Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 75: Trúng tuyển

Chương 75: Trúng tuyển Cố Lan Uyên trả lời lão giả hỏi hắn có biết Lão Phùng hay không. Lão giả nghĩ ngợi rồi nói: “Quản gia… Ta nghe nói Phùng Huy Hoành đã thoái ẩn giang hồ, đang ở phủ Thái úy Kim Lăng hưởng thụ cuộc sống về hưu, vậy có nghĩa là, ngươi chính là cháu thứ hai của Cố Huyền Tri?” “Ân, đúng vậy, lão gia gia người biết gia gia ta sao?” Cố Lan Uyên tò mò hỏi.
Lão giả nói: “Ta và gia gia ngươi có giao tình, cùng nhau truy đuổi Phùng Huy Hoành.” “A?” Cố Lan Uyên có chút mờ mịt, cùng gia gia hắn cùng nhau truy đuổi Lão Phùng? Lão Phùng làm gì để bị truy đuổi, với lại gia gia hắn và Lão Phùng quan hệ tốt đến vậy, làm sao lại truy đuổi hắn chứ. Cố Lan Uyên liếc qua thanh hung đao đáng sợ bên hông, lại nghĩ đến ký ức về Lão Phùng khi lần đầu tiên sử dụng “hung huyết triền thân”, lập tức có một suy đoán. Trước đó Lão Phùng cũng đã nói, hắn từng lạc lối một thời gian, sau đó được gia gia hắn là Cố Huyền Tri kéo về.
Lão giả tiếp tục: “Xem ra hung đao đáng sợ đã thừa nhận ngươi, nó rung động là bởi vì ba người chúng ta, nó cho rằng ba người chúng ta đều là người sử dụng Kỳ Ngộ Bàn, mà thực lực của chúng ta quá mạnh, cho nên nó dùng điều này để nhắc nhở ngươi, như vậy… Kế tiếp kết quả trắc nghiệm thiên phú của ngươi không cần biết thế nào, ngươi đều có thể nhập học Vô Nhai Thư Viện.” Biểu hiện của Cố Lan Uyên lập tức trở nên quái dị, hắn đây là… có thể đi cửa sau?
“Khụ!” Cố Lan Uyên ho nhẹ một tiếng sau, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Không được, làm sao có thể như vậy được? Nếu như ta có thể đi cửa sau, như vậy đối với những võ giả thi trượt kia thật quá bất công, ta tuyệt đối không muốn đi cửa sau, nếu thiên phú của ta không đủ tiêu chuẩn trúng tuyển, ta chịu! Ta tuyệt đối không làm loại chuyện đi cửa sau này!” Một lão giả khác cười một tiếng: “À, tiểu tử ngươi ngược lại là có tinh thần chính nghĩa đấy.” Mà lão giả thứ ba hừ lạnh một tiếng: “Có cơ hội mà không nắm bắt, đúng là ngu xuẩn!” Cố Lan Uyên có chút cạn lời, tính cách ba lão đầu này thật đúng là không giống nhau. Lão giả từ đầu vẫn nói chuyện với Cố Lan Uyên nói: “Nếu ngươi không muốn cơ hội này, vậy bắt đầu đi, hãy ngưng tụ chân khí trong tay.” Cố Lan Uyên ngưng tụ chân khí vào tay, chân khí bay tới Kỳ Ngộ Bàn. Chân khí của Cố Lan Uyên không ngừng đổi màu, từ màu xanh sang xanh lá, từ xanh lá sang vàng, và tốc độ đổi màu vẫn không giảm, rất nhanh đã chuyển sang màu cam. Cố Lan Uyên mắt đã biến thành mắt cá chết. Xong rồi, lần này toi rồi, chắc chắn là được chọn rồi.
Nhưng màu sắc biến đổi vẫn tiếp tục, chuyển sang màu đỏ, màu đỏ càng ngày càng đậm, cho đến khi thành màu đỏ máu mới dừng lại. Ba lão giả đều kinh ngạc nhìn chân khí màu đỏ thẫm kia, màu sắc còn đậm hơn của Bỉ Lâm Ngật.
“Quả không hổ là cháu trai của thiên tài đệ nhất Thanh Lan Giản Tông, Cố Huyền Tri, ngươi được trúng tuyển nhờ thiên phú của mình, tiếp theo sẽ sắp xếp ký túc xá cho ngươi, là học sinh thiên phú màu đỏ, sau khi Vô Nhai Thư Viện kết thúc tuyển sinh, hãy đến tòa tháp này tìm chúng ta, khi đó chúng ta sẽ cho ngươi một lựa chọn, cái này không phải đi cửa sau, mà là đặc quyền của mỗi học sinh có thiên phú màu đỏ.” Trong lòng Cố Lan Uyên rất bất đắc dĩ, thiên phú cao của mình lại làm mình bị lỡ kế hoạch. Đến nước này, Cố Lan Uyên chỉ có thể nghĩ theo hướng tích cực. Điểm tốt là ba năm này sẽ không bị người trong nhà giục cưới, xem như chuyển nơi khác hưởng thụ cuộc sống. Nghĩ vậy, tâm trạng Cố Lan Uyên cũng tốt hơn chút.
“Được thôi, cám ơn, vậy ta đi trước.” Cố Lan Uyên vừa ra khỏi tháp, Đồ Sơn Vấn Nhị đã không chờ được mà lao tới ôm Cố Lan Uyên: “Tiểu Uyên Uyên, ngươi giỏi quá!” Cố Lan Uyên cười gượng: “Đúng vậy, ta rất giỏi.” Lúc này thái độ của vị đạo sư họ Đái đối với Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị đã thay đổi, trước đó còn nghĩ Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị là những thanh niên được tâng bốc quá cao, lâu ngày thành ra không hiểu chuyện. Không ngờ Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị lại thật sự có thực lực.
“Vậy ta đưa các ngươi đến ký túc xá nhé.” Cố Lan Uyên nói với đạo sư họ Đái: “Xin chờ một chút, người nhà ta còn ở cổng Vô Nhai Thư Viện, đồ đạc của bọn ta cũng ở đó, bọn ta phải đi lấy đã.” Sau này Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị là học sinh của Vô Nhai Thư Viện, cho nên yêu cầu này có thể được chấp thuận: “Được, vậy ta đợi các ngươi ở đây, nhanh lên một chút, ta còn phải tiếp đãi học sinh khác nữa.” Thời khắc cuối cùng, Cố Lan Uyên không cam lòng còn muốn giãy giụa. Cố Lan Uyên nói với Đồ Sơn Vấn Nhị: “Vấn Nhị, ngươi đi ký túc xá trước đi, mình ta đi là được.” Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức nắm lấy cánh tay Cố Lan Uyên: “Không! Ta có cảm giác ngươi muốn bỏ ta lại chạy, ta nhất định phải đi với ngươi.” Cố Lan Uyên đã trợn ngược mắt lên. Lúc đầu Cố Lan Uyên còn định đi gặp Lão Phùng một mình, sau đó thừa dịp bảng tên của mình chưa bị treo lên, lừa Lão Phùng nói mình không được chọn, sau đó tranh thủ thời gian chuồn. Ai ngờ, giãy giụa nửa chừng thì chết yểu.
“Được thôi được thôi, vậy đi thôi.” Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị rời Vô Nhai Thư Viện, tìm thấy Lão Phùng đang đợi ở bên ngoài. Vì bảng tên còn chưa được treo lên, Lão Phùng vẫn chưa biết kết quả, hỏi: “Kết quả thế nào rồi?” Đồ Sơn Vấn Nhị vui vẻ nói: “Ta và Tiểu Uyên Uyên đều trúng tuyển hết, bọn ta đang đi lấy đồ, Tiểu Uyên Uyên lợi hại lắm nha, thiên phú màu đỏ đấy!” Lão Phùng không mấy ngạc nhiên về việc Cố Lan Uyên có thiên phú màu đỏ. Dù sao thì tuổi của Cố Lan Uyên đã lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên ngưng tụ chân khí đã nhanh chóng thành công, lần đầu tiên dùng Tiểu chu thiên để vận hành chân khí đã tuần hoàn hai vòng rưỡi, nếu bắt đầu tu luyện từ sáu tuổi, Lão Phùng cũng không biết thực lực của Cố Lan Uyên giờ sẽ mạnh đến đâu, có lẽ tứ phẩm... Tứ phẩm có chút khiêm tốn, tam phẩm chắc chắn có. Đáng tiếc a, thiên phú như vậy mà đặt trên người hắn, có lẽ đã sớm đột phá thông minh cảnh, bước vào vong ngã cảnh.
Bất quá cũng chưa chắc, vì nếu không có hung đao đáng sợ, Lão Phùng cảm thấy mình cũng có thể đột phá đến vong ngã cảnh. Do luôn phải áp chế hung đao đáng sợ nên Lão Phùng vẫn luôn không cách nào đột phá thông minh cảnh, bước vào nhất phẩm vong ngã cảnh.
“Vậy thì chúc mừng hai ngươi, đồ vật đây, đưa cho các ngươi.” Lão Phùng đưa hai cái bọc hành lý và hoa thủy tiên của Đồ Sơn Vấn Nhị cho Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị.
Sau khi nhận đồ, Cố Lan Uyên dặn Lão Phùng: “Lão Phùng, chuyện của ta ngươi đừng quên, còn nữa, nếu trong nhà có chuyện gì thì phái người hoặc viết thư báo cho ta biết một tiếng, ta sẽ đến giúp đỡ bày mưu tính kế, cha ta không mẫn cảm với những chuyện quanh co lắm, không cẩn thận là có khả năng bị mắc bẫy đó.” “Ta biết rồi, tốt, các ngươi cố gắng học hành, ta cũng muốn về rồi.” Lão Phùng phất tay, rất tiêu sái quay người rời đi, biến mất trong đám người.
Cố Lan Uyên thở dài, nói với Đồ Sơn Vấn Nhị: “Vậy chúng ta về thôi.” Cố Lan Uyên và Đồ Sơn Vấn Nhị đi về phía Vô Nhai Thư Viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận