Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 71: Đi qua
Cố Lan Uyên dẫn theo Đồ Sơn Vấn Nhị cùng Lão Phùng rời khỏi quán rượu. Vân Sơ Ninh cúi đầu đứng chôn chân tại chỗ rất lâu, tiểu nhị đi tới hỏi han: “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?” Lấy lại tinh thần, Vân Sơ Ninh không trả lời tiểu nhị, quay người rời quán rượu. Vân Sơ Ninh đi đến một góc tối không người, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành lại hiện lên vẻ quỷ dị, thở hổn hển nỉ non: “Không tha thứ ta cũng không sao, ngươi tuyệt đối là của ta, tuyệt đối!”
Đồ Sơn Vấn Nhị cùng Lão Phùng đi theo sau lưng Cố Lan Uyên, hai người họ thật sự rất muốn biết chân tướng, ví như vì sao Vân Sơ Ninh phải xin lỗi Cố Lan Uyên. Vẻ mặt vừa rồi của Cố Lan Uyên, là lần đầu tiên Đồ Sơn Vấn Nhị thấy được, Đồ Sơn Vấn Nhị có chút không dám hỏi. Lão Phùng cũng hiếm khi thấy Cố Lan Uyên như vậy. Lão Phùng nhớ năm đó… Hình như hồi Cố Lan Uyên năm sáu tuổi, Cố Lan Uyên và Vân Sơ Ninh hai người rất thân thiết, giống như Vân Sơ Ninh nói là như hình với bóng vậy, Vân Sơ Ninh hầu như ngày nào cũng tìm Cố Lan Uyên chơi, mở miệng một tiếng Tiểu Uyên ca ca, còn Cố Lan Uyên cũng đối xử với Vân Sơ Ninh rất tốt, mỗi lần Vân Sơ Ninh tìm hắn chơi, đều sẽ dẫn nàng đi cùng. Nhưng không biết từ khi nào, Cố Lan Uyên liền không để ý đến Vân Sơ Ninh nữa, khi Vân Sơ Ninh đến tìm hắn, ngay cả mặt cũng không muốn gặp. Cố Minh Mộc cùng Nam Cung Thấm cũng từng hỏi Cố Lan Uyên nguyên nhân, nhưng Cố Lan Uyên chỉ nói là không có ý nghĩa, không muốn chơi với nàng. Liên quan đến việc Nam Cung Thấm muốn kết thân với Vân gia, Lão Phùng cũng biết chuyện này, khi nói chuyện phiếm với Nam Cung Thấm đã nghe, nghe Nam Cung Thấm kể hình như là Vân gia chủ động mong muốn nhờ Nam Cung Thấm giúp tác hợp Cố Lan Uyên với Vân Sơ Ninh. Nhìn thấy vừa rồi Vân Sơ Ninh xin lỗi, như vậy có thể thấy rõ, năm đó chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, khiến Cố Lan Uyên quyết định không làm bạn với Vân Sơ Ninh nữa. Hiện tại Lão Phùng rất tò mò nên nhịn không được hỏi: “Tiểu Uyên, năm đó đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ta thích nghe chuyện bát quái, không có nghĩa là thích người khác nghe chuyện bát quái của ta, cứ vậy đi.” Cố Lan Uyên không nói gì thêm, về đến khách sạn thì nghỉ ngơi, chờ ngày mai Vô Nhai Thư Viện chiêu sinh. Nửa đêm, có người gõ cửa phòng Lão Phùng, mở cửa ra thì thấy Vân Sơ Ninh, kinh ngạc nói: “Vân nha đầu?”
Vân Sơ Ninh cười chào Lão Phùng: “Phùng Gia Gia, quấy rầy ngài nghỉ ngơi, ta cũng ở tại khách sạn này, nên mới chào Phùng Gia Gia.”
Lão Phùng quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tối đen như mực, hơn nửa đêm còn đến chào hỏi, quỷ mới tin. Lão Phùng đoán: “Ngươi tìm ta, chắc chắn là liên quan đến Tiểu Uyên phải không?”
Vân Sơ Ninh nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Uyên ca ca hiểu lầm ta rất sâu, với cả ta có một vài chuyện rất để ý, nên muốn hỏi Phùng Gia Gia.”
Lão Phùng cũng muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì. Vân Sơ Ninh đi vào phòng Lão Phùng, ngồi đối diện với Lão Phùng trước bàn. Lão Phùng dò hỏi: “Khi Tiểu Uyên và ngươi không còn qua lại nữa, hẳn là có chuyện gì xảy ra phải không?”
Vân Sơ Ninh khổ sở nói: “Đúng vậy, lúc đó ta quá ngu ngốc, vì người khác mà đưa ra quyết định sai lầm, nhưng ta lập tức đã hối hận, cho dù ta có xin lỗi thế nào cũng không có tác dụng.”
Lão Phùng tò mò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Sơ Ninh hồi tưởng: “Khi đó, ta và Tiểu Uyên ca ca cùng một đám trẻ khác đang chơi cùng nhau, nhưng Tiểu Uyên ca ca bị rơi xuống một cái giếng cạn, sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiểu Uyên ca ca, ta đã muốn đi cứu hắn. Vì bình thường Tiểu Uyên ca ca không thích chơi chung với bọn trẻ khác, nên mấy đứa trẻ đó cho rằng Tiểu Uyên ca ca rất kiêu ngạo, kêu ta đừng đi cứu hắn, để Tiểu Uyên ca ca ở dưới giếng cạn đợi một lúc rồi cứu cũng được, nếu ta nhất định phải cứu Tiểu Uyên ca ca ngay, thì sẽ không chơi với ta nữa. Lúc đó ta rất ngây thơ, hy vọng có thật nhiều bạn bè, nên ta đã đồng ý, nhưng ta lập tức đã hối hận, khi ta tìm được dây thừng chạy đi tìm Tiểu Uyên ca ca, thì Tiểu Uyên ca ca đã tự mình lết từ dưới giếng cạn đi ra. Từ ngày đó về sau, Tiểu Uyên ca ca đã không còn để ý đến ta nữa, ta thực sự rất hối hận, dù cho ta có xin lỗi Tiểu Uyên ca ca thế nào cũng vô dụng.” Vân Sơ Ninh khi nói đến cuối cùng, giọng điệu trở nên rất ủy khuất. Vẻ mặt Lão Phùng lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ. Ông nhớ ra rồi, Cố Lan Uyên rất ít khi bị thương, nên mỗi lần Cố Lan Uyên bị thương Lão Phùng đều có chút ký ức. Khi đó Cố Lan Uyên thực sự đã bị thương một lần, toàn thân lấm lem khập khiễng về nhà. Nam Cung Thấm hỏi hắn thế nào, Cố Lan Uyên chỉ nói là mình bị ngã một cái. Thì ra là như vậy. Lão Phùng không biết nên nói gì, Cố Lan Uyên vốn dĩ đã xem Vân Sơ Ninh là bạn, nhưng Vân Sơ Ninh lại làm như vậy, trong mắt Cố Lan Uyên chẳng khác gì là phản bội. Nếu như nói Vân Sơ Ninh hối hận rồi liền đi cứu Cố Lan Uyên ngay thì còn dễ nói, nhưng hết lần này đến lần khác lại là Cố Lan Uyên tự mình đi ra. Cố Lan Uyên vốn dĩ là người rất cẩn thận, đã chọn không còn qua lại với Vân Sơ Ninh nữa, thì rất khó để thay đổi ý định. Thấy vẻ mặt của Lão Phùng, Vân Sơ Ninh cười khổ: “Ta cũng biết Tiểu Uyên ca ca là người như thế nào, nếu ta cứ tiếp tục quấn lấy hắn, hắn sẽ càng chán ghét ta hơn, ta nghĩ rằng, chờ khi ta trưởng thành, để Tiểu Uyên ca ca thấy một con người khác của ta, biết đâu có thể sẽ khiến Tiểu Uyên ca ca tha thứ cho ta. Nhưng mỗi lần ta cố tình tạo ra mấy lần ngẫu nhiên gặp, Tiểu Uyên ca ca đều coi như không thấy ta, cho dù ta có cầu xin mẹ ta, nhờ bà nói với Nam Cung dì một tiếng, giúp ta và Tiểu Uyên ca ca tác hợp, nhưng Tiểu Uyên ca ca cũng không có bất cứ động thái gì.”
Lão Phùng chợt bừng tỉnh, thì ra việc Vân gia đưa ra kết thân, là do chính Vân Sơ Ninh chủ động muốn. Bất quá, Lão Phùng cảm thấy việc muốn Cố Lan Uyên tha thứ là có chút khó, Cố Lan Uyên tính tình rất cố chấp, việc đã quyết định rồi thì dù là Cố Minh Mộc cùng Nam Cung Thấm cũng không khuyên được. Thế là Lão Phùng nói: “Vân nha đầu, chuyện này ta cũng không giúp được ngươi.”
Vân Sơ Ninh lắc đầu: “Ta không phải nhờ Phùng Gia Gia giúp, vốn dĩ ta định tự mình đi tìm Tiểu Uyên ca ca, nhưng bên cạnh Tiểu Uyên ca ca đột nhiên lại có thêm một thú duệ của Linh tộc, mà hai người họ lại có vẻ rất thân mật, nên ta muốn hỏi Phùng Gia Gia một chút, Tiểu Uyên ca ca và thú duệ Linh tộc kia quan hệ thế nào, hình như bọn họ đang ở chung một phòng…”
Lông mày Lão Phùng khẽ nhếch lên, thì ra là coi Đồ Sơn Vấn Nhị là tình địch à. Bất quá giữa Vân Sơ Ninh và Đồ Sơn Vấn Nhị, Lão Phùng lại có phần coi trọng Đồ Sơn Vấn Nhị hơn, bởi vì Cố Lan Uyên đối xử với Đồ Sơn Vấn Nhị rất tốt. Mà Lão Phùng luôn cảm thấy Vân Sơ Ninh có chút lạ. Bởi vì khi Vân Sơ Ninh nhắc đến những chuyện liên quan đến Cố Lan Uyên, ánh mắt dường như mang theo một sự xâm lược, nhất là khi nói đến Đồ Sơn Vấn Nhị, sự xâm lược đó càng mãnh liệt hơn. Lão Phùng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Quan hệ giữa Tiểu Uyên và Vấn Nhị là quan hệ bạn bè, ở cùng nhau là vì Tiểu Uyên không muốn đến Vô Nhai Thư Viện, Vấn Nhị trông chừng Tiểu Uyên, để phòng nó chạy trốn.”
Vân Sơ Ninh lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Bạn bè sao, vậy thì tốt rồi, cảm ơn Phùng Gia Gia đã giải thích nghi hoặc giúp ta, còn có chuyện này mong Phùng Gia Gia đừng nói với Tiểu Uyên ca ca, ta sợ hắn càng thêm chán ghét ta.”
Lão Phùng đáp: “Được, ta sẽ không nói với Tiểu Uyên.”
“Vậy ta không làm phiền Phùng Gia Gia nghỉ ngơi nữa, xin phép cáo từ.”
Vân Sơ Ninh hài lòng rời khỏi phòng Lão Phùng, về phòng của mình. Lão Phùng cảm thán: “Võ giả ngũ phẩm, đúng là thiên tài đó, thật đúng là được hoan nghênh ha~ không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.”
Đồ Sơn Vấn Nhị cùng Lão Phùng đi theo sau lưng Cố Lan Uyên, hai người họ thật sự rất muốn biết chân tướng, ví như vì sao Vân Sơ Ninh phải xin lỗi Cố Lan Uyên. Vẻ mặt vừa rồi của Cố Lan Uyên, là lần đầu tiên Đồ Sơn Vấn Nhị thấy được, Đồ Sơn Vấn Nhị có chút không dám hỏi. Lão Phùng cũng hiếm khi thấy Cố Lan Uyên như vậy. Lão Phùng nhớ năm đó… Hình như hồi Cố Lan Uyên năm sáu tuổi, Cố Lan Uyên và Vân Sơ Ninh hai người rất thân thiết, giống như Vân Sơ Ninh nói là như hình với bóng vậy, Vân Sơ Ninh hầu như ngày nào cũng tìm Cố Lan Uyên chơi, mở miệng một tiếng Tiểu Uyên ca ca, còn Cố Lan Uyên cũng đối xử với Vân Sơ Ninh rất tốt, mỗi lần Vân Sơ Ninh tìm hắn chơi, đều sẽ dẫn nàng đi cùng. Nhưng không biết từ khi nào, Cố Lan Uyên liền không để ý đến Vân Sơ Ninh nữa, khi Vân Sơ Ninh đến tìm hắn, ngay cả mặt cũng không muốn gặp. Cố Minh Mộc cùng Nam Cung Thấm cũng từng hỏi Cố Lan Uyên nguyên nhân, nhưng Cố Lan Uyên chỉ nói là không có ý nghĩa, không muốn chơi với nàng. Liên quan đến việc Nam Cung Thấm muốn kết thân với Vân gia, Lão Phùng cũng biết chuyện này, khi nói chuyện phiếm với Nam Cung Thấm đã nghe, nghe Nam Cung Thấm kể hình như là Vân gia chủ động mong muốn nhờ Nam Cung Thấm giúp tác hợp Cố Lan Uyên với Vân Sơ Ninh. Nhìn thấy vừa rồi Vân Sơ Ninh xin lỗi, như vậy có thể thấy rõ, năm đó chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, khiến Cố Lan Uyên quyết định không làm bạn với Vân Sơ Ninh nữa. Hiện tại Lão Phùng rất tò mò nên nhịn không được hỏi: “Tiểu Uyên, năm đó đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ta thích nghe chuyện bát quái, không có nghĩa là thích người khác nghe chuyện bát quái của ta, cứ vậy đi.” Cố Lan Uyên không nói gì thêm, về đến khách sạn thì nghỉ ngơi, chờ ngày mai Vô Nhai Thư Viện chiêu sinh. Nửa đêm, có người gõ cửa phòng Lão Phùng, mở cửa ra thì thấy Vân Sơ Ninh, kinh ngạc nói: “Vân nha đầu?”
Vân Sơ Ninh cười chào Lão Phùng: “Phùng Gia Gia, quấy rầy ngài nghỉ ngơi, ta cũng ở tại khách sạn này, nên mới chào Phùng Gia Gia.”
Lão Phùng quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tối đen như mực, hơn nửa đêm còn đến chào hỏi, quỷ mới tin. Lão Phùng đoán: “Ngươi tìm ta, chắc chắn là liên quan đến Tiểu Uyên phải không?”
Vân Sơ Ninh nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Uyên ca ca hiểu lầm ta rất sâu, với cả ta có một vài chuyện rất để ý, nên muốn hỏi Phùng Gia Gia.”
Lão Phùng cũng muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì. Vân Sơ Ninh đi vào phòng Lão Phùng, ngồi đối diện với Lão Phùng trước bàn. Lão Phùng dò hỏi: “Khi Tiểu Uyên và ngươi không còn qua lại nữa, hẳn là có chuyện gì xảy ra phải không?”
Vân Sơ Ninh khổ sở nói: “Đúng vậy, lúc đó ta quá ngu ngốc, vì người khác mà đưa ra quyết định sai lầm, nhưng ta lập tức đã hối hận, cho dù ta có xin lỗi thế nào cũng không có tác dụng.”
Lão Phùng tò mò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Sơ Ninh hồi tưởng: “Khi đó, ta và Tiểu Uyên ca ca cùng một đám trẻ khác đang chơi cùng nhau, nhưng Tiểu Uyên ca ca bị rơi xuống một cái giếng cạn, sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiểu Uyên ca ca, ta đã muốn đi cứu hắn. Vì bình thường Tiểu Uyên ca ca không thích chơi chung với bọn trẻ khác, nên mấy đứa trẻ đó cho rằng Tiểu Uyên ca ca rất kiêu ngạo, kêu ta đừng đi cứu hắn, để Tiểu Uyên ca ca ở dưới giếng cạn đợi một lúc rồi cứu cũng được, nếu ta nhất định phải cứu Tiểu Uyên ca ca ngay, thì sẽ không chơi với ta nữa. Lúc đó ta rất ngây thơ, hy vọng có thật nhiều bạn bè, nên ta đã đồng ý, nhưng ta lập tức đã hối hận, khi ta tìm được dây thừng chạy đi tìm Tiểu Uyên ca ca, thì Tiểu Uyên ca ca đã tự mình lết từ dưới giếng cạn đi ra. Từ ngày đó về sau, Tiểu Uyên ca ca đã không còn để ý đến ta nữa, ta thực sự rất hối hận, dù cho ta có xin lỗi Tiểu Uyên ca ca thế nào cũng vô dụng.” Vân Sơ Ninh khi nói đến cuối cùng, giọng điệu trở nên rất ủy khuất. Vẻ mặt Lão Phùng lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ. Ông nhớ ra rồi, Cố Lan Uyên rất ít khi bị thương, nên mỗi lần Cố Lan Uyên bị thương Lão Phùng đều có chút ký ức. Khi đó Cố Lan Uyên thực sự đã bị thương một lần, toàn thân lấm lem khập khiễng về nhà. Nam Cung Thấm hỏi hắn thế nào, Cố Lan Uyên chỉ nói là mình bị ngã một cái. Thì ra là như vậy. Lão Phùng không biết nên nói gì, Cố Lan Uyên vốn dĩ đã xem Vân Sơ Ninh là bạn, nhưng Vân Sơ Ninh lại làm như vậy, trong mắt Cố Lan Uyên chẳng khác gì là phản bội. Nếu như nói Vân Sơ Ninh hối hận rồi liền đi cứu Cố Lan Uyên ngay thì còn dễ nói, nhưng hết lần này đến lần khác lại là Cố Lan Uyên tự mình đi ra. Cố Lan Uyên vốn dĩ là người rất cẩn thận, đã chọn không còn qua lại với Vân Sơ Ninh nữa, thì rất khó để thay đổi ý định. Thấy vẻ mặt của Lão Phùng, Vân Sơ Ninh cười khổ: “Ta cũng biết Tiểu Uyên ca ca là người như thế nào, nếu ta cứ tiếp tục quấn lấy hắn, hắn sẽ càng chán ghét ta hơn, ta nghĩ rằng, chờ khi ta trưởng thành, để Tiểu Uyên ca ca thấy một con người khác của ta, biết đâu có thể sẽ khiến Tiểu Uyên ca ca tha thứ cho ta. Nhưng mỗi lần ta cố tình tạo ra mấy lần ngẫu nhiên gặp, Tiểu Uyên ca ca đều coi như không thấy ta, cho dù ta có cầu xin mẹ ta, nhờ bà nói với Nam Cung dì một tiếng, giúp ta và Tiểu Uyên ca ca tác hợp, nhưng Tiểu Uyên ca ca cũng không có bất cứ động thái gì.”
Lão Phùng chợt bừng tỉnh, thì ra việc Vân gia đưa ra kết thân, là do chính Vân Sơ Ninh chủ động muốn. Bất quá, Lão Phùng cảm thấy việc muốn Cố Lan Uyên tha thứ là có chút khó, Cố Lan Uyên tính tình rất cố chấp, việc đã quyết định rồi thì dù là Cố Minh Mộc cùng Nam Cung Thấm cũng không khuyên được. Thế là Lão Phùng nói: “Vân nha đầu, chuyện này ta cũng không giúp được ngươi.”
Vân Sơ Ninh lắc đầu: “Ta không phải nhờ Phùng Gia Gia giúp, vốn dĩ ta định tự mình đi tìm Tiểu Uyên ca ca, nhưng bên cạnh Tiểu Uyên ca ca đột nhiên lại có thêm một thú duệ của Linh tộc, mà hai người họ lại có vẻ rất thân mật, nên ta muốn hỏi Phùng Gia Gia một chút, Tiểu Uyên ca ca và thú duệ Linh tộc kia quan hệ thế nào, hình như bọn họ đang ở chung một phòng…”
Lông mày Lão Phùng khẽ nhếch lên, thì ra là coi Đồ Sơn Vấn Nhị là tình địch à. Bất quá giữa Vân Sơ Ninh và Đồ Sơn Vấn Nhị, Lão Phùng lại có phần coi trọng Đồ Sơn Vấn Nhị hơn, bởi vì Cố Lan Uyên đối xử với Đồ Sơn Vấn Nhị rất tốt. Mà Lão Phùng luôn cảm thấy Vân Sơ Ninh có chút lạ. Bởi vì khi Vân Sơ Ninh nhắc đến những chuyện liên quan đến Cố Lan Uyên, ánh mắt dường như mang theo một sự xâm lược, nhất là khi nói đến Đồ Sơn Vấn Nhị, sự xâm lược đó càng mãnh liệt hơn. Lão Phùng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Quan hệ giữa Tiểu Uyên và Vấn Nhị là quan hệ bạn bè, ở cùng nhau là vì Tiểu Uyên không muốn đến Vô Nhai Thư Viện, Vấn Nhị trông chừng Tiểu Uyên, để phòng nó chạy trốn.”
Vân Sơ Ninh lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Bạn bè sao, vậy thì tốt rồi, cảm ơn Phùng Gia Gia đã giải thích nghi hoặc giúp ta, còn có chuyện này mong Phùng Gia Gia đừng nói với Tiểu Uyên ca ca, ta sợ hắn càng thêm chán ghét ta.”
Lão Phùng đáp: “Được, ta sẽ không nói với Tiểu Uyên.”
“Vậy ta không làm phiền Phùng Gia Gia nghỉ ngơi nữa, xin phép cáo từ.”
Vân Sơ Ninh hài lòng rời khỏi phòng Lão Phùng, về phòng của mình. Lão Phùng cảm thán: “Võ giả ngũ phẩm, đúng là thiên tài đó, thật đúng là được hoan nghênh ha~ không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận