Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 26: Ai không thích nghe điểm bát quái đâu
Chương 26: Ai mà không thích nghe chuyện bát quái chứ Khi Lý Văn Hạo rời khỏi thuyền hoa, Lâm Ngật Xuyên liếc mắt thấy được dáng vẻ của Tô Uyển Đồng, lập tức không rời mắt được, trong đầu chỉ còn năm chữ. Ta muốn yêu đương! Nhan sắc của Tô Uyển Đồng hoàn toàn gieo vào trái tim của Lâm Ngật Xuyên. Trong lòng Lâm Ngật Xuyên xuất hiện một ý nghĩ, hay là dứt khoát đổi thành Tô Uyển Đồng nhỉ? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lâm Ngật Xuyên liền tự tát mình một cái. Hắn hiện tại, không có tư cách yêu đương, báo thù mới là điều quan trọng nhất. “Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo! Hiện tại Lý Văn Hạo là người giúp ta nhiều nhất, nếu có duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại.” Lâm Ngật Xuyên lưu luyến nhìn thoáng qua thuyền hoa rồi lặng lẽ đi theo Lý Văn Hạo.
Trong thuyền hoa. Lúc Lý Văn Hạo vừa đi khỏi, nụ cười giả tạo trên mặt Tô Uyển Đồng liền lập tức biến mất. Tô Uyển Đồng xoa gương mặt đã cứng đờ vì cười, lẩm bẩm: “Thật là một tên xảo quyệt, chỉ dùng một chút tin tức, đã khiến Nghê Quang Môn chúng ta phải buộc vào phe hắn, đáng ghét, thật muốn đấm vào cái mặt đáng ghét kia một cái. Haizzz, không ngờ rằng linh mâu lại bị Nhị Hoàng Tử có được, muốn lấy được linh khế từ chỗ Nhị Hoàng Tử chắc chắn rất phiền phức, đã tên Lý Văn Hạo kia nói muốn giúp chúng ta, vậy thì cứ lợi dụng hắn vậy.”
Nha hoàn nói với Tô Uyển Đồng: “Tiểu thư, chúng ta cũng nên về Ôm Nguyệt Lâu thôi.” “Ừ, đi thôi.” Tô Uyển Đồng cùng nha hoàn ra khỏi thuyền hoa, đi về phía Ôm Nguyệt Lâu. Đi được một phần ba quãng đường, Tô Uyển Đồng và nha hoàn nghe thấy một trận tiếng nói chuyện, giọng nói này rất quen thuộc với Tô Uyển Đồng. Nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, Tô Uyển Đồng nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy chế nhạo ta là Cố Lan Uyên, có phải là tên kia không?” “Đúng, là hắn, tiểu thư, chúng ta không cần gây rắc rối quay lại đâu.” Nha hoàn rất hiểu Tô Uyển Đồng, trông thì có vẻ dịu dàng nhưng thật ra lại khá nóng nảy, rất lo Tô Uyển Đồng lại đi tìm Cố Lan Uyên gây phiền phức vì bài thơ vừa rồi.
Tô Uyển Đồng kéo nha hoàn nấp sau góc tường: “Không gây rắc rối, ta chỉ nghe xem bọn họ đang nói gì thôi.”
Lúc này Cố Lan Uyên, đang trò chuyện với một người quen vừa đi dạo hội chùa về. Người này bán hương liệu, mà đều là loại hương liệu kỳ lạ cổ quái, bình thường Cố Lan Uyên trong nhà ăn tương đối thanh đạm, có lúc Cố Lan Uyên tự mình xuống bếp sẽ đến đây mua chút hương liệu đặc biệt. Mỗi lần Cố Lan Uyên làm đồ ăn, người mong chờ nhất không phải là Cố Lan Uyên mà là Nam Cung Thấm cùng Cố Minh Mộc, bởi vì đồ ăn rất ngon. Bà chủ tiệm hương liệu là một phụ nữ trung niên, chồng bà đi khắp nơi nhập hàng hương liệu, còn bà thì mở tiệm bán, Cố Lan Uyên gọi bà là Tôn Đại Tẩu. Cố Lan Uyên nói chuyện rất hào hứng với Tôn Đại Tẩu.
Tôn Đại Tẩu nhìn quanh một lượt, xác định không có người khác ở gần rồi bắt đầu buôn chuyện: “Cố thiếu gia, cậu có biết con trai Lễ Bộ Lang Trung không?” Cố Lan Uyên cũng hóng hớt hỏi: “Lễ Bộ Lang Trung tòng ngũ phẩm trở lên ta còn không biết hết mặt, con hắn thì ta càng không biết, ta đúng là không biết chuyện này, con của Lễ Bộ Lang Trung làm sao vậy?” “Con trai Lễ Bộ Lang Trung bị người ta lừa gạt cho một vố!” “Ồ, bị lừa à, sau đó thế nào? Bị lừa mất bao nhiêu?” “Bị lừa bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là cha hắn, tức Lễ Bộ Lang Trung đó, đã đánh hắn một trận ra trò, đánh đến xảy ra chuyện đấy.” Cố Lan Uyên tò mò hỏi: “Đánh đến xảy ra chuyện gì?” Tôn Đại Tẩu lại nhìn quanh một lượt rồi nhỏ giọng nói: “Đánh hỏng cả ‘mệnh căn’ luôn rồi, lúc đánh thì sơ ý, một gậy đánh trúng ngay chỗ ‘mệnh căn’, cái kia…vô dụng rồi!” Mắt Cố Lan Uyên sáng lên, nói cái này thì hắn tỉnh táo ngay được: “Nghiêm trọng vậy sao! Có chữa được không?” Tôn Đại Tẩu tặc lưỡi hai tiếng: “Hai hòn đều nát, chữa được mới là lạ đó, đáng thương nhất là Lễ Bộ Lang Trung này già mới có con, có đúng một đứa con trai, một cái đã trực tiếp đoạn mất đường truyền tông tích.” Cố Lan Uyên nhướng mày nói: “Nghiêm trọng vậy à, thế là thành thái giám rồi, chẳng phải hai người họ muốn khóc chết à?” Tôn Đại Tẩu thở dài nói: “Cũng không còn cách nào khác, hối hận cũng vô dụng, bây giờ Lễ Bộ Lang Trung đang tìm khắp nơi mọi cách để chữa cho con trai, chẳng phải hai ngày trước đến chỗ ta mua hương liệu sao, nghe nói tìm được một đơn thuốc cổ, mua rất nhiều hương liệu của ta, nhưng hai hòn đã nát rồi, dùng thuốc cũng mọc lại được chắc? Mà con trai ông ta thì tính tình đại biến, suốt ngày ở nhà không chịu ra ngoài, hình như còn đang cuồng sát, giết chó trông nhà, còn giết rất nhiều gà vịt nữa đó.”
Cố Lan Uyên sờ cằm suy đoán nói: “Chắc không phải bị biến thái tâm lý đó chứ?” Tôn Đại Tẩu tán thành gật đầu: “Ta cũng cảm thấy thế, bị chính cha mình làm hỏng ‘mệnh căn’, đổi lại là ai mà không khó chấp nhận cho được, haizzz, cũng đáng tiếc, Lễ Bộ Lang Trung đó cũng xem như là một quan chức không tồi, giờ gia đạo đoạn tuyệt, có lẽ từ đó sẽ không ngóc đầu lên được nữa ấy chứ.” “Haiz, thật đáng tiếc.” Tô Uyển Đồng và nha hoàn nghe lén ở bên cạnh, nhìn nhau một cái, mặt đầy vẻ mờ mịt. Gia hỏa này, thật sự là Nhị công tử của Thái úy phủ sao? Cố Lan Uyên thân phận tôn quý như vậy, sao lại như một bà tám ở chợ vậy?
Tôn Đại Tẩu tiếp tục thao thao bất tuyệt buôn chuyện với Cố Lan Uyên. Tôn Đại Tẩu rất thích buôn chuyện với Cố Lan Uyên, vì Cố Lan Uyên thường phản ứng rất tích cực, mỗi lần đều trả lời lại rất nhiệt tình, vì vậy Tôn Đại Tẩu rất vui vẻ khi buôn chuyện với Cố Lan Uyên. Đồ Sơn Vấn Nhị đứng bên cạnh Cố Lan Uyên cũng nghe say sưa ngon lành. Tô Uyển Đồng và nha hoàn cũng bị chuyện bát quái hấp dẫn lúc nào không hay. Dù sao thì...ai mà chẳng thích nghe một chút chuyện bát quái chứ.
Trong khi đang hóng hớt chuyện bát quái, thì ở phía bên kia, Lý Văn Hạo cùng hai thị vệ đang đi về hướng phủ đệ. Mà Lâm Ngật Xuyên đã phát hiện ra những kẻ đang nấp trong bóng tối, ước chừng có hơn sáu người. Những kẻ nấp trong bóng tối này, chắc chắn là nhóm người mà Hà Đồ Lạc Thư viết là sẽ tập kích Lý Văn Hạo. Lâm Ngật Xuyên không hành động thiếu suy nghĩ mà chờ thời cơ. Ngay lúc Lý Văn Hạo và hai thị vệ vừa đến chỗ ngoặt, sáu thích khách liền lao về phía Lý Văn Hạo, có sự phân công rất rõ ràng, bốn người đối phó hai thị vệ, hai người còn lại thì nhắm thẳng đến Lý Văn Hạo. Và ngay lúc đó, Lâm Ngật Xuyên ra tay, rút trường kiếm bên hông ra hét lớn: “Tứ hoàng tử điện hạ cẩn thận!”
Lý Văn Hạo cùng hai thị vệ đồng thời dừng chân nhìn về phía sau lưng, không những thấy Lâm Ngật Xuyên, mà còn thấy sáu thích khách đang tập kích bọn họ. Vì sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Ngật Xuyên, đã khiến sáu thích khách trở tay không kịp. Người bị ám sát như Lý Văn Hạo vẫn không hề nao núng, vô cùng bình tĩnh mở quạt xếp phe phẩy, ánh mắt có chút thích thú nhìn Lâm Ngật Xuyên. Hắn nhận ra Lâm Ngật Xuyên, kẻ suýt nữa khiến hắn mất mặt, không ngờ người này lại nhắc nhở và còn giúp hắn nữa. Một tên thích khách vội vàng quay người chặn Lâm Ngật Xuyên, năm tên còn lại tiếp tục lao về phía Lý Văn Hạo.
Trong thuyền hoa. Lúc Lý Văn Hạo vừa đi khỏi, nụ cười giả tạo trên mặt Tô Uyển Đồng liền lập tức biến mất. Tô Uyển Đồng xoa gương mặt đã cứng đờ vì cười, lẩm bẩm: “Thật là một tên xảo quyệt, chỉ dùng một chút tin tức, đã khiến Nghê Quang Môn chúng ta phải buộc vào phe hắn, đáng ghét, thật muốn đấm vào cái mặt đáng ghét kia một cái. Haizzz, không ngờ rằng linh mâu lại bị Nhị Hoàng Tử có được, muốn lấy được linh khế từ chỗ Nhị Hoàng Tử chắc chắn rất phiền phức, đã tên Lý Văn Hạo kia nói muốn giúp chúng ta, vậy thì cứ lợi dụng hắn vậy.”
Nha hoàn nói với Tô Uyển Đồng: “Tiểu thư, chúng ta cũng nên về Ôm Nguyệt Lâu thôi.” “Ừ, đi thôi.” Tô Uyển Đồng cùng nha hoàn ra khỏi thuyền hoa, đi về phía Ôm Nguyệt Lâu. Đi được một phần ba quãng đường, Tô Uyển Đồng và nha hoàn nghe thấy một trận tiếng nói chuyện, giọng nói này rất quen thuộc với Tô Uyển Đồng. Nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, Tô Uyển Đồng nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy chế nhạo ta là Cố Lan Uyên, có phải là tên kia không?” “Đúng, là hắn, tiểu thư, chúng ta không cần gây rắc rối quay lại đâu.” Nha hoàn rất hiểu Tô Uyển Đồng, trông thì có vẻ dịu dàng nhưng thật ra lại khá nóng nảy, rất lo Tô Uyển Đồng lại đi tìm Cố Lan Uyên gây phiền phức vì bài thơ vừa rồi.
Tô Uyển Đồng kéo nha hoàn nấp sau góc tường: “Không gây rắc rối, ta chỉ nghe xem bọn họ đang nói gì thôi.”
Lúc này Cố Lan Uyên, đang trò chuyện với một người quen vừa đi dạo hội chùa về. Người này bán hương liệu, mà đều là loại hương liệu kỳ lạ cổ quái, bình thường Cố Lan Uyên trong nhà ăn tương đối thanh đạm, có lúc Cố Lan Uyên tự mình xuống bếp sẽ đến đây mua chút hương liệu đặc biệt. Mỗi lần Cố Lan Uyên làm đồ ăn, người mong chờ nhất không phải là Cố Lan Uyên mà là Nam Cung Thấm cùng Cố Minh Mộc, bởi vì đồ ăn rất ngon. Bà chủ tiệm hương liệu là một phụ nữ trung niên, chồng bà đi khắp nơi nhập hàng hương liệu, còn bà thì mở tiệm bán, Cố Lan Uyên gọi bà là Tôn Đại Tẩu. Cố Lan Uyên nói chuyện rất hào hứng với Tôn Đại Tẩu.
Tôn Đại Tẩu nhìn quanh một lượt, xác định không có người khác ở gần rồi bắt đầu buôn chuyện: “Cố thiếu gia, cậu có biết con trai Lễ Bộ Lang Trung không?” Cố Lan Uyên cũng hóng hớt hỏi: “Lễ Bộ Lang Trung tòng ngũ phẩm trở lên ta còn không biết hết mặt, con hắn thì ta càng không biết, ta đúng là không biết chuyện này, con của Lễ Bộ Lang Trung làm sao vậy?” “Con trai Lễ Bộ Lang Trung bị người ta lừa gạt cho một vố!” “Ồ, bị lừa à, sau đó thế nào? Bị lừa mất bao nhiêu?” “Bị lừa bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là cha hắn, tức Lễ Bộ Lang Trung đó, đã đánh hắn một trận ra trò, đánh đến xảy ra chuyện đấy.” Cố Lan Uyên tò mò hỏi: “Đánh đến xảy ra chuyện gì?” Tôn Đại Tẩu lại nhìn quanh một lượt rồi nhỏ giọng nói: “Đánh hỏng cả ‘mệnh căn’ luôn rồi, lúc đánh thì sơ ý, một gậy đánh trúng ngay chỗ ‘mệnh căn’, cái kia…vô dụng rồi!” Mắt Cố Lan Uyên sáng lên, nói cái này thì hắn tỉnh táo ngay được: “Nghiêm trọng vậy sao! Có chữa được không?” Tôn Đại Tẩu tặc lưỡi hai tiếng: “Hai hòn đều nát, chữa được mới là lạ đó, đáng thương nhất là Lễ Bộ Lang Trung này già mới có con, có đúng một đứa con trai, một cái đã trực tiếp đoạn mất đường truyền tông tích.” Cố Lan Uyên nhướng mày nói: “Nghiêm trọng vậy à, thế là thành thái giám rồi, chẳng phải hai người họ muốn khóc chết à?” Tôn Đại Tẩu thở dài nói: “Cũng không còn cách nào khác, hối hận cũng vô dụng, bây giờ Lễ Bộ Lang Trung đang tìm khắp nơi mọi cách để chữa cho con trai, chẳng phải hai ngày trước đến chỗ ta mua hương liệu sao, nghe nói tìm được một đơn thuốc cổ, mua rất nhiều hương liệu của ta, nhưng hai hòn đã nát rồi, dùng thuốc cũng mọc lại được chắc? Mà con trai ông ta thì tính tình đại biến, suốt ngày ở nhà không chịu ra ngoài, hình như còn đang cuồng sát, giết chó trông nhà, còn giết rất nhiều gà vịt nữa đó.”
Cố Lan Uyên sờ cằm suy đoán nói: “Chắc không phải bị biến thái tâm lý đó chứ?” Tôn Đại Tẩu tán thành gật đầu: “Ta cũng cảm thấy thế, bị chính cha mình làm hỏng ‘mệnh căn’, đổi lại là ai mà không khó chấp nhận cho được, haizzz, cũng đáng tiếc, Lễ Bộ Lang Trung đó cũng xem như là một quan chức không tồi, giờ gia đạo đoạn tuyệt, có lẽ từ đó sẽ không ngóc đầu lên được nữa ấy chứ.” “Haiz, thật đáng tiếc.” Tô Uyển Đồng và nha hoàn nghe lén ở bên cạnh, nhìn nhau một cái, mặt đầy vẻ mờ mịt. Gia hỏa này, thật sự là Nhị công tử của Thái úy phủ sao? Cố Lan Uyên thân phận tôn quý như vậy, sao lại như một bà tám ở chợ vậy?
Tôn Đại Tẩu tiếp tục thao thao bất tuyệt buôn chuyện với Cố Lan Uyên. Tôn Đại Tẩu rất thích buôn chuyện với Cố Lan Uyên, vì Cố Lan Uyên thường phản ứng rất tích cực, mỗi lần đều trả lời lại rất nhiệt tình, vì vậy Tôn Đại Tẩu rất vui vẻ khi buôn chuyện với Cố Lan Uyên. Đồ Sơn Vấn Nhị đứng bên cạnh Cố Lan Uyên cũng nghe say sưa ngon lành. Tô Uyển Đồng và nha hoàn cũng bị chuyện bát quái hấp dẫn lúc nào không hay. Dù sao thì...ai mà chẳng thích nghe một chút chuyện bát quái chứ.
Trong khi đang hóng hớt chuyện bát quái, thì ở phía bên kia, Lý Văn Hạo cùng hai thị vệ đang đi về hướng phủ đệ. Mà Lâm Ngật Xuyên đã phát hiện ra những kẻ đang nấp trong bóng tối, ước chừng có hơn sáu người. Những kẻ nấp trong bóng tối này, chắc chắn là nhóm người mà Hà Đồ Lạc Thư viết là sẽ tập kích Lý Văn Hạo. Lâm Ngật Xuyên không hành động thiếu suy nghĩ mà chờ thời cơ. Ngay lúc Lý Văn Hạo và hai thị vệ vừa đến chỗ ngoặt, sáu thích khách liền lao về phía Lý Văn Hạo, có sự phân công rất rõ ràng, bốn người đối phó hai thị vệ, hai người còn lại thì nhắm thẳng đến Lý Văn Hạo. Và ngay lúc đó, Lâm Ngật Xuyên ra tay, rút trường kiếm bên hông ra hét lớn: “Tứ hoàng tử điện hạ cẩn thận!”
Lý Văn Hạo cùng hai thị vệ đồng thời dừng chân nhìn về phía sau lưng, không những thấy Lâm Ngật Xuyên, mà còn thấy sáu thích khách đang tập kích bọn họ. Vì sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Ngật Xuyên, đã khiến sáu thích khách trở tay không kịp. Người bị ám sát như Lý Văn Hạo vẫn không hề nao núng, vô cùng bình tĩnh mở quạt xếp phe phẩy, ánh mắt có chút thích thú nhìn Lâm Ngật Xuyên. Hắn nhận ra Lâm Ngật Xuyên, kẻ suýt nữa khiến hắn mất mặt, không ngờ người này lại nhắc nhở và còn giúp hắn nữa. Một tên thích khách vội vàng quay người chặn Lâm Ngật Xuyên, năm tên còn lại tiếp tục lao về phía Lý Văn Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận