Ta Là Giáo Sư Dạy Cổ Ngữ Runes Tại Hogwarts

Chương 351: Moody

**Chương 351: Moody**
Những học sinh mới kích động xếp thành hàng dài đi tới cuối lễ đường, chờ đợi phân viện, mà Felix chỉ cảm thấy bụng có chút đói. Niffler Warren cũng như thế.
"Chờ một chút đi, chúng ta có thể cá cược, đoán xem một lát nữa trên bàn ăn có bánh pudding nho khô không, đúng rồi, ngươi có ăn nho không?" Felix nhỏ giọng hỏi, Niffler ngồi trên đùi hắn, rướn cổ nhìn chằm chằm bàn ăn trống trơn, có chút thất vọng.
Đặc biệt là khi nó dùng ánh mắt van nài, dò hỏi xem có thể sưu tập một bộ đồ ăn Hogwarts không, bị Felix không chút lưu tình từ chối.
Snape ở bên cạnh vẻ mặt quái dị nhìn bọn họ, có điều Niffler chỉ có hứng thú với những đồ vật sáng lấp lánh, tinh xảo, nó lúc thì nhìn bộ râu dài màu bạc đột nhiên xuất hiện của Dumbledore, lúc lại quay đầu nhìn Flitwick ngồi trên đệm mềm cao cao, con mắt hoàn toàn không đủ dùng.
"…Đem ta cẩn thận đội lên đầu, Ta chưa từng xem qua, Ta muốn xem thử xem đầu óc của ngươi, Phán đoán ngươi thuộc về học viện nào!"
Nương theo tiếng vỗ tay ầm ầm, mũ phân viện kết thúc bài hát ca hàng năm, việc phân viện chính thức bắt đầu. Felix chỉ thấy kỳ quái ở chỗ, câu cuối cùng của bài hát này lại không phải "Bọn họ chung quy có một ước mơ, một tâm nguyện" – thật sự là trước đó hắn đã nghe quá nhiều lần trong phòng làm việc của hiệu trưởng, khiến hắn theo bản năng cho rằng mũ phân viện định kết thúc như vậy.
"Stewart · Ackley!" Giáo sư McGonagall đứng ở một bên, mở ra một tấm giấy da dê thật dài, đọc tên thì thầm.
Một nam sinh đi lên trước, có thể thấy được từ đầu đến chân hắn đều đang run rẩy. Hắn cầm lấy mũ phân viện đội lên đầu, ngồi trên ghế, căng thẳng đến độ có chút trợn trắng mắt.
"Ravenclaw!" Mũ phân viện hô.
Stewart · Ackley lấy mũ xuống, vội vã chạy đến chỗ ngồi bên bàn Ravenclaw ngồi xuống, mọi người bên bàn đều vỗ tay hoan nghênh hắn.
"Malcolm · Badoc!" "Slytherin!"
"Eleanor · Branstone!" "Hufflepuff!"
"Oven · Caudwel!" "Hufflepuff!"
"Dennis · Creevey!" "Gryffindor!"
Đứa nhỏ họ Creevey kia trên người khoác lên kiện áo khoác chuột đồng, rõ ràng là của Hagrid, đối với tân sinh năm nhất mà nói, đó chính là một túp lều da lông chắc chắn. Khi bị phân đến học viện Gryffindor, hắn không chút suy nghĩ, vừa đi vừa chạy chậm về phía học viện Gryffindor.
Vừa chạy, còn vừa hưng phấn ồn ào, chia sẻ trải nghiệm của mình: "Colin! Ta rơi xuống hồ! Trong hồ!"
"Mũ phân viện! Đem mũ phân viện để lại!"
Giáo sư McGonagall ở phía sau hắn đuổi theo hô hai tiếng, hắn đều không phản ứng lại, bất đắc dĩ, bà dùng đũa phép chỉ trỏ, khiến mũ phân viện trên đầu tân sinh kia tự mình lung lay trở về, Felix thì lại dẫn ra ngón tay, khiến áo khoác chuột đồng bay đến trước mặt Hagrid vừa mới chuẩn bị đứng dậy.
"Cảm ơn, Felix." Hagrid thô lỗ nói, hắn đưa tay rũ áo khoác, hạt mưa lưu loát rơi xuống một chỗ.
Mà một bên khác, học viện Gryffindor phát sinh thiện ý cười vang, tân sinh kia gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng ngồi bên cạnh một học sinh rất giống hắn, an phận một lát, hắn liền bắt đầu kích động miêu tả cảnh tượng mình rơi xuống nước, "Ta rơi xuống hồ, uống mấy ngụm nước, trong lòng nghĩ, lần này xong rồi! Kết quả đột nhiên có thứ gì đó đẩy ta trở lại trên thuyền!"
"Thật khốc!" Ca ca lớn hơn hắn hai lớp – Colin · Creevey nói, hắn cũng hưng phấn như đệ đệ mình, "Đại khái là mực khổng lồ, Dennis!"
Colin chỉ vào Harry cách đó mấy chỗ ngồi nói: "Thấy nam sinh ở bên kia không? Tóc đen đeo kính mắt kia? Hắn chính là Harry Potter, ta gửi cho trong nhà mười hai quyển album kia đều có hắn, cùng với các bạn của hắn!"
Đệ đệ hắn Dennis tò mò nhìn Harry, nếu không phải ca ca mình năm nhất gián tiếp đối mặt với xà quái, ở hơn nửa năm bệnh viện, album ảnh trong nhà sợ là đã sớm không có chỗ để. Có điều nhờ có album ảnh của ca ca, hắn liền nhận ra Harry. Mà ca ca hắn vẫn còn tiếp tục nói: "Ta mới vừa thỉnh cầu hắn giúp ngươi cầu nguyện, hy vọng ngươi có thể bị phân đến Gryffindor, ngươi đoán làm sao? Quả nhiên hữu dụng."
"Ta lại nói cho ngươi một chút hắn ở cửa phòng thích phóng thích thần hộ mệnh, đẹp trai đến đòi mạng…"
Tình cảm giữa người với người cũng không tương thông. Mặt Harry có chút nóng lên, Ron chế nhạo hỏi hắn: "Ngươi mới vừa cầu nguyện sao?"
Harry ấp úng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cái ghế trống kia hẳn là giáo sư mới?" Hắn chỉ chỉ ghế giáo viên.
"Còn có thể là ai?" Ron lầm bầm một câu, "Có điều hắn có thể đến muộn, tiệc tối lập tức sẽ bắt đầu."
Trên thực tế, mãi cho đến khi tiệc tối sắp kết thúc, Harry ăn no đến mức bụng nở, không thể không bỏ qua nửa miếng khoai tây xông khói trong mâm, vị trí trống trên ghế giáo viên vẫn không có ai ngồi.
Felix dùng phép biến hình biến ra một bộ bàn nhỏ ghế tựa, Niffler Warren ngồi ở phía trên, ăn một miếng bánh pudding nho khô cắt gọn, trước ngực nó còn buộc lại một cái khăn ăn màu trắng.
Rất sớm đã ăn xong đồ vật Niffler có chút tẻ nhạt, nó ngửi các loại mùi trong không khí, rất nhanh phát hiện một người quen.
Nó lôi kéo ống quần Felix, chỉ về một phương hướng, mặt Felix tối sầm lại – tiểu gia hỏa này quá thấp, có điều hắn đại thể nhìn ra phương hướng, đoán ra ý của nó.
"Đi đi, không được trộm nắm đồ vật của bất luận người nào, bộ đồ ăn cũng không được, có nhớ không?"
Niffler liên tiếp gật đầu.
Nó theo phía dưới bàn ăn băng qua, vượt qua từng cái chân lung tung, cấp tốc phát hiện mục tiêu, theo ống quần nàng bò lên.
"Ôi!" Hermione kêu một tiếng, cúi đầu vừa nhìn, đối đầu một đôi mắt nhỏ đen bóng.
"Warren?" Nàng thấp giọng hô, Ron, Harry cùng mấy học sinh xung quanh nhìn lại.
"Một con vịt màu đen?" Dean · Thomas từ nhỏ lớn lên ở gia đình Muggle tò mò hỏi.
"Ta đoán, đó là một con Niffler." Neville nhẹ giọng nói.
"Nif —— cái gì?"
"Niffler, nàng gọi Warren, là giáo sư Haipu nuôi." Hermione giới thiệu nói.
"Nàng?" Dean kinh ngạc.
"Không sai!" Hermione cao hứng ôm Niffler, "Nàng nhưng là một tiểu thư khuê các, đúng không, hả?"
Ron nhìn chằm chằm Warren nói, "Ta vẫn muốn có một con, chúng nó có tiếng là có thể tìm bảo bối, khi còn bé Fred cùng George trong danh sách nguyện vọng năm mới có hạng này."
Fred duỗi đầu qua từ vị trí của Angelina, nói: "Đừng nói xấu chúng ta, nguyện vọng của chúng ta đã sớm sửa lại."
"Đúng đấy, " George ngồi ở bên cạnh hắn nói: "Đặc biệt làm chúng ta hỏi thăm được, Niffler càng am hiểu lục lọi tiền từ trong túi người bên cạnh, chúng ta liền thay đổi ý nghĩ."
"Xem trọng túi áo của các ngươi, còn có cái nĩa ——" Fred cuối cùng nhắc nhở nói.
"Cùng với ly cao cổ." George bồi thêm một câu.
Ron bi thương bịt miệng túi, "Bọn họ nói rất có đạo lý, Harry, nó nhìn chằm chằm tiền xu của ngươi kìa!"
Ngồi trong lòng Hermione Niffler đang không chớp mắt nhìn Harry, Harry cầm trên tay một viên tiền Muggle, vàng rực rỡ, còn đang phát sáng, đó là năm học trước Felix cải tạo, trên mặt làm phép, có thể giám sát số lần triển khai độn thổ.
Dựa theo ước định, Harry nhất định phải ở sau khi hào quang màu vàng của nó lấp kín, mới có thể sử dụng độn thổ ở ngoài phòng theo yêu cầu.
Năm học trước khi rời trường, hắn còn kém một chút, có điều trong kỳ nghỉ hè hắn theo Sirius chạy tán loạn khắp nơi, trong lúc vô tình liền bù đắp điểm cuối cùng…
Lúc này, Dumbledore cười híp mắt bắt đầu nói chuyện, đầu tiên là mấy câu nói tầm thường, danh sách vật phẩm cấm dùng của Filch hàng năm đều sẽ đổi mới, hiện nay đã tích lũy có 437 hạng; còn có hắn lần thứ hai nhắc lại không cho học sinh một mình tiến vào rừng cấm.
Những câu nói này bọn họ đã sớm quen thuộc, Harry nhìn xung quanh một vòng những người không làm sao lắng nghe, bọn họ rõ ràng cảm thấy hứng thú với Niffler hơn –
"Harry, ngươi tốt nhất đem tiền tệ thu hồi lại, tuy rằng giáo sư Haipu từng giáo dục nó, thế nhưng – trời ạ!"
Hermione kinh ngạc dừng lại, Niffler Warren đau lòng móc ra một viên Galleon từ trong túi, đặt lên bàn, sau đó chỉ chỉ tiền của Harry.
"Nó đang làm gì?" Ron không hiểu hỏi.
"Ta nghĩ, " Hermione hít sâu một hơi, khó mà tin nổi nói: "Harry, nó muốn trao đổi với ngươi – "
Ba người hai mặt nhìn nhau, thật sự là một con Niffler kỳ quái, Ron ấp a ấp úng nở nụ cười, "Giáo sư Haipu giáo dục thật là… Ha ha… Thực sự là hữu hiệu, ngay cả bản tính của Niffler đều sửa."
Nhưng rất nhanh, hắn liền không cười nổi, bởi vì chậm chạp không chiếm được đáp lại, Warren cho rằng Harry không muốn, lại móc ra một viên Galleon từ trong túi nhỏ, chồng cùng quả thứ nhất.
Harry trợn mắt ngoác mồm nhìn nó, trên bàn ăn dài, rất nhanh chồng lên quả thứ ba, quả thứ tư Galleon, càng về sau, động tác của Niffler càng chậm, tay nhỏ hồng nhạt liên tiếp run rẩy, ngay cả Dean đều có thể nhìn ra nó không muốn cỡ nào.
Nhưng bỏ tiền lúc đó có bao nhiêu đau lòng, buông tay sau liền cao bao nhiêu ngạo, Niffler duỗi ra một ngón tay, chỉ chỉ Galleon chồng chất cao cao, vừa chỉ chỉ tiền phát sáng (chỉ) trong tay Harry, tỏa ra khí thế tiểu phú bà nhìn ra xung quanh sửng sốt.
Ron giựt giây nói: "Đừng từ bỏ, Harry. Nhìn nó có thể lấy ra bao nhiêu Galleon, Merlin râu mép a… Nó còn có nhiều tiền hơn ta!"
Lúc này, Dumbledore rốt cục giảng đến những việc có liên quan mật thiết tới các học sinh, "… Ta còn muốn phi thường tiếc nuối nói cho mọi người, năm nay sẽ không tổ chức thi đấu cúp Quidditch học viện."
"Cái gì?" Harry ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến không thở nổi. Không chỉ là hắn, hơn nửa học sinh đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc.
"Ầm ầm ầm!"
Trên trần nhà xẹt qua một tia chớp, ngoài pháo đài tiếng sấm nổ tung, chấn động đến mức cửa sổ thủy tinh vang lên kèn kẹt, cửa lễ đường ầm bị phá tan.
Một người đàn ông đi vào, chống một cây gậy thật dài, trên người bao bọc một cái áo choàng lữ hành màu đen. Mượn tia sáng trong lễ đường, học sinh bốn học viện thấy rõ tướng mạo của hắn, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặt người đàn ông này như được điêu khắc ra từ một khối gỗ mục nát, hơn nữa động thủ còn là một thợ thủ công sứt sẹo, tuyệt đối không thông thạo điêu khắc, mỗi một tấc da dẻ đều đầy vết thương, mũi của hắn thiếu mất một miếng thịt, một chân là chân giả bằng gỗ, đi đường phát sinh tiếng vang ầm ầm, khi hắn trải qua bàn ăn, sợ đến mức tiểu phù thủy hai bên mau mau co thân thể về một bên.
Harry nhìn chằm chằm mặt Moody, lại nhìn một chút nửa miếng khoai tây xông khói trong mâm, đột nhiên có chút buồn nôn.
Đến gần sau, các học sinh phát hiện đáng sợ nhất của người xa lạ này phải kể tới con mắt của hắn, một con hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng một con khác – Niffler ngồi phịch trong lòng Hermione, hai tay nhỏ che mặt không dám nhìn, có điều nó vẫn là chưa quên đưa tay nhét Galleon trên bàn về trong túi.
Hermione vừa buồn cười vừa tức giận, thế nhưng khi tầm mắt rơi vào con mắt của người xa lạ kia, nàng lại không cười nổi. Đó là một con mắt giả to tròn, lên xuống trái phải trong hốc mắt, có lúc chỉ để lại một khối tròng trắng mắt, nhìn dáng dấp hẳn là đang nhìn chằm chằm phía sau.
Hắn đơn giản bắt tay Dumbledore, an vị vào vị trí trống duy nhất, không để ý đến những người khác, tự nhiên ăn đồ ăn còn lại trên bàn. Nhưng con mắt giả màu xanh lam kia vẫn cứ không ngừng lên xuống trái phải, đánh giá lễ đường cùng các bạn học.
"Xin cho phép ta giới thiệu một chút lão sư môn phòng ngự nghệ thuật hắc ám mới của chúng ta, " Dumbledore vui vẻ đánh vỡ trầm mặc, "Giáo sư Moody."
Trong một mảnh yên tĩnh hù chết người, Dumbledore tuyên bố sự tồn tại của cuộc thi đấu, hắn giới thiệu ban đầu về nguồn gốc và sự phát triển của cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, cùng với sau đó vì số người tử vong quá nhiều mà không thể không kêu dừng, thời gian qua đi mấy thế kỷ, Bộ Pháp Thuật rốt cục chuẩn bị kỹ càng, mà lần này, trường học tham gia thi đấu cũng tăng cường đến năm cái.
Rất nhiều học sinh ngay cả Durmstrang cùng Beauxbatons cũng không biết, càng không cần phải nói Ilvermorny và Uagadou ngoài Châu Âu, bọn họ nghe Dumbledore nói chuyện, giống như đang nghe chuyện mơ giữa ban ngày.
Mà Felix đối với những tin tức này cũng không xa lạ gì, hắn hắng giọng một cái, Niffler Warren lập tức nhảy xuống từ trong lòng Hermione, cố ý đi vòng một đường xa, tránh Moody có con mắt đáng sợ.
Moody ngậm một cây lạp xưởng, cúi đầu ăn, con mắt giả kia theo tung tích của Niffler, nhìn thấy nó cuối cùng bò lên vai một giáo sư trẻ tuổi. Hắn trầm thấp "Xì" một tiếng.
"Đồ vật nhỏ."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận