Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 172: Hạ cổ
Chương 172: Hạ cổ Lý Thiên Trạch đi tới Thái Y Viện, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là để hạ cổ. Đã từng vì nịnh nọt Lý Phong Tông, muốn ra vẻ, Lý Thiên Trạch thường xuyên tự mình đến Thái Y Viện, bưng thuốc mà Lý Phong Tông muốn uống để nịnh bợ. Bởi vậy Lý Thiên Trạch biết rõ thuốc của Lý Phong Tông để ở vị trí nào. Sau khi đi vào Thái Y Viện, các ngự y nhao nhao hành lễ với Lý Thiên Trạch. Lý Thiên Trạch tự biết lúc này tuyệt đối không thể biểu hiện ra khác thường, vì vậy tỏ vẻ bi thương nói: “Ngự y, ta đến Thái Y Viện muốn hỏi xem có loại thuốc nào có thể xua hàn, làm cho thời tiết mát mẻ ngay lập tức không? Ta lo lắng mẫu phi ở lại Trường Đông Cung sẽ bị cảm lạnh.” Một tên ngự y kê đơn. Lý Thiên Trạch gật đầu nói: “Vậy thì dẫn ta đi lấy thuốc đi, lần này thuốc ta muốn tự mình lấy, ta không có cách nào gặp mẫu phi cho nên chỉ có thể như vậy để tận hiếu đạo... ai…” Lý Thiên Trạch thở dài một hơi nặng nề, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Lý Thiên Trạch là một người con vô cùng hiếu thuận. Yêu cầu nhỏ nhặt này, các ngự y tự nhiên sẽ đáp ứng, mang theo Lý Thiên Trạch đi lấy thuốc. Trong hiệu thuốc, Lý Thiên Trạch lặng lẽ quan sát xung quanh. Dựa theo kinh nghiệm trước đây của hắn, lúc này thuốc của Lý Phong Tông hẳn là đã được kê sẵn, đợi lát nữa sẽ có người đến lấy đi sắc thuốc, như vậy vừa sắc xong thuốc cũng vừa vặn tới tay Lý Phong Tông. Quả nhiên, ở một ô đựng thuốc, có sẵn một gói thuốc đã được chuẩn bị xong, thuốc này Lý Thiên Trạch quá quen thuộc, hơn nữa trên minh bài ghi tên là “Hoàng thượng”. Lý Thiên Trạch vờ vịt làm theo chỉ dẫn của ngự y lấy thuốc, lúc đến gần chỗ thuốc của Lý Phong Tông, đột nhiên làm rơi gói thuốc trong tay xuống đất một cách “vô tình”. “Ơ? Không cẩn thận trượt tay rồi, giúp ta nhặt lên cái nào!” Các ngự y nhao nhao bắt đầu giúp Lý Thiên Trạch nhặt thuốc dưới đất lên, còn Lý Thiên Trạch thừa dịp bọn họ nhặt thuốc, lén mở hộp đỏ ra, bên trong giống như là nấm mốc, có một loại vật thể dạng tơ nhung, trộn Ẩn Thương Cổ vào trong thuốc mà Lý Thiên Trạch sẽ uống. Sau khi làm xong, Lý Thiên Trạch giả bộ ngồi xuống hỗ trợ nhặt dược liệu. Một lát sau, Lý Thiên Trạch cầm gói thuốc trong tay, quay về tẩm cung của mình. Lý Thiên Trạch trở lại tẩm cung, ôm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch của mình, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Tâm tình của Lý Thiên Trạch hiện tại vô cùng căng thẳng, hắn ngồi yên trên ghế chờ đợi.... Hoàn toàn không biết ngự y đã cầm thuốc của Lý Phong Tông bắt đầu sắc thuốc. Ẩn Thương Cổ chịu được nhiệt độ cao, cho dù bị đốt trực tiếp trên lửa cũng sẽ không mất đi hiệu quả. Sau khi sắc thuốc xong, ngự y đem chén thuốc có Ẩn Thương Cổ bên trong đưa cho thái giám đến lấy thuốc. Tại tẩm cung của Lý Phong Tông. Lý Phong Tông đang đọc tấu chương liên quan đến việc liên minh các môn phái. Việc Dũng tướng quân, Thiết Ưng Quân cùng quân các nơi xông vào trận địa tiêu diệt toàn bộ liên minh môn phái có hiệu quả khá rõ rệt. Cho dù có Tuyệt Thánh Thiên tham gia liên minh, nhưng bản thân liên minh các môn phái và thế lực của triều đình không thể so sánh, Tuyệt Thánh Thiên có thể làm cũng không nhiều, xem như cũng có tác dụng giống như vị hoàng đế này, dùng để nâng cao sĩ khí. Nhưng tin tức xấu cũng có, giống như dự đoán của Lý Phong Tông, sau khi có Tuyệt Thánh Thiên, không môn phái nào nghĩ đến việc đầu hàng, nhân mã của triều đình cứ vậy mà tử thương. Đồng thời, có một cái tên xuất hiện trong tấu chương thu hút sự chú ý của Lý Phong Tông. Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên dạo gần đây rất năng nổ, sau khi đạt được linh khế chiếu sáng, thực lực tăng mạnh đột ngột, đã tiến vào hàng ngũ nhị phẩm võ giả, cầm trong tay một thanh trường kiếm cường quang tỏa nhiệt độ cao, tấn công ở tiền tuyến. Đồng thời, thanh trường kiếm này còn có thể tự do biến đổi hình thái, không chỉ dừng ở dạng kiếm. Khi Lâm Ngật Xuyên không dùng đến, nó lại biến thành một quả cầu ánh sáng trắng rồi hòa vào cơ thể Lâm Ngật Xuyên. Lý Phong Tông nhớ lại lúc trước khi phái Hoàng Thành Ti tiêu diệt Lâm gia ở Định Thiên Thành, dường như có một con cá lọt lưới tên là Lâm Ngật Xuyên. Chỉ bất quá vì hắn đạt được linh khế chiếu sáng U Huỳnh Thạch, cho nên cũng không ai quan tâm tới hắn. Càng về sau phát hiện viên trứng đá mà Hoàng Thành Ti mang về là giả, đó chỉ là một hòn đá bình thường được điêu khắc thành. Lý Phong Tông còn tưởng rằng linh khế chiếu sáng U Huỳnh của Lâm gia bản thân nó là giả. Nhưng sau khi Lý Phong Tông hỏi Hoàng Thành Ti, xác nhận Lâm Ngật Xuyên đó chính là con cá lọt lưới lúc trước, lập tức phán đoán linh khế mà Lâm Ngật Xuyên đang nắm giữ chính là linh khế chiếu sáng U Huỳnh trong truyền thuyết. Trong một cuốn mật lục, Lý Phong Tông đã từng thấy hình thái của linh khế chiếu sáng U Huỳnh sau khi sinh ra từ trứng đá, đó là một quả cầu ánh sáng trắng và một vòng tròn trống rỗng màu đen. Lý Phong Tông định phái tổng ti Hoàng Thành Ti là Hách Bá Đường dẫn người đi một chuyến, cướp đoạt lại linh khế chiếu sáng U Huỳnh. Bởi vì ngoài món linh khế thần bí có thể cầu nguyện kia, thì linh khế chiếu sáng U Huỳnh chính là linh khế lợi hại nhất trong tất cả các loại linh khế. Loại linh khế này, tự nhiên là phải nắm giữ trong tay hoàng gia. Thái giám bưng thuốc đến bên cạnh Lý Phong Tông, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi ạ.” “Để đó đi.” Lý Phong Tông không chút nghi ngờ gì, dù sao hắn cũng uống thuốc nhiều năm quen rồi, trực tiếp nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch. Lý Phong Tông đưa lại chén không cho thái giám, sau đó tiếp tục xử lý công việc, đợi khi các loại công việc đã được sắp xếp ổn thỏa, bèn gọi Hách Bá Đường đến, bàn giao cho hắn đi giết Lâm Ngật Xuyên, cướp đoạt linh khế. Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Phong Tông cảm giác thân thể mình ngày càng khó chịu. Ẩn Thương Cổ không phải ngay lập tức khiến cho vết thương trên cơ thể trở nặng, mà là sẽ có một quá trình. Lý Phong Tông cũng không để ý, bản thân hắn vốn dĩ không còn bao nhiêu ngày, nên cho là do làm việc cường độ cao nên cảm thấy có chút mệt mỏi. Sau khi xử lý xong công việc, Lý Phong Tông phái thái giám đi gọi Hách Bá Đường tới. Sau khi Hách Bá Đường đến tẩm điện của Lý Phong Tông, Lý Phong Tông nói với Hách Bá Đường: “Người tên Lâm Ngật Xuyên này, ngươi còn nhớ chứ?” Hách Bá Đường nhẹ gật đầu, trả lời: “Bẩm bệ hạ, thần nhớ.” “Ngươi mang theo người của Hoàng Thành Ti, đi…” Thanh âm của Lý Phong Tông đột nhiên im bặt, trên mặt xuất hiện một vệt hồng hào mất tự nhiên, đột nhiên cổ họng có chút ngọt, bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi. “Bệ hạ!” Hách Bá Đường giật mình kêu lên, vội vàng đỡ Lý Phong Tông, sau đó hướng phía bên ngoài tẩm điện hô lớn: “Người đâu! Mau đi gọi ngự y! Nhanh lên!” Lý Phong Tông cảm giác toàn thân đều đau nhức, đau đến mức cả người co rút. Các ngự y hốt hoảng chạy đến tẩm điện, tiến hành trị liệu cho Lý Phong Tông. “Quái lạ! Thương thế của Hoàng thượng sao đột nhiên trở nặng ngay lập tức như vậy?!” Các ngự y cũng không thể hiểu được rốt cuộc là chuyện gì, mặc dù nói Lý Phong Tông đã không còn sống được bao lâu nữa, nhưng lẽ ra không nên đột nhiên trở nặng như vậy, cứ như là vừa mới bị thương vậy. Lý Thiên Trạch nghe thái giám nói phải nhanh đến tẩm điện của Lý Phong Tông, liền hiểu là đã thành công. Trong hoàng cung, các hoàng tử hoàng nữ cùng các tần phi đều nghe tin chạy đến, đứng chờ ở bên ngoài tẩm điện, ai nấy mặt đều lộ vẻ bi thương, chỉ có điều trong số đó có bao nhiêu phần chân thành thì còn phải bàn thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận