Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 141: Thần bí người đeo mặt nạ
Chương 141: Người đeo mặt nạ bí ẩn
Nghe Cố Huyền Tri ủng hộ bọn họ, Cố Lan Hiên trong lòng vui sướng khôn xiết. Có người trong nhà ủng hộ, chắc chắn sẽ càng có động lực. Khóe miệng Cố Lan Hiên cũng không kìm được mà nhếch lên. Cố Lan Hiên hỏi: “Đúng rồi ông nội, Tiểu Uyên nhờ con hỏi ông mấy vấn đề, vấn đề thứ nhất là, Thanh Lan Giản Tông bị triều đình quản thúc, là lập tức cưỡng ép tiến vào hay là lợi dụng một số đệ tử trong tông để khống chế gia gia, hoặc là chính gia gia chủ động nhường quyền quản lý Thanh Lan Giản Tông?”
Cố Huyền Tri trả lời: “Có hai cách, triều đình bí mật chiêu mộ rất nhiều nhân viên cốt cán trong tông để bọn họ làm việc, sau đó lợi dụng những người này, phái Hoa Hạc đến cùng ta bàn bạc.”
Cố Lan Hiên vô cùng kinh ngạc nói: “Hoa Hạc? Một trong chín đại tông sư?”
Cố Huyền Tri gật đầu nói: “Không sai, cho nên ta không có lựa chọn khác, chỉ có thể để bọn họ nhân danh ta và Thanh Lan Giản Tông tiến hành thống nhất tiếp quản.”
“Vậy thì, hẳn là có một người thực sự chỉ huy tại Thanh Lan Giản Tông đúng không? Người chỉ huy này là ai?”
“Ta cũng không rõ lắm, người đó ngày thường đeo mặt nạ, nhưng nghe giọng thì rất trẻ, lúc phất tay thì có khí thế của người trên.”
Cố Lan Hiên lấy ra một tờ giấy xem. Cố Huyền Tri hỏi: “Ngươi đang xem cái gì vậy?”
Cố Lan Hiên vừa xem vừa nói: “Đây là thư Tiểu Uyên gửi cho con, ngoài việc nhờ con hỏi mấy câu này, phía trên còn có một vài suy đoán dựa trên câu trả lời của ông, con xem thử...”
Thấy suy đoán của Cố Lan Uyên trong thư, con ngươi Cố Lan Hiên co rụt lại: “Có khả năng là hắn thật sao?”
Cố Huyền Tri nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Cố Lan Hiên đưa thư cho Cố Huyền Tri, sau đó nói ra ba chữ: “Lý Hữu Càn!”
Vẻ mặt Cố Huyền Tri cũng lập tức trở nên nghiêm trọng. [Nếu câu trả lời của ông nội là có người chuyên môn ép ông giao quyền quản lý Thanh Lan Giản Tông, đồng thời người thay thế quản lý này ngay cả ông nội cũng không biết thân phận, vậy thì người đó có thể là Lý Hữu Càn.]
Cố Huyền Tri buồn bực nói: “Nhưng mà, thái tử Lý Hữu Càn chẳng phải đã c·hết rồi sao?”
Cố Lan Hiên đem những suy đoán của Cố Lan Uyên về Lý Hữu Càn nói cho Cố Huyền Tri nghe. Cố Huyền Tri hít vào một hơi: “Không ngờ hoàng đế lại tâm cơ như vậy, trong triều đình thì để cho mấy đứa con khác tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, vậy mà đều là vì Lý Hữu Càn mà thôi.”
Cố Lan Hiên cảm thán nói: “Lúc con nghe được chuyện này cũng rất khiếp sợ, nhưng ngẫm lại rất hợp lý. Tiểu Uyên trong thư cũng nói, ông nội không nên hành động khinh suất, nên thế nào thì cứ như thế, không cần cố đi điều tra thân phận đối phương. Bởi vì điều tra thân phận sẽ có nguy cơ bị phát hiện, chúng ta bây giờ còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nên tuyệt đối không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mọi chuyện sẽ tan tành!”
Cố Huyền Tri cũng biết tính nghiêm trọng trong đó, đáp ứng: “Được, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, các con muốn làm gì thì cứ làm, hiện tại ta cũng xem như bị vây ở trong Thanh Lan Giản Tông rồi, không giúp được gì cho các con, nhưng mà...”
Cố Huyền Tri vô cùng nghiêm túc dặn dò: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng ép triều đình quá đáng, thế gian có chín đại tông sư, Đại Lương quốc ta đã có ba người rồi, mà trong hoàng gia, ngoài tông sư Hoa Hạc ra còn có một đại tông sư ẩn giấu rất sâu, đây là điều vô cùng đáng sợ, bởi vì đại tông sư hoàn toàn có thể lấy thủ cấp tướng địch giữa vạn quân!”
Cố Lan Hiên gật đầu: “Con đã biết, con sẽ nói cho Tiểu Uyên, hiện tại mọi chuyện đều do Tiểu Uyên trù tính cả, con cũng làm theo sự sắp xếp của Tiểu Uyên.”
Cố Huyền Tri nói với Cố Lan Hiên: “Đi đi, nếu ta không giúp được các con, vậy ta sẽ không hỏi nhiều nữa. Để ta gọi bọn họ tới, con cứ dẫn bọn họ đi là được rồi, cái lệnh bài này con cầm lấy, nếu bọn họ cản đường con thì con cứ đưa lệnh bài này ra cho bọn họ xem. Tuy hiện tại Thanh Lan Giản Tông không còn thuộc quyền quản lý của ta nhưng chút chuyện này ta vẫn làm được. Các con cứ dựa theo ý mình mà làm.”
Cố Huyền Tri rời đi, một giờ sau, ông dẫn đến hơn mười người. Mười mấy người này đều là tâm phúc do một tay Cố Huyền Tri bồi dưỡng, người yếu nhất cũng có thực lực tứ phẩm võ giả, người mạnh nhất là nhị phẩm võ giả, có chừng sáu người đạt đến nhị phẩm võ giả, tuy số lượng không nhiều nhưng đều là tinh nhuệ. Cố Huyền Tri nói với mười mấy người này: “Tình hình Thanh Lan Giản Tông hiện tại các ngươi cũng đã biết, ở lại nơi này sẽ rất nguy hiểm, còn về ta, các ngươi tạm thời không cần lo lắng, bọn chúng không động được ta đâu.”
Mười mấy người này đều không muốn đi, nhao nhao bày tỏ muốn ở lại. Cố Huyền Tri mạnh giọng nói: “Đây là mệnh lệnh của ta với tư cách tông chủ! Đồng thời cũng van các ngươi một chuyện, bảo vệ tốt cháu của ta, vậy đi nhanh lên.”
Cố Huyền Tri đã nói như vậy, mười mấy người này đành phải nghe lệnh. Cố Lan Hiên dẫn người hướng ra ngoài sơn môn Thanh Lan Giản Tông, nhưng ngay lập tức có một đội nhân mã chặn đường Cố Lan Hiên. “Các ngươi muốn đi đâu vậy?”
Cố Lan Hiên trực tiếp lấy lệnh bài ra, không chút sắc mặt tốt nhìn đám người chặn đường, giọng lạnh lùng nói: “Ta phụng mệnh tông chủ dẫn bọn họ ra ngoài làm việc, có vấn đề thì đi tìm tông chủ, cút ngay!”
Cố Lan Hiên trực tiếp phá tan đám người cản đường, dẫn người rời khỏi Thanh Lan Giản Tông. Trong đại điện Thanh Lan Giản Tông, trên chủ tọa ngồi một người đeo mặt nạ. “Đại nhân, Cố Lan Hiên dẫn theo mười mấy người rời khỏi Thanh Lan Giản Tông rồi.”
Người đeo mặt nạ vuốt ve một hạt châu trên ghế, giọng khàn khàn cất lên: “Hắn dẫn đi ai vậy?”
Người hồi báo đọc liên tiếp một loạt tên. Người đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng: “Đều là một đám ngoan cố không chịu thay đổi, một lũ ngu xuẩn không tiếp nhận sự chiêu dụ của triều đình, Cố Huyền Tri biết bọn họ ở lại Thanh Lan Giản Tông tình cảnh sẽ càng ngày càng tồi tệ nên mới để cháu trai hắn dẫn đi những người này, à, ông già cũng rất bao che con cháu đấy thôi, không sao, mấy tên kia đi rồi cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Tiếp theo, ta muốn trong vòng hai tháng phải lấy được ba môn phái, Kình Lôi Môn, Huyền Âm Cung, còn có Nghê Quang Môn, ngươi thông báo đi, tất cả mọi người tập hợp lại, trước tiên cứ bắt Kình Lôi Môn về đã rồi tính tiếp!”
“Vâng!”
Sau khi Cố Lan Hiên dẫn người rời khỏi Thanh Lan Giản Tông, có người hỏi: “Lan Hiên, tiếp theo chúng ta phải đi đâu?”
Cố Lan Hiên đáp: “Tạm thời ta sẽ cho mọi người ở tại phủ đệ ở Tĩnh Xuyên Thành, vì tình hình ở Thanh Lan Giản Tông hiện tại không được tốt nên ta phải nghĩ xem làm thế nào mới tốt.”
Cố Lan Hiên không nói rõ chuyện cho bọn họ biết vì Cố Lan Uyên đã dặn trong thư, đám người này vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn, trong đó có khả năng sẽ có người của triều đình trà trộn. Sau khi đưa đám người này đến Tĩnh Xuyên Thành sắp xếp cẩn thận, Cố Lan Hiên lập tức lên đường đến Kim Lăng. Bởi vì hiện tại bốn hoàng tử đang tranh đấu rất kịch liệt, Lý Húc Nghiêu lúc này cũng đang ở Kim Lăng. Bước tiếp theo của Cố Lan Hiên chính là muốn đi dọa dẫm Lý Húc Nghiêu.
Nghe Cố Huyền Tri ủng hộ bọn họ, Cố Lan Hiên trong lòng vui sướng khôn xiết. Có người trong nhà ủng hộ, chắc chắn sẽ càng có động lực. Khóe miệng Cố Lan Hiên cũng không kìm được mà nhếch lên. Cố Lan Hiên hỏi: “Đúng rồi ông nội, Tiểu Uyên nhờ con hỏi ông mấy vấn đề, vấn đề thứ nhất là, Thanh Lan Giản Tông bị triều đình quản thúc, là lập tức cưỡng ép tiến vào hay là lợi dụng một số đệ tử trong tông để khống chế gia gia, hoặc là chính gia gia chủ động nhường quyền quản lý Thanh Lan Giản Tông?”
Cố Huyền Tri trả lời: “Có hai cách, triều đình bí mật chiêu mộ rất nhiều nhân viên cốt cán trong tông để bọn họ làm việc, sau đó lợi dụng những người này, phái Hoa Hạc đến cùng ta bàn bạc.”
Cố Lan Hiên vô cùng kinh ngạc nói: “Hoa Hạc? Một trong chín đại tông sư?”
Cố Huyền Tri gật đầu nói: “Không sai, cho nên ta không có lựa chọn khác, chỉ có thể để bọn họ nhân danh ta và Thanh Lan Giản Tông tiến hành thống nhất tiếp quản.”
“Vậy thì, hẳn là có một người thực sự chỉ huy tại Thanh Lan Giản Tông đúng không? Người chỉ huy này là ai?”
“Ta cũng không rõ lắm, người đó ngày thường đeo mặt nạ, nhưng nghe giọng thì rất trẻ, lúc phất tay thì có khí thế của người trên.”
Cố Lan Hiên lấy ra một tờ giấy xem. Cố Huyền Tri hỏi: “Ngươi đang xem cái gì vậy?”
Cố Lan Hiên vừa xem vừa nói: “Đây là thư Tiểu Uyên gửi cho con, ngoài việc nhờ con hỏi mấy câu này, phía trên còn có một vài suy đoán dựa trên câu trả lời của ông, con xem thử...”
Thấy suy đoán của Cố Lan Uyên trong thư, con ngươi Cố Lan Hiên co rụt lại: “Có khả năng là hắn thật sao?”
Cố Huyền Tri nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Cố Lan Hiên đưa thư cho Cố Huyền Tri, sau đó nói ra ba chữ: “Lý Hữu Càn!”
Vẻ mặt Cố Huyền Tri cũng lập tức trở nên nghiêm trọng. [Nếu câu trả lời của ông nội là có người chuyên môn ép ông giao quyền quản lý Thanh Lan Giản Tông, đồng thời người thay thế quản lý này ngay cả ông nội cũng không biết thân phận, vậy thì người đó có thể là Lý Hữu Càn.]
Cố Huyền Tri buồn bực nói: “Nhưng mà, thái tử Lý Hữu Càn chẳng phải đã c·hết rồi sao?”
Cố Lan Hiên đem những suy đoán của Cố Lan Uyên về Lý Hữu Càn nói cho Cố Huyền Tri nghe. Cố Huyền Tri hít vào một hơi: “Không ngờ hoàng đế lại tâm cơ như vậy, trong triều đình thì để cho mấy đứa con khác tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, vậy mà đều là vì Lý Hữu Càn mà thôi.”
Cố Lan Hiên cảm thán nói: “Lúc con nghe được chuyện này cũng rất khiếp sợ, nhưng ngẫm lại rất hợp lý. Tiểu Uyên trong thư cũng nói, ông nội không nên hành động khinh suất, nên thế nào thì cứ như thế, không cần cố đi điều tra thân phận đối phương. Bởi vì điều tra thân phận sẽ có nguy cơ bị phát hiện, chúng ta bây giờ còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nên tuyệt đối không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mọi chuyện sẽ tan tành!”
Cố Huyền Tri cũng biết tính nghiêm trọng trong đó, đáp ứng: “Được, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, các con muốn làm gì thì cứ làm, hiện tại ta cũng xem như bị vây ở trong Thanh Lan Giản Tông rồi, không giúp được gì cho các con, nhưng mà...”
Cố Huyền Tri vô cùng nghiêm túc dặn dò: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng ép triều đình quá đáng, thế gian có chín đại tông sư, Đại Lương quốc ta đã có ba người rồi, mà trong hoàng gia, ngoài tông sư Hoa Hạc ra còn có một đại tông sư ẩn giấu rất sâu, đây là điều vô cùng đáng sợ, bởi vì đại tông sư hoàn toàn có thể lấy thủ cấp tướng địch giữa vạn quân!”
Cố Lan Hiên gật đầu: “Con đã biết, con sẽ nói cho Tiểu Uyên, hiện tại mọi chuyện đều do Tiểu Uyên trù tính cả, con cũng làm theo sự sắp xếp của Tiểu Uyên.”
Cố Huyền Tri nói với Cố Lan Hiên: “Đi đi, nếu ta không giúp được các con, vậy ta sẽ không hỏi nhiều nữa. Để ta gọi bọn họ tới, con cứ dẫn bọn họ đi là được rồi, cái lệnh bài này con cầm lấy, nếu bọn họ cản đường con thì con cứ đưa lệnh bài này ra cho bọn họ xem. Tuy hiện tại Thanh Lan Giản Tông không còn thuộc quyền quản lý của ta nhưng chút chuyện này ta vẫn làm được. Các con cứ dựa theo ý mình mà làm.”
Cố Huyền Tri rời đi, một giờ sau, ông dẫn đến hơn mười người. Mười mấy người này đều là tâm phúc do một tay Cố Huyền Tri bồi dưỡng, người yếu nhất cũng có thực lực tứ phẩm võ giả, người mạnh nhất là nhị phẩm võ giả, có chừng sáu người đạt đến nhị phẩm võ giả, tuy số lượng không nhiều nhưng đều là tinh nhuệ. Cố Huyền Tri nói với mười mấy người này: “Tình hình Thanh Lan Giản Tông hiện tại các ngươi cũng đã biết, ở lại nơi này sẽ rất nguy hiểm, còn về ta, các ngươi tạm thời không cần lo lắng, bọn chúng không động được ta đâu.”
Mười mấy người này đều không muốn đi, nhao nhao bày tỏ muốn ở lại. Cố Huyền Tri mạnh giọng nói: “Đây là mệnh lệnh của ta với tư cách tông chủ! Đồng thời cũng van các ngươi một chuyện, bảo vệ tốt cháu của ta, vậy đi nhanh lên.”
Cố Huyền Tri đã nói như vậy, mười mấy người này đành phải nghe lệnh. Cố Lan Hiên dẫn người hướng ra ngoài sơn môn Thanh Lan Giản Tông, nhưng ngay lập tức có một đội nhân mã chặn đường Cố Lan Hiên. “Các ngươi muốn đi đâu vậy?”
Cố Lan Hiên trực tiếp lấy lệnh bài ra, không chút sắc mặt tốt nhìn đám người chặn đường, giọng lạnh lùng nói: “Ta phụng mệnh tông chủ dẫn bọn họ ra ngoài làm việc, có vấn đề thì đi tìm tông chủ, cút ngay!”
Cố Lan Hiên trực tiếp phá tan đám người cản đường, dẫn người rời khỏi Thanh Lan Giản Tông. Trong đại điện Thanh Lan Giản Tông, trên chủ tọa ngồi một người đeo mặt nạ. “Đại nhân, Cố Lan Hiên dẫn theo mười mấy người rời khỏi Thanh Lan Giản Tông rồi.”
Người đeo mặt nạ vuốt ve một hạt châu trên ghế, giọng khàn khàn cất lên: “Hắn dẫn đi ai vậy?”
Người hồi báo đọc liên tiếp một loạt tên. Người đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng: “Đều là một đám ngoan cố không chịu thay đổi, một lũ ngu xuẩn không tiếp nhận sự chiêu dụ của triều đình, Cố Huyền Tri biết bọn họ ở lại Thanh Lan Giản Tông tình cảnh sẽ càng ngày càng tồi tệ nên mới để cháu trai hắn dẫn đi những người này, à, ông già cũng rất bao che con cháu đấy thôi, không sao, mấy tên kia đi rồi cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Tiếp theo, ta muốn trong vòng hai tháng phải lấy được ba môn phái, Kình Lôi Môn, Huyền Âm Cung, còn có Nghê Quang Môn, ngươi thông báo đi, tất cả mọi người tập hợp lại, trước tiên cứ bắt Kình Lôi Môn về đã rồi tính tiếp!”
“Vâng!”
Sau khi Cố Lan Hiên dẫn người rời khỏi Thanh Lan Giản Tông, có người hỏi: “Lan Hiên, tiếp theo chúng ta phải đi đâu?”
Cố Lan Hiên đáp: “Tạm thời ta sẽ cho mọi người ở tại phủ đệ ở Tĩnh Xuyên Thành, vì tình hình ở Thanh Lan Giản Tông hiện tại không được tốt nên ta phải nghĩ xem làm thế nào mới tốt.”
Cố Lan Hiên không nói rõ chuyện cho bọn họ biết vì Cố Lan Uyên đã dặn trong thư, đám người này vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn, trong đó có khả năng sẽ có người của triều đình trà trộn. Sau khi đưa đám người này đến Tĩnh Xuyên Thành sắp xếp cẩn thận, Cố Lan Hiên lập tức lên đường đến Kim Lăng. Bởi vì hiện tại bốn hoàng tử đang tranh đấu rất kịch liệt, Lý Húc Nghiêu lúc này cũng đang ở Kim Lăng. Bước tiếp theo của Cố Lan Hiên chính là muốn đi dọa dẫm Lý Húc Nghiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận