Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 179: Mượn tông sư

Chương 179: Mượn tông sư Lý Văn Hạo nghe Cố Lan Uyên nói, lập tức có chút máu nóng sôi trào, nghe này, hắn trở thành hoàng đế xác suất tựa hồ rất lớn a. Cố Lan Uyên nghiêm túc nói với Lý Văn Hạo: “Nhưng trước đó, ta cần rời khỏi Kim Lăng một thời gian, đồng thời ta muốn mượn điện hạ mấy người.” Lý Văn Hạo dò hỏi: “Ngươi muốn rời khỏi Kim Lăng? Đi làm gì?” Cố Lan Uyên đáp: “Để chuẩn bị cho đại sự nghiệp lớn của điện hạ, ta muốn dẫn người của ta đi dẹp yên một vài chướng ngại cho điện hạ, nhưng mà đám binh sĩ Lý Húc Nghiêu cho ta thực lực dù sao quá kém, ta cần tông sư hỗ trợ.” Lý Văn Hạo nhíu mày suy tư một chút, hỏi: “Cần bao nhiêu tông sư?” “Ít nhất mười vị.” Nghe được ít nhất mười vị, Lý Văn Hạo vốn hơi nhíu mày, nhíu chặt hơn. “Mười vị tông sư… Bên cạnh ta cũng chỉ có hai vị võ giả thực lực tông sư, nhưng hai vị này không thể cho ngươi, ta còn phải bảo vệ an toàn cho mình… Mấy tông sư của môn phái kia có được không?” “Được, chỉ cần là tông sư là được, bất quá ta sẽ hạ cổ khống chế bọn hắn, dù sao ta muốn điện hạ cũng không cách nào xác định được bọn họ có trung thành hay không.” Lý Văn Hạo gật nhẹ đầu: “Việc này ngươi tự quyết định là được, lúc nào đi?” Cố Lan Uyên trả lời Lý Văn Hạo nói “Sau một tiếng, ta sẽ đến phủ đệ điện hạ, đến lúc đó ta sẽ ngụy trang, xin mời điện hạ phái người giúp ta bí mật đưa ra khỏi Kim Lăng.” Lý Văn Hạo kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?” Cố Lan Uyên nhẹ gật đầu: “Hiện tại thời gian với chúng ta rất quý giá, còn một việc muốn nhờ điện hạ giúp đỡ, xin mời nhất định phải bảo vệ người nhà ta, nếu như người nhà ta xảy ra chuyện ta có thể sẽ nổi điên.” Lý Văn Hạo nghe Cố Lan Uyên nói, mí mắt đột nhiên giật một cái. Đây là... đe dọa hắn sao? Nhưng hắn không thể không chấp nhận sự đe dọa của Cố Lan Uyên, bởi vì hắn và Cố Lan Uyên giờ như bị trói buộc vào nhau, nếu Cố Lan Uyên gặp chuyện thì hắn cũng phải gặp nạn. Cho nên, hắn thật sự phải bất chấp tất cả, bảo vệ tốt cha mẹ của Cố Lan Uyên. Lý Văn Hạo đáp ứng: “Được, ngươi cứ yên tâm đi, cha mẹ ngươi tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.” Cố Lan Uyên đứng dậy rời khỏi phủ đệ Lý Văn Hạo. Cố Lan Uyên chưa về nhà, mà là kêu Lão Phùng đi ra. Lão Phùng nghi ngờ nói: “Sao không về nhà, còn cố ý kêu ta ra?” Cố Lan Uyên cúi đầu nói: “Ta phải đi, rời khỏi Kim Lăng.” Lão Phùng kinh ngạc nhìn Cố Lan Uyên: “Ngươi muốn đi đâu?” “Đi làm việc ta nên làm, lão cha và mẫu thân… Lão Phùng ngươi giúp ta trông nom bọn họ nhiều chút.” Lão Phùng ngưng trọng hỏi: “Tiểu Uyên, ngươi thành thật nói, bây giờ ngươi quyết định là do suy nghĩ tỉnh táo, hay là quyết định bốc đồng?” Cố Lan Uyên ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Lão Phùng nói: “Đây là ta quyết định sau khi tỉnh táo, ta nhất định phải đi làm, ta hiện tại không muốn gặp lão cha và mẫu thân, gặp nói không chừng sẽ không đi được.” Lão Phùng vỗ vai Cố Lan Uyên: “Trưởng thành rồi, vậy cứ đi đi.” Cố Lan Uyên đột nhiên đưa tay ôm Lão Phùng: “Cảm ơn ngươi Lão Phùng, từ trước đến nay luôn ủng hộ ta.” Lão Phùng cười cười: “Bây giờ còn làm trò cảm động vậy sao, nói chung bất kể thế nào, ngươi và Tiểu Hiên nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân, ta và cha mẹ các ngươi cùng nhau chờ các ngươi trở về.” “Ta biết!” Cố Lan Uyên buông Lão Phùng ra, quay người rời đi. Cố Lan Uyên ngụy trang sơ qua, một lần nữa quay lại phủ đệ Lý Văn Hạo, Lý Văn Hạo sắp xếp một đội người, kẹp Cố Lan Uyên ở giữa, thuận lợi rời khỏi Kim Lăng...
Một bên khác, Giang Cổ Quận. Hô Diên Duẫn Thần cùng Thân Đồ Phụng tụ hội một chỗ. Hô Diên Duẫn Thần giọng điệu khó nén sự hưng phấn: “Thân Đồ lão sư, lần này thật là trời giúp Tây Kỳ ta, hoàng đế Đại Lương quốc đã băng hà, mà lại triều đình và các môn phái của Đại Lương Quốc đang loạn nghiêm trọng, con đường nối đến Giang Cổ Quận đã được mở, thời cơ đến rồi! Kế hoạch xâm lấn đòn dông, vậy bây giờ bắt đầu thôi!” Thân Đồ Phụng hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có cơ hội tốt, ta lập tức đi gặp Mộ Dung tướng quân, nói cho hắn biết thời cơ đã chín muồi, có thể tiến hành kế hoạch, Duẫn Thần ngươi ở đây chờ đợi, đợi sau khi chúng ta tấn công vào Giang Cổ Quận sẽ hội họp.” Hô Diên Duẫn Thần gật đầu: “Được!” Mà tại Vô Nhai Thư Viện bên trong. Vân Sơ Ninh nhận được một phong thư, là thư của Cố Lan Uyên. Vân Sơ Ninh mở thư ra xem, lập tức nghiêm trọng vô cùng. Lá thư này, là bảo Vân Sơ Ninh dẫn theo Đồ Sơn Vấn Nhị, Miêu Nhã Huyên, Khương Cẩn Diên lập tức rời khỏi Giang Cổ Quận, đồng thời để Đồ Sơn Vấn Nhị và Miêu Nhã Huyên từ đâu tới thì về đó, Đại Lương Quốc sắp đại loạn. Vân Sơ Ninh lập tức tìm Đồ Sơn Vấn Nhị, Miêu Nhã Huyên và Khương Cẩn Diên, kể lại cho ba người nội dung thư của Cố Lan Uyên. Đồ Sơn Vấn Nhị kinh ngạc nói: “Hả? Tiểu Uyên Uyên không ở Vô Nhai Thư Viện sao?” Khương Cẩn Diên khóe miệng giật giật: “Chắc chắn là không ở rồi, ngươi giờ mới biết à?” Miêu Nhã Huyên khó hiểu nói: “Thế nhưng... Không phải nói Tiểu Uyên Uyên đang bế quan sao?” Khương Cẩn Diên một lời khó nói hết nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị và Miêu Nhã Huyên, thì ra hai người cũng không biết à. Khương Cẩn Diên thở dài: “Hắn đã lâu không xuất hiện lần nào, rất rõ ràng là gạt chúng ta đang bế quan, thật ra đã rời thư viện rồi, ta còn tưởng các ngươi biết chứ.” Vân Sơ Ninh nghiêm túc nói: “Tình hình Đại Lương Quốc bây giờ ta cũng biết chút ít, thái tử sống lại, bệ hạ băng hà, liên minh môn phái làm loạn, nếu ca ca Tiểu Uyên nói Giang Cổ Quận sắp loạn, vậy có nghĩa là…” Biểu lộ của Khương Cẩn Diên cũng trở nên ngưng trọng: “Phía đông Giang Cổ Quận là Tây Kỳ, Tây Kỳ muốn xâm lấn Giang Cổ Quận đúng không?” Vân Sơ Ninh khẽ gật đầu. Đồ Sơn Vấn Nhị vội nói: “Vậy chúng ta nhanh đi tìm Tiểu Uyên Uyên đi!” Vân Sơ Ninh quả quyết từ chối: “Không, tuyệt đối không được!” Đồ Sơn Vấn Nhị nghi hoặc nhìn Vân Sơ Ninh: “Vì sao?” Vân Sơ Ninh nắm chặt thư trả lời: “Thật ra… hiện tại ca ca Tiểu Uyên cũng đang vướng bận nhiều chuyện, ông nội của ca ca Tiểu Uyên là tông chủ của Thanh Lan Giản Tông hộ quốc, nhưng bây giờ Thanh Lan Giản Tông đã bị triều đình thay thế, đồng thời phụ thân của ca ca Tiểu Uyên tuy là thái úy cao quý, giờ tình cảnh cũng rất gian nan, bị xem như con tin. Mà bây giờ ca ca Tiểu Uyên hẳn đang bôn ba lo việc trong nhà, những chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào, Vấn Nhị, Nhã Huyên, các ngươi về Để Linh Quốc và Nam Chiếu Quốc đi, đây là lời ca ca Tiểu Uyên dặn rõ trong thư. Trên thư còn viết, nếu như các ngươi không lập tức trở về thì về sau sẽ không còn là bạn bè.” Đồ Sơn Vấn Nhị và Miêu Nhã Huyên trong lòng có 10.000 cái không muốn. Đồ Sơn Vấn Nhị đột nhiên nhớ tới một người: “Đúng rồi, có lẽ thầy giáo của Tiểu Uyên Uyên biết tình hình, chúng ta đi hỏi thử đi.” Vân Sơ Ninh khuyên nhủ: “Vấn Nhị, những việc này ngươi đừng quan tâm nữa, cứ theo lời ca ca Tiểu Uyên mà trở về đi.” Đồ Sơn Vấn Nhị thần sắc nghiêm túc: “Dù thế nào, ta muốn biết Tiểu Uyên Uyên hiện tại như thế nào! Ta nhất định phải biết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận