Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 16: Trả tiền

Cố Lan Uyên rời khỏi hoa viên để đi tìm Lão Phùng. Lão Phùng là quản gia của Thái úy phủ, ông ấy là bạn của ông nội Cố Lan Uyên, Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm đều rất tôn trọng Lão Phùng. Nghe Nam Cung Thấm kể trước đó, có vẻ như Lão Phùng từng lầm đường lạc lối một thời gian, sau đó được ông nội Cố Lan Uyên kéo lại, cuối cùng vì tâm đã nguội lạnh nên đã chọn làm quản gia ở Thái úy phủ, sống cuộc đời nhàn nhã qua ngày. Hiện tại có thể nói tình hình trong hoàng thành khá hỗn loạn, Nhị hoàng tử, Tứ Hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều để mắt tới vị trí thái tử, tức là ngôi hoàng đế trong tương lai, vì vậy việc Cố Lan Uyên tự mình đi đưa tiền là hoàn toàn không thích hợp. Bởi vì như vậy có thể sẽ khiến Tứ Hoàng tử và Ngũ hoàng tử hiểu lầm rằng Cố Lan Uyên và Lý Kỳ Ninh thân thiết. Nếu thực sự là như vậy, sự tình sẽ trở nên rất phiền phức. Cho nên Cố Lan Uyên không thể đi, mà Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm lại càng không thể tự mình đi đưa tiền cho Lý Kỳ Ninh, điều đó lại càng không thích hợp. Cho gia phó đi đưa lời, lại có vẻ thiếu tôn trọng, như vậy chỉ có Lão Phùng là thích hợp. Quản gia Lão Phùng của Thái úy phủ, ở Kim Lăng cũng có chút danh tiếng. “Lão Phùng, Lão Phùng! Ngươi ở đâu vậy?” “Ở đây này.” Cố Lan Uyên đi theo tiếng gọi, Lão Phùng đang câu cá bên cạnh cái ao. Cố Lan Uyên tò mò hỏi: “Lão Phùng, ngươi lại ra đây câu cá à, có câu được con nào không?” Lão Phùng cười ha hả nói: “Vừa mới câu chưa được bao lâu, bây giờ còn chưa câu được con nào.” “Lão Phùng, có chuyện cần ngươi giúp một chút.” Nghe Cố Lan Uyên nói cần giúp đỡ, Lão Phùng thu cần câu lại rồi nói: “Tiểu Uyên cứ nói đi, cần Lão Phùng ta giúp gì?” Cố Lan Uyên nói: “Ta muốn ngươi đi một chuyến đến phủ của Nhị hoàng tử, giúp ta đưa tiền, cái con người của Nhị hoàng tử như thế nào, Lão Phùng ngươi cũng biết, ta đi trả tiền không thích hợp lắm, nên mới làm phiền ngươi đi một chuyến.” Lão Phùng đồng ý ngay: “Yên tâm đi, Tiểu Uyên, chuyện này cứ để trên người ta, bất quá, Tiểu Uyên sao ngươi lại có liên quan với Nhị hoàng tử, phải trả tiền cho hắn vậy?” Cố Lan Uyên kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua cho Lão Phùng nghe. Lão Phùng nghe xong, thở dài lắc đầu: “Nếu như sau này hoàng đế của Đại Lương Quốc là loại người như Lý Kỳ Ninh, thì Đại Lương Quốc cũng sắp tàn rồi.” “Ấy, Lão Phùng, đừng nói bừa, cẩn thận có kẻ nghe được đấy!” Cố Lan Uyên nhìn xung quanh một lượt, xác định không có ai rồi mới nhỏ giọng nói với Lão Phùng: “Thật ra ý nghĩ của ta và Lão Phùng ngươi giống nhau, cái tên Lý Kỳ Ninh kia, lúc nào cũng mang bộ mặt giả tạo, nhìn thì có vẻ dễ gần, thật ra là một kẻ hư hỏng.” Lão Phùng nghe Cố Lan Uyên đồng tình với mình thì vui vẻ phá lên cười: “Tiểu Uyên à, quả nhiên chỉ có nhóc con ngươi là hợp ý ta nhất.” Cố Lan Uyên dặn dò: “Lão Phùng, khi đưa tiền, phải để nhiều người thấy, đồng thời phải cho người khác biết vì sao đưa tiền, để Lý Kỳ Ninh không thể dùng chuyện này để làm rùm beng lên.” Lão Phùng gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, vậy đưa bao nhiêu tiền thì được?” Cố Lan Uyên nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói nô lệ đẹp mã nhất của hắn ở bên kia có giá hình như là một ngàn lượng, Vấn Nhị là linh tộc thú duệ, vậy thì trực tiếp gấp năm lần, đưa năm ngàn lượng đi, chắc là đủ rồi.” “Tốt, vậy ta đi phòng thu chi lĩnh năm ngàn lượng để làm việc.” “Chờ ngươi về ta sẽ cùng ngươi câu cá.” Lão Phùng dứt khoát từ chối: “Thôi đi, ngươi đánh ổ ác quá, đây là ao nước mà, cá no hết cả rồi, sao mà câu được nữa? Ngươi đi phá ổ cái ao khác đi, đừng phá cái ao này nữa, nhớ đó!” Lão Phùng đứng dậy đi đến phòng thu chi để lấy tiền. Cố Lan Uyên lẩm bẩm: “Gì chứ, câu cá mà không đánh ổ, cá làm sao cắn câu được chứ! Ta không tin làm như vậy mà câu được.” Cố Lan Uyên cầm cần câu của Lão Phùng lên bắt đầu câu cá... Lão Phùng cầm tiền xong, liền lập tức đến phủ của Lý Kỳ Ninh để trả tiền. Đại Lương Quốc không giống với các quốc gia khác. Hoàng tử của các quốc gia khác sau khi được phong vương mới có thể rời khỏi Hoàng Thành đến nơi được phong để sinh sống, còn trước khi được phong vương thì đều ở lại Hoàng Thành. Nhưng hoàng tử của Đại Lương Quốc, sau khi làm lễ thành niên xong thì phải rời khỏi Hoàng Thành, ở Kim Lăng sẽ sắp xếp phủ đệ cho bọn họ ở. Đến trước cổng phủ của Lý Kỳ Ninh, nhìn thấy sự hào nhoáng của nơi này, Lão Phùng cảm thán: “Đúng là quá xa hoa.” Lão Phùng hít một hơi thật sâu, hướng gia phó đứng gác cổng cất cao giọng nói: “Tại hạ là quản gia của Thái úy phủ, đến để thay thiếu gia nhà ta thanh toán tiền!” Giọng của Lão Phùng rất vang, người đi đường qua lại đều nghe thấy, nhao nhao dừng chân hiếu kỳ nhìn Lão Phùng. Gia phó gác cổng nói với Lão Phùng một câu “xin chờ một chút” rồi đi vào trong phủ, tìm quản gia ra. Quản gia phủ của Nhị hoàng tử rất nhanh đi ra, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Lão Phùng: “Không tiếp đón từ xa không tiếp đón từ xa, xin hỏi Phùng quản gia đến đây để làm gì?” “Khụ, hôm qua thiếu gia nhà ta thấy một nữ tử đáng thương, nên đã bỏ tiền ra chuộc cho nàng ta tự do, hôm nay đến để thanh toán tiền, tổng cộng là năm ngàn lượng, mời Trương quản gia kiểm lại một chút.” Lão Phùng lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Trương quản gia: “Đây là năm ngàn lượng, xin kiểm lại a!” Mọi người xung quanh đều đồng loạt hít một hơi lạnh. Chuộc người hết năm ngàn lượng? Chẳng lẽ làm bằng vàng đấy sao? Trương quản gia nghiến răng. Đưa tiền thì cứ đưa thôi, la lớn tiếng như vậy làm gì, sợ người khác không biết sao? Bất quá không còn cách nào, Trương quản gia chỉ có thể tiếp tục tươi cười nhận lấy. Dù sao thì Lý Kỳ Ninh cũng không thể đắc tội với Thái úy phủ, mà Lão Phùng này, ở Thái úy phủ được rất mực tôn kính, đồng thời người giao việc này là tông chủ Thanh Lan Khê, chuyện này trong giới của bọn họ cũng không phải là bí mật gì. “Phùng quản gia nói đùa, không cần đếm, tiền này ta nhận, đến lúc đó ta sẽ nói lại với Nhị hoàng tử.” “Ừm, vậy ta xin cáo từ.” Việc đã xong, Lão Phùng rời đi trở về Thái úy phủ. Bây giờ Lão Phùng đang rất lo lắng, lo lắng Cố Lan Uyên phá ổ ao cá của ông. Sau khi Lão Phùng đi, Trương quản gia nói với người đối diện: “Trông coi cửa, ta đi một chuyến.” Trương quản gia đương nhiên là đi tìm Lý Kỳ Ninh. Lúc này Lý Kỳ Ninh đang ở Túy Mộng Lâu. Túy Mộng Lâu, không giống với Ôm Nguyệt Lâu, là một thanh lâu thực sự. Mà Túy Mộng Lâu là do Lý Kỳ Ninh mở, những cô gái ở trong đó đều do tổ chức của hắn chọn lựa và nuôi lớn, đều là những nữ tử không tồi. Lý Kỳ Ninh đang ở cùng với em trai mình, cũng chính là Tam hoàng tử Lý Kỳ Kiệt. Lý Kỳ Kiệt là em trai song sinh của Lý Kỳ Ninh, đối với người em trai này, Lý Kỳ Ninh vô cùng sủng ái. Dù sao thì trong cung ít tình người, chuyện mẹ hiền con hiếu, anh em hòa thuận xưa nay đều là thứ hiếm thấy. Mà Lý Kỳ Kiệt lại thích ăn chơi hưởng lạc, đồng thời kiên định đứng về phía người anh trai này, vậy thì Lý Kỳ Ninh không có lý do gì mà không sủng ái Lý Kỳ Kiệt. “Hoàng huynh, sao huynh lại tặng con thú duệ linh tộc kia đi vậy, ta đã mong chờ nó từ lâu rồi đó!” Lý Kỳ Kiệt ôm một nữ nhân, một tay cầm ly rượu uống một ngụm, hờn dỗi với Lý Kỳ Ninh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận