Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 100: Say rượu

Chương 100: Say rượu
Vân Sơ Ninh, Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên ba người hợp tác, chơi trò đoán số thì nhao nhao gian lận. Lúc đầu ba người các nàng còn muốn rủ Đồ Sơn Vấn Nhị gia nhập, nhưng mà, Đồ Sơn Vấn Nhị căn bản không hiểu ánh mắt của các nàng. Thế nhưng, các nàng phát hiện Cố Lan Uyên dường như “chết” với “số chẵn”, một mực hô hào số chẵn, khiến Vân Sơ Ninh và các nàng có cơ hội thao túng. Khi Đồ Sơn Vấn Nhị cầm quân cờ, các nàng dùng chân khí can thiệp, bảo đảm Đồ Sơn Vấn Nhị mỗi lần cầm đều là số lẻ.
Cố Lan Uyên uống có hơi choáng, nhìn người đã bắt đầu thấy hai bóng. Đột nhiên, Cố Lan Uyên đột ngột vỗ bàn một cái: “Không đúng!”
Tiếng động này làm Đồ Sơn Vấn Nhị và các nàng giật mình kêu lên. Cố Lan Uyên lớn tiếng chất vấn: “Sao có thể toàn là số lẻ, không có lần nào số chẵn! Các ngươi có phải gian lận không?”
Điều này khiến ba người Vân Sơ Ninh trong lòng thót một tiếng. Vân Sơ Ninh chột dạ giải thích: “Ách… Đây là vấn đề xác suất thôi mà, Tiểu Uyên ca ca hôm nay vận khí có thể không tốt lắm!”
“Vậy hả? Có lý đó, dù sao mỗi lần đều là một nửa xác suất, vận khí ta kém vậy, ta không muốn chơi nữa!” Cố Lan Uyên cảm giác ý thức của mình sắp tan rã, cố gắng chống đỡ chút lý trí cuối cùng, không muốn chơi nữa.
Vân Sơ Ninh ba người liếc nhau, như vậy mà vẫn còn lý trí sao? Vậy thì cứ tiếp tục! “Ây da, chơi tiếp đi, chơi tiếp có thể sẽ tốt hơn, một ván không thắng Tiểu Uyên Uyên ngươi cam tâm sao? Chắc chắn không cam tâm đúng không! Uống trước chén này đã.”
Miêu Nhã Huyên lại kín đáo đưa cho Cố Lan Uyên một chén rượu. Cố Lan Uyên vốn không cần uống chén này, vì hắn còn chưa đoán mà. Nhưng mà Cố Lan Uyên sau khi nhận chén rượu, trực tiếp ngửa cổ lên, cực kỳ hào khí một hơi uống cạn.
“Nấc ~” Cố Lan Uyên ợ rượu.
Cố Lan Uyên lại bị lừa uống mấy chén nữa, Vân Sơ Ninh thấy cũng gần được, bèn hỏi dò: “Tiểu Uyên ca ca, ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm gì không?”
Cố Lan Uyên ánh mắt mơ màng đảo qua bốn người Đồ Sơn Vấn Nhị, nhưng trong mắt hắn, cảm giác như có một đám người. “Oa tắc, chẳng lẽ các ngươi là thê thiếp của ta? A? Sao ở đây lại có một người có tai hồ ly? Tai hồ ly này là thật hay giả vậy, thú vị thế?” Cố Lan Uyên trực tiếp đưa tay nắm lấy tai Đồ Sơn Vấn Nhị rồi bóp một cái.
Mặt Đồ Sơn Vấn Nhị đỏ lên, vội vàng lùi về sau mấy bước: “Tiểu Uyên Uyên, ngươi sờ tai ta làm gì?”
“Ấy! Sao lại gọi ta là Tiểu Uyên Uyên được? Gọi ta là chủ nhân!” Cố Lan Uyên ưỡn ngực, một bộ ta là thiên lão đại, địa lão nhị, ta lão tam.
Đồ Sơn Vấn Nhị, Vân Sơ Ninh, Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên đều trố mắt nhìn Cố Lan Uyên. Hiện tại Cố Lan Uyên và Cố Lan Uyên bình thường, hoàn toàn là hai bộ dạng. “Tiểu Uyên Uyên, chẳng lẽ đầu óc ngươi uống có vấn đề à? Không được mà! Nhanh hồi phục lại đi!” Đồ Sơn Vấn Nhị nắm lấy tay Cố Lan Uyên ra sức lay.
Cố Lan Uyên gạt tay Đồ Sơn Vấn Nhị: “Ngươi làm gì thế, rõ ràng ta muốn ói, xếp hàng vào! Mỗi người hôn ta một cái!” Cố Lan Uyên bĩu môi rồi định hôn lên mặt Đồ Sơn Vấn Nhị.
Đồ Sơn Vấn Nhị đè mặt Cố Lan Uyên xuống, lo lắng nhìn ba người Vân Sơ Ninh: “Giờ phải làm sao, Tiểu Uyên Uyên giống như thật sự uống có vấn đề rồi!”
Khương Cẩn Diên nhìn Vân Sơ Ninh: “Cái này không giống với những gì ngươi nói mà, không phải nói hắn không gần nữ sắc sao?”
Cố Lan Uyên lại lần nữa đột ngột vỗ bàn một cái: “Đánh rắm! Lão tử đây là nam nhân, cũng không phải thái giám trong cung, sao có thể không gần nữ sắc! Đáng ghét, vì sao ta là nhân vật phản diện, không thể là chính phái chứ? Nhân vật phản diện nhất định là bàn đạp cho chính phái, ta không muốn đâu! Dựa vào liên hoàn họa mà ta đoán, ta phát hiện ra một quy luật, vì sao nhân vật phản diện luôn thất bại? Đó là do hắn không quản được nửa thân dưới, cho nên ta mới bị ép không gần nữ sắc! Nghe nói đến hệ cấm dục chưa? Tiểu gia ta đây chính là hệ cấm dục! Chỉ cần ta luôn là hệ cấm dục, vậy thì ai cũng không làm gì được ta!”
Bốn người Đồ Sơn Vấn Nhị hai mặt nhìn nhau, cơ bản không hiểu Cố Lan Uyên đang nói gì. Nhưng mà… dường như Cố Lan Uyên không phải là không gần nữ sắc, mà vì một vài nguyên nhân nên không thể gần nữ sắc.
Cố Lan Uyên đột nhiên nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói: “Ô ô ô, rõ ràng nhà ta có nhiều tiền như vậy, có quyền lực như vậy, ta cứ việc làm những chuyện nam phách nữ có phải tốt không, nhưng mà nhiều người trông thật đáng thương, ta không làm được… Hiện giờ nhiều mỹ nữ vậy đứng trước mặt ta, chắc chắn ta đang nằm mơ mà, nằm mơ rồi đến cả hôn một cái cũng không được, quá uất ức!”
Bốn người Đồ Sơn Vấn Nhị đều ngây người. Rốt cuộc là tình huống gì vậy, sao tự dưng lại khóc thế?! Đây là cái tên Cố Lan Uyên thường ngày, luôn giữ khoảng cách với người khác sao? Đồ Sơn Vấn Nhị thương Cố Lan Uyên thật, cắn răng một cái dậm chân, đưa mặt mình tới: “Thôi được, cho Tiểu Uyên Uyên ngươi hôn một cái, chỉ một cái thôi, không được hôn nhiều!”
Đến lượt Vân Sơ Ninh, Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên trợn tròn mắt nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị. “Ngươi là hồ tiên đúng không? Đúng, chắc chắn là vậy rồi, lời cầu nguyện của ta được hồ tiên đại nhân nghe thấy và thực hiện rồi, ta thật sự rất cảm động, cảm ơn người hồ tiên đại nhân ~” Cố Lan Uyên bĩu môi, đưa mặt về phía Đồ Sơn Vấn Nhị!
“Không được!” Vân Sơ Ninh lập tức xù lông kéo Đồ Sơn Vấn Nhị lại. Nghe những gì Cố Lan Uyên vừa nói, rõ ràng đây là nụ hôn đầu của Cố Lan Uyên. Sao có thể để Đồ Sơn Vấn Nhị cướp trước cơ hội tốt như vậy chứ?
Vân Sơ Ninh kéo Đồ Sơn Vấn Nhị lại, rồi nhanh như chớp đưa mặt mình tới. Môi Cố Lan Uyên chạm vào mặt Vân Sơ Ninh.
Miệng của Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên mở thật to, có ai có thể nói cho các nàng, rốt cuộc tình hình hiện giờ là sao vậy? Mặc dù biết Đồ Sơn Vấn Nhị và Vân Sơ Ninh đều có cảm tình với Cố Lan Uyên, nhưng cũng không cần phải thế chứ!
Cố Lan Uyên hôn xong mới phát hiện đổi người: “Hả? Hồ tiên đại nhân sao ngươi đổi dáng rồi?”
Đồ Sơn Vấn Nhị trong lòng khó chịu vô cùng, giơ chân lên nói: “Sơ Ninh, sao ngươi lại thế được chứ? Tiểu Uyên Uyên vốn phải hôn ta!”
Vân Sơ Ninh giờ đã đứng hình, mặt đỏ ửng, cả người chóng mặt, cảm giác như muốn bay lên. Đồ Sơn Vấn Nhị vội vàng chạy tới: “Tiểu Uyên Uyên, ta mới là hồ tiên đại nhân của ngươi! Mau hôn ta! Mau hôn ta đi!”
Cố Lan Uyên hít một hơi, đôi mắt đỏ hoe nói: “Giấc mơ này tuyệt quá, nếu có một hạn định, ta hy vọng giấc mơ này sẽ không bao giờ kết thúc!”
Sau đó Cố Lan Uyên ôm đầu Đồ Sơn Vấn Nhị, hôn lên má cô một cái thật lớn. Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên bây giờ là da đầu tê rần. Ở đây người say, lẽ ra chỉ có một mình Cố Lan Uyên thôi sao? Sao các nàng cảm thấy Đồ Sơn Vấn Nhị và Vân Sơ Ninh cũng say rồi, thậm chí còn say hơn Cố Lan Uyên ấy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận