Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 176: Tin dữ

Chương 176: Tin dữ
Cố Lan Hiên hiện tại cực kỳ bi thương, bởi vì Cố Huyền Tri lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, vì có thể nhìn thấy bọn hắn, mới gắng gượng đến hiện tại. Trong mắt Cố Lan Hiên tràn ngập phẫn nộ: "Gia gia, là Hoa Hạc đúng không! Là người đại tông sư kia đúng không!"
Cố Huyền Tri gắng sức giơ tay lên, nắm lấy tay Cố Lan Hiên nói: "Nhớ lấy, chớ trêu chọc đại tông sư, đừng nhìn nhất phẩm phá hư cảnh khoảng cách nhất phẩm hợp đạo cảnh giống như chỉ có một cảnh giới, nhưng căn bản không cùng một cấp độ, hảo hảo sống sót mới là quan trọng nhất. Gia gia ngươi ấy à, đã không có gì tiếc nuối, có con, có cháu, hai cháu trai còn ưu tú như vậy, ta đã đủ hài lòng..."
Cố Huyền Tri đột nhiên ho kịch liệt, trên mặt xuất hiện một vệt đỏ ửng bất thường. Cố Lan Hiên khóc không kềm chế được: "Gia gia, người đừng nói chuyện, con hiện tại tranh thủ thời gian đưa người đi tìm y sư, nhất định sẽ sống sót, nhất định sẽ sống sót, người không phải vẫn chờ ôm chắt trai, muốn xem Tiểu Uyên thành gia sao? Con và Tư Lăng cố gắng một chút, tranh thủ năm sau sẽ sinh con, Tiểu Uyên đường tình duyên cũng tốt lắm, chúng ta có thể cùng nhau thúc giục hắn, để hắn tranh thủ thời gian thành gia, gia gia, người đừng ngủ mà!"
Mí mắt Cố Huyền Tri đã nặng tựa nghìn cân, khép lại một nửa. Trên mặt Cố Huyền Tri hiện lên một nụ cười: "Thật muốn nhìn xem a... Nhưng mà không có cách nào, gia gia sẽ ở trên trời phù hộ con và Tiểu Uyên, các con đều phải cẩn thận, gia gia đi tìm nãi nãi của các con trước đây, ta tựa hồ thấy nãi nãi đến đón ta..."
Trong tầm mắt của Cố Huyền Tri, xuất hiện một vầng sáng, một người con gái xinh đẹp dịu dàng đứng trong vầng sáng, mỉm cười nhìn Cố Huyền Tri.
"Tú biết... Nàng đến đón ta rồi..."
Cố Huyền Tri đã mất hết khí lực, nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm trong lòng Cố Lan Hiên. Cố Lan Hiên khóc như một đứa trẻ, ôm chặt Cố Huyền Tri. Các võ giả Thanh Lan Giản Tông đã chém giết binh sĩ của Cố Lan Hiên.
Cố Lan Hiên trầm mặc ôm thi thể Cố Huyền Tri đứng lên, nhìn khuôn mặt an tường của Cố Huyền Tri, trong mắt tràn đầy thống khổ. Cố Lan Hiên nhỏ nhẹ nói: "Gia gia, nhiều năm như vậy người cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, gặp được nãi nãi thì giúp chúng con gửi lời, chúng con cũng rất nhớ nãi nãi, chúng con sẽ sống thật tốt..."
Cố Lan Hiên ôm thi thể Cố Huyền Tri, rời khỏi Thanh Lan Giản Tông...
Phủ Thái úy Kim Lăng. Trong phòng, Cố Lan Uyên đang sắp xếp kế hoạch, bút trong tay đột nhiên rơi xuống, cậu ôm lấy ngực, không hiểu vì sao tim lại đột nhiên đau quặn thắt. Ba ngày sau, một lá thư được đưa đến tay Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên mở thư ra xem, trong mắt trong nháy mắt nổi đầy tia máu, hơi thở dồn dập. Lá thư này là của Cố Lan Hiên, nói với Cố Lan Uyên rằng gia gia của bọn họ bị đại tông sư Hoa Hạc hãm hại, hắn mang theo thi thể Cố Huyền Tri đến quê của nãi nãi bọn họ, cùng nãi nãi chôn cất một chỗ, để Cố Lan Uyên nói tin dữ này cho cha mẹ biết.
"Bọn họ sao dám! Sao dám! Sao dám!"
Cứ mỗi khi Cố Lan Uyên gào thét một tiếng, hai tay lại dùng sức đập xuống bàn, cuối cùng cái bàn bị Cố Lan Uyên đập nát thành từng mảnh. Động tĩnh ở đây khiến người hầu nghe thấy, vội vàng đi tìm Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm. Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm lập tức chạy đến phòng Cố Lan Uyên, thấy trong phòng bừa bộn không gì sánh được, đồ đạc bị đập phá tan tành. Còn Cố Lan Uyên ngồi thu lu trong góc, tóc tai bù xù, mặt toàn nước mắt.
"Tiểu Uyên? Con sao vậy?"
Thấy Cố Lan Uyên như vậy, Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm đau lòng hết sức, lo lắng hỏi Cố Lan Uyên đã xảy ra chuyện gì. Cố Lan Uyên lại không nói tiếng nào, cứ ngơ ngác ra đấy. Cố Minh Mộc thấy trên mặt đất có một lá thư nhàu nát, liền nhặt lên. Đọc nội dung bên trong, Cố Minh Mộc chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, người loạng choạng, suýt ngã xuống đất. May mắn Nam Cung Thấm kịp thời đỡ lấy Cố Minh Mộc, mà Nam Cung Thấm cũng đã đọc được nội dung bức thư. Nam Cung Thấm hốc mắt đỏ hoe, che miệng nức nở nói: "Tại sao có thể như vậy..."
Cố Lan Uyên lúc này đang chìm sâu vào sự hoài nghi bản thân. Lúc trước, hắn và Cố Lan Hiên tự tin đến Thanh Lan Giản Tông cứu Cố Huyền Tri, khiến Cố Huyền Tri bị Hoa Hạc đánh một chưởng. Còn lần này, cũng là tự tin đến Thanh Lan Giản Tông cứu Cố Huyền Tri, Cố Huyền Tri lại cách xa bọn họ. Nếu như... Nếu như hắn không thiết kế để Lý Thiên Trạch giết Lý Phong Tông, vậy thì Lý Hữu Càn sẽ không sớm quay về Kim Lăng. Nếu Lý Hữu Càn bình thường trở về Kim Lăng, sẽ không có lý do giết Cố Huyền Tri...
"Ta quá ngu thật sự quá ngu, là ta hại chết gia gia, là ta! Tất cả đều tại ta!"
Cố Lan Uyên như phát điên dùng sức đập đầu. Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm vội vàng tiến lên kéo tay Cố Lan Uyên lại, ngăn Cố Lan Uyên tiếp tục đập đầu.
"Tiểu Uyên, đây không phải lỗi của con, con đừng như vậy!"
Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm khuyên nhủ Cố Lan Uyên, nhưng Cố Lan Uyên lúc này chẳng nghe lọt tai lời nào. Đúng lúc này, hung đao Cức Phách bên hông Cố Lan Uyên đột nhiên tự động ra khỏi vỏ, bắn ra một luồng máu tươi khiến Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm phải lùi lại mấy bước. Máu tươi chậm rãi bao phủ cơ thể Cố Lan Uyên. Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm tiến lên muốn ngăn lại, nhưng đột nhiên bị người giữ chặt. Người giữ Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm chính là Lão Phùng. Lão Phùng dặn: "Hiện tại đừng mạo muội đến gần, Tiểu Uyên đã ở bên bờ vực mất khống chế, sẽ làm bị thương hai người đấy."
Nam Cung Thấm lo lắng nói: "Vậy bây giờ phải làm gì ạ?"
Lão Phùng nghiêm túc nói: "Ta có kinh nghiệm, cứ để ta lo."
Lão Phùng định làm như lần trước Cố Lan Uyên sử dụng, cưỡng ép túm lấy hung đao Cức Phách, để Cố Lan Uyên khôi phục ý thức. Nhưng lần này, Huyết Khải đã bao trùm một nửa cơ thể Cố Lan Uyên mọc đầy gai máu sắc nhọn, khiến Lão Phùng hoàn toàn không thể cưỡng ép đến gần Cố Lan Uyên được. Lão Phùng thoáng cái cảm thấy khó giải quyết, bởi vì nếu cưỡng ép đột phá, không chừng sẽ làm bị thương Cố Lan Uyên.
Một cảnh tượng ngoài ý muốn xuất hiện, Huyết Khải bao trùm nửa cơ thể Cố Lan Uyên đột nhiên ngừng lan ra, nhưng từ tay phải Cố Lan Uyên bắt đầu, một đoàn vật chất đen như mực bắt đầu lan lên nửa kia cơ thể của Cố Lan Uyên. Rất nhanh, một nửa cơ thể Cố Lan Uyên là Huyết Khải, một nửa trông như một bộ khôi giáp màu đen. Cố Minh Mộc cau mày nói: "Lão Phùng, Tiểu Uyên bị làm sao vậy?"
Vẻ mặt của Lão Phùng cũng vô cùng ngưng trọng: "Ta cũng là lần đầu tiên thấy tình huống này, nhưng xem ra... dường như việc mất kiểm soát đã ngừng lại."
Lúc này, Cố Lan Uyên lại một lần nữa đến được không gian đầy máu tươi đó, và ở đối diện cậu là hình tượng máu tươi tạo thành. Nhưng lần này, ở trên không xuất hiện một vòng tròn trống rỗng màu đen khổng lồ. Cố Lan Uyên ngồi co ro trên mặt đất, tự trách vùi đầu vào giữa hai đầu gối, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận