Ta Là Giáo Sư Dạy Cổ Ngữ Runes Tại Hogwarts
Chương 682: Thời đại kết thúc cùng mở ra
Chương 682: Thời đại kết thúc và mở ra
Lễ tang được sắp xếp ở gần Rừng Cấm, cạnh Hồ Đen. Mấy trăm chiếc ghế được bày trên bãi đất trống, nhưng số người đến càng ngày càng đông, các giáo sư phải tạm thời mua thêm không ít ghế ở gần đó. Tất cả ghế đều hướng về một tấm bàn đá trắng nõn. Trời lác đác mưa rơi.
Ghế gần như đã kín chỗ, nhưng vẫn có người lục tục đến. Họ đứng nghiêm trang ở những hàng ghế sau.
Mãi cho đến khi lễ tang bắt đầu, Grindelwald vẫn chưa xuất hiện. Felix đè nén nghi ngờ trong lòng, yên lặng ngồi trên ghế chờ nghi thức bắt đầu.
Mọi người nghe thấy âm thanh như nhạc tự nhiên.
Ở gần mặt nước trong xanh của hồ, một đội hợp xướng người cá uyển chuyển ca hát. Khuôn mặt tái nhợt của họ lộ rõ vẻ kích động, dùng ngôn ngữ người cá để bày tỏ nỗi đau thương. Felix ngẩng đầu lên, những hạt mưa nhỏ như sợi tơ vẫn chưa hoàn toàn ngừng rơi. Trên không trung trong trẻo, một con phượng hoàng bay lượn, từ trong miệng nó phát ra khúc ai ca thê lương cảm động. Trong tiếng hòa tấu bi thương của người cá và phượng hoàng, Hagrid xuất hiện. Hắn ôm di thể của Dumbledore, đi xuyên qua khe hở giữa các hàng ghế, tiến về phía trước. Những giọt nước mắt lớn lăn dài qua bộ râu, nhỏ lên tấm vải nhung thiên nga màu tím có đính những ngôi sao vàng dùng để bọc di thể.
Hagrid động tác vô cùng nhẹ nhàng đặt tấm vải nhung thiên nga màu tím lên bàn đá trắng nõn, ngây người mấy giây, tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm. Sau đó, hắn quay trở lại hành lang, đi đến bên cạnh tiểu Grawp (xung quanh để trống một khoảng lớn). Đó là người em trai cùng mẹ khác cha của hắn, một người khổng lồ, mặc chiếc áo khoác to lớn và chiếc quần giống như lều vải, vẻ mặt ngoan ngoãn, an ủi vỗ về đầu Hagrid.
Âm nhạc dừng lại, người cá lặn xuống đáy nước, khuôn mặt mờ ảo hoàn toàn biến mất. Chỉ có phượng hoàng vẫn bay lượn trên chân trời. Một người đàn ông có mái tóc dày, mặc áo choàng phù thủy đen, dáng người nhỏ nhắn đứng lên, đi đến trước bàn đá, xoay người, vẻ mặt trang trọng hướng về phía mọi người. Hắn hắng giọng.
Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra.
Một con mèo rừng màu bạc nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nhóm người Felix, tao nhã ngẩng đầu, từ trong miệng nó phát ra âm thanh của Kingsley: "Grindelwald đến! Mang theo mấy người, các ngươi tốt nhất - nha, trời ạ! Đến quá nhiều người!" Âm thanh cuối cùng của hắn trở nên vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn thường ngày.
Mấy hàng phù thủy phía trước nhìn nhau.
Chủ tịch Liên minh Phù thủy Quốc tế Babajide Akingbade cau mày nói: "Hắn đem những Thánh đồ kia đến đây? Là khoe khoang vũ lực hay là phòng bị chúng ta giở trò lừa bịp?" Không ai đáp lại hắn, ánh bạc trong mắt Felix lóe lên rồi biến mất, đôi mắt hắn đột nhiên mở to.
Hắn đột ngột đứng dậy, trước khi mọi người kịp phản ứng, quay đầu nói với giáo sư McGonagall và ba vị viện trưởng: "Ta đi trước. Hẳn là sẽ không xảy ra chiến đấu, nhưng -- --" "Đương nhiên sẽ không phát sinh chiến đấu! Hắn đã lập lời thề không chủ động gây ra chiến tranh phù thủy!" Akingbade giơ một cánh tay lên nói, trên da có một số hoa văn kỳ lạ. Felix không nhìn hắn, tiếp tục bình tĩnh nói: "Nhưng ta kiến nghị các học sinh ―― ít nhất là học sinh năm dưới, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút lui, thông qua mật thất."
Giáo sư McGonagall lay động thân thể, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng nắm chặt cổ áo, xác nhận, "Đến rất nhiều người?"
Felix nói ngắn gọn: "Vượt xa tưởng tượng." Nói xong, hắn như một giọt nước hòa vào trong không khí, biến mất trước mắt mọi người. Những người đến tham gia lễ tang nhất thời xôn xao bàn tán. Akingbade há miệng, muốn nói gì đó, nhưng giáo sư McGonagall vượt lên trước mọi người, giơ cánh tay lên ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng, cao giọng nói:
"... Hogwarts sẽ bảo vệ an toàn cho tất cả các vị khách. Một khi có nguy hiểm, chúng ta sẽ che ở phía trước, cho các ngươi thời gian. Công tác sơ tán do tiên sinh Filch và phu nhân Pomfrey phụ trách. Huynh trưởng và giáo sư duy trì trật tự, chờ đợi tín hiệu. Địa điểm sơ tán ― Potter? Harry Potter?" Nàng gọi.
Harry lảo đảo chạy tới, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc nồng đậm.
"Ngươi biết địa điểm" Giáo sư McGonagall nói nhỏ, "Ở trong mật thất, bên trong bức tượng người có lò sưởi có thể dùng để rút lui. Có thể dùng Xà ngữ để mở."
Nói xong, nàng vội vã chạy về phía cửa chính của trường. Nhưng chưa đi được vài bước, nàng ngạc nhiên dừng lại.
Bầu trời phía trên cửa lớn của trường đột nhiên phát ra ánh sáng trắng chói mắt, khiến những phù thủy nhìn về phía đó nhói mắt. Trong thân thể Harry, mỗi một tế bào đều phát ra cảnh báo cho hắn, tiếp theo, bầu trời tối sầm lại, không, Harry cố nén nước mắt nheo mắt lại, giữa bầu trời xuất hiện một tòa pháo đài Hogwarts hư ảo, hoàn toàn bao phủ lấy ánh sáng trắng.
Pháo đài màu đen dường như bị ánh sáng trắng chiếu rọi, những tia sáng này như những lưỡi dao nhỏ bé, trong nháy mắt để lại vô số vết xước sâu trên tường thành. Bức tường nứt ra như túi nước, dường như một giây sau sẽ không chống đỡ nổi. Felix lật qua một trang Ma văn chi thư, trên bề mặt tường thành lóe lên những phù hiệu ma văn nhỏ bé ― vết nứt biến mất.
Grindelwald vung ma trượng, tất cả ánh sáng biến mất.
Felix ngẩng đầu lên, đường nét của pháo đài ẩn hiện.
"Chiêu thức của Dumbledore," Grindelwald thở dài nói: "Năm đó để lại cho ta ấn tượng sâu sắc, có điều đã nhiều năm như vậy, ta mô phỏng cũng không kém." Hai người cách nhau khoảng hai trăm thước Anh, phía sau Grindelwald, trên bãi đất trống, đứng đám người tối om om, trầm mặc, số lượng gần như mấy ngàn người. Hoàn toàn không khớp với thông tin Felix có được.
Trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ: Phần lớn những người này là do Grindelwald tìm đến để góp đủ số lượng.
Kingsley ở bên cạnh có chút chật vật nói: "Những nơi khác trong trường cũng có người, bọn họ đã bao vây trường học, có điều những người này không có ý định động thủ." Felix vượt qua Grindelwald, nhìn về phía xa, mấy người đang chỉ trỏ về phía họ.
Ở nơi xa hơn, không ngừng có phù thủy đến, âm thanh "Đùng đùng" của độn thổ (Apparate) liên miên không dứt. Những người đến sau chen chúc, cố gắng ngẩng đầu xem, dường như đang tham gia một hội nghị, hoặc đang xem thi đấu. Felix chỉ không ngửi thấy mùi của đại chiến trước mắt.
Grindelwald vẫy tay với hắn.
"Chúng ta còn chưa đàng hoàng đánh một trận, trước khi Akingbade đến, còn có một chút thời gian, không ngại thừa cơ hội này một " Đôi mắt Felix đột nhiên nhìn về phía đám người, hắn dùng Nhiếp Thần Lấy Niệm, một đạo thần chú bắn tới. Từ Ma văn chi thư nhảy ra một bộ áo giáp cao lớn, uy mãnh, thần chú trong nháy mắt bị đẩy lùi. Felix thu hồi ánh mắt, trong lòng càng thêm nghi hoặc, những người này dường như mang theo nhiệm vụ mà đến, chuẩn bị gây ra hỗn loạn.
Nhưng trừ khi Akingbade và những Bộ trưởng Bộ Pháp thuật kia đều là người mù, để cho Grindelwald lập lời thề giả tạo. Bằng không chuyện như vậy không thể xảy ra.
"Vậy thì thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Felix bình tĩnh nói, Ma văn chi thư ào ào lật trang, từng đạo tia chớp màu đen bắn về phía Grindelwald. Grindelwald mở to hai mắt, ma trượng phát ra tiếng hú sắc nhọn, tia chớp màu đen tung tóe trước mặt hắn.
Lúc này có thể nhìn ra ai trong số những người phía sau hắn là tinh nhuệ, ai là đám người ô hợp. Mấy người đứng dậy, liên thủ tạo ra ma pháp bảo vệ, nhưng phần lớn phù thủy liên tiếp lui về phía sau, hỏng bét. Lông mày Felix thả lỏng, nhưng lập tức lại nhíu chặt.
"Lui về phía sau." Grindelwald dường như kiềm chế cơn giận, hô.
Hắn giơ ma trượng lên, một con chim lửa màu bạc, thân thể bao phủ ngọn lửa màu xanh lam, chui ra từ đầu ma trượng. Đôi mắt của chim lửa bị thay thế bằng ngọn lửa óng ánh.
"Thần hộ mệnh?" Felix nghĩ thầm, khi đọc báo chí, hắn còn chưa dám hoàn toàn xác định, hiện tại tận mắt nhìn thấy, hắn cuối cùng đã đưa ra phán đoán chính xác.
Trong không khí, tòa pháo đài được biến ảo ra bằng ma văn cổ đại và ma pháp ký ức từ đường nét chuyển thành thực thể, nhốt con Thần hộ mệnh kỳ quái kia vào bên trong. Grindelwald vung ma trượng, chim lửa lập tức bành trướng lên gấp trăm lần, vùng vẫy, cùng lúc đó, giữa bầu trời, từng đóa hoa màu trắng lam rơi xuống. Chúng dính vào tường thành của pháo đài do Felix triệu hồi ra. Trong nháy mắt, chiến trường giữa hai người biến thành biển lửa.
Giáo sư McGonagall, Sprout, Snape, Bones, Akingbade nhanh chóng chạy tới. Phía sau họ là hơn mười Bộ trưởng Bộ Pháp thuật của các quốc gia khác và các Thần Sáng đi theo. Những người này đều kinh ngạc há hốc miệng.
Trong mắt Akingbade lộ ra vẻ khó tin, không giống với sự kinh hãi và kính nể của những người khác, trong ánh mắt hắn còn có sự nghi hoặc và khó hiểu. Hắn tuốt tay áo xuống, hoa văn trên cổ tay sững sờ. Lời thề không gì phá nổi không phát huy tác dụng, vậy nên hai người đều không nghiêm túc? Hay là một chọi một không tính là khơi mào chiến tranh phù thủy?
Giáo sư McGonagall và nữ sĩ Bones lo lắng ra mặt. Felix dường như rơi vào thế hạ phong ― toàn bộ pháo đài bị ma pháp hỏa diễm bao phủ, mười mấy con chim lửa thò đầu ra từ trong tháp, hình thể còn lớn hơn cả rồng lửa, chiếm cứ chỗ cao, phun ra hỏa diễm xung quanh.
Lúc này, Felix ném Ma văn chi thư lên cao, Ma văn chi thư hóa thành một đạo hào quang hòa vào pháo đài.
Pháo đài trong nháy mắt mở rộng gấp mười mấy lần, quy mô gần như giống hệt với pháo đài trường học thực sự. Mỗi một viên gạch đều lấp lánh phù hiệu phép thuật.
Phảng phất từ nơi xa xôi truyền đến tiếng gào thét.
Một số bóng người, bước đi chỉnh tề, hiện thân từ trong không khí ― đó là học sinh và giáo sư của Hogwarts. Trong tay họ nắm ma trượng, động tác chỉnh tề đọc thần chú. Trong phút chốc, hàng trăm đường chính màu đỏ vàng của thần chú xuyên thấu không khí. Hỏa diễm của Grindelwald bị ép tách ra, tiếp theo, từng con Ma Văn Sinh Vật có hình thể khuếch đại xuất hiện. Chúng dũng mãnh không sợ chết, trực tiếp xông vào biển lửa. Mấy giây sau, một con hỏa điểu bị đánh vỡ, hóa thành những mảnh vỡ như hỏa diễm, vừa vặn bị thần chú của học sinh bên dưới chôn vùi.
Nếu như nói đây là một trận chiến lấy hình chiếu pháo đài làm chiến trường, Felix đã bắt đầu thu phục mất mát.
Grindelwald sắc mặt ngưng trọng vung ma trượng. Hai người dường như đã đạt thành hiểu ngầm, không sử dụng ma pháp mới, mà là so đấu sự hiểu biết về ma pháp của từng người. Không ngừng có chim lửa mới phân liệt ra, cánh hoa hỏa diễm giữa bầu trời rơi xuống như mưa, nhưng tất cả đều trở nên vô dụng. Bên trong pháo đài là các học sinh - bọn họ chỉ là những hình ảnh được tạo ra từ một phần nhỏ của Felix, về bản chất không khác gì những Ma Văn Sinh Vật đang vùng vẫy trên mặt đất ― chúng sẽ không chết, sức mạnh cũng mạnh hơn học sinh thật.
"Chính là hắn?" Trong nhóm người phía sau Grindelwald, một lão phù thủy nhăn nheo mặt mũi hỏi.
"Không sai, hài lòng không?" Vita Rosier hỏi. Lão phù thủy ho khan hai tiếng.
Tia hỏa diễm rời rạc cuối cùng tắt, trong pháo đài chỉ còn lại con hỏa điểu Thần hộ mệnh ban đầu. Felix cân nhắc trong lòng, nếu Grindelwald chỉ có thực lực biểu hiện ra trước mắt, bản thân vẫn có thể ứng phó. Grindelwald đã hạ ma trượng xuống.
"Dừng tay -- --" Akingbade đúng lúc hô, hắn đứng ra, giơ cánh tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Grindelwald, ngươi định bội thề sao? Ngươi muốn gây ra chiến tranh sao?"
"Có điều là giết thời gian," Grindelwald cười nói, hắn theo ánh mắt của Akingbade, nhìn về phía sau, "Há, bọn họ là ta tìm đến để xem trò vui, ta lo lắng lễ tang không đủ long trọng, như vậy, Dumbledore, bạn cũ của ta, cũng sẽ cảm thấy thất vọng."
Vẻ mặt Akingbade cứng ngắc, hắn không nhịn được hạ giọng: "Grindelwald, ngươi đã làm trái quy tắc. Nếu ngươi còn muốn đàm phán, hãy để bọn họ rời đi."
Grindelwald liếc xéo hắn một cái, Felix vốn cho rằng hắn sẽ từ chối, dù sao đã làm ra thanh thế lớn như vậy, nhưng Grindelwald lại thỏa hiệp.
"Các ngươi cũng đã nghe thấy, các ngươi có thể rời đi, muốn làm gì thì làm đi." Grindelwald dùng ma trượng chỉ mình, thì thầm nói, tiếng nói của hắn rõ ràng truyền đến tai mỗi người ở đó. Tiếp theo, bọn họ lần lượt độn thổ (Apparate).
Grindelwald thu hồi ma trượng, mở lòng bàn tay hỏi.
"Hiện tại chỉ có một mình ta, các ngươi yên tâm đi?"
Akingbade và các giáo sư rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, bọn họ bị mấy ngàn phù thủy vây quanh, đầu người tối om om nối liền, dù là ai trong lòng cũng sẽ bỡ ngỡ. Huống hồ trong trường còn có hơn một ngàn học sinh và những người từ nơi xa xôi đến tham gia lễ tang.
Xem ra Grindelwald chỉ là muốn thị uy với bọn họ - Hội Liên hiệp Phù thủy Quốc tế và Bộ Pháp thuật các quốc gia ―― hơn nữa, không thể không nói, mục đích của hắn đã đạt được. Chỉ mới qua mấy ngày, Grindelwald đã lặng lẽ triệu tập được nhiều người như vậy, cho dù phần lớn trong số họ, như chính Grindelwald nói, là đến xem trò vui, nhưng sức hiệu triệu này đủ để khiến bọn họ trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, đồng thời không dám có bất kỳ hành động nhỏ nào.
Grindelwald đi tới, đưa tay ra với Felix. Felix do dự một chút, nắm lấy bàn tay kia.
Hai người cảm nhận được bùa chú trong cánh tay đối phương. Cùng với những thứ khác.
"Ta biết ngươi muốn làm gì! Ngươi sẽ trở thành công địch của tất cả phù thủy." Felix nói nhỏ, mắt nhìn chằm chằm Grindelwald, thân thể hắn đã thủng trăm ngàn lỗ. Chẳng trách hắn lại gấp gáp như vậy!
Grindelwald ngẩn ra. Lập tức hơi khom người.
"Ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Hắn nói, "Há, đúng rồi" Tay hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, "Rất đáng tiếc đã phá hỏng kế hoạch của ngươi và Dumbledore. Có điều, Dumbledore đã đánh giá quá cao bản thân, một người tốt làm sao có thể uy h·iếp hơn một kẻ xấu từ đầu đến cuối?"
Nói xong, hắn đi về phía Akingbade.
"Grindelwald!" Felix gọi hắn lại, "Ngày hôm nay sẽ có người vô tội c·h·ế·t đi sao?"
Grindelwald dừng bước.
"Người vô tội? Ta nghĩ... sẽ không." Hắn không quay đầu lại nói.
Felix ở lại chỗ cũ, giáo sư McGonagall gọi hắn một tiếng, hắn nhấc chân đuổi kịp. Hắn mở bàn tay vừa nắm lấy ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay, nơi đó lặng lẽ nằm một đóa hoa có cánh màu xanh lam đông cứng. Felix lặng lẽ nghiền nát cánh hoa, một đạo thần chú xuất hiện trong đầu.
Là ma pháp triệu hồi Thánh đồ.
Felix thở ra một hơi thật dài.
Cảnh báo được giải trừ, hơn nữa còn có thêm một người tham gia lễ tang. Trừ những học sinh Hogwarts đã ở chung với Grindelwald một năm cảm thấy khó chịu, những người khác không biểu lộ ra vẻ mặt dị thường nào. Neville vốn định đứng ra chất vấn hành vi nhìn lén này, nhưng bị Seamus và Dean bên cạnh kéo lại.
"Đừng kích động, Neville." Harry nói nhỏ, mặc dù tâm trạng của hắn cũng hết sức phức tạp.
Akingbade nói đơn giản hai câu, cho biết Grindelwald là do mình mời đến, chờ đến khi lễ tang kết thúc, bọn họ sẽ tiến hành đàm phán sâu hơn, đến lúc đó, hòa bình sẽ trong tầm tay. Grindelwald đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt không tỏ rõ ý kiến.
Lễ tang tiếp tục tiến hành. Sau khi Akingbade trở lại chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, Grindelwald không đi theo, hắn đi đến trước mặt người đàn ông có mái tóc dày, mặc áo choàng phù thủy đen, dáng người nhỏ nhắn. Hắn nho nhã lễ độ hỏi, "Xin hỏi, hiện tại đến phần thuật lại cuộc đời người c·h·ế·t sao?"
"Là, đúng vậy." Người đàn ông dáng người nhỏ lắp bắp nói.
Grindelwald nhếch môi.
"Vậy thì giao cho ta đi, ta tin tưởng trên thế giới này không ai hiểu rõ ưu điểm và khuyết điểm của Dumbledore hơn ta."
Vẻ mặt người đàn ông dáng người nhỏ cứng đờ, cầu viện nhìn về phía hàng ghế phù thủy phía trước, nơi đó có một loạt nhân vật lớn. Nhưng không ai lên tiếng. Người đàn ông dáng người nhỏ lúng túng tránh ra. Grindelwald liếc nhìn di thể trên bàn đá trắng nõn, Dumbledore dường như đang ngủ yên.
Hắn xoay người, chậm rãi nói:
"Ta và Dumbledore quen biết nhau sớm hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều. Lúc đó, Dumbledore vừa tốt nghiệp, mà ta cũng vì nghiên cứu hắc ma pháp mà bị trường học khai trừ. Vận mệnh đã khiến hai người trẻ tuổi đau khổ gặp nhau ở thung lũng Godric. Chúng ta vừa gặp đã như quen, rất nhanh quan hệ trở nên thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt. Bởi vì huynh đệ chỉ có liên hệ về huyết thống ― hãy nghĩ xem có bao nhiêu gia đình có quan hệ rạn nứt trên thực tế ― mà chúng ta có lý niệm cực kỳ phù hợp..."
Hắn vừa mới nói một câu mở đầu, liền gây ra một trận xôn xao nhỏ. Nhưng Harry biết tất cả những điều này đều là sự thật.
"Dumbledore có rất nhiều ưu điểm, nhưng bỏ qua những nghiên cứu học thuật vô vị, cống hiến lớn nhất của hắn là kiên quyết bảo vệ quyền lợi của Muggle và các phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle. Điều đáng tiếc là, bản thân hắn cũng từng là nạn nhân của Muggle, nha, Albus đáng thương, gia đình hắn vì mấy Muggle mà trở nên vụn vặt. Đương nhiên, cơ cấu chấp pháp và (Luật Bảo Mật) của chúng ta cũng góp một phần sức lực."
Giáo sư McGonagall đứng ngồi không yên, nàng muốn đứng lên, nhưng bị Felix giữ lại.
"Để hắn nói." Felix bình tĩnh nói, vẻ mặt như đang nhìn một người đã chết.
"Nạn nhân vốn có quyền báo thù kẻ hại mình bằng bất kỳ phương thức nào có thể nghĩ đến, nhưng Dumbledore lại từ bỏ. Quãng thời gian này hẳn là trong mắt một số người, không những không tổn hại đến sự vĩ đại của Dumbledore, mà còn khiến hình tượng cá nhân của hắn mang màu sắc bi kịch anh hùng, ca ngợi lòng nhân từ và thương xót của hắn. Nhưng ta lại nhìn thấy sự mềm yếu và nhát gan của hắn."
Đám đông xôn xao bàn tán.
"Chúng ta đã từng không có gì giấu nhau, bởi vậy, ta biết bí mật nhỏ được Dumbledore chôn giấu dưới đáy lòng. Hắn hy vọng phù thủy và Muggle có thể chung sống hòa bình, thân như một nhà. Thật là một lý tưởng cao thượng! Đáng tiếc, hắn chỉ muốn có được kết quả, nhưng lại sợ hãi cái giá phải trả để đạt được kết quả đó" "Vì bó tay bó chân, hắn cuối cùng đã đứng ở phía đối lập với ta. Hắn ruồng bỏ lý tưởng của chính mình, lý tưởng của chúng ta! Cả một đời, không dám bước ra một bước, cho dù đến lúc tạ thế, cũng chỉ có thể ôm hy vọng cẩn thận từng li từng tí." Vẻ mặt mọi người trở nên phẫn nộ, Grindelwald nhìn xung quanh, không hề sợ hãi: "Đây chính là Dumbledore. Có lẽ các ngươi và ta có cái nhìn khác nhau về hắn, nhưng có một điểm là nhất trí, Dumbledore đại diện cho một thời đại, theo hắn rời đi, một thời đại cũng theo đó kết thúc."
"Mà thời đại mới sắp đến."
Grindelwald nói xong, không thèm nhìn những người khác, quay đầu nhìn chằm chằm bàn đá. Ngọn lửa màu trắng chói mắt bò lên trên bàn đá trắng nõn không tì vết. Ngọn lửa càng lên càng cao, bầu trời truyền đến tiếng phượng hót bi thương. Ngọn lửa đột nhiên biến mất, tại chỗ xuất hiện một ngôi mộ bằng đá màu trắng ― di thể và bàn của Dumbledore đều được bọc trong ngôi mộ đá.
Lễ tang kết thúc.
Một lát sau, trong sân, âm thanh dần dần lớn lên. Grindelwald trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm Felix, Felix đón ánh mắt và đối diện với hắn. Hắn khẽ gật đầu, xoay người đi về phía Rừng Cấm, không đáp lại tiếng gọi của Akingbade phía sau.
Akingbade và vài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đứng lên, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Grindelwald, "Hắn lại trực tiếp độn thổ (Apparate)! Hắn không định đàm phán sao?"
Felix ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, phượng hoàng không biết đã biến mất từ lúc nào, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Lại một người quen vĩnh viễn rời đi, mà hắn, sau đó, như ai đó đã nói, sẽ nghênh đón thời đại mới đến.
"Giáo sư Haipu?" Một âm thanh nhẹ nhàng, cẩn thận vang lên.
"Há, cô Granger," Felix nhìn sang bên cạnh, "Còn có Potter, Weasley, Longbottom. Mời ngồi. Xe lửa rời trường xuất phát lúc nào?"
"Một giờ nữa." Hermione nói, nàng nhìn Felix một chút, dường như đang ấp ủ điều gì đó trong lòng: "Vị Chủ tịch Liên minh Phù thủy Quốc tế kia dường như đã đạt được một loại nhận thức chung nào đó với Grindelwald..."
"Ngươi đang nói hai người bọn họ đã lập lời thề không gì phá nổi trước sự chứng kiến của mười mấy vị Bộ trưởng Bộ Pháp thuật?"
Harry mấy người kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không biết tin tức này. Hermione suy nghĩ một chút, nói: "Nha ― ta đoán đây quả thật là điều khiến người ta ủ rũ. Từ biểu hiện của hắn ngày hôm nay cũng có thể nhìn ra, hắn không phải là người ngoan ngoãn nghe lời... Tự nhiên chúng ta đều có thể ý thức được nguy hiểm, nhưng lại không làm được gì. Bởi vì bất kỳ ý kiến phản đối nào đều đại biểu cho việc đứng ở phía đối lập với những người này" "Ngươi muốn nói gì, Granger?"
"Há," Hermione nói nhỏ, "Ta muốn nói, ân, dù là ai gặp phải tình huống như thế cũng sẽ cảm thấy bất lực..."
Felix cười, hắn dường như đã tỉnh lại, lại dường như không.
"Điều khiến ta cảm thấy bất lực không phải là Grindelwald, mà là toàn bộ thế giới sắp phát sinh biến hóa long trời lở đất. Ta vừa khát vọng, vừa sợ nó đến. Không có bất kỳ kinh nghiệm nào có thể tham khảo."
"Giáo sư," Harry nói: "Bất kể phát sinh biến hóa gì, chúng ta khẳng định sẽ đứng cùng một chỗ với ngài." Ron và Neville phụ họa gật đầu.
Felix bật người dậy, dùng ánh mắt xem xét lần lượt từng người bọn họ, "Được rồi, ta sẽ tin tưởng. Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, cùng ta ngắm bầu trời một chút, tiện thể hóng tin tức ngoài kia. Hy vọng sẽ không dọa đến các ngươi. Ta không đoán sai." Hắn nói.
Harry mấy người nhìn nhau.
Thời gian từng chút trôi qua. Trên thực tế, còn chưa đến năm phút, Amelia Bones đã hoàn toàn biến sắc đi tới, nàng lảo đảo, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào. Trong ánh mắt càng không giấu nổi vẻ kinh hoàng.
Harry chưa từng thấy nàng có bộ dạng này.
"Nữ sĩ Bones?" Akingbade hỏi, hắn đang cùng thư ký thương nghị tình hình với các quan chức lớn của Bộ Pháp thuật các quốc gia khác. Grindelwald đột nhiên rời đi khiến bọn họ không kịp ứng phó.
Bones nữ sĩ đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tiên sinh Akingbade, còn có các vị, cách, Grindelwald ― hắn, hắn ―" "Ngươi đã tìm được tung tích của hắn?"
"Vẫn chưa," Nàng trông có vẻ lung lay sắp đổ. Không ít phù thủy còn ở trong sân đều đổ dồn ánh mắt lên người nàng, "Nhưng chúng ta đã xác nhận được vị trí của những người mà Grindelwald mang đến."
"Bọn họ đi đâu? Chúng ta không thể để bọn họ tụ tập quy mô lớn. Akingbade mang đến tin tức nói, Grindelwald đã tụ tập gần năm ngàn người, coi như là thị uy cũng quá đáng."
"Khắp nơi trên thế giới." Nữ sĩ Bones suy yếu nói.
"Cái gì?"
"Khắp nơi trên thế giới!" Nàng kêu lên: "Những người kia, dưới sự dẫn dắt của sáu, bảy trăm Thánh đồ nòng cốt, đã công khai lộ diện thân phận phù thủy! Ước tính sơ bộ, bọn họ đã xuất hiện ở hơn hai trăm thành phố của Muggle. Bọn họ không hề kiêng dè thi triển ma pháp, bay lượn trên bầu trời thành phố. Tiên sinh Akingbade, giới ma pháp đã hoàn toàn bại lộ, không thể cứu vãn!"
Lễ tang được sắp xếp ở gần Rừng Cấm, cạnh Hồ Đen. Mấy trăm chiếc ghế được bày trên bãi đất trống, nhưng số người đến càng ngày càng đông, các giáo sư phải tạm thời mua thêm không ít ghế ở gần đó. Tất cả ghế đều hướng về một tấm bàn đá trắng nõn. Trời lác đác mưa rơi.
Ghế gần như đã kín chỗ, nhưng vẫn có người lục tục đến. Họ đứng nghiêm trang ở những hàng ghế sau.
Mãi cho đến khi lễ tang bắt đầu, Grindelwald vẫn chưa xuất hiện. Felix đè nén nghi ngờ trong lòng, yên lặng ngồi trên ghế chờ nghi thức bắt đầu.
Mọi người nghe thấy âm thanh như nhạc tự nhiên.
Ở gần mặt nước trong xanh của hồ, một đội hợp xướng người cá uyển chuyển ca hát. Khuôn mặt tái nhợt của họ lộ rõ vẻ kích động, dùng ngôn ngữ người cá để bày tỏ nỗi đau thương. Felix ngẩng đầu lên, những hạt mưa nhỏ như sợi tơ vẫn chưa hoàn toàn ngừng rơi. Trên không trung trong trẻo, một con phượng hoàng bay lượn, từ trong miệng nó phát ra khúc ai ca thê lương cảm động. Trong tiếng hòa tấu bi thương của người cá và phượng hoàng, Hagrid xuất hiện. Hắn ôm di thể của Dumbledore, đi xuyên qua khe hở giữa các hàng ghế, tiến về phía trước. Những giọt nước mắt lớn lăn dài qua bộ râu, nhỏ lên tấm vải nhung thiên nga màu tím có đính những ngôi sao vàng dùng để bọc di thể.
Hagrid động tác vô cùng nhẹ nhàng đặt tấm vải nhung thiên nga màu tím lên bàn đá trắng nõn, ngây người mấy giây, tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm. Sau đó, hắn quay trở lại hành lang, đi đến bên cạnh tiểu Grawp (xung quanh để trống một khoảng lớn). Đó là người em trai cùng mẹ khác cha của hắn, một người khổng lồ, mặc chiếc áo khoác to lớn và chiếc quần giống như lều vải, vẻ mặt ngoan ngoãn, an ủi vỗ về đầu Hagrid.
Âm nhạc dừng lại, người cá lặn xuống đáy nước, khuôn mặt mờ ảo hoàn toàn biến mất. Chỉ có phượng hoàng vẫn bay lượn trên chân trời. Một người đàn ông có mái tóc dày, mặc áo choàng phù thủy đen, dáng người nhỏ nhắn đứng lên, đi đến trước bàn đá, xoay người, vẻ mặt trang trọng hướng về phía mọi người. Hắn hắng giọng.
Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra.
Một con mèo rừng màu bạc nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nhóm người Felix, tao nhã ngẩng đầu, từ trong miệng nó phát ra âm thanh của Kingsley: "Grindelwald đến! Mang theo mấy người, các ngươi tốt nhất - nha, trời ạ! Đến quá nhiều người!" Âm thanh cuối cùng của hắn trở nên vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn thường ngày.
Mấy hàng phù thủy phía trước nhìn nhau.
Chủ tịch Liên minh Phù thủy Quốc tế Babajide Akingbade cau mày nói: "Hắn đem những Thánh đồ kia đến đây? Là khoe khoang vũ lực hay là phòng bị chúng ta giở trò lừa bịp?" Không ai đáp lại hắn, ánh bạc trong mắt Felix lóe lên rồi biến mất, đôi mắt hắn đột nhiên mở to.
Hắn đột ngột đứng dậy, trước khi mọi người kịp phản ứng, quay đầu nói với giáo sư McGonagall và ba vị viện trưởng: "Ta đi trước. Hẳn là sẽ không xảy ra chiến đấu, nhưng -- --" "Đương nhiên sẽ không phát sinh chiến đấu! Hắn đã lập lời thề không chủ động gây ra chiến tranh phù thủy!" Akingbade giơ một cánh tay lên nói, trên da có một số hoa văn kỳ lạ. Felix không nhìn hắn, tiếp tục bình tĩnh nói: "Nhưng ta kiến nghị các học sinh ―― ít nhất là học sinh năm dưới, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút lui, thông qua mật thất."
Giáo sư McGonagall lay động thân thể, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng nắm chặt cổ áo, xác nhận, "Đến rất nhiều người?"
Felix nói ngắn gọn: "Vượt xa tưởng tượng." Nói xong, hắn như một giọt nước hòa vào trong không khí, biến mất trước mắt mọi người. Những người đến tham gia lễ tang nhất thời xôn xao bàn tán. Akingbade há miệng, muốn nói gì đó, nhưng giáo sư McGonagall vượt lên trước mọi người, giơ cánh tay lên ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng, cao giọng nói:
"... Hogwarts sẽ bảo vệ an toàn cho tất cả các vị khách. Một khi có nguy hiểm, chúng ta sẽ che ở phía trước, cho các ngươi thời gian. Công tác sơ tán do tiên sinh Filch và phu nhân Pomfrey phụ trách. Huynh trưởng và giáo sư duy trì trật tự, chờ đợi tín hiệu. Địa điểm sơ tán ― Potter? Harry Potter?" Nàng gọi.
Harry lảo đảo chạy tới, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc nồng đậm.
"Ngươi biết địa điểm" Giáo sư McGonagall nói nhỏ, "Ở trong mật thất, bên trong bức tượng người có lò sưởi có thể dùng để rút lui. Có thể dùng Xà ngữ để mở."
Nói xong, nàng vội vã chạy về phía cửa chính của trường. Nhưng chưa đi được vài bước, nàng ngạc nhiên dừng lại.
Bầu trời phía trên cửa lớn của trường đột nhiên phát ra ánh sáng trắng chói mắt, khiến những phù thủy nhìn về phía đó nhói mắt. Trong thân thể Harry, mỗi một tế bào đều phát ra cảnh báo cho hắn, tiếp theo, bầu trời tối sầm lại, không, Harry cố nén nước mắt nheo mắt lại, giữa bầu trời xuất hiện một tòa pháo đài Hogwarts hư ảo, hoàn toàn bao phủ lấy ánh sáng trắng.
Pháo đài màu đen dường như bị ánh sáng trắng chiếu rọi, những tia sáng này như những lưỡi dao nhỏ bé, trong nháy mắt để lại vô số vết xước sâu trên tường thành. Bức tường nứt ra như túi nước, dường như một giây sau sẽ không chống đỡ nổi. Felix lật qua một trang Ma văn chi thư, trên bề mặt tường thành lóe lên những phù hiệu ma văn nhỏ bé ― vết nứt biến mất.
Grindelwald vung ma trượng, tất cả ánh sáng biến mất.
Felix ngẩng đầu lên, đường nét của pháo đài ẩn hiện.
"Chiêu thức của Dumbledore," Grindelwald thở dài nói: "Năm đó để lại cho ta ấn tượng sâu sắc, có điều đã nhiều năm như vậy, ta mô phỏng cũng không kém." Hai người cách nhau khoảng hai trăm thước Anh, phía sau Grindelwald, trên bãi đất trống, đứng đám người tối om om, trầm mặc, số lượng gần như mấy ngàn người. Hoàn toàn không khớp với thông tin Felix có được.
Trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ: Phần lớn những người này là do Grindelwald tìm đến để góp đủ số lượng.
Kingsley ở bên cạnh có chút chật vật nói: "Những nơi khác trong trường cũng có người, bọn họ đã bao vây trường học, có điều những người này không có ý định động thủ." Felix vượt qua Grindelwald, nhìn về phía xa, mấy người đang chỉ trỏ về phía họ.
Ở nơi xa hơn, không ngừng có phù thủy đến, âm thanh "Đùng đùng" của độn thổ (Apparate) liên miên không dứt. Những người đến sau chen chúc, cố gắng ngẩng đầu xem, dường như đang tham gia một hội nghị, hoặc đang xem thi đấu. Felix chỉ không ngửi thấy mùi của đại chiến trước mắt.
Grindelwald vẫy tay với hắn.
"Chúng ta còn chưa đàng hoàng đánh một trận, trước khi Akingbade đến, còn có một chút thời gian, không ngại thừa cơ hội này một " Đôi mắt Felix đột nhiên nhìn về phía đám người, hắn dùng Nhiếp Thần Lấy Niệm, một đạo thần chú bắn tới. Từ Ma văn chi thư nhảy ra một bộ áo giáp cao lớn, uy mãnh, thần chú trong nháy mắt bị đẩy lùi. Felix thu hồi ánh mắt, trong lòng càng thêm nghi hoặc, những người này dường như mang theo nhiệm vụ mà đến, chuẩn bị gây ra hỗn loạn.
Nhưng trừ khi Akingbade và những Bộ trưởng Bộ Pháp thuật kia đều là người mù, để cho Grindelwald lập lời thề giả tạo. Bằng không chuyện như vậy không thể xảy ra.
"Vậy thì thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Felix bình tĩnh nói, Ma văn chi thư ào ào lật trang, từng đạo tia chớp màu đen bắn về phía Grindelwald. Grindelwald mở to hai mắt, ma trượng phát ra tiếng hú sắc nhọn, tia chớp màu đen tung tóe trước mặt hắn.
Lúc này có thể nhìn ra ai trong số những người phía sau hắn là tinh nhuệ, ai là đám người ô hợp. Mấy người đứng dậy, liên thủ tạo ra ma pháp bảo vệ, nhưng phần lớn phù thủy liên tiếp lui về phía sau, hỏng bét. Lông mày Felix thả lỏng, nhưng lập tức lại nhíu chặt.
"Lui về phía sau." Grindelwald dường như kiềm chế cơn giận, hô.
Hắn giơ ma trượng lên, một con chim lửa màu bạc, thân thể bao phủ ngọn lửa màu xanh lam, chui ra từ đầu ma trượng. Đôi mắt của chim lửa bị thay thế bằng ngọn lửa óng ánh.
"Thần hộ mệnh?" Felix nghĩ thầm, khi đọc báo chí, hắn còn chưa dám hoàn toàn xác định, hiện tại tận mắt nhìn thấy, hắn cuối cùng đã đưa ra phán đoán chính xác.
Trong không khí, tòa pháo đài được biến ảo ra bằng ma văn cổ đại và ma pháp ký ức từ đường nét chuyển thành thực thể, nhốt con Thần hộ mệnh kỳ quái kia vào bên trong. Grindelwald vung ma trượng, chim lửa lập tức bành trướng lên gấp trăm lần, vùng vẫy, cùng lúc đó, giữa bầu trời, từng đóa hoa màu trắng lam rơi xuống. Chúng dính vào tường thành của pháo đài do Felix triệu hồi ra. Trong nháy mắt, chiến trường giữa hai người biến thành biển lửa.
Giáo sư McGonagall, Sprout, Snape, Bones, Akingbade nhanh chóng chạy tới. Phía sau họ là hơn mười Bộ trưởng Bộ Pháp thuật của các quốc gia khác và các Thần Sáng đi theo. Những người này đều kinh ngạc há hốc miệng.
Trong mắt Akingbade lộ ra vẻ khó tin, không giống với sự kinh hãi và kính nể của những người khác, trong ánh mắt hắn còn có sự nghi hoặc và khó hiểu. Hắn tuốt tay áo xuống, hoa văn trên cổ tay sững sờ. Lời thề không gì phá nổi không phát huy tác dụng, vậy nên hai người đều không nghiêm túc? Hay là một chọi một không tính là khơi mào chiến tranh phù thủy?
Giáo sư McGonagall và nữ sĩ Bones lo lắng ra mặt. Felix dường như rơi vào thế hạ phong ― toàn bộ pháo đài bị ma pháp hỏa diễm bao phủ, mười mấy con chim lửa thò đầu ra từ trong tháp, hình thể còn lớn hơn cả rồng lửa, chiếm cứ chỗ cao, phun ra hỏa diễm xung quanh.
Lúc này, Felix ném Ma văn chi thư lên cao, Ma văn chi thư hóa thành một đạo hào quang hòa vào pháo đài.
Pháo đài trong nháy mắt mở rộng gấp mười mấy lần, quy mô gần như giống hệt với pháo đài trường học thực sự. Mỗi một viên gạch đều lấp lánh phù hiệu phép thuật.
Phảng phất từ nơi xa xôi truyền đến tiếng gào thét.
Một số bóng người, bước đi chỉnh tề, hiện thân từ trong không khí ― đó là học sinh và giáo sư của Hogwarts. Trong tay họ nắm ma trượng, động tác chỉnh tề đọc thần chú. Trong phút chốc, hàng trăm đường chính màu đỏ vàng của thần chú xuyên thấu không khí. Hỏa diễm của Grindelwald bị ép tách ra, tiếp theo, từng con Ma Văn Sinh Vật có hình thể khuếch đại xuất hiện. Chúng dũng mãnh không sợ chết, trực tiếp xông vào biển lửa. Mấy giây sau, một con hỏa điểu bị đánh vỡ, hóa thành những mảnh vỡ như hỏa diễm, vừa vặn bị thần chú của học sinh bên dưới chôn vùi.
Nếu như nói đây là một trận chiến lấy hình chiếu pháo đài làm chiến trường, Felix đã bắt đầu thu phục mất mát.
Grindelwald sắc mặt ngưng trọng vung ma trượng. Hai người dường như đã đạt thành hiểu ngầm, không sử dụng ma pháp mới, mà là so đấu sự hiểu biết về ma pháp của từng người. Không ngừng có chim lửa mới phân liệt ra, cánh hoa hỏa diễm giữa bầu trời rơi xuống như mưa, nhưng tất cả đều trở nên vô dụng. Bên trong pháo đài là các học sinh - bọn họ chỉ là những hình ảnh được tạo ra từ một phần nhỏ của Felix, về bản chất không khác gì những Ma Văn Sinh Vật đang vùng vẫy trên mặt đất ― chúng sẽ không chết, sức mạnh cũng mạnh hơn học sinh thật.
"Chính là hắn?" Trong nhóm người phía sau Grindelwald, một lão phù thủy nhăn nheo mặt mũi hỏi.
"Không sai, hài lòng không?" Vita Rosier hỏi. Lão phù thủy ho khan hai tiếng.
Tia hỏa diễm rời rạc cuối cùng tắt, trong pháo đài chỉ còn lại con hỏa điểu Thần hộ mệnh ban đầu. Felix cân nhắc trong lòng, nếu Grindelwald chỉ có thực lực biểu hiện ra trước mắt, bản thân vẫn có thể ứng phó. Grindelwald đã hạ ma trượng xuống.
"Dừng tay -- --" Akingbade đúng lúc hô, hắn đứng ra, giơ cánh tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Grindelwald, ngươi định bội thề sao? Ngươi muốn gây ra chiến tranh sao?"
"Có điều là giết thời gian," Grindelwald cười nói, hắn theo ánh mắt của Akingbade, nhìn về phía sau, "Há, bọn họ là ta tìm đến để xem trò vui, ta lo lắng lễ tang không đủ long trọng, như vậy, Dumbledore, bạn cũ của ta, cũng sẽ cảm thấy thất vọng."
Vẻ mặt Akingbade cứng ngắc, hắn không nhịn được hạ giọng: "Grindelwald, ngươi đã làm trái quy tắc. Nếu ngươi còn muốn đàm phán, hãy để bọn họ rời đi."
Grindelwald liếc xéo hắn một cái, Felix vốn cho rằng hắn sẽ từ chối, dù sao đã làm ra thanh thế lớn như vậy, nhưng Grindelwald lại thỏa hiệp.
"Các ngươi cũng đã nghe thấy, các ngươi có thể rời đi, muốn làm gì thì làm đi." Grindelwald dùng ma trượng chỉ mình, thì thầm nói, tiếng nói của hắn rõ ràng truyền đến tai mỗi người ở đó. Tiếp theo, bọn họ lần lượt độn thổ (Apparate).
Grindelwald thu hồi ma trượng, mở lòng bàn tay hỏi.
"Hiện tại chỉ có một mình ta, các ngươi yên tâm đi?"
Akingbade và các giáo sư rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, bọn họ bị mấy ngàn phù thủy vây quanh, đầu người tối om om nối liền, dù là ai trong lòng cũng sẽ bỡ ngỡ. Huống hồ trong trường còn có hơn một ngàn học sinh và những người từ nơi xa xôi đến tham gia lễ tang.
Xem ra Grindelwald chỉ là muốn thị uy với bọn họ - Hội Liên hiệp Phù thủy Quốc tế và Bộ Pháp thuật các quốc gia ―― hơn nữa, không thể không nói, mục đích của hắn đã đạt được. Chỉ mới qua mấy ngày, Grindelwald đã lặng lẽ triệu tập được nhiều người như vậy, cho dù phần lớn trong số họ, như chính Grindelwald nói, là đến xem trò vui, nhưng sức hiệu triệu này đủ để khiến bọn họ trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, đồng thời không dám có bất kỳ hành động nhỏ nào.
Grindelwald đi tới, đưa tay ra với Felix. Felix do dự một chút, nắm lấy bàn tay kia.
Hai người cảm nhận được bùa chú trong cánh tay đối phương. Cùng với những thứ khác.
"Ta biết ngươi muốn làm gì! Ngươi sẽ trở thành công địch của tất cả phù thủy." Felix nói nhỏ, mắt nhìn chằm chằm Grindelwald, thân thể hắn đã thủng trăm ngàn lỗ. Chẳng trách hắn lại gấp gáp như vậy!
Grindelwald ngẩn ra. Lập tức hơi khom người.
"Ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Hắn nói, "Há, đúng rồi" Tay hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, "Rất đáng tiếc đã phá hỏng kế hoạch của ngươi và Dumbledore. Có điều, Dumbledore đã đánh giá quá cao bản thân, một người tốt làm sao có thể uy h·iếp hơn một kẻ xấu từ đầu đến cuối?"
Nói xong, hắn đi về phía Akingbade.
"Grindelwald!" Felix gọi hắn lại, "Ngày hôm nay sẽ có người vô tội c·h·ế·t đi sao?"
Grindelwald dừng bước.
"Người vô tội? Ta nghĩ... sẽ không." Hắn không quay đầu lại nói.
Felix ở lại chỗ cũ, giáo sư McGonagall gọi hắn một tiếng, hắn nhấc chân đuổi kịp. Hắn mở bàn tay vừa nắm lấy ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay, nơi đó lặng lẽ nằm một đóa hoa có cánh màu xanh lam đông cứng. Felix lặng lẽ nghiền nát cánh hoa, một đạo thần chú xuất hiện trong đầu.
Là ma pháp triệu hồi Thánh đồ.
Felix thở ra một hơi thật dài.
Cảnh báo được giải trừ, hơn nữa còn có thêm một người tham gia lễ tang. Trừ những học sinh Hogwarts đã ở chung với Grindelwald một năm cảm thấy khó chịu, những người khác không biểu lộ ra vẻ mặt dị thường nào. Neville vốn định đứng ra chất vấn hành vi nhìn lén này, nhưng bị Seamus và Dean bên cạnh kéo lại.
"Đừng kích động, Neville." Harry nói nhỏ, mặc dù tâm trạng của hắn cũng hết sức phức tạp.
Akingbade nói đơn giản hai câu, cho biết Grindelwald là do mình mời đến, chờ đến khi lễ tang kết thúc, bọn họ sẽ tiến hành đàm phán sâu hơn, đến lúc đó, hòa bình sẽ trong tầm tay. Grindelwald đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt không tỏ rõ ý kiến.
Lễ tang tiếp tục tiến hành. Sau khi Akingbade trở lại chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, Grindelwald không đi theo, hắn đi đến trước mặt người đàn ông có mái tóc dày, mặc áo choàng phù thủy đen, dáng người nhỏ nhắn. Hắn nho nhã lễ độ hỏi, "Xin hỏi, hiện tại đến phần thuật lại cuộc đời người c·h·ế·t sao?"
"Là, đúng vậy." Người đàn ông dáng người nhỏ lắp bắp nói.
Grindelwald nhếch môi.
"Vậy thì giao cho ta đi, ta tin tưởng trên thế giới này không ai hiểu rõ ưu điểm và khuyết điểm của Dumbledore hơn ta."
Vẻ mặt người đàn ông dáng người nhỏ cứng đờ, cầu viện nhìn về phía hàng ghế phù thủy phía trước, nơi đó có một loạt nhân vật lớn. Nhưng không ai lên tiếng. Người đàn ông dáng người nhỏ lúng túng tránh ra. Grindelwald liếc nhìn di thể trên bàn đá trắng nõn, Dumbledore dường như đang ngủ yên.
Hắn xoay người, chậm rãi nói:
"Ta và Dumbledore quen biết nhau sớm hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều. Lúc đó, Dumbledore vừa tốt nghiệp, mà ta cũng vì nghiên cứu hắc ma pháp mà bị trường học khai trừ. Vận mệnh đã khiến hai người trẻ tuổi đau khổ gặp nhau ở thung lũng Godric. Chúng ta vừa gặp đã như quen, rất nhanh quan hệ trở nên thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt. Bởi vì huynh đệ chỉ có liên hệ về huyết thống ― hãy nghĩ xem có bao nhiêu gia đình có quan hệ rạn nứt trên thực tế ― mà chúng ta có lý niệm cực kỳ phù hợp..."
Hắn vừa mới nói một câu mở đầu, liền gây ra một trận xôn xao nhỏ. Nhưng Harry biết tất cả những điều này đều là sự thật.
"Dumbledore có rất nhiều ưu điểm, nhưng bỏ qua những nghiên cứu học thuật vô vị, cống hiến lớn nhất của hắn là kiên quyết bảo vệ quyền lợi của Muggle và các phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle. Điều đáng tiếc là, bản thân hắn cũng từng là nạn nhân của Muggle, nha, Albus đáng thương, gia đình hắn vì mấy Muggle mà trở nên vụn vặt. Đương nhiên, cơ cấu chấp pháp và (Luật Bảo Mật) của chúng ta cũng góp một phần sức lực."
Giáo sư McGonagall đứng ngồi không yên, nàng muốn đứng lên, nhưng bị Felix giữ lại.
"Để hắn nói." Felix bình tĩnh nói, vẻ mặt như đang nhìn một người đã chết.
"Nạn nhân vốn có quyền báo thù kẻ hại mình bằng bất kỳ phương thức nào có thể nghĩ đến, nhưng Dumbledore lại từ bỏ. Quãng thời gian này hẳn là trong mắt một số người, không những không tổn hại đến sự vĩ đại của Dumbledore, mà còn khiến hình tượng cá nhân của hắn mang màu sắc bi kịch anh hùng, ca ngợi lòng nhân từ và thương xót của hắn. Nhưng ta lại nhìn thấy sự mềm yếu và nhát gan của hắn."
Đám đông xôn xao bàn tán.
"Chúng ta đã từng không có gì giấu nhau, bởi vậy, ta biết bí mật nhỏ được Dumbledore chôn giấu dưới đáy lòng. Hắn hy vọng phù thủy và Muggle có thể chung sống hòa bình, thân như một nhà. Thật là một lý tưởng cao thượng! Đáng tiếc, hắn chỉ muốn có được kết quả, nhưng lại sợ hãi cái giá phải trả để đạt được kết quả đó" "Vì bó tay bó chân, hắn cuối cùng đã đứng ở phía đối lập với ta. Hắn ruồng bỏ lý tưởng của chính mình, lý tưởng của chúng ta! Cả một đời, không dám bước ra một bước, cho dù đến lúc tạ thế, cũng chỉ có thể ôm hy vọng cẩn thận từng li từng tí." Vẻ mặt mọi người trở nên phẫn nộ, Grindelwald nhìn xung quanh, không hề sợ hãi: "Đây chính là Dumbledore. Có lẽ các ngươi và ta có cái nhìn khác nhau về hắn, nhưng có một điểm là nhất trí, Dumbledore đại diện cho một thời đại, theo hắn rời đi, một thời đại cũng theo đó kết thúc."
"Mà thời đại mới sắp đến."
Grindelwald nói xong, không thèm nhìn những người khác, quay đầu nhìn chằm chằm bàn đá. Ngọn lửa màu trắng chói mắt bò lên trên bàn đá trắng nõn không tì vết. Ngọn lửa càng lên càng cao, bầu trời truyền đến tiếng phượng hót bi thương. Ngọn lửa đột nhiên biến mất, tại chỗ xuất hiện một ngôi mộ bằng đá màu trắng ― di thể và bàn của Dumbledore đều được bọc trong ngôi mộ đá.
Lễ tang kết thúc.
Một lát sau, trong sân, âm thanh dần dần lớn lên. Grindelwald trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm Felix, Felix đón ánh mắt và đối diện với hắn. Hắn khẽ gật đầu, xoay người đi về phía Rừng Cấm, không đáp lại tiếng gọi của Akingbade phía sau.
Akingbade và vài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đứng lên, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Grindelwald, "Hắn lại trực tiếp độn thổ (Apparate)! Hắn không định đàm phán sao?"
Felix ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, phượng hoàng không biết đã biến mất từ lúc nào, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Lại một người quen vĩnh viễn rời đi, mà hắn, sau đó, như ai đó đã nói, sẽ nghênh đón thời đại mới đến.
"Giáo sư Haipu?" Một âm thanh nhẹ nhàng, cẩn thận vang lên.
"Há, cô Granger," Felix nhìn sang bên cạnh, "Còn có Potter, Weasley, Longbottom. Mời ngồi. Xe lửa rời trường xuất phát lúc nào?"
"Một giờ nữa." Hermione nói, nàng nhìn Felix một chút, dường như đang ấp ủ điều gì đó trong lòng: "Vị Chủ tịch Liên minh Phù thủy Quốc tế kia dường như đã đạt được một loại nhận thức chung nào đó với Grindelwald..."
"Ngươi đang nói hai người bọn họ đã lập lời thề không gì phá nổi trước sự chứng kiến của mười mấy vị Bộ trưởng Bộ Pháp thuật?"
Harry mấy người kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không biết tin tức này. Hermione suy nghĩ một chút, nói: "Nha ― ta đoán đây quả thật là điều khiến người ta ủ rũ. Từ biểu hiện của hắn ngày hôm nay cũng có thể nhìn ra, hắn không phải là người ngoan ngoãn nghe lời... Tự nhiên chúng ta đều có thể ý thức được nguy hiểm, nhưng lại không làm được gì. Bởi vì bất kỳ ý kiến phản đối nào đều đại biểu cho việc đứng ở phía đối lập với những người này" "Ngươi muốn nói gì, Granger?"
"Há," Hermione nói nhỏ, "Ta muốn nói, ân, dù là ai gặp phải tình huống như thế cũng sẽ cảm thấy bất lực..."
Felix cười, hắn dường như đã tỉnh lại, lại dường như không.
"Điều khiến ta cảm thấy bất lực không phải là Grindelwald, mà là toàn bộ thế giới sắp phát sinh biến hóa long trời lở đất. Ta vừa khát vọng, vừa sợ nó đến. Không có bất kỳ kinh nghiệm nào có thể tham khảo."
"Giáo sư," Harry nói: "Bất kể phát sinh biến hóa gì, chúng ta khẳng định sẽ đứng cùng một chỗ với ngài." Ron và Neville phụ họa gật đầu.
Felix bật người dậy, dùng ánh mắt xem xét lần lượt từng người bọn họ, "Được rồi, ta sẽ tin tưởng. Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, cùng ta ngắm bầu trời một chút, tiện thể hóng tin tức ngoài kia. Hy vọng sẽ không dọa đến các ngươi. Ta không đoán sai." Hắn nói.
Harry mấy người nhìn nhau.
Thời gian từng chút trôi qua. Trên thực tế, còn chưa đến năm phút, Amelia Bones đã hoàn toàn biến sắc đi tới, nàng lảo đảo, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào. Trong ánh mắt càng không giấu nổi vẻ kinh hoàng.
Harry chưa từng thấy nàng có bộ dạng này.
"Nữ sĩ Bones?" Akingbade hỏi, hắn đang cùng thư ký thương nghị tình hình với các quan chức lớn của Bộ Pháp thuật các quốc gia khác. Grindelwald đột nhiên rời đi khiến bọn họ không kịp ứng phó.
Bones nữ sĩ đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tiên sinh Akingbade, còn có các vị, cách, Grindelwald ― hắn, hắn ―" "Ngươi đã tìm được tung tích của hắn?"
"Vẫn chưa," Nàng trông có vẻ lung lay sắp đổ. Không ít phù thủy còn ở trong sân đều đổ dồn ánh mắt lên người nàng, "Nhưng chúng ta đã xác nhận được vị trí của những người mà Grindelwald mang đến."
"Bọn họ đi đâu? Chúng ta không thể để bọn họ tụ tập quy mô lớn. Akingbade mang đến tin tức nói, Grindelwald đã tụ tập gần năm ngàn người, coi như là thị uy cũng quá đáng."
"Khắp nơi trên thế giới." Nữ sĩ Bones suy yếu nói.
"Cái gì?"
"Khắp nơi trên thế giới!" Nàng kêu lên: "Những người kia, dưới sự dẫn dắt của sáu, bảy trăm Thánh đồ nòng cốt, đã công khai lộ diện thân phận phù thủy! Ước tính sơ bộ, bọn họ đã xuất hiện ở hơn hai trăm thành phố của Muggle. Bọn họ không hề kiêng dè thi triển ma pháp, bay lượn trên bầu trời thành phố. Tiên sinh Akingbade, giới ma pháp đã hoàn toàn bại lộ, không thể cứu vãn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận