Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 70: Mây sơ thà

Chương 70: Mây sơ tạnh
Trên đường gặp Lý Kỳ Kiệt, Cố Lan Uyên lập tức mất hết hứng dạo phố, lo lắng lại gặp những đám nhị đại phiền phức từ Kim Lăng kia, nên chuẩn bị tìm một quán rượu để nếm thử các món ăn của những dân tộc khác. Tại Giang Cổ Quận, có rất nhiều người từ các nơi khác mở quán ăn, chủng loại rất phong phú. Đồ Sơn Vấn Nhị vừa nghe đến chuyện ăn cơm, trong nháy mắt liền quên chuyện vừa thấy Lý Kỳ Kiệt không vui, mong chờ hỏi Cố Lan Uyên muốn ăn món gì. Cố Lan Uyên nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị, mắt đảo một vòng, cười xấu xa nói: "Hay là nên có cái gì đó mới lạ nhỉ, Vấn Nhị à, ta dẫn ngươi đi ăn món ăn đặc trưng của Nam Chiếu Quốc, ngươi có muốn ăn không?" Lão Phùng nheo mắt, vừa định lên tiếng, Cố Lan Uyên liền nháy mắt ra hiệu cho Lão Phùng đừng nói gì! Không biết đồ ăn Nam Chiếu Quốc là gì, Đồ Sơn Vấn Nhị liên tục gật đầu: "Được, được!" Khóe miệng Lão Phùng giật giật, có chút thương hại nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị, cũng không biết lát nữa có bị dọa cho khiếp vía hay không.
Sau khi hỏi thăm người đi đường, Cố Lan Uyên mục tiêu rõ ràng đến một quán rượu do người Nam Chiếu mở. Cố Lan Uyên nói với tiểu nhị của quán: "Tiểu nhị, mang lên hết những món rau đặc sắc của Nam Chiếu Quốc, nhớ kỹ, là rau đặc sắc! Không phải món ăn đặc sắc thì không cần!" Tiểu nhị lập tức hiểu Cố Lan Uyên muốn gì: "Vâng, xin khách quan chờ một lát." Tiểu nhị đối với những vị khách như Cố Lan Uyên cũng không thấy lạ, vì thường xuyên có người đến nếm món ăn mới lạ. "Tiểu Uyên Uyên, rốt cuộc là món gì vậy, sao không nói rõ với ta chứ?" Đồ Sơn Vấn Nhị vô cùng tò mò, trên đường hỏi thế nào Cố Lan Uyên cũng không nói. Bây giờ cũng vậy, Cố Lan Uyên thần bí hề hề nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết thôi, nhớ là lát nữa đừng có khóc đấy!" Đồ Sơn Vấn Nhị vô cùng khó hiểu: "Khóc? Có món ngon thì ta khóc làm gì, ta cười còn không kịp ấy chứ!" Rất nhanh từng đĩa rau được mang lên bàn. Đồ Sơn Vấn Nhị nhìn mà ngây người: "Cái này... ăn được sao?" Những món rau trên bàn đều là các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến. Cố Lan Uyên đáp: "Đương nhiên ăn được rồi, nếu không ăn được thì người ta bán làm gì? Đây chính là đặc sắc của Nam Chiếu Quốc đó, thế nào? Còn muốn ăn nữa không?"
Cố Lan Uyên vô cùng mong đợi muốn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Đồ Sơn Vấn Nhị. Nhưng kết quả lại làm Cố Lan Uyên trợn mắt há hốc mồm. Đồ Sơn Vấn Nhị gắp một miếng thịt rắn lên: "Ăn được là tốt rồi, vậy để ta nếm thử nó có vị gì nào!" Đồ Sơn Vấn Nhị trực tiếp nhét miếng thịt rắn vào miệng: "Ồ? Vị có chút giống lươn, nhưng thịt lại săn chắc hơn, mà lại có hơi nhiều xương, cảm giác không ngon bằng lươn, đây là bọ cạp à, ta nếm thử xem bọ cạp có vị gì." Cố Lan Uyên trố mắt nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị cho một con bọ cạp chiên vào miệng nhai nuốt, dò hỏi: "Ngươi, ngươi không sợ sao?" Đồ Sơn Vấn Nhị dùng ánh mắt vô cùng ngây thơ nhìn Cố Lan Uyên, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại phải sợ chứ? Đây không phải là đồ ăn sao?"
Lần này đến lượt Cố Lan Uyên lúng túng, vốn định dọa Đồ Sơn Vấn Nhị một chút, không ngờ Đồ Sơn Vấn Nhị lại chẳng hề sợ hãi gì cả. Lão Phùng ngồi một bên châm chọc: "Chậc chậc chậc, đúng là 'ăn vụng gà không được còn mất nắm gạo' a, người thì gọi món, người thì phải ăn a, món nhện này hương vị cũng không tệ, giòn tan, mùi vị thịt gà." "Ta, ta đương nhiên sẽ ăn, cần ngươi nhắc à!" Cố Lan Uyên cố gắp một đũa kiến lên, nhìn mấy con kiến trên đũa, có chút ghê răng, làm thế nào cũng không có dũng khí cho đũa kiến này vào miệng. Nhưng mà Lão Phùng chỉ vừa nói một câu, đã khiến Cố Lan Uyên quyết định đưa chúng vào miệng. "Nghe nói cái thứ này bổ thận..." Cố Lan Uyên vừa nhai nuốt lũ kiến trong miệng, mắt lập tức sáng lên, cảm giác... cũng không tệ lắm mà. Nếu không nghĩ đến những nguyên liệu này là gì, Cố Lan Uyên thật sự thấy đây là một món ăn không tồi. Ngay khi Cố Lan Uyên đang định bồi bổ thật tốt thì có một người ngồi xuống chỗ trống đối diện Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên, Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng đồng loạt nhìn về phía đối phương. Cố Lan Uyên bực mình nói: "Sao ngươi lại ở đây?" Ngồi đối diện Cố Lan Uyên chính là Vân Sơ Ninh, tiểu thư nhà Vân gia mà Cố Minh Mộc và Nam Cung Thấm trước kia muốn tác hợp cho Cố Lan Uyên. Vân Sơ Ninh mỉm cười nhìn Cố Lan Uyên nói: "Ta đến Vô Nhai Thư Viện cầu học, nên ở đây là đương nhiên rồi." "Ờ, vậy à." Cố Lan Uyên tiếp tục ăn, không để ý đến Vân Sơ Ninh. Lão Phùng uống một ngụm rượu rồi hỏi: "Vân nha đầu sao cháu lại đến Vô Nhai Thư Viện cầu học?" "Vì một người." Ánh mắt Vân Sơ Ninh nhìn chằm chằm Cố Lan Uyên. Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng cùng lúc nhìn về phía Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên hơi nhíu mày nhắc nhở: "Ngươi nói chuyện đừng có nhìn ta, ta với ngươi không quen biết, dễ gây hiểu lầm." Vân Sơ Ninh语气mangtheo u oán: “Nhưng mà đó cũng không phải là hiểu lầm, Tiểu Uyên ca ca ngươi thật đúng là tuyệt tình a, rõ ràng lúc nhỏ hai chúng ta thế nhưng là như hình với bóng, ngươi cũng rốt cuộc không tìm đến ta, lại không nguyện ý để ý đến ta. Nam Cung a di hy vọng chúng ta hai nhà có thể kết thân, ta một mực chờ đợi ngươi, nhưng mà ngươi vẫn không có động tĩnh gì, ta phải nghe ngóng ngươi muốn tới Vô Nhai Thư Viện cầu học sau, ta cũng đến."
Cố Lan Uyên lau miệng bằng khăn tay rồi, lãnh đạm nói: "Đừng gọi ta ca ca, ngươi cũng đã nói rồi, đó là chuyện lúc nhỏ, đã nhiều năm như vậy, chút hữu nghị đó, sớm đã không còn, về phần kết thân, mẹ ta cũng không có nói hi vọng hai ta cùng nhau, mà ta đối với ngươi cũng không có hứng thú." Vân Sơ Ninh thở dài: "Đã nhiều năm như vậy Tiểu Uyên ca ca ngươi còn chưa t·h·a t·hứ cho ta sao? Lúc trước ta đã giải t·hí·ch với ngươi nhiều lần, bây giờ ta lại lần nữa xin lỗi ngươi, được không?" Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng đồng thời dựng tai lên, có chuyện rồi đây! "Không có chuyện t·h·a t·hứ hay không t·h·a t·hứ, khi đó ta đã nói, ngươi cũng không làm sai gì, ta cũng không cảm thấy ngươi làm sai, cứ vậy đi." Cố Lan Uyên rõ ràng không muốn nói thêm gì với Vân Sơ Ninh, đứng lên rồi nói với Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng: "Ăn xong thì đi thôi." Đồ Sơn Vấn Nhị và Lão Phùng cũng đứng lên, đi theo sau lưng Cố Lan Uyên. Vân Sơ Ninh vội vàng cũng đứng lên, nói với Cố Lan Uyên: "Chuyện khi đó, ta có thể giải t·hí·ch, ta cũng không có nghĩ đến muốn từ bỏ ngươi..." Cố Lan Uyên nhìn Vân Sơ Ninh rồi nói: "Ta đã nói, ngươi không có làm sai, ta là ta, ngươi là ngươi, ta với ngươi không có bất kỳ quan hệ gì, ngươi quyết định thế nào là chuyện của ngươi, ngươi không cần phải giải thích với ta. Ngươi cứ cố gắng muốn giải thích với ta như vậy, rất phiền đấy biết không? Xin ngươi hãy hiểu rõ một chuyện, nhà Nam Cung hợp tác với nhà các ngươi không có nghĩa là ta và ngươi là người quen, chúng ta chỉ là người xa lạ." Vân Sơ Ninh sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Cố Lan Uyên, trông có vẻ bị đả kích rất lớn. Còn Cố Lan Uyên thì rất lạnh lùng vượt qua Vân Sơ Ninh rồi rời khỏi quán rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận