Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 8: Bị lừa gạt
Cố Lan Uyên hiện tại đã bắt đầu hoài nghi trí thông minh của Đồ Sơn Vấn Nhị. Với cái trí thông minh này của Đồ Sơn Vấn Nhị, bị người ta bán chắc còn giúp người ta đếm tiền. Đồ Sơn Vấn Nhị hỏi: "Cố Lan Uyên, ngươi có biết Vô Nhai Thư Viện ở đâu không? Đồ của ta đều bị vứt hết rồi, ngay cả bản đồ cũng không có, căn bản không biết Vô Nhai Thư Viện ở đâu."
"Vô Nhai Thư Viện ngay tại Đại Lương Quốc chúng ta."
Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức vui mừng nhướn mày: "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, vận may cũng không tệ! Có thể kể cho ta nghe một chút về Vô Nhai Thư Viện được không?"
Cố Lan Uyên giới thiệu nói: "Vô Nhai Thư Viện là một thế lực tông môn không thuộc Đại Lương Quốc, bất kể người ở nước nào đến cầu học, chỉ cần thông qua khảo thí đều có thể nhập học, có điều khảo thí vô cùng nghiêm ngặt, trong trăm người có một cũng xem như là nhiều rồi. Nghe nói chất lượng dạy học ở trong đó cũng không tệ, nhưng cũng sẽ không ép buộc ngươi học cái gì, tất cả đều tùy nguyện, ngươi muốn học bọn họ liền dạy, rất tự do."
Nghe Cố Lan Uyên giới thiệu, Đồ Sơn Vấn Nhị thở phào nhẹ nhõm. Đồ Sơn Vấn Nhị nhỏ giọng nói: "Vậy thì tốt rồi, lén nói cho ngươi một bí mật, ban đầu ta dự định đi Vô Nhai Thư Viện một chuyến, nếu như nghiêm khắc quá thì ta sẽ chạy về nhà nói với mẹ là ta không được chọn, nếu đã tự do như vậy thì ở lại đây một thời gian, dù sao đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài, ta vẫn rất muốn chơi đùa."
Cố Lan Uyên liếc mắt, bí mật này, thà không nói còn hơn. Cố Lan Uyên nói tiếp: "Có điều ta nghe nói phải một tháng nữa Vô Nhai Thư Viện mới tuyển sinh, bây giờ ngươi đi cũng không vào được thư viện."
Đồ Sơn Vấn Nhị ngây người: "Hả? Vậy phải làm sao?"
Cố Lan Uyên nhún vai: "Ai biết được, đó là vấn đề của ngươi."
Đồ Sơn Vấn Nhị đột nhiên nắm lấy tay Cố Lan Uyên, vẻ mặt đáng yêu nhìn Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên giật mình trong lòng: "Uy, ngươi muốn làm gì? Hôm nay ta giúp ngươi đủ nhiều rồi! Ta chỉ có thể cho ngươi sáu chữ khuyên nhủ, bảo đảm sau này ngươi sẽ không gặp chuyện như vậy nữa."
"Lời khuyên gì?"
"Ngụy trang cho tốt, đừng tin người."
Đồ Sơn Vấn Nhị nắm chặt tay Cố Lan Uyên hơn: "Nhưng mà ta không còn gì trên người, mà bây giờ ta chỉ quen mỗi mình ngươi, cũng chỉ có ngươi tốt với ta, ta nhảy cho ngươi hai điệu múa nhé, giúp ta một lần thôi."
Mặt Cố Lan Uyên đen lại: "Ngươi cũng nhanh quen đấy, vậy đi, ta cho ngươi tiền, thế nào?"
Đồ Sơn Vấn Nhị vội nói: "Ta múa đẹp lắm, cha ta, mẹ ta, chị gái ta đều nói ta múa siêu đẹp, nói ta nhảy là điệu múa đẹp tuyệt trần!"
Cố Lan Uyên cảm thấy mình như trêu vào một cái phiền toái lớn. "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Đồ Sơn Vấn Nhị cười nịnh nọt: "Cho ta đi theo ngươi một thời gian thôi, theo đến trước khi nhập học Vô Nhai Thư Viện."
Cố Lan Uyên dứt khoát cự tuyệt nói: "Không được, ta không có thói quen có người đi theo."
Đùa gì chứ, hắn là trai đẹp cấm dục đấy! Sao có thể vì Đồ Sơn Vấn Nhị xinh đẹp mà thu lưu nàng, hơn nữa hắn cũng đâu phải chưa từng xem múa.
"Ta van xin ngươi mà, ta có thể ngày nào cũng nhảy cho ngươi xem! Hơn nữa ta có thể làm bảo tiêu cho ngươi, ân nhân~ Cố Lan Uyên~ Tiểu Uyên~ Uyên Uyên bé nhỏ~"
Cố Lan Uyên đột nhiên run lên cái rụt mình, nổi hết da gà, khó tin nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị: "Sao ngươi gọi ta ghê tởm vậy!"
Đồ Sơn Vấn Nhị kỳ quái nói: "Ghê tởm sao? Nhưng mà cha ta gọi ta Tiểu Nhị Nhị lúc đó ta rất vui nha, dù có đang giận, ta cũng lập tức vui lên."
Cố Lan Uyên vẻ mặt xoắn xuýt nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị. Đồ Sơn Vấn Nhị này chắc không phải là thiểu năng trí tuệ, hẳn là người nhà bảo vệ cô ta quá kỹ rồi. Cố Lan Uyên thở dài một hơi nói ra: "Thôi được, ngươi cứ nhảy đi, để ta nghĩ lại đã."
"Được nha!"
Đồ Sơn Vấn Nhị cảm thấy Cố Lan Uyên đã đồng ý rồi, bởi vì người nhà cô ấy nói khi nào mà "để nghĩ lại" thì y như rằng là đã đồng ý rồi. Cố Lan Uyên nói với nhạc công bên kia: "Bắt đầu tấu nhạc đi."
Nhạc công lập tức tỉnh táo lại, bởi vì quá nhàm chán, cô ta sắp ngủ gật rồi. Vì khách nhân đến Ôm Nguyệt Lâu đều là người tôn quý, đôi lúc cao hứng sẽ nói những chuyện khá nhạy cảm, cho nên bọn họ sớm đã luyện được cái bản lĩnh một tai nghe vào, một tai cho ra. Nhạc công hỏi: "Hai vị khách muốn nghe loại nhạc khúc nào?"
Cố Lan Uyên nói với Đồ Sơn Vấn Nhị: "Tự mình chọn đi."
Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức nói: "Đương nhiên là phải vui vẻ rồi!"
"Được."
Nhạc công tay lướt trên dây đàn, bắt đầu tấu lên khúc nhạc vui tươi. Đồ Sơn Vấn Nhị đứng dậy trước mặt Cố Lan Uyên, bày tư thế. Thấy tư thế của Đồ Sơn Vấn Nhị, mí mắt Cố Lan Uyên bỗng giật giật. Bởi vì Đồ Sơn Vấn Nhị đứng thẳng tắp, hai chân nghiêm chỉnh, hai tay buông thẳng ở hai bên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn kiểu gì cũng không phải là tư thế muốn múa.
"Uống!"
Đồ Sơn Vấn Nhị đột nhiên "uống" một tiếng, khiến Cố Lan Uyên cùng nhạc công giật mình, khiến nhạc công đánh sai mấy nốt. Mí mắt Cố Lan Uyên càng giật nhanh hơn, trong lòng có một dự cảm không tốt.
"A!"
Đồ Sơn Vấn Nhị lại hô một tiếng, sau đó chân trái bước sang trái một bước rộng bằng vai, hai cánh tay đưa sang ngang, lòng bàn tay hướng xuống, đầu xoay trái 90 độ, chân phải cũng gập nửa ngồi so với chân trái, hai cánh tay co lại trước ngực, hai lòng bàn tay đối nhau, sau đó hai cánh tay duỗi ra sang ngang giơ lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước, cuối cùng tay hạ xuống trở lại vị trí ban đầu. Sau đó Đồ Sơn Vấn Nhị lặp lại mấy động tác này. Cố Lan Uyên nhìn trố mắt. Cái này cái này cái này...Đây không phải là bài tập thể dục buổi sáng sao?! Đây là vũ đạo? Hắn đọc sách cũng đâu phải ít, đừng có lừa hắn như vậy chứ! Chẳng lẽ đây chỉ là động tác khởi động?
"Hắc!"
Động tác của Đồ Sơn Vấn Nhị thay đổi. Đồ Sơn Vấn Nhị chân trái bước lên trước thành hình gập, cánh tay giơ trước mặt mở rộng ngực rồi sang ngang nắm chặt tay, thân thể xoay sang phải 90 độ, hai tay đưa ra trước người giao nhau, tay trái ở trên, khuỷu tay gập hướng về phía sau mở rộng ngực, sau đó thân thể quay sang trái 90 độ, tay đưa trước ngực giao nhau rồi dang ngang hướng ra phía sau mở rộng ngực, cuối cùng chân trái thu lại về tư thế ban đầu, hai tay giơ lên trước ngực lòng bàn tay hướng vào nhau, rồi trở lại tư thế hai tay thả lỏng hai bên. Cố Lan Uyên đã trợn tròn mắt. Cái quái gì thế này, đây là bài tập giãn cơ ngực sao!
Cố Lan Uyên ho khan một tiếng: "Cái kia, vận động khởi động có thể kết thúc được rồi, trực tiếp múa luôn đi."
Đồ Sơn Vấn Nhị tự tin đáp: "Nhưng đây chính là điệu múa của ta mà, vẫn chưa kết thúc đâu, ngươi cứ thưởng thức đi!"
Đồ Sơn Vấn Nhị tiếp tục thực hiện các động tác đá chân, còn có bài tập nghiêng người nữa. Nhạc công kỳ quái nhìn thoáng qua Đồ Sơn Vấn Nhị và Cố Lan Uyên. Những khách nhân kỳ quái thích cô ta cũng không phải là chưa từng gặp, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người thích loại này không có chút nào thẩm mỹ, ngay cả múa cũng không được gọi là múa, đây rõ ràng là động tác khởi động thể dục! Mà cái động tác khởi động này Cố Lan Uyên lại còn xem nhập thần như vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm, đúng là kỳ lạ.
Nhưng mà lúc này Cố Lan Uyên mặt xám như tro, ánh mắt dần dần mất đi thần thái. Cố Lan Uyên cảm thấy mình như bị lừa. Đã bảo là múa đâu? Làm một bài thể dục buổi sáng để lừa người ta hả?!
"Vô Nhai Thư Viện ngay tại Đại Lương Quốc chúng ta."
Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức vui mừng nhướn mày: "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, vận may cũng không tệ! Có thể kể cho ta nghe một chút về Vô Nhai Thư Viện được không?"
Cố Lan Uyên giới thiệu nói: "Vô Nhai Thư Viện là một thế lực tông môn không thuộc Đại Lương Quốc, bất kể người ở nước nào đến cầu học, chỉ cần thông qua khảo thí đều có thể nhập học, có điều khảo thí vô cùng nghiêm ngặt, trong trăm người có một cũng xem như là nhiều rồi. Nghe nói chất lượng dạy học ở trong đó cũng không tệ, nhưng cũng sẽ không ép buộc ngươi học cái gì, tất cả đều tùy nguyện, ngươi muốn học bọn họ liền dạy, rất tự do."
Nghe Cố Lan Uyên giới thiệu, Đồ Sơn Vấn Nhị thở phào nhẹ nhõm. Đồ Sơn Vấn Nhị nhỏ giọng nói: "Vậy thì tốt rồi, lén nói cho ngươi một bí mật, ban đầu ta dự định đi Vô Nhai Thư Viện một chuyến, nếu như nghiêm khắc quá thì ta sẽ chạy về nhà nói với mẹ là ta không được chọn, nếu đã tự do như vậy thì ở lại đây một thời gian, dù sao đây là lần đầu tiên ta đi ra ngoài, ta vẫn rất muốn chơi đùa."
Cố Lan Uyên liếc mắt, bí mật này, thà không nói còn hơn. Cố Lan Uyên nói tiếp: "Có điều ta nghe nói phải một tháng nữa Vô Nhai Thư Viện mới tuyển sinh, bây giờ ngươi đi cũng không vào được thư viện."
Đồ Sơn Vấn Nhị ngây người: "Hả? Vậy phải làm sao?"
Cố Lan Uyên nhún vai: "Ai biết được, đó là vấn đề của ngươi."
Đồ Sơn Vấn Nhị đột nhiên nắm lấy tay Cố Lan Uyên, vẻ mặt đáng yêu nhìn Cố Lan Uyên. Cố Lan Uyên giật mình trong lòng: "Uy, ngươi muốn làm gì? Hôm nay ta giúp ngươi đủ nhiều rồi! Ta chỉ có thể cho ngươi sáu chữ khuyên nhủ, bảo đảm sau này ngươi sẽ không gặp chuyện như vậy nữa."
"Lời khuyên gì?"
"Ngụy trang cho tốt, đừng tin người."
Đồ Sơn Vấn Nhị nắm chặt tay Cố Lan Uyên hơn: "Nhưng mà ta không còn gì trên người, mà bây giờ ta chỉ quen mỗi mình ngươi, cũng chỉ có ngươi tốt với ta, ta nhảy cho ngươi hai điệu múa nhé, giúp ta một lần thôi."
Mặt Cố Lan Uyên đen lại: "Ngươi cũng nhanh quen đấy, vậy đi, ta cho ngươi tiền, thế nào?"
Đồ Sơn Vấn Nhị vội nói: "Ta múa đẹp lắm, cha ta, mẹ ta, chị gái ta đều nói ta múa siêu đẹp, nói ta nhảy là điệu múa đẹp tuyệt trần!"
Cố Lan Uyên cảm thấy mình như trêu vào một cái phiền toái lớn. "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Đồ Sơn Vấn Nhị cười nịnh nọt: "Cho ta đi theo ngươi một thời gian thôi, theo đến trước khi nhập học Vô Nhai Thư Viện."
Cố Lan Uyên dứt khoát cự tuyệt nói: "Không được, ta không có thói quen có người đi theo."
Đùa gì chứ, hắn là trai đẹp cấm dục đấy! Sao có thể vì Đồ Sơn Vấn Nhị xinh đẹp mà thu lưu nàng, hơn nữa hắn cũng đâu phải chưa từng xem múa.
"Ta van xin ngươi mà, ta có thể ngày nào cũng nhảy cho ngươi xem! Hơn nữa ta có thể làm bảo tiêu cho ngươi, ân nhân~ Cố Lan Uyên~ Tiểu Uyên~ Uyên Uyên bé nhỏ~"
Cố Lan Uyên đột nhiên run lên cái rụt mình, nổi hết da gà, khó tin nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị: "Sao ngươi gọi ta ghê tởm vậy!"
Đồ Sơn Vấn Nhị kỳ quái nói: "Ghê tởm sao? Nhưng mà cha ta gọi ta Tiểu Nhị Nhị lúc đó ta rất vui nha, dù có đang giận, ta cũng lập tức vui lên."
Cố Lan Uyên vẻ mặt xoắn xuýt nhìn Đồ Sơn Vấn Nhị. Đồ Sơn Vấn Nhị này chắc không phải là thiểu năng trí tuệ, hẳn là người nhà bảo vệ cô ta quá kỹ rồi. Cố Lan Uyên thở dài một hơi nói ra: "Thôi được, ngươi cứ nhảy đi, để ta nghĩ lại đã."
"Được nha!"
Đồ Sơn Vấn Nhị cảm thấy Cố Lan Uyên đã đồng ý rồi, bởi vì người nhà cô ấy nói khi nào mà "để nghĩ lại" thì y như rằng là đã đồng ý rồi. Cố Lan Uyên nói với nhạc công bên kia: "Bắt đầu tấu nhạc đi."
Nhạc công lập tức tỉnh táo lại, bởi vì quá nhàm chán, cô ta sắp ngủ gật rồi. Vì khách nhân đến Ôm Nguyệt Lâu đều là người tôn quý, đôi lúc cao hứng sẽ nói những chuyện khá nhạy cảm, cho nên bọn họ sớm đã luyện được cái bản lĩnh một tai nghe vào, một tai cho ra. Nhạc công hỏi: "Hai vị khách muốn nghe loại nhạc khúc nào?"
Cố Lan Uyên nói với Đồ Sơn Vấn Nhị: "Tự mình chọn đi."
Đồ Sơn Vấn Nhị lập tức nói: "Đương nhiên là phải vui vẻ rồi!"
"Được."
Nhạc công tay lướt trên dây đàn, bắt đầu tấu lên khúc nhạc vui tươi. Đồ Sơn Vấn Nhị đứng dậy trước mặt Cố Lan Uyên, bày tư thế. Thấy tư thế của Đồ Sơn Vấn Nhị, mí mắt Cố Lan Uyên bỗng giật giật. Bởi vì Đồ Sơn Vấn Nhị đứng thẳng tắp, hai chân nghiêm chỉnh, hai tay buông thẳng ở hai bên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn kiểu gì cũng không phải là tư thế muốn múa.
"Uống!"
Đồ Sơn Vấn Nhị đột nhiên "uống" một tiếng, khiến Cố Lan Uyên cùng nhạc công giật mình, khiến nhạc công đánh sai mấy nốt. Mí mắt Cố Lan Uyên càng giật nhanh hơn, trong lòng có một dự cảm không tốt.
"A!"
Đồ Sơn Vấn Nhị lại hô một tiếng, sau đó chân trái bước sang trái một bước rộng bằng vai, hai cánh tay đưa sang ngang, lòng bàn tay hướng xuống, đầu xoay trái 90 độ, chân phải cũng gập nửa ngồi so với chân trái, hai cánh tay co lại trước ngực, hai lòng bàn tay đối nhau, sau đó hai cánh tay duỗi ra sang ngang giơ lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước, cuối cùng tay hạ xuống trở lại vị trí ban đầu. Sau đó Đồ Sơn Vấn Nhị lặp lại mấy động tác này. Cố Lan Uyên nhìn trố mắt. Cái này cái này cái này...Đây không phải là bài tập thể dục buổi sáng sao?! Đây là vũ đạo? Hắn đọc sách cũng đâu phải ít, đừng có lừa hắn như vậy chứ! Chẳng lẽ đây chỉ là động tác khởi động?
"Hắc!"
Động tác của Đồ Sơn Vấn Nhị thay đổi. Đồ Sơn Vấn Nhị chân trái bước lên trước thành hình gập, cánh tay giơ trước mặt mở rộng ngực rồi sang ngang nắm chặt tay, thân thể xoay sang phải 90 độ, hai tay đưa ra trước người giao nhau, tay trái ở trên, khuỷu tay gập hướng về phía sau mở rộng ngực, sau đó thân thể quay sang trái 90 độ, tay đưa trước ngực giao nhau rồi dang ngang hướng ra phía sau mở rộng ngực, cuối cùng chân trái thu lại về tư thế ban đầu, hai tay giơ lên trước ngực lòng bàn tay hướng vào nhau, rồi trở lại tư thế hai tay thả lỏng hai bên. Cố Lan Uyên đã trợn tròn mắt. Cái quái gì thế này, đây là bài tập giãn cơ ngực sao!
Cố Lan Uyên ho khan một tiếng: "Cái kia, vận động khởi động có thể kết thúc được rồi, trực tiếp múa luôn đi."
Đồ Sơn Vấn Nhị tự tin đáp: "Nhưng đây chính là điệu múa của ta mà, vẫn chưa kết thúc đâu, ngươi cứ thưởng thức đi!"
Đồ Sơn Vấn Nhị tiếp tục thực hiện các động tác đá chân, còn có bài tập nghiêng người nữa. Nhạc công kỳ quái nhìn thoáng qua Đồ Sơn Vấn Nhị và Cố Lan Uyên. Những khách nhân kỳ quái thích cô ta cũng không phải là chưa từng gặp, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người thích loại này không có chút nào thẩm mỹ, ngay cả múa cũng không được gọi là múa, đây rõ ràng là động tác khởi động thể dục! Mà cái động tác khởi động này Cố Lan Uyên lại còn xem nhập thần như vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm, đúng là kỳ lạ.
Nhưng mà lúc này Cố Lan Uyên mặt xám như tro, ánh mắt dần dần mất đi thần thái. Cố Lan Uyên cảm thấy mình như bị lừa. Đã bảo là múa đâu? Làm một bài thể dục buổi sáng để lừa người ta hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận