Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 86: Bảo đảm bốn tranh ba
Buổi chiều, Cố Lan Uyên luyện tập bằng cách đốn cây. Tuy nhiên, hắn không dùng hung đao để chém, vì hung đao quá sắc bén, chém một nhát là cây đổ, hiệu quả tu luyện sẽ giảm đi nhiều. Cố Lan Uyên cầm một thanh hoành đao có lưỡi rất cùn để chém cây. “Không được, tay ta nổi bóng nước đau quá!” Cố Lan Uyên tiện tay vứt thanh hoành đao xuống đất. Phương Càn nghiêm túc nói: “Đưa đao đây, nhặt lên tiếp tục!” Cố Lan Uyên ngồi phịch xuống đất, tỏ vẻ không vui: “Ta không! Ta bị thương rồi! Ta phải nghỉ ngơi, mà phải nghỉ ngơi mấy ngày!” Phương Càn liếc mắt ra hiệu với Trương Niệm. Trương Niệm bất đắc dĩ lắc đầu, túm lấy cổ áo Cố Lan Uyên quăng mạnh lên không trung. Sau đó, Trương Niệm liên tục dùng ngón tay điểm vào người Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên ngã xuống đất, cả người co quắp, run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, vẻ mặt dữ tợn, trông rất đau đớn. Cố Lan Uyên cảm thấy toàn thân đau rát, cảm giác đau không phải là đau nhói lên một cái rồi hết, mà là như bị kim châm vào da thịt, chi chít, kéo dài cảm giác đau đớn. Phương Càn từ trên ghế đứng dậy đi đến trước mặt Cố Lan Uyên, lạnh lùng nói: “Ở đây, tuyệt đối không được tự ý bỏ đao, dù tay ngươi có rách da chảy máu cũng phải tiếp tục luyện, nếu lười biếng, ngươi sẽ thường xuyên cảm nhận sự đau đớn này! Giờ trả lời ta, ngươi tiếp tục luyện, hay muốn tiếp tục nhận sự đau khổ này!” Cố Lan Uyên rất muốn kiên quyết nói không, nhưng bây giờ hoàn toàn không kiên cường nổi. “Ta, ta luyện!” Trương Niệm vừa định giúp Cố Lan Uyên giải trừ sự đau đớn này thì bị Phương Càn ngăn lại: “Để hắn nhớ lâu một chút, cứ để hắn đau thêm năm phút, sau đó giải trừ cho hắn.” Cố Lan Uyên bây giờ ngay cả sức chửi người cũng không có, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng sự đau đớn này. Năm phút sau, Trương Niệm giúp Cố Lan Uyên giải trừ, Cố Lan Uyên co quắp trên mặt đất thở dốc. Phương Càn không cho Cố Lan Uyên thời gian nghỉ ngơi, nghiêm khắc nói: “Tiếp tục! Không phải Tiểu Niệm ngươi tiếp tục!” Cố Lan Uyên cực kỳ không muốn đứng dậy, nhặt đao, tiếp tục đốn cây. “Cho ta chú ý động tác! Dùng sức! Yếu như vậy thì ngươi chặt ai hả?!” Trong lòng Cố Lan Uyên đã mắng Phương Càn một trận tơi bời, nhưng dưới dâm uy của Phương Càn, hắn chỉ có thể làm theo. Cố Lan Uyên xem cây trước mặt là Phương Càn, hung hăng chém từng nhát một, miệng lẩm bẩm: “Đáng ghét lão già xấu xa, trách không được trên đầu tóc ít thế, đáng đời! Sớm muộn cũng rụng hết tóc!” “Chờ về nhà, nhất định phải ‘phụ từ tử hiếu’ một phen, vậy mà lại đẩy ta vào hố lửa như vậy!” “Ta muốn nghỉ ngơi quá, ta cảm thấy không trụ được mấy ngày nữa chắc chết mệt mất ~” Phương Càn sờ đầu, tóc ông nhiều thế này, vậy mà còn bị phỉ báng! Đến khoảng ba giờ chiều, động tác vung đao của Cố Lan Uyên đã trở nên uể oải, thậm chí nâng đao lên cũng khó khăn hơn. Thấy Cố Lan Uyên như vậy, Phương Càn biết hắn đã đến giới hạn: “Được rồi, có thể nghỉ, hôm nay tới đây thôi.” Cố Lan Uyên làm ngơ lời Phương Càn nói, vì bây giờ ý thức của Cố Lan Uyên đã mơ hồ, đầu óc choáng váng, căn bản không nghe thấy Phương Càn nói. Trương Niệm tiến lên cầm lấy đao trong tay Cố Lan Uyên, sau đó đỡ lấy Cố Lan Uyên sắp ngã. “Tiểu Niệm, giúp hắn xử lý vết thương trên tay, rồi đưa hắn vào phòng nhỏ, nhìn hắn thế này thì không về ký túc xá được.” “Ta biết rồi.” Trương Niệm dìu Cố Lan Uyên vào phòng nhỏ, đặt hắn lên giường rồi bắt đầu xử lý vết thương trên tay. Trên tay Cố Lan Uyên có rất nhiều chỗ trầy da, đều dính máu. “Bàn tay này thật là non nớt, xem ra đừng nói đao, đến đồ nặng cũng chưa từng cầm qua.” Trương Niệm cảm thán một câu rồi bắt đầu tỉ mỉ vệ sinh vết thương. Nửa giờ sau, Trương Niệm từ phòng nhỏ bước ra. Phương Càn hỏi: “Thế nào?” Trương Niệm đáp: “Đều xử lý xong rồi, sư phụ, hắn đúng là lần đầu cầm đao, nhìn tay hắn, chắc chắn trước đó chưa từng làm việc nặng. Ngày đầu tiên cường độ cao như vậy, thật sự được chứ?” Phương Càn móc từ bên hông ra một tẩu thuốc, châm lửa rít một hơi, nhả làn khói rồi nói: “Ta thực ra cũng không ngờ hắn có thể kiên trì lâu như vậy, trong mắt ta, hắn chỉ trụ được một giờ đồng hồ là giỏi, dù sao mỗi nhát đao hắn vung ra đều là toàn lực. Mà hắn lại trụ được gần ba tiếng, mặc dù đến cuối cùng động tác của hắn đã biến dạng, nhưng lưỡi đao chạm vào thân cây đều rất chính xác. Hắn có thiên phú dùng đao trời sinh, ta cũng mới thấy lần đầu, nhưng mà thiên phú cũng chỉ là thiên phú, không thay đổi được việc nội lực của hắn còn yếu, nhưng có Kỳ Ngộ Bàn thư viện và thiên phú của hắn hỗ trợ, chỉ cần rèn giũa hắn, thì có thể ép thiên phú của hắn ra mức lớn nhất. Tiểu Niệm, hiện tại ta có một ý tưởng rất táo bạo.” Trương Niệm tò mò hỏi: “Ý tưởng gì?” Phương Càn nói từng chữ một: “Ba năm, đảm bảo bốn tranh ba!” Trương Niệm ngạc nhiên nhìn Phương Càn. Ba năm, đưa Cố Lan Uyên từ một người không nhập phẩm võ giả lên tới tứ phẩm, thậm chí là tam phẩm thực lực? Ý tưởng này thật quá táo bạo. Phương Càn lại rít một hơi thuốc rồi nói: “Ta biết bây giờ ngươi chắc chắn không tin, nhưng rồi ngươi sẽ thấy thôi, ta có lòng tin, nhưng mà cái tính cách của hắn là trở ngại lớn nhất, phải để ý đến hắn mới được, không là sẽ tìm cơ hội trốn lười ngay, dạo này Tiểu Niệm vất vả cho ngươi rồi.” Trương Niệm cười nói: “Không vất vả, thực ra bây giờ ta cũng muốn xem, dưới sự dạy dỗ của sư phụ, Lan Uyên có thể đi xa đến đâu trong ba năm này.” Phương Càn nhả khói thuốc nói: “Ừm, còn một việc nữa, Tiểu Niệm, con phải chuẩn bị kỹ càng cho vị trí kế nhiệm của ta, chậm nhất là trong năm năm nữa.” Trương Niệm khó hiểu hỏi: “A? Vì sao? Không phải còn tận bảy năm nữa sao?” Phương Càn thở dài: “Một thời gian trước, các lão sư trong Thư Viện Nam Khu đã phân tích tình hình Đại Lương Quốc, hoàng đế Lý Phong Tông bệnh nặng sắp mất, không còn sống được bao lâu nữa, mà các hoàng tử của ông ta đang tranh nhau ngôi thái tử. Hiện tại triều đình có vẻ như ổn định, nhưng thực ra là do một mình Lý Phong Tông chống đỡ, nếu Lý Phong Tông xảy ra chuyện, cả triều đình sẽ loạn. Điều rắc rối nhất là tình hình trong nước, các môn phái mâu thuẫn, nhưng không được quản lý hiệu quả, mà các hoàng tử thì đi khắp nơi lôi kéo kết minh các môn phái. Đến lúc thay đổi hoàng quyền, chắc chắn sẽ là thời điểm Đại Lương Quốc hỗn loạn nhất, có thể sẽ lan đến Vô Nhai Thư Viện, cho nên chúng ta phải chuẩn bị sẵn.” Phương Càn có vẻ rất không lạc quan về tình hình Đại Lương Quốc hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận