Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 137: lâm ngật xuyên cùng Hô Diên đồng ý Thần chiến đấu
Chương 137: Lâm Ngật Xuyên cùng Hô Diên đồng ý Thần chiến đấu
Trần Tín Tương mấy người vẫn đứng đó bị chém giết xong, ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt thất thần. Cố Lan Hiên đi tới bên cạnh Cố Lan Uyên, cau mày nói: “Làm như vậy không phải quá tàn nhẫn sao?” Cố Lan Uyên nhìn Cố Lan Hiên nói: “Lão ca, với tư cách người không nắm giữ binh quyền như xe kỵ tướng quân, huynh hẳn phải rõ, mà đối phương lại là người Tây Kỳ, không hề có một chút đồng cảm nào với chúng ta, nên chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn để bọn hắn sinh ra sợ hãi với ta, hễ nghĩ đến ta liền sợ, dùng nỗi sợ thúc đẩy họ không dám phản bội. Nhưng lão ca huynh không thể giống ta được, ta đóng vai mặt trắng, còn ca như huynh nên đóng vai mặt đỏ, bọn họ sợ ta, nhưng khi có ai đối xử tốt với họ một chút thì họ sẽ mang ơn. Sau đó những người này sẽ đi theo lão ca, vì vậy lão ca huynh có thể dùng phương thức của huynh để đối đãi bọn họ, nhưng nhớ kỹ, không thể quá tốt, chỉ cần tốt hơn một chút là được rồi, bằng không họ có thể sẽ không nhìn rõ thân phận và tình cảnh của mình.”
Cố Lan Hiên trong lòng kinh sợ vô cùng, cảm thấy nếu Cố Lan Uyên dẫn quân thì có lẽ còn lợi hại hơn cả hắn. Cố Lan Uyên hỏi: “Lão ca, 4000 người này… À không, 4000 người không đủ ấy, huynh định sắp xếp họ ở đâu?”
Cố Lan Hiên đáp: “Ta định sắp xếp bọn họ ở một vùng núi sâu phía nam, sau đó để Tôn Ca trông giữ, rồi cùng huấn luyện bọn họ. Còn nữa, ta sẽ đi tìm gia gia đòi người, cũng tìm Lý Húc Nghiêu để uy hiếp. Đến khi dọa dẫm được thêm binh sĩ, ta cũng đưa vào ngọn núi sâu đó huấn luyện.”
Cố Lan Uyên gật nhẹ đầu: “Vậy sau đó nhờ vào lão ca huynh, hai chúng ta phải giữ liên lạc thông suốt, chuyện này giao cho huynh. Còn nữa, việc điều khiển độc chủ trùng cần phát ra âm thanh đặc biệt, các âm tiết cùng cách nuôi độc chủ trùng, cùng với phương pháp bồi dưỡng phó cổ trùng thông qua độc chủ trùng, ta viết hết trong tờ giấy này rồi.”
Cố Lan Uyên giao hộp gỗ nhỏ đựng mệnh cổ chủ trùng và một tờ giấy cho Cố Lan Hiên. Cố Lan Hiên cẩn thận cất hộp gỗ. Cố Lan Uyên duỗi người: “Cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi, lão ca, vậy chúng ta chia tay ở đây, ta phải về thư viện. Ta phải đi xem Hô Diên Duẫn Thần, kế hoạch sau này của chúng ta cần bọn họ giúp.” Cố Lan Hiên hỏi: “Nói nhỏ, Uyên, ta nên dọa dẫm Lý Húc Nghiêu bao nhiêu quân, bao nhiêu tiền?” “10 vạn binh sĩ, 10 triệu lượng bạc trắng.” “Hả?” Cố Lan Hiên trợn mắt há hốc nhìn Cố Lan Uyên: “Không phải chứ? Sao hắn có nhiều binh như vậy, dù có cũng không thể cho huynh được!” Cố Lan Uyên đáp một cách đương nhiên: “Có thể trả giá mà. Nếu chúng ta muốn ít đi thì làm sao? Phải dò xét ranh giới cuối cùng của hắn, để đạt được càng nhiều người và tiền, lão ca, huynh phải cứng rắn lên đó, đừng có nghe hắn nói một con số liền mơ mơ màng màng đáp ứng. Hắn hối lộ nhiều tướng lĩnh như vậy, chỉ cần mỗi tướng lĩnh rút ra một bộ phận từ thủ hạ của mình thôi thì chắc chắn không dưới 5000 người. Cho nên lão ca, số người chắc chắn không thấp hơn 5000 người, còn tiền thì không được kém trăm vạn lượng, nếu hắn bảo không có thì bảo hắn đi hỏi Hô Diên Duẫn Thần xem!” Cố Lan Hiên thầm kinh hãi đúng là gian thương mà, trong lòng muốn 5000 quân, nhưng lại bảo hắn báo 10 vạn. Cố Lan Hiên đáp: “Được, ta hiểu rồi.”
Cố Lan Uyên vẫy tay: “Vậy thì chia tay ở đây nhé, nếu có vấn đề gì, anh em mình cùng nhau thương lượng.”
Cố Lan Hiên gật nhẹ: “Được, muội và Hô Diên Duẫn Thần cùng nhau cẩn thận mới được, đối phương làm thái tử mà có thể nhẫn nhịn đến vậy, đúng là không đơn giản.” “Ta biết rồi, đi đi, hẹn lần sau.”
Cố Lan Uyên cưỡi ngựa, hướng về phía Giang Cổ quận. Bên Giang Cổ quận vẫn còn trò hay để xem đây....
Hô Diên Duẫn Thần và Thân Đồ Phụng đã đến bên ngoài Giang Cổ quận. Thân Đồ Phụng dặn dò: “Duẫn Thần, bây giờ rất khó giết Cố Lan Uyên, hắn là một kẻ gây họa, phải cẩn trọng, chỉ còn một năm nữa thôi, không được phép xảy ra sai sót.”
Hô Diên Duẫn Thần nghiêm túc nói: “Ta hiểu, sau này ta sẽ không chọc đến hắn nữa.”
“Vậy ta về Lâm Duyện thành.” Thân Đồ Phụng và Hô Diên Duẫn Thần chia tay, Hô Diên Duẫn Thần một mình tiến vào Giang Cổ quận. Lúc Hô Diên Duẫn Thần đi qua một khu rừng trong Giang Cổ quận thì Lâm Ngật Xuyên đã chờ sẵn, ngang nhiên ra tay.
“Ba thức · kiếm nhấp nháy đột!” Lâm Ngật Xuyên hai tay cầm kiếm, từ bên cạnh Hô Diên Duẫn Thần đâm tới. Hô Diên Duẫn Thần giật mình, lập tức giơ quạt xếp lên đỡ, dù khiến kiếm của Lâm Ngật Xuyên lệch đi nhưng vẫn bị chém trúng, tạo thành một vệt máu trên mặt. Hô Diên Duẫn Thần lùi lại kéo dãn khoảng cách với Lâm Ngật Xuyên. Hô Diên Duẫn Thần dùng ngón tay lau vết máu trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Ngật Xuyên: “Không ngờ ngươi lại ở đây phục kích ta.” Lâm Ngật Xuyên giơ kiếm lên, chỉ thẳng vào Hô Diên Duẫn Thần, sát khí ngút trời nói: “Ngươi lợi dụng Ứng Ức Tuyết lừa gạt ta, muốn mượn tay ta giết Cố Lan Uyên, vậy việc ta chặn giết ngươi ở đây có gì sai?”
Hô Diên Duẫn Thần lộ vẻ cười gằn: “Đương nhiên không sai, rất hợp lý, vậy nếu chặn giết không thành công thì bị ta giết cũng là hợp lý thôi, đúng không?” Hô Diên Duẫn Thần mở quạt xếp, trên các nan quạt hiện ra những lưỡi kiếm sắc bén. Lâm Ngật Xuyên rút kiếm xông tới gần, bắt đầu giao chiến với Hô Diên Duẫn Thần. Hiện tại, Lâm Ngật Xuyên cũng là võ giả tam phẩm, Hô Diên Duẫn Thần cũng vậy. Thực lực trên lý thuyết của hai bên ngang nhau, nhưng Hô Diên Duẫn Thần kinh nghiệm nhiều hơn Lâm Ngật Xuyên, nên có thực lực nhỉnh hơn Lâm Ngật Xuyên rất nhiều. Mới mấy chiêu, Lâm Ngật Xuyên đã rơi vào thế hạ phong. Nhưng Lâm Ngật Xuyên thủ phản kích, Hô Diên Duẫn Thần cũng không giải quyết được Lâm Ngật Xuyên trong chốc lát.
Trên tay Hô Diên Duẫn Thần, chiếc nhẫn lóe lên, y đưa tay định ấn vào Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên ngay lập tức lách mình lùi lại, vạt áo bị tay Hô Diên Duẫn Thần chạm đến, hắn lập tức dùng kiếm chém đứt vạt áo vừa bị chạm. Chỉ vài giây sau, vạt áo bị chạm đã bốc cháy ngùn ngụt. Hô Diên Duẫn Thần khó hiểu nhìn Lâm Ngật Xuyên: “Ngươi biết?” Lâm Ngật Xuyên cau mày nhìn chiếc nhẫn trên tay Hô Diên Duẫn Thần: “Linh khế họa đấu đúng không? Nó có thể khiến những thứ bị chạm bốc cháy, thậm chí gây ra bạo tạc.” Lâm Ngật Xuyên biết về linh khế họa đấu là nhờ có Hà đồ lạc thư, sau khi biết về sự tồn tại của linh khế họa đấu thì hắn đã hỏi Lý Hòa Phong về năng lực của nó trước khi lên đường.
“Xem ra ngươi kiến thức rất rộng đó.” Hô Diên Duẫn Thần cho rằng Lâm Ngật Xuyên từng thấy thông tin về linh khế họa đấu, dù sao linh khế hai mươi mốt khí là vật khí truyền thuyết, rất nhiều nơi đã có ghi chép lại. Linh khế họa đấu của Hô Diên Duẫn Thần lóe lên lần nữa, ngón tay lướt qua chiếc quạt, chiếc quạt sau vài giây đã bốc cháy, mặt quạt trong chớp mắt hóa thành tro tàn, nan quạt cháy bừng bừng, hỏa diễm giờ đã là mặt quạt. Ngọn lửa thiêu đốt ngón tay Hô Diên Duẫn Thần nhưng đối với y mà nói thì chút nhiệt độ ấy không thấm vào đâu. Ngọn lửa của linh khế họa đấu sẽ không đốt cháy người dùng.
“Nhưng cho dù ngươi biết thì thế nào, thực lực ngươi không bằng ta, mà ta lại còn có họa đấu, ngươi lấy gì mà giết được ta đây?” Bây giờ đến lượt Hô Diên Duẫn Thần chiếm thế chủ động, phát động tấn công về phía Lâm Ngật Xuyên.
Trần Tín Tương mấy người vẫn đứng đó bị chém giết xong, ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt thất thần. Cố Lan Hiên đi tới bên cạnh Cố Lan Uyên, cau mày nói: “Làm như vậy không phải quá tàn nhẫn sao?” Cố Lan Uyên nhìn Cố Lan Hiên nói: “Lão ca, với tư cách người không nắm giữ binh quyền như xe kỵ tướng quân, huynh hẳn phải rõ, mà đối phương lại là người Tây Kỳ, không hề có một chút đồng cảm nào với chúng ta, nên chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn để bọn hắn sinh ra sợ hãi với ta, hễ nghĩ đến ta liền sợ, dùng nỗi sợ thúc đẩy họ không dám phản bội. Nhưng lão ca huynh không thể giống ta được, ta đóng vai mặt trắng, còn ca như huynh nên đóng vai mặt đỏ, bọn họ sợ ta, nhưng khi có ai đối xử tốt với họ một chút thì họ sẽ mang ơn. Sau đó những người này sẽ đi theo lão ca, vì vậy lão ca huynh có thể dùng phương thức của huynh để đối đãi bọn họ, nhưng nhớ kỹ, không thể quá tốt, chỉ cần tốt hơn một chút là được rồi, bằng không họ có thể sẽ không nhìn rõ thân phận và tình cảnh của mình.”
Cố Lan Hiên trong lòng kinh sợ vô cùng, cảm thấy nếu Cố Lan Uyên dẫn quân thì có lẽ còn lợi hại hơn cả hắn. Cố Lan Uyên hỏi: “Lão ca, 4000 người này… À không, 4000 người không đủ ấy, huynh định sắp xếp họ ở đâu?”
Cố Lan Hiên đáp: “Ta định sắp xếp bọn họ ở một vùng núi sâu phía nam, sau đó để Tôn Ca trông giữ, rồi cùng huấn luyện bọn họ. Còn nữa, ta sẽ đi tìm gia gia đòi người, cũng tìm Lý Húc Nghiêu để uy hiếp. Đến khi dọa dẫm được thêm binh sĩ, ta cũng đưa vào ngọn núi sâu đó huấn luyện.”
Cố Lan Uyên gật nhẹ đầu: “Vậy sau đó nhờ vào lão ca huynh, hai chúng ta phải giữ liên lạc thông suốt, chuyện này giao cho huynh. Còn nữa, việc điều khiển độc chủ trùng cần phát ra âm thanh đặc biệt, các âm tiết cùng cách nuôi độc chủ trùng, cùng với phương pháp bồi dưỡng phó cổ trùng thông qua độc chủ trùng, ta viết hết trong tờ giấy này rồi.”
Cố Lan Uyên giao hộp gỗ nhỏ đựng mệnh cổ chủ trùng và một tờ giấy cho Cố Lan Hiên. Cố Lan Hiên cẩn thận cất hộp gỗ. Cố Lan Uyên duỗi người: “Cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi, lão ca, vậy chúng ta chia tay ở đây, ta phải về thư viện. Ta phải đi xem Hô Diên Duẫn Thần, kế hoạch sau này của chúng ta cần bọn họ giúp.” Cố Lan Hiên hỏi: “Nói nhỏ, Uyên, ta nên dọa dẫm Lý Húc Nghiêu bao nhiêu quân, bao nhiêu tiền?” “10 vạn binh sĩ, 10 triệu lượng bạc trắng.” “Hả?” Cố Lan Hiên trợn mắt há hốc nhìn Cố Lan Uyên: “Không phải chứ? Sao hắn có nhiều binh như vậy, dù có cũng không thể cho huynh được!” Cố Lan Uyên đáp một cách đương nhiên: “Có thể trả giá mà. Nếu chúng ta muốn ít đi thì làm sao? Phải dò xét ranh giới cuối cùng của hắn, để đạt được càng nhiều người và tiền, lão ca, huynh phải cứng rắn lên đó, đừng có nghe hắn nói một con số liền mơ mơ màng màng đáp ứng. Hắn hối lộ nhiều tướng lĩnh như vậy, chỉ cần mỗi tướng lĩnh rút ra một bộ phận từ thủ hạ của mình thôi thì chắc chắn không dưới 5000 người. Cho nên lão ca, số người chắc chắn không thấp hơn 5000 người, còn tiền thì không được kém trăm vạn lượng, nếu hắn bảo không có thì bảo hắn đi hỏi Hô Diên Duẫn Thần xem!” Cố Lan Hiên thầm kinh hãi đúng là gian thương mà, trong lòng muốn 5000 quân, nhưng lại bảo hắn báo 10 vạn. Cố Lan Hiên đáp: “Được, ta hiểu rồi.”
Cố Lan Uyên vẫy tay: “Vậy thì chia tay ở đây nhé, nếu có vấn đề gì, anh em mình cùng nhau thương lượng.”
Cố Lan Hiên gật nhẹ: “Được, muội và Hô Diên Duẫn Thần cùng nhau cẩn thận mới được, đối phương làm thái tử mà có thể nhẫn nhịn đến vậy, đúng là không đơn giản.” “Ta biết rồi, đi đi, hẹn lần sau.”
Cố Lan Uyên cưỡi ngựa, hướng về phía Giang Cổ quận. Bên Giang Cổ quận vẫn còn trò hay để xem đây....
Hô Diên Duẫn Thần và Thân Đồ Phụng đã đến bên ngoài Giang Cổ quận. Thân Đồ Phụng dặn dò: “Duẫn Thần, bây giờ rất khó giết Cố Lan Uyên, hắn là một kẻ gây họa, phải cẩn trọng, chỉ còn một năm nữa thôi, không được phép xảy ra sai sót.”
Hô Diên Duẫn Thần nghiêm túc nói: “Ta hiểu, sau này ta sẽ không chọc đến hắn nữa.”
“Vậy ta về Lâm Duyện thành.” Thân Đồ Phụng và Hô Diên Duẫn Thần chia tay, Hô Diên Duẫn Thần một mình tiến vào Giang Cổ quận. Lúc Hô Diên Duẫn Thần đi qua một khu rừng trong Giang Cổ quận thì Lâm Ngật Xuyên đã chờ sẵn, ngang nhiên ra tay.
“Ba thức · kiếm nhấp nháy đột!” Lâm Ngật Xuyên hai tay cầm kiếm, từ bên cạnh Hô Diên Duẫn Thần đâm tới. Hô Diên Duẫn Thần giật mình, lập tức giơ quạt xếp lên đỡ, dù khiến kiếm của Lâm Ngật Xuyên lệch đi nhưng vẫn bị chém trúng, tạo thành một vệt máu trên mặt. Hô Diên Duẫn Thần lùi lại kéo dãn khoảng cách với Lâm Ngật Xuyên. Hô Diên Duẫn Thần dùng ngón tay lau vết máu trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Ngật Xuyên: “Không ngờ ngươi lại ở đây phục kích ta.” Lâm Ngật Xuyên giơ kiếm lên, chỉ thẳng vào Hô Diên Duẫn Thần, sát khí ngút trời nói: “Ngươi lợi dụng Ứng Ức Tuyết lừa gạt ta, muốn mượn tay ta giết Cố Lan Uyên, vậy việc ta chặn giết ngươi ở đây có gì sai?”
Hô Diên Duẫn Thần lộ vẻ cười gằn: “Đương nhiên không sai, rất hợp lý, vậy nếu chặn giết không thành công thì bị ta giết cũng là hợp lý thôi, đúng không?” Hô Diên Duẫn Thần mở quạt xếp, trên các nan quạt hiện ra những lưỡi kiếm sắc bén. Lâm Ngật Xuyên rút kiếm xông tới gần, bắt đầu giao chiến với Hô Diên Duẫn Thần. Hiện tại, Lâm Ngật Xuyên cũng là võ giả tam phẩm, Hô Diên Duẫn Thần cũng vậy. Thực lực trên lý thuyết của hai bên ngang nhau, nhưng Hô Diên Duẫn Thần kinh nghiệm nhiều hơn Lâm Ngật Xuyên, nên có thực lực nhỉnh hơn Lâm Ngật Xuyên rất nhiều. Mới mấy chiêu, Lâm Ngật Xuyên đã rơi vào thế hạ phong. Nhưng Lâm Ngật Xuyên thủ phản kích, Hô Diên Duẫn Thần cũng không giải quyết được Lâm Ngật Xuyên trong chốc lát.
Trên tay Hô Diên Duẫn Thần, chiếc nhẫn lóe lên, y đưa tay định ấn vào Lâm Ngật Xuyên. Lâm Ngật Xuyên ngay lập tức lách mình lùi lại, vạt áo bị tay Hô Diên Duẫn Thần chạm đến, hắn lập tức dùng kiếm chém đứt vạt áo vừa bị chạm. Chỉ vài giây sau, vạt áo bị chạm đã bốc cháy ngùn ngụt. Hô Diên Duẫn Thần khó hiểu nhìn Lâm Ngật Xuyên: “Ngươi biết?” Lâm Ngật Xuyên cau mày nhìn chiếc nhẫn trên tay Hô Diên Duẫn Thần: “Linh khế họa đấu đúng không? Nó có thể khiến những thứ bị chạm bốc cháy, thậm chí gây ra bạo tạc.” Lâm Ngật Xuyên biết về linh khế họa đấu là nhờ có Hà đồ lạc thư, sau khi biết về sự tồn tại của linh khế họa đấu thì hắn đã hỏi Lý Hòa Phong về năng lực của nó trước khi lên đường.
“Xem ra ngươi kiến thức rất rộng đó.” Hô Diên Duẫn Thần cho rằng Lâm Ngật Xuyên từng thấy thông tin về linh khế họa đấu, dù sao linh khế hai mươi mốt khí là vật khí truyền thuyết, rất nhiều nơi đã có ghi chép lại. Linh khế họa đấu của Hô Diên Duẫn Thần lóe lên lần nữa, ngón tay lướt qua chiếc quạt, chiếc quạt sau vài giây đã bốc cháy, mặt quạt trong chớp mắt hóa thành tro tàn, nan quạt cháy bừng bừng, hỏa diễm giờ đã là mặt quạt. Ngọn lửa thiêu đốt ngón tay Hô Diên Duẫn Thần nhưng đối với y mà nói thì chút nhiệt độ ấy không thấm vào đâu. Ngọn lửa của linh khế họa đấu sẽ không đốt cháy người dùng.
“Nhưng cho dù ngươi biết thì thế nào, thực lực ngươi không bằng ta, mà ta lại còn có họa đấu, ngươi lấy gì mà giết được ta đây?” Bây giờ đến lượt Hô Diên Duẫn Thần chiếm thế chủ động, phát động tấn công về phía Lâm Ngật Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận