Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 194: Tổ chức căn cứ
Cố Lan Uyên trên mặt mang theo linh khế U Huỳnh biến thành mặt nạ, phòng ngừa độc chướng chi sâm khí độc hút vào cơ thể. Trong độc chướng chi sâm cây cối đều dáng vẻ vô cùng cao lớn, nhưng lại không có cành lá gì, cơ bản đều trụi lủi. Hơn nữa rõ ràng là ban ngày, cũng không có cành lá che chắn, ánh nắng lại gần như không thể chiếu vào trong rừng cây. Bởi vì độc chướng nồng đậm này đã che cản ánh nắng. Thêm nữa tầm nhìn rất thấp, nhìn cũng rất dễ bị lạc. Xà Nghệ nhắc nhở: "Lan Uyên, phải theo sát chúng ta, nếu như đi lạc thì không xong, gần như không còn khả năng sống, sinh vật nơi này bởi vì trên người chúng ta có khí tràng huyết mạch hung thú nên không dám tới gần, ngươi lại không có khí tràng huyết mạch hung thú, một khi tách ra, bọn chúng sẽ xông lên xé nát ngươi ra nuốt chửng." Cố Lan Uyên đáp lời, hắn từ khi bước vào độc chướng chi sâm, cũng cảm thấy dường như có vô số ánh mắt theo dõi mình. Đi một quãng đường rất dài, ba người Xà Nghệ dừng lại. "Đến rồi." Cố Lan Uyên mờ mịt nhìn xung quanh, xung quanh vẫn cứ là cây cối, không giống như là có căn cứ tồn tại. Xà Nghệ đi tới một gốc đại thụ cần mấy người trưởng thành vây kín, sau đó đặt tay lên cành cây. Khu vực bị Xà Nghệ đè xuống kia bị lún vào. Ngay sau đó, phảng phất khởi động cơ quan nào đó, toàn bộ phần giữa thân cây mở ra, hiện ra một cầu thang hướng xuống dưới. "Theo chúng ta đi đi." Cố Lan Uyên tiếp tục đi theo ba người Xà Nghệ, từ cầu thang đi xuống dưới đất. Đi hết cầu thang, Cố Lan Uyên nghe được từng đợt tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, nghe rất đáng sợ. Sau khi đi hết cầu thang, Cố Lan Uyên tiến vào một hành lang. Trong hành lang này, Cố Lan Uyên thấy một cảnh tượng cả đời khó quên. Ở hai bên hành lang, có những nhà tù cửa sắt, và mỗi nhà tù đều giam giữ một người. Trên thân những người này, một bộ phận nào đó bị cải tạo thành bộ phận động vật. Và tiếng kêu thảm thiết mà Cố Lan Uyên nghe thấy, chính là do bọn họ phát ra, những người này mỗi người đều bẩn thỉu, có một số người lộ vẻ dữ tợn co ro, như thể đang chịu đựng nỗi đau lớn. Cố Lan Uyên đột ngột dừng chân trước một nhà tù, con ngươi co lại thành một điểm. Trong nhà tù này, giam giữ một hài tử nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, hài tử này không thể đứng thẳng như người bình thường, vì tứ chi của hắn đã bị cải tạo thành tứ chi động vật, và vết thương chỗ cải tạo thì thối rữa không còn hình dạng. Xà Nghệ đi tới bên cạnh Cố Lan Uyên, nhìn hài tử trong phòng giam cười khẩy nói: "Ở đây giam giữ, hoặc là phế phẩm, hoặc là hàng thải, không có giá trị gì lớn." Thanh âm Cố Lan Uyên hơi run run: "Vậy... những người này sẽ bị xử lý thế nào?" Xà Nghệ trả lời: "Vì đưa những người bị bắt ở đây về rất phiền phức, nên sẽ quan sát một chút, nếu có thể bổ sung được thì thử một lần, nếu không thì ném vào độc chướng chi sâm, cũng coi như cho sinh vật trong độc chướng chi sâm thêm đồ ăn." Cố Lan Uyên nhìn một lượt hành lang, một dãy khoảng 50 nhà tù, cả hai bên tổng cộng có gần trăm nhà tù, tức là có gần trăm người ở đây. Và đây lại vẫn là phế phẩm hoặc hàng thải, vậy bên trong còn... Thảo nào tổ chức Biến Hóa là một tổ chức khét tiếng xấu xa. Đây thật sự là không còn một chút nhân tính nào! Cố Lan Uyên dò hỏi: "Những người này, đều bị bắt tới sao?" "Đại bộ phận là thế, một phần nhỏ thì tự nguyện." "Tự nguyện?" Cố Lan Uyên nhíu mày, loại này còn có người sẽ tự nguyện tới sao? Xà Nghệ gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, luôn có những người cuộc sống không tốt, hoặc muốn có được sức mạnh, mà chúng ta cung cấp cho bọn họ cơ hội này, ở đây cũng coi như chỗ dung thân của bọn họ, như vậy chẳng phải tốt sao." Cố Lan Uyên cảm thấy thất vọng tột độ, đây rõ ràng là lừa gạt, lại còn đường hoàng nói là chỗ dung thân. Ở chỗ này sinh hoạt, chẳng phải chẳng khác nào súc vật sao? Cố Lan Uyên rất muốn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng thấy cảnh tượng này, hắn thật sự không thể ngụy trang được nét mặt mình. Xà Nghệ nhìn Cố Lan Uyên với vẻ mặt khó coi, nói đầy thâm ý: "Lan Uyên, thế giới này chính là một thế giới nhược nhục cường thực, chúng ta cũng không phải người tốt lành gì, người có giá trị sẽ có được nhiều hơn, người không có giá trị thì bị đào thải, từ xưa đến nay đều như vậy, ngươi không cần thương hại bọn họ, chúng ta và bọn họ khác đẳng cấp, kẻ mạnh có quyền sinh sát trong tay, từ xưa là vậy." Cố Lan Uyên khẽ hít một hơi, cố gắng gượng cười nói: "Ta biết, chỉ là lần đầu thấy một cảnh tượng gây chấn động như vậy, có hơi thất thố." "Nhìn nhiều rồi sẽ quen, tiếp tục đi thôi." Cố Lan Uyên cố gắng bình phục lại tâm trạng, làm bộ không quan tâm tiếp tục đi theo ba người Xà Nghệ lên phía trước. Vượt qua hành lang, mới thực sự có dáng vẻ một căn cứ. Đây là bên ngoài căn cứ, bên trong không có nhà tù, nhưng có rất nhiều người đã bị cải tạo đi lại khắp nơi, những người này bị cải tạo thành công nhưng thực lực yếu, chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài căn cứ. Nhưng mỗi khi đến gần trung tâm căn cứ, những người bị cải tạo này thực lực lại càng mạnh. Quy mô căn cứ này vượt quá sức tưởng tượng của Cố Lan Uyên, vô cùng lớn, đi một hồi lâu mới tới một căn phòng ở trung tâm căn cứ. Tại trước một cửa đá, Xà Nghệ kích động nói: "Cuối cùng cũng được gặp thủ lĩnh của chúng ta, đi vào thôi." Cửa đá mở ra, bên trong trông giống như là một nơi thí nghiệm. Gian phòng rất lớn, xung quanh bày giá đỡ, trên kệ đặt đủ loại bình bình lọ lọ, bên trong đều chứa các bộ phận của một số sinh vật không rõ. Còn bên trong phòng, đặt rất nhiều bàn hoặc giường, trên mặt bàn để đủ các công cụ, trên giường còn đặt thi thể động vật và thi thể người mà Cố Lan Uyên nhận ra hoặc không nhận ra. Trong cùng gian phòng, có rất nhiều giá sách, trước giá sách là một bàn đọc sách, trước bàn sách có một người đang ngồi quay lưng lại với bọn họ, đang đọc sách. Xà Nghệ, Linh Vũ và Giáp Nhẫn nhanh chóng đi đến sau lưng người kia, quỳ một gối xuống: "Thủ lĩnh, chúng ta đã trở về!" Người được gọi là thủ lĩnh tiếp tục xem quyển sách trên tay, không quay người lại, một giọng nói có vẻ nho nhã vang lên: "Các ngươi chơi không tệ, giúp ta thành công bước vào cảnh giới đại tông sư." "Đây là việc chúng ta phải làm!" "Có thể giúp thủ lĩnh bước vào cảnh giới đại tông sư, chúng ta cảm thấy rất vinh hạnh!" "Chúc mừng thủ lĩnh!" Xà Nghệ, Linh Vũ và Giáp Nhẫn nhao nhao kích động nịnh nọt thủ lĩnh. Thủ lĩnh gấp quyển sách trên tay lại rồi xoay người. Lúc này Cố Lan Uyên mới thấy rõ diện mạo thủ lĩnh này, cùng với giọng nói của hắn, nhìn rất nho nhã. Nếu không biết thì Cố Lan Uyên chắc chắn sẽ không cho rằng người này lại là thủ lĩnh của tổ chức Biến Hóa, một tổ chức vô nhân tính này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận