Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 53: Bị hồ lộng Lý Thiên trạch

Chương 53: Bị lừa gạt Lý Thiên Trạch
Lý Thiên Trạch chờ đợi Cố Minh Mộc mở lời trước, nhưng Cố Minh Mộc cứ quanh co mãi, Lý Thiên Trạch không giữ được bình tĩnh như Cố Minh Mộc, nên mở miệng hỏi trước xem Cố Minh Mộc có nghe được tin đồn liên quan đến hắn hay không. Cố Minh Mộc thở dài nói: "Những tin đồn về Thất điện hạ, tại hạ đương nhiên là biết. Kẻ đứng sau màn thật đáng ghét, lại đổ hết tội lên Thất điện hạ. Ai mà không biết Thất điện hạ là người nhân hậu, sao có thể nuôi dưỡng tổ chức sát thủ, lại còn ám sát huynh trưởng của mình."
Lý Thiên Trạch giật mình, nghe Cố Minh Mộc nói như vậy... Không nghi ngờ đến hắn ư? Chuyện này liên quan đến con trai hắn, Lý Thiên Trạch cho rằng dù không có chứng cứ, Cố Minh Mộc cũng nên hoài nghi hắn chứ. Cố Minh Mộc an ủi: "Thất điện hạ, người không cần để ý mấy lời đồn nhảm này. Khi biết chuyện, ta đã lập tức điều tra. Mấy lời bịa đặt đó đều từ một gã bán hàng rong lan ra, mà gã này thì hành vi xấu xa đầy mình, hiện tại lại mất tích. Ta thấy gã này hẳn là bị người lợi dụng, một gã bán hàng rong thì sao dám bịa chuyện như vậy. Nghe nói gã chỉ là nghe người khác kể rồi nói lại, hơn nữa gã mất tích rất nhanh, có lẽ đã lành ít dữ nhiều, bị kẻ đứng sau diệt khẩu rồi. Đối phương cố ý bịa đặt về Thất điện hạ, xem ra là có mâu thuẫn gì với người, Thất điện hạ có manh mối gì không? Ví dụ như Thất điện hạ có thù oán gì với ai?"
Lý Thiên Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, danh tiếng tốt ngày thường đã có tác dụng, cộng thêm mấy tin đồn kia cũng không có chứng cứ xác thực, nên Cố Minh Mộc cũng không vì thế mà nghi ngờ hắn. Lý Thiên Trạch làm bộ suy nghĩ: "Ta ngày thường sức khỏe không tốt lắm, ít khi ra khỏi hoàng thành, cũng chẳng có cơ hội kết thù kết oán, nên không nghĩ ra ai sẽ bịa đặt ta như thế. Lần này ra khỏi thành, cũng là vì sắp đến thọ thần của mẫu phi, ta muốn đích thân chọn một món quà cho mẫu phi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này."
Cố Minh Mộc "suy nghĩ" rồi đoán: "Xem ra, đối phương có lẽ không có thù oán gì với Thất điện hạ, mà đơn thuần là do Thất điện hạ không may."
Lý Thiên Trạch ngạc nhiên hỏi: "A? Cố Thái úy sao lại nói vậy?"
Cố Minh Mộc bắt đầu nói hươu nói vượn: "Có lẽ đối phương chỉ định tùy tiện chọn một hoàng tử nào đó rời khỏi hoàng thành để bịa đặt, mà Thất điện hạ vừa hay lúc này ra ngoài, thế là đối phương nhắm trúng người."
Lý Thiên Trạch cười khổ nói: "Thật đúng là tai bay vạ gió... Đúng rồi Cố Thái úy, Lan Uyên thế nào rồi? Nghe nói hắn cũng bị thương."
Cố Minh Mộc lắc đầu thở dài: "Ai, Lan Uyên bị thương nặng, hiện đang dưỡng thương, đa tạ Thất điện hạ quan tâm."
Lý Thiên Trạch nghiêm túc nói với Cố Minh Mộc: "Cố Thái úy, nếu có gì cần ta giúp thì cứ nói, thủ đoạn của đối phương thật quá đê tiện ác độc, quả thực khiến người ta phẫn nộ!"
Cố Minh Mộc xoa cằm nói: "Được, vậy ta ở đây cảm ơn trước Thất điện hạ."
"Đúng rồi, Cố Thái úy hình như có manh mối về kẻ chủ mưu tổ chức sát thủ kia, không biết ta có thể hỏi đó là manh mối gì không?" Lý Thiên Trạch giờ rất muốn biết câu nói có thể ám chỉ kẻ chủ mưu đó rốt cuộc là gì.
Cố Minh Mộc đáp: "Ta thấy câu đó chắc chỉ là nói nhảm, nói năng mập mờ, đại loại như bầu trời xanh thẳm, nước hồ gì đó, không cần để ý đến câu đó làm gì. Hiện giờ ta định tìm gã bán hàng rong kia, thông qua gã ta sẽ tìm được người đã nói những lời đồn cho gã biết."
Lý Thiên Trạch sau lưng bỗng "bá" một cái toát mồ hôi lạnh. "Ngày" ứng với bầu trời, "trạch" ứng với mặt nước hồ trong veo, chẳng phải đang chỉ đến Thiên Trạch sao? Thân phận của hắn, ngay cả một sát thủ hạng hai mươi cũng biết ư? Thế nhưng... Sao phải nói mập mờ như thế? Nếu vì mạng sống mà muốn nói tên của hắn, vậy cứ nói thẳng tên ra chẳng phải tốt hơn sao? Sao phải vẽ vời thêm nhiều chuyện như vậy? Lý Thiên Trạch tự suy diễn một hồi, nghĩ ra một khả năng lớn nhất. Đó là sợ nếu nói ra tên hắn thì sẽ bị giết ngay, nên mới nghĩ ra cách này. Nếu Cố Minh Mộc muốn biết, thì không thể giết hắn. Vậy thì tốt rồi, nếu chỉ là mấy lời mập mờ thế này, thì không có gì đáng ngại.
Lý Thiên Trạch đứng lên nói: "Vậy ta không quấy rầy Cố Thái úy nữa, ta còn phải đến chỗ Tứ hoàng huynh một chuyến, hi vọng sau khi ta giải thích thì Tứ hoàng huynh sẽ không vì chuyện này mà có hiềm khích với ta."
Cố Minh Mộc vừa cười vừa nói: "Tứ điện hạ là người độ lượng, hơn nữa việc này vốn không phải Thất điện hạ gây ra, mà Thất điện hạ cũng là người bị hại, ta nghĩ Tứ điện hạ sẽ không vì vậy mà sinh ra khúc mắc."
"Chỉ mong vậy, vậy ta cáo từ trước."
Lý Thiên Trạch rời khỏi phủ Thái úy, hướng đến phủ đệ của Lý Văn Hạo. Mặc dù đã xảy ra chuyện tồi tệ, nhưng thái độ của Cố Minh Mộc xem như không tệ, cũng không hề nghi ngờ hắn, xem như trong cái rủi còn có cái may. Tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều, đi tìm Lý Văn Hạo, đem suy đoán của Cố Minh Mộc vừa rồi nói lại cho Lý Văn Hạo, hẳn là cũng có thể lừa phỉnh được Lý Văn Hạo.
Mà sau khi Lý Thiên Trạch rời đi, Cố Minh Mộc quay lại vườn hoa tìm Cố Lan Uyên.
"Lão cha, sao rồi?"
Cố Minh Mộc đáp: "Mọi chuyện thuận lợi, Lý Thiên Trạch chắc là cho rằng ta không nghi ngờ hắn, hắn tiếp theo sẽ đi tìm Lý Văn Hạo."
Cố Lan Uyên cười lạnh nói: "Dám chọc ta, ta không cần tự mình động thủ cũng có thể chơi hắn xoay vòng, mấy kẻ tranh giành thái tử đều không phải hạng ngu ngốc, bất cứ ai có khả năng đe dọa đến việc bọn chúng lên ngôi, đều sẽ bị chúng nhằm vào, bởi vì bọn chúng thua không nổi."
Cố Minh Mộc giật giật khóe miệng, nếu Cố Lan Uyên không phải là con trai ông, ông đã mắng cho một trận đồ xảo trá âm hiểm.
Lý Thiên Trạch đi tới phủ đệ của Lý Văn Hạo, đã gặp Lý Văn Hạo, đồng thời kể lại chuyện đã đến bái phỏng Cố Minh Mộc và những suy đoán của Cố Minh Mộc cho Lý Văn Hạo nghe.
"Tứ hoàng huynh, ta là người như thế nào, huynh hẳn là rõ ràng. Ta đối với vị trí thái tử không có hứng thú, con người ta thích an nhàn, không muốn bị lôi vào vòng tranh đấu, chỉ mong có thể chung sống hòa thuận với các huynh đệ."
Lý Văn Hạo cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Thiên Trạch, ngươi là người thế nào, ta đương nhiên hiểu rõ. Ngươi đối xử rất hòa nhã với mọi người, trong mắt người khác ngươi là một hoàng tử thân mật, dễ gần. Ta cũng thấy ngươi là..."
Lý Thiên Trạch trong lòng mừng thầm, nhưng lời khiêm tốn chưa kịp thốt ra, đã nghe Lý Văn Hạo nói tiếp một câu đầy vẻ âm dương quái khí: "Nhưng mà, lòng người khó đoán, ai có thể thật sự thấy rõ được ai chứ. Chỉ mong cái vẻ không tranh quyền thế của ngươi mãi được thuần túy như vậy, hy vọng Thiên Trạch ngươi có thể tiếp tục duy trì nhé."
Sắc mặt Lý Thiên Trạch lập tức trầm xuống, rõ ràng lý do thoái thác vừa rồi Lý Văn Hạo không tin chút nào, nếu không thì lời nói đã không quái thanh quái khí như vậy, xem ra là đã chắc chắn là do hắn gây ra rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận