Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 69: Trên đường gặp lý kỳ kiệt
Trước khi Duyện Thành cùng Giang Cổ Quận rất gần, với lại ngựa của Cố Lan Uyên bọn họ tốc độ cũng rất nhanh, đến buổi tối đã tới Giang Cổ Quận. Tùy tiện tìm khách sạn ở tạm một đêm, ngày mai sẽ là thời gian Vô Nhai Thư Viện chính thức bắt đầu chiêu sinh khảo hạch. Chiêu sinh khảo hạch tất cả kéo dài ba ngày, kết thúc xong, lần tiếp theo sẽ phải chờ ba năm. Mặc dù nói Vô Nhai Thư Viện hoan nghênh nhân tài từ khắp các quốc gia đến đây cầu học, nhưng mỗi lần chiêu sinh, người đến có thể hơn nghìn người, số người có thể thành công được nhận vào, ngay cả trăm người cũng không có, nghe nói ít nhất có một lần, chỉ có khoảng ba mươi người. Tô Uyển Đồng và Tiểu Lan mời Cố Lan Uyên bọn họ đến Ôm Nguyệt Lâu ở Giang Cổ Quận, nhưng Cố Lan Uyên từ chối. Lần này Cố Lan Uyên muốn tự mình ở Giang Cổ Quận chơi đùa, không có việc gì đi Ôm Nguyệt Lâu làm gì, Ôm Nguyệt Lâu ở Kim Lăng hắn cũng từng đến, không có gì đặc biệt, Ôm Nguyệt Lâu ở Giang Cổ Quận chưa chắc đã tốt hơn Kim Lăng. Vì vậy hai bên mỗi người đi một ngả. Cố Lan Uyên, Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng đi trên đường ở Giang Cổ Quận. Vì ngày mai Vô Nhai Thư Viện sẽ mở chiêu sinh khảo hạch, trên đường Cố Lan Uyên thấy rất nhiều người từ các nước khác đến. Những người này vẫn rất dễ phân biệt, từ trang phục, kiểu dáng khác nhau, tướng mạo cũng có chút khác biệt. Lão Phùng kinh ngạc nói: "Ta tới Giang Cổ Quận mấy lần rồi, lần này đến, rõ ràng cảm thấy có rất nhiều luồng khí tức không đơn giản, thực lực cũng không thể xem thường." Cố Lan Uyên lại cảm thấy rất bình thường: "Đương nhiên rồi, danh tiếng của Vô Nhai Thư Viện lớn như vậy, những người muốn đến khảo hạch, chắc chắn được xem là thiên tài mới dám đến thử, những thiên tài này chắc chắn đều là bảo bối của họ, giống như việc ta có Lão Phùng ngươi che chở vậy thôi." Lão Phùng gật đầu đồng tình nói: "Cũng đúng." Cố Lan Uyên đột nhiên cười rất nham hiểm: "Bất quá, lần này không biết có bao nhiêu người muốn bước vào sự bình thường, trở thành tầm thường rồi." Đồ Sơn Vấn Nhị nghi ngờ nói: "Bước vào bình thường? Nhưng Tiểu Uyên Uyên ngươi vừa nói đều là thiên tài mà?" Cố Lan Uyên cười nhạo nói: "Thiên tài? Thế giới này không bao giờ thiếu thiên tài, nếu tất cả đều là thiên tài, mỗi năm có nhiều người đến khảo hạch như vậy, Vô Nhai Thư Viện sẽ không chỉ chọn ra chút người đó thôi, thiên tài tập trung nhiều quá thì lại trở thành người bình thường, cho nên, những người được Vô Nhai Thư Viện chọn, về cơ bản đều là thiên tài trong các thiên tài. Mà có những người vốn chỉ bình thường được người đời tung hô quá cao, trong lòng tự nhiên cũng sinh kiêu ngạo, nếu phần kiêu ngạo này bị đánh nát... Nếu tỉnh lại được thì còn tốt, nếu không tỉnh lại nổi thì trực tiếp phế luôn, sẽ có chuyện hay để xem." Lão Phùng có biểu lộ kỳ quái nhìn thoáng qua Cố Lan Uyên, thật đúng là thú vị. Nhưng Cố Lan Uyên nói không sai, trong số lượng lớn những người đến đây cầu học, dù phần lớn bị cho là thiên tài, nhưng độ khó của kỳ kiểm tra lại đồng nghĩa với việc số lượng lớn cái gọi là thiên tài nhất định sẽ bị loại. Khi những người có tài hoa tập trung lại cạnh tranh số lượng ít ỏi danh ngạch, với số ít người được chọn, những người không được chọn cho dù ban đầu có thiên phú nhất định, so sánh ra sẽ có vẻ bình thường, bởi vì họ không thể trổ hết tài năng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt này. Đầy tự tin đến tham gia khảo hạch của Vô Nhai Thư Viện, nếu thất bại những thiên tài này có thể rơi vào sự hoài nghi bản thân, đi vào trạng thái không thể gượng dậy nổi, từ đó trì trệ không tiến, từ một thiên tài có tiềm năng phát triển nhất định biến thành một người chỉ thể hiện bình thường, thậm chí không đạt được thành tích nào. Thiên tài, Lão Phùng cũng đã thấy nhiều, nhưng thiên tài thực sự trưởng thành, trên thực tế vẫn chỉ là số ít. Đồ Sơn Vấn Nhị lo lắng nói: "Nếu ta không được chọn thì phải làm sao, chẳng phải không thể đi học cùng Tiểu Uyên Uyên?" Chưa đợi Cố Lan Uyên an ủi, vẻ mặt lo lắng của Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức biến mất: "Nhưng không hẳn vậy, Tiểu Uyên Uyên cũng chưa chắc sẽ được chọn, đến lúc đó có thể vui vẻ chơi đùa rồi." Cố Lan Uyên dội gáo nước lạnh: "Đừng mơ tưởng, dù ta và ngươi đều không được chọn, ta cũng sẽ phái người đưa ngươi về Để Linh Quốc!" "A? Sao có thể thế được!" Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức dựng thẳng đôi tai hồ ly lên. Lão Phùng cười an ủi: "Yên tâm đi, ta vô cùng tin tưởng vào hai ngươi, các ngươi cũng phải tin vào chính mình." Cố Lan Uyên "à" một tiếng: "Tự tin ư? Ha, ta còn mong không được chọn đấy!" Đồ Sơn Vấn Nhị buồn rầu suy nghĩ một chút, nếu nàng không được chọn, nàng sẽ bị đưa về Để Linh Quốc, nhưng liệu nàng có thể từ Để Linh Quốc mà ra nữa không? Đồ Sơn Vấn Nhị trực tiếp cầu nguyện: "Ta hi vọng, nếu Tiểu Uyên Uyên được chọn, ta cũng sẽ được chọn, nếu không được chọn, thì ta cũng không bị chọn!" Đến lượt Lão Phùng trợn trắng mắt, người ta chen chúc phá đầu muốn vào Vô Nhai Thư Viện, đến phiên Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị hai người này lại không muốn đi. "A? Sao cái đồ bỏ đi cũng ở đây?" Cố Lan Uyên trên đường nhìn thấy một đám người đang vây quanh một người, và người bị chen chúc kia là Tam hoàng tử Lý Kỳ Kiệt, em trai ruột của Nhị hoàng tử Lý Kỳ Ninh. Lão Phùng nhìn thấy Lý Kỳ Kiệt cũng rất kinh ngạc: "Hắn cũng đến tham gia khảo hạch của Vô Nhai Thư Viện sao?" Đồ Sơn Vấn Nhị nhìn Lý Kỳ Kiệt, mày hơi nhíu lại: "Cảm giác quen quen." "Ngươi đương nhiên thấy quen, hắn chính là em trai của lão đại tổ chức nô lệ bắt ngươi đó." Nghe Cố Lan Uyên nói, Đồ Sơn Vấn Nhị trong nháy mắt liền nhe răng trợn mắt, ra vẻ bất cứ lúc nào cũng muốn xông lên làm thịt Lý Kỳ Kiệt. Cố Lan Uyên khuyên: "Thu răng của ngươi lại đi, dù có thù, nếu ngươi cứ xông lên gây sự như vậy, ta sẽ rất phiền." Đồ Sơn Vấn Nhị thu răng lại, khó chịu nói: "Vậy chúng ta rời khỏi đây đi, không thì ta có thể không kiềm chế được." "Ừm, đi thôi." Còn Lý Kỳ Kiệt cũng phát hiện Cố Lan Uyên, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng Cố Lan Uyên lại ở Giang Cổ Quận. Lý Kỳ Kiệt cũng không có ý định chào hỏi Cố Lan Uyên, hắn rất không ưa Cố Lan Uyên. Mà nguyên nhân không ưa là do anh trai hắn, Lý Kỳ Ninh. Lý Kỳ Ninh "nịnh nọt" Cố Lan Uyên như vậy mà Cố Lan Uyên lại không để ý chút nào, không đứng về phía anh hắn, vì vậy Lý Kỳ Kiệt rất không ưa Cố Lan Uyên. Giả vờ cái gì chứ, chẳng phải chỉ là con của Thái Úy, cháu trai của tông chủ Thanh Lan Giản Tông sao? Cả Đại Lương đều là nhà hắn! Lý Kỳ Ninh tìm hắn giúp đỡ, Cố Lan Uyên nên quỳ xuống cảm kích mới phải, việc nhờ hắn giúp đỡ chính là nể mặt Cố Lan Uyên. Lão Phùng có chút khó hiểu nói: "Sao lại có thể để Lý Kỳ Kiệt đến Vô Nhai Thư Viện cầu học được chứ?" Cố Lan Uyên bĩu môi nói: "Thiên phú võ giả không kiểm tra được nếu chưa bắt đầu, nhưng kẻ sĩ thì có thể chuẩn bị trước. Ta đoán Lý Kỳ Ninh bắt hắn ta phụ tá là để luyện tủ đề đấy." Lão Phùng tặc lưỡi: "Lý Kỳ Ninh làm anh trai đúng là không tệ với thằng em trai này." Cố Lan Uyên khinh miệt nói: "Không tệ ư? Ta thấy là do Lý Kỳ Kiệt quá ngu, Lý Kỳ Ninh lo giữ hắn ở Kim Lăng sẽ làm hỏng chuyện khác thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận