Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng

Chương 4: Nhân vật phản diện không nhất định là người xấu

Sau khi Cố Lan Uyên rời đi, Lâm Ngật cứ đứng đực ra ở chỗ cũ rất lâu, còn lão Lý thì vẫn đang hùng hổ với Lâm Ngật. Lâm Ngật mặt dày mày dạn hỏi: “Lão gia gia, vừa rồi người kia là thân phận gì vậy?” Lão Lý tức giận nói: “Đừng gọi ta là lão gia gia, ta không có loại cháu trai như ngươi!” Lâm Ngật giật khóe miệng, dù nói vừa rồi mình lỗ mãng thật, nhưng dù sao cũng là giúp lão nói chuyện mà, không cần thiết phải nổi nóng như vậy chứ. Lão Lý nói tiếp: “Để phòng ngừa cái thằng nhóc lỗ mãng như ngươi lại gây chuyện với Cố thiếu gia, ta sẽ nói cho ngươi nghe một chút, Cố thiếu gia là nhị tử của Cố Thái Úy, một trong tam công của Đại Lương quốc ta, ca ca là Xa Kỵ tướng quân của Đại Lương quốc, thân phận vô cùng tôn quý. Nhưng Cố thiếu gia tuy thân phận tôn quý, lại đối xử với mọi người rất bình dị, không hề có chút khí chất ngang ngược của thiếu gia ăn chơi nào, quan hệ với chúng ta đều rất tốt, con đường này vốn không được phép bày quán hàng, là nhờ Cố thiếu gia mà mấy người tiểu thương chúng ta mới được bày ở chỗ này, kiếm được rất nhiều tiền, lại không bị ai bắt nạt, có thể nói Cố thiếu gia là ân nhân của chúng ta. Nếu đổi thành người khác có thân phận tôn quý tương đương với Cố thiếu gia, ngươi đã sớm bị ăn đập rồi, sao có thể nói xin lỗi là xong chuyện được! Vậy mà một người tốt như vậy lại bị ngươi mắng thành không bằng cầm thú, ta bây giờ thật sự là tức đầy bụng, Đi đi đi, đừng ở đây làm ngứa mắt ta!” Lão Lý càng nói càng tức giận, bắt đầu đuổi Lâm Ngật đi. Lâm Ngật không cam tâm rời đi. Đây là nhân vật phản diện sao? Đó là cái rắm gì cái nhân vật phản diện chứ! Theo Lâm Ngật thấy thì, Cố Lan Uyên này chẳng phải là người tốt chính hiệu sao? Lâm Ngật lần nữa lấy Hà đồ lạc thư ra, dò hỏi: “Cái tên Cố Lan Uyên này thật sự là nhân vật phản diện sao? Sao thấy kiểu gì cũng là người tốt vậy, có phải là sai rồi không?” [Nhân vật phản diện không nhất định đại diện cho người xấu, chỉ là do lập trường của bản thân khác biệt so với lập trường chủ lưu mà bị định nghĩa là nhân vật phản diện, bọn họ có thể có tín niệm, tình cảm và động cơ riêng, cũng giống như chính phái vậy, không nhất định là người tốt.] Lâm Ngật vốn nghĩ rằng nhân vật phản diện thì chính là người xấu, không ngờ Hà đồ lạc thư lại đưa cho hắn một lời giải thích như vậy. Nhưng muốn đối đầu với người tốt như Cố Lan Uyên thì trong lòng Lâm Ngật có chút không muốn. Thế là Lâm Ngật dò hỏi: “Hà đồ lạc thư, có nhất định phải là Cố Lan Uyên không? Một tháng nữa ta muốn đến Vô Nhai Thư Viện cầu học, chẳng lẽ ta không thể thông qua tu luyện bình thường mà nhanh chóng tăng cao thực lực sao?” [Không sai, ngươi muốn nhanh chóng tăng cao thực lực thì chỉ có thể đối đầu với Cố Lan Uyên.] Sắc mặt Lâm Ngật không ngừng thay đổi, cuối cùng thở dài: “Vậy cũng hết cách rồi, chỉ có thể xin lỗi Cố Lan Uyên vậy, ta có mối thâm thù huyết hải, còn muốn đạt được món linh khế có thể cầu nguyện để người nhà ta phục sinh, ta nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn, Hà đồ lạc thư, giúp ta biết trước chuyện sắp xảy ra đi.” Trên Hà đồ lạc thư xuất hiện một đoạn văn tự dài. Nhìn thấy nội dung bên trong, mắt Lâm Ngật đột nhiên sáng lên: “Không ngờ ta lại có một cuộc gặp gỡ bất ngờ với linh tộc thú duệ của Đế Linh Quốc, xem ra thời gian nói, sắp bắt đầu rồi, vậy ta phải đi theo Cố Lan Uyên mới được.” Lâm Ngật thu hồi Hà đồ lạc thư, tìm đến chỗ Cố Lan Uyên, lén lút theo dõi. Bánh nướng trong tay Cố Lan Uyên đã ăn xong, đang lang thang trên đường không mục đích, trong đầu thì nghĩ Cố Minh Mộc hết giận chưa, có khi nào về nhà rồi lại bị tính sổ không, còn chuyện hứa hôn với Nam Cung thấm thúc nữa chứ… Hắn mới 18 tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Đúng là chuyện khiến người ta đau đầu ~ Cố Lan Uyên thầm nói: “Tính vậy, đi dạo một chút nữa, đến giờ cơm lại về nhà, ợ~, cái lão Lý này bỏ nhiều liệu thật, một cái bánh nướng đã làm ta no căng.” Cố Lan Uyên nhìn thấy một sạp bán rau quả, liền đi tới: “Trương Đại Nương, ta hơi no, ta ngồi ghế đẩu của ngươi một chút nha.” “Cố thiếu gia, ngài cứ ngồi tự nhiên đi, cần gì phải khách sáo với ta chứ.” Trương Đại Nương vội vàng cầm khăn lau ghế đẩu, mời Cố Lan Uyên ngồi xuống. “Cố thiếu gia, đây là dưa chuột mới hái hôm nay, ngài ăn thử xem, ngon lắm đó.” “Cám ơn Trương Đại Nương.” “Này, có gì mà phải cám ơn chứ.” Cố Lan Uyên cũng không khách khí, trực tiếp cầm dưa chuột lên gặm, vừa vặn để tiêu cơm một chút. Cố Lan Uyên vừa gặm dưa chuột, vừa lảm nhảm với Trương Đại Nương: “Trương Đại Nương, dạo này làm ăn thế nào rồi?” Trương Đại Nương nở nụ cười rạng rỡ: “Làm ăn rất tốt đó, mỗi lần lấy rau quả ra bán thì cơ bản là bán hết trong ngày, không có để qua đêm đâu.” “Vậy thì tốt quá rồi, mà dạo này có chuyện vui gì không?” “Đương nhiên là có.” Trương Đại Nương nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Cái tên tam nhi tử của Công Bộ Thị Lang, Cố thiếu gia biết chứ?” Cố Lan Uyên gật đầu nói: “Biết chứ, cái tên du thủ du thực nổi danh ở Kim Lăng, gọi là gì nhỉ… Thi Ân Hữu, đúng rồi, chính là Thi Ân Hữu, Trương Đại Nương nói hắn đó à?” “Đúng, chính là hắn, hai ngày trước hắn ở Lãm Nguyệt Lâu, vung tay ngàn vàng muốn cùng hoa khôi mới tới của Lãm Nguyệt Lâu chung đêm xuân, nhưng mà ngay cả mặt người ta còn không thấy được, cô nương của Lãm Nguyệt Lâu đều là chỉ bán nghệ chứ không bán thân, cho bao nhiêu tiền cũng không được, cuối cùng tức tối bỏ đi, rồi ngày hôm sau hắn lại đến Lãm Nguyệt Lâu, muốn đòi lại tiền đã thưởng hôm qua…” Cố Lan Uyên ngạc nhiên nói: “Cái gì cơ? Muốn đòi lại? Cái tên du thủ du thực kia không sợ mất mặt à?” “Đúng vậy đó, nghe nói tiền hắn vung tay ngàn vàng là tiền ăn trộm của đại nhân, Thi đại nhân biết được thì hung hăng đánh cho hắn một trận, sau đó bắt hắn đến Lãm Nguyệt Lâu đòi lại tiền, cho nên lúc đó khách ở Lãm Nguyệt Lâu thấy hắn mặt mũi sưng bầm.” “A ha ha…” Cố Lan Uyên lập tức cười ngả nghiêng cả người: “Tên này đúng là một nhân tài mà, vậy nếu lỡ chơi gái được rồi mà hắn vẫn có thể vác mặt đi đòi tiền thì chẳng phải là thành ăn quỵt sao?” Cười một hồi, Cố Lan Uyên bát quái hỏi: “Vậy hắn có đòi được tiền không?” Trương Đại Nương lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, nghe nói bối cảnh Lãm Nguyệt Lâu rất lớn, tựa như là sản nghiệp của một tông môn nào đó vậy, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.” Cố Lan Uyên rất thích những chuyện bát quái thế này: “Mấy cái tên này, chuyện vui của ta hầu hết là do bọn họ mang tới, đúng là quá hài hước.” Lâm Ngật đang lén lút theo dõi Cố Lan Uyên có chút buồn bực, đang nói cái gì vậy chứ, sao lại cười vui vẻ như vậy? Mà… tên này thật sự là con trai của Thái Úy sao? Sao lại gần gũi với mọi người thế này. Đúng lúc Cố Lan Uyên đang nghe Trương Đại Nương kể chuyện bát quái khác thì có một đội ngũ đi trên đường phố. Ngoại trừ tên tráng hán dẫn đầu thì không ai đội mũ che mặt, những người phía sau đều che chắn kín mít, không chỉ đội mũ trùm đầu, tay chân còn bị xích, thậm chí cổ cũng bị đeo vòng. Cả Cố Lan Uyên và Trương Đại Nương đều bị hấp dẫn. Trương Đại Nương thở dài: “Haizz, lại thêm một đám nam nữ vô tội sắp trở thành nô lệ bị người ta đùa bỡn rồi.” Ngay lúc đó, một người trong đội ngũ đang đội mũ trùm bị Thạch Đầu đẩy mạnh một cái, ngã rầm xuống đất, mũ trùm cũng rơi ra, để lộ khuôn mặt của nàng. Một khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta mê mẩn xuất hiện trước mắt mọi người, mày liễu cong như trăng non, đôi mắt sáng tựa sao trời, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, kết hợp thêm vẻ mặt sợ hãi khiến đám đàn ông xung quanh hít một hơi lạnh, trong lòng ý muốn bảo vệ nàng trỗi dậy ngay tức thì. Điều đặc biệt nhất là người phụ nữ này có hai tai thú xù ở vị trí tai. Trong lòng Cố Lan Uyên lập tức thốt ra bốn chữ. Linh tộc thú duệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận