Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 66: Căm tức Cố Lan uyên
Cố Lan Uyên từ miệng Lão Phùng biết được một tổ chức tội ác chồng chất có tên là “biến hóa”. Cố Lan Uyên kỳ quái hỏi: “Nhưng mà, việc con người kết hợp với lão hổ, thu được sức mạnh của lão hổ, mà sau khi trở thành võ giả, chẳng phải sẽ tự nhiên mạnh hơn lão hổ sao? Vậy còn bày vẽ ra thêm chuyện cải tạo làm gì?”
Lão Phùng giải thích cho Cố Lan Uyên: “Việc kết hợp này không đơn thuần chỉ là một cộng một, bản thân lão hổ vốn có tố chất thân thể mạnh hơn so với con người, ví dụ như cơ bắp mạnh mẽ, lực bộc phát, lực cắn đều hơn con người gấp mấy lần. Còn tổ chức biến hóa tiến hành cải tạo là để đem ưu điểm của lão hổ kết hợp lên cơ thể người, để người có được ưu điểm của lão hổ, không đơn thuần chỉ là thêm sức mạnh của lão hổ vào người một cách đơn giản, người tu luyện kiểu này, các võ giả có được ưu điểm của lão hổ sẽ có thực lực mạnh hơn võ giả bình thường. Tuy nhiên tác dụng phụ cũng rất nhiều, có vẻ như có một khả năng sẽ mất kiểm soát mà hóa thú, trở thành một con dã thú không còn lý trí, bọn họ sẽ chia ra từng giai đoạn để tiến hành cải tạo, số lần cải tạo càng nhiều thì vẻ ngoài sẽ càng giống loài được cải tạo. Gã hổ nam kia chỉ mới hóa thú ở hai tay, có lẽ số lần cải tạo không nhiều nên cũng bình thường, không tăng thêm nhiều thực lực.”
Cố Lan Uyên bĩu môi, nghe giống như cải tạo gen ấy nhỉ, chuyện này còn bình thường, bất quá đối với tông sư như Lão Phùng thì đúng là bình thường. Cố Lan Uyên có chút bực bội nói: “Thật sự mà nói, lần này ta thật sự rất tức giận, ở Kim Lăng có người muốn làm ta, ra khỏi Kim Lăng rồi cũng có người muốn làm ta, làm sao vậy? Ta thành miếng bánh thơm ngon hả? Lão Phùng, ngươi quay lại Kim Lăng giúp ta làm một chuyện.”
Lão Phùng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cố Lan Uyên giọng điệu ngoan độc nói: “Vốn dĩ ta không muốn làm, còn định đưa Lý Thiên Trạch ra ngoài rồi để mấy tên hoàng tử tự tranh giành, nhưng bây giờ ta lại gặp tập kích, càng nghĩ càng tức. Lý Thiên Trạch và tổ chức biến hóa này, dù sao ta cũng phải tìm một bên để trút giận chứ? Cái tổ chức biến hóa này không chỉ hoạt động ở Đại Lương Quốc mà còn đang lộng hành ở những quốc gia khác nữa, hơn nữa lại còn bị giới võ giả truy nã, vậy mà bọn chúng vẫn không bị tiêu diệt, điều đó cho thấy thực lực tổ chức này rất mạnh, bằng sức của ta thì chắc chắn không thể làm gì được. Nhưng còn Lý Thiên Trạch và tổ chức sát thủ của hắn, ta lại có thể động đến, trước đó đầu lĩnh sát thủ ở chùa miếu kia tự xưng là sát thủ số 98, có thực lực tứ phẩm, một kẻ tứ phẩm đã xếp hạng 98, vậy những người xếp trên có thực lực gì đây? Ta nghĩ tám chín phần mười tổ chức sát thủ này có võ giả tông sư. Với một tổ chức sát thủ như thế này, chỉ dựa vào một mình Lý Thiên Trạch sáng lập là không thể nào, dù có người đại diện cũng khó lòng làm được, cho nên kẻ sáng lập tổ chức sát thủ này phải là một người khác. Mà vì Lý Thiên Trạch có thể ra lệnh chỉ huy, vậy người đó có khả năng rất lớn là người thân cận của hắn. Lý Thiên Trạch phần lớn đều ở hoàng thành, mà người thân cận với hắn không ai khác ngoài mẫu phi, ta nhớ không lầm thì mẫu phi của hắn thuộc Trương gia Tuyền Dương, một thế gia có thế lực tương đương với Nam Cung gia của mẹ ta. Tổ chức sát thủ này rất có thể là thế lực dưới trướng của Trương gia Tuyền Dương, chúng ta không cần điều tra, Lão Phùng, khi ngươi về Kim Lăng, hãy 'vô tình' tiết lộ tin tức này cho Lý Văn Hạo, bọn họ tự nhiên sẽ điều tra. Chỉ cần Lý Văn Hạo điều tra được một chút manh mối, bọn hắn nhất định sẽ tố cáo lên hoàng đế, bởi vì chuyện Thất hoàng tử cho sát thủ ám sát Tứ hoàng tử Lý Văn Hạo khác hoàn toàn với việc sát thủ của Trương gia Tuyền Dương ám sát Lý Văn Hạo, một chuyện là gia sự còn chuyện kia là tạo phản! Đến lúc đó ta ngược lại muốn xem Lý Thiên Trạch và tổ chức sát thủ của hắn phải ứng phó như thế nào, dám chọc vào ta, ta sẽ cho hắn ăn không ngồi rồi mà mang đi!”
Ánh mắt Cố Lan Uyên vô cùng âm lệ. Nếu Lâm Ngật Xuyên mà thấy Cố Lan Uyên lúc này, nhất định sẽ nói một câu: đúng là cái mùi vị này, mùi vị của nhân vật phản diện! Lão Phùng mí mắt giật giật, sao đầu óc nó lại tốt đến mức đào người ta cả quần lót ra thế này? Nhưng Lý Thiên Trạch đúng là xui xẻo, lúc đầu Cố Lan Uyên đã định bỏ qua cho hắn, giờ thì lại bị Cố Lan Uyên gặp tập kích nên dồn hết lên đầu Lý Thiên Trạch sau khi không đụng vào được tổ chức biến hóa. Lão Phùng gật đầu nói: “Ta đã biết, chuyện này ta sẽ nói với cha ngươi rồi đi làm sau, nhưng nghe ngươi nói vậy...có vẻ như ngươi đã quyết định đến Vô Nhai Thư Viện cầu học rồi à?”
Cố Lan Uyên tức giận nói: “Ngươi đây là đang bôi nhọ ta đấy à? Ta đâu có ngốc, tình huống hiện giờ mà ta lại một mình chạy đi thì lỡ tổ chức biến hóa lại phái người đến làm ta thì biết xử lý sao? Với cả Vấn Nhị hiện tại chỉ toàn cơ bắp thôi, ta nói gì nàng cũng không nghe, căn bản là không lay chuyển được nữa!”
Đồ Sơn Vấn Nhị bất mãn nói: “Cái gì mà ta toàn cơ bắp, rõ ràng là Tiểu Uyên Uyên ngươi quá giảo hoạt!”
Cố Lan Uyên liếc mắt: “Ta cũng không muốn nói nếu không phải Lão Phùng thì ngươi tin không? Ta không cần phải ra khỏi thành Kim Lăng là có thể tự mình về nhà rồi.”
“Ta không tin!” Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức phản bác Cố Lan Uyên, nhưng lại không hề có chút sức lực.
Lão Phùng cười: “Tiểu Uyên, cái tính cách nhập gia tùy tục của ngươi, ta ngược lại thật sự hâm mộ.”
Cố Lan Uyên khịt mũi coi thường: “Thôi đi, còn hâm mộ, là đau đầu thì có? Nói đi thì nói lại, ta đi Vô Nhai Thư Viện chắc chắn sẽ chỉ nằm thẳng không học hành gì, mọi người cứ vậy mà yên tâm về ta sao?”
Lão Phùng cười nói: “Không yên tâm chứ, với cả cha mẹ ngươi căn bản cũng không kỳ vọng quá nhiều việc ngươi sẽ cố gắng tu luyện, chỉ là muốn thử một chút xem có thể có chút thay đổi khi mà xung quanh đều là những võ giả đang nỗ lực cố gắng hay không. Nếu như ngươi vẫn cứ như vậy thì cũng hết cách, dù sao ta hay cha mẹ ngươi đều không quản được ngươi ở Vô Nhai Thư Viện. Nhưng bởi vì việc ngưng tụ chân khí vận hành trong cơ thể sẽ làm cho người ta rất dễ chịu nên ta đoán chắc ngươi vẫn sẽ làm, coi Vô Nhai Thư Viện là cơ duyên để mà luyện, dù cho chỉ ngưng tụ chân khí thôi thì cũng có trợ giúp lớn đối với ngươi rồi. Với cả, công pháp của Thanh Lan Giản Tông vẫn đang ở trong túi của ngươi đấy, có muốn luyện hay không là tùy ngươi, nhưng nghe nói công pháp của Thanh Lan Giản Tông tu luyện còn thoải mái hơn, ta thì chưa luyện bao giờ, cũng chỉ nghe ông ngươi kể lại, ngươi có thể thử một chút. Về phần đao pháp, không phải ngươi từng nói đã thấy qua ký ức của những kẻ dùng hung đao cực phách rồi sao? Đao pháp của bọn hắn vô cùng tinh xảo, nếu lỡ ngươi muốn luyện đao pháp thì có thể dựa theo trí nhớ mà luyện, ta thấy trước đó ngươi 'đạp huyết chi' làm vẫn rất tốt. Mỗi một người sử dụng hung đao cực phách đều sẽ tạo ra một bộ đao pháp phù hợp với bản thân mình để phối hợp với hung đao cực phách, không có một khuôn mẫu nhất định nào cả.”
Cố Lan Uyên vội vàng ngắt lời Lão Phùng: “Thôi thôi thôi! Lão Phùng, đừng nói nữa, ta đã đau đầu với cái vạn nhất của ngươi rồi đây này! Chắc chắn sẽ không đâu!”
Lão Phùng mỉm cười lắc đầu, Cố Lan Uyên hiện tại không có nghĩa là Cố Lan Uyên về sau, hắn thấy Cố Lan Uyên vốn dĩ đã là người trời sinh dành cho việc làm võ giả, chắc chắn Cố Lan Uyên sẽ trở thành một võ giả thôi.
Lão Phùng giải thích cho Cố Lan Uyên: “Việc kết hợp này không đơn thuần chỉ là một cộng một, bản thân lão hổ vốn có tố chất thân thể mạnh hơn so với con người, ví dụ như cơ bắp mạnh mẽ, lực bộc phát, lực cắn đều hơn con người gấp mấy lần. Còn tổ chức biến hóa tiến hành cải tạo là để đem ưu điểm của lão hổ kết hợp lên cơ thể người, để người có được ưu điểm của lão hổ, không đơn thuần chỉ là thêm sức mạnh của lão hổ vào người một cách đơn giản, người tu luyện kiểu này, các võ giả có được ưu điểm của lão hổ sẽ có thực lực mạnh hơn võ giả bình thường. Tuy nhiên tác dụng phụ cũng rất nhiều, có vẻ như có một khả năng sẽ mất kiểm soát mà hóa thú, trở thành một con dã thú không còn lý trí, bọn họ sẽ chia ra từng giai đoạn để tiến hành cải tạo, số lần cải tạo càng nhiều thì vẻ ngoài sẽ càng giống loài được cải tạo. Gã hổ nam kia chỉ mới hóa thú ở hai tay, có lẽ số lần cải tạo không nhiều nên cũng bình thường, không tăng thêm nhiều thực lực.”
Cố Lan Uyên bĩu môi, nghe giống như cải tạo gen ấy nhỉ, chuyện này còn bình thường, bất quá đối với tông sư như Lão Phùng thì đúng là bình thường. Cố Lan Uyên có chút bực bội nói: “Thật sự mà nói, lần này ta thật sự rất tức giận, ở Kim Lăng có người muốn làm ta, ra khỏi Kim Lăng rồi cũng có người muốn làm ta, làm sao vậy? Ta thành miếng bánh thơm ngon hả? Lão Phùng, ngươi quay lại Kim Lăng giúp ta làm một chuyện.”
Lão Phùng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cố Lan Uyên giọng điệu ngoan độc nói: “Vốn dĩ ta không muốn làm, còn định đưa Lý Thiên Trạch ra ngoài rồi để mấy tên hoàng tử tự tranh giành, nhưng bây giờ ta lại gặp tập kích, càng nghĩ càng tức. Lý Thiên Trạch và tổ chức biến hóa này, dù sao ta cũng phải tìm một bên để trút giận chứ? Cái tổ chức biến hóa này không chỉ hoạt động ở Đại Lương Quốc mà còn đang lộng hành ở những quốc gia khác nữa, hơn nữa lại còn bị giới võ giả truy nã, vậy mà bọn chúng vẫn không bị tiêu diệt, điều đó cho thấy thực lực tổ chức này rất mạnh, bằng sức của ta thì chắc chắn không thể làm gì được. Nhưng còn Lý Thiên Trạch và tổ chức sát thủ của hắn, ta lại có thể động đến, trước đó đầu lĩnh sát thủ ở chùa miếu kia tự xưng là sát thủ số 98, có thực lực tứ phẩm, một kẻ tứ phẩm đã xếp hạng 98, vậy những người xếp trên có thực lực gì đây? Ta nghĩ tám chín phần mười tổ chức sát thủ này có võ giả tông sư. Với một tổ chức sát thủ như thế này, chỉ dựa vào một mình Lý Thiên Trạch sáng lập là không thể nào, dù có người đại diện cũng khó lòng làm được, cho nên kẻ sáng lập tổ chức sát thủ này phải là một người khác. Mà vì Lý Thiên Trạch có thể ra lệnh chỉ huy, vậy người đó có khả năng rất lớn là người thân cận của hắn. Lý Thiên Trạch phần lớn đều ở hoàng thành, mà người thân cận với hắn không ai khác ngoài mẫu phi, ta nhớ không lầm thì mẫu phi của hắn thuộc Trương gia Tuyền Dương, một thế gia có thế lực tương đương với Nam Cung gia của mẹ ta. Tổ chức sát thủ này rất có thể là thế lực dưới trướng của Trương gia Tuyền Dương, chúng ta không cần điều tra, Lão Phùng, khi ngươi về Kim Lăng, hãy 'vô tình' tiết lộ tin tức này cho Lý Văn Hạo, bọn họ tự nhiên sẽ điều tra. Chỉ cần Lý Văn Hạo điều tra được một chút manh mối, bọn hắn nhất định sẽ tố cáo lên hoàng đế, bởi vì chuyện Thất hoàng tử cho sát thủ ám sát Tứ hoàng tử Lý Văn Hạo khác hoàn toàn với việc sát thủ của Trương gia Tuyền Dương ám sát Lý Văn Hạo, một chuyện là gia sự còn chuyện kia là tạo phản! Đến lúc đó ta ngược lại muốn xem Lý Thiên Trạch và tổ chức sát thủ của hắn phải ứng phó như thế nào, dám chọc vào ta, ta sẽ cho hắn ăn không ngồi rồi mà mang đi!”
Ánh mắt Cố Lan Uyên vô cùng âm lệ. Nếu Lâm Ngật Xuyên mà thấy Cố Lan Uyên lúc này, nhất định sẽ nói một câu: đúng là cái mùi vị này, mùi vị của nhân vật phản diện! Lão Phùng mí mắt giật giật, sao đầu óc nó lại tốt đến mức đào người ta cả quần lót ra thế này? Nhưng Lý Thiên Trạch đúng là xui xẻo, lúc đầu Cố Lan Uyên đã định bỏ qua cho hắn, giờ thì lại bị Cố Lan Uyên gặp tập kích nên dồn hết lên đầu Lý Thiên Trạch sau khi không đụng vào được tổ chức biến hóa. Lão Phùng gật đầu nói: “Ta đã biết, chuyện này ta sẽ nói với cha ngươi rồi đi làm sau, nhưng nghe ngươi nói vậy...có vẻ như ngươi đã quyết định đến Vô Nhai Thư Viện cầu học rồi à?”
Cố Lan Uyên tức giận nói: “Ngươi đây là đang bôi nhọ ta đấy à? Ta đâu có ngốc, tình huống hiện giờ mà ta lại một mình chạy đi thì lỡ tổ chức biến hóa lại phái người đến làm ta thì biết xử lý sao? Với cả Vấn Nhị hiện tại chỉ toàn cơ bắp thôi, ta nói gì nàng cũng không nghe, căn bản là không lay chuyển được nữa!”
Đồ Sơn Vấn Nhị bất mãn nói: “Cái gì mà ta toàn cơ bắp, rõ ràng là Tiểu Uyên Uyên ngươi quá giảo hoạt!”
Cố Lan Uyên liếc mắt: “Ta cũng không muốn nói nếu không phải Lão Phùng thì ngươi tin không? Ta không cần phải ra khỏi thành Kim Lăng là có thể tự mình về nhà rồi.”
“Ta không tin!” Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức phản bác Cố Lan Uyên, nhưng lại không hề có chút sức lực.
Lão Phùng cười: “Tiểu Uyên, cái tính cách nhập gia tùy tục của ngươi, ta ngược lại thật sự hâm mộ.”
Cố Lan Uyên khịt mũi coi thường: “Thôi đi, còn hâm mộ, là đau đầu thì có? Nói đi thì nói lại, ta đi Vô Nhai Thư Viện chắc chắn sẽ chỉ nằm thẳng không học hành gì, mọi người cứ vậy mà yên tâm về ta sao?”
Lão Phùng cười nói: “Không yên tâm chứ, với cả cha mẹ ngươi căn bản cũng không kỳ vọng quá nhiều việc ngươi sẽ cố gắng tu luyện, chỉ là muốn thử một chút xem có thể có chút thay đổi khi mà xung quanh đều là những võ giả đang nỗ lực cố gắng hay không. Nếu như ngươi vẫn cứ như vậy thì cũng hết cách, dù sao ta hay cha mẹ ngươi đều không quản được ngươi ở Vô Nhai Thư Viện. Nhưng bởi vì việc ngưng tụ chân khí vận hành trong cơ thể sẽ làm cho người ta rất dễ chịu nên ta đoán chắc ngươi vẫn sẽ làm, coi Vô Nhai Thư Viện là cơ duyên để mà luyện, dù cho chỉ ngưng tụ chân khí thôi thì cũng có trợ giúp lớn đối với ngươi rồi. Với cả, công pháp của Thanh Lan Giản Tông vẫn đang ở trong túi của ngươi đấy, có muốn luyện hay không là tùy ngươi, nhưng nghe nói công pháp của Thanh Lan Giản Tông tu luyện còn thoải mái hơn, ta thì chưa luyện bao giờ, cũng chỉ nghe ông ngươi kể lại, ngươi có thể thử một chút. Về phần đao pháp, không phải ngươi từng nói đã thấy qua ký ức của những kẻ dùng hung đao cực phách rồi sao? Đao pháp của bọn hắn vô cùng tinh xảo, nếu lỡ ngươi muốn luyện đao pháp thì có thể dựa theo trí nhớ mà luyện, ta thấy trước đó ngươi 'đạp huyết chi' làm vẫn rất tốt. Mỗi một người sử dụng hung đao cực phách đều sẽ tạo ra một bộ đao pháp phù hợp với bản thân mình để phối hợp với hung đao cực phách, không có một khuôn mẫu nhất định nào cả.”
Cố Lan Uyên vội vàng ngắt lời Lão Phùng: “Thôi thôi thôi! Lão Phùng, đừng nói nữa, ta đã đau đầu với cái vạn nhất của ngươi rồi đây này! Chắc chắn sẽ không đâu!”
Lão Phùng mỉm cười lắc đầu, Cố Lan Uyên hiện tại không có nghĩa là Cố Lan Uyên về sau, hắn thấy Cố Lan Uyên vốn dĩ đã là người trời sinh dành cho việc làm võ giả, chắc chắn Cố Lan Uyên sẽ trở thành một võ giả thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận