Khương Cẩn Diên, chú ý đến vòng quấn trên cánh tay Khương Cẩn Diên, và cả giọng nói của cô ấy vừa nãy, đột nhiên mắt anh híp lại. Cố Lan Uyên nhớ lại tên tiểu tặc ở Duyện Thành, tên hiệp đạo Linh Tước Ẩn mà Tô Uyển Đồng nhắc tới. Đêm đó, Cố Lan Uyên thấy hiệp đạo Linh Tước Ẩn cũng quấn vải kiểu đó ở tay, với lại tuy lúc đó Linh Tước Ẩn đeo mặt nạ và giọng bị làm cho trầm xuống, nhưng âm thanh của Khương Cẩn Diên lại có chút tương tự Linh Tước Ẩn. Có phải Khương Cẩn Diên là tên hiệp đạo Linh Tước Ẩn đó không? Khương Cẩn Diên nghi ngờ nhìn Cố Lan Uyên đang nhìn chằm chằm mình. Cố Lan Uyên lập tức thu hồi ánh mắt, cho dù Khương Cẩn Diên là Linh Tước Ẩn thì cũng không liên quan đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận