Ta Là Giáo Sư Dạy Cổ Ngữ Runes Tại Hogwarts

Chương 543: Draco Malfoy thẳng thắn

**Chương 543: Draco Malfoy Thẳng Thắn**
"Hắn thành công." Harry thì thào nói.
"Potter, đi theo ta đến phòng y tế, ngươi cần phải ngủ một giấc cho khỏe." Giáo sư McGonagall nói.
"Không, khoan đã, giáo sư McGonagall. Ta biết Voldemort đã làm gì, hắn vẫn luôn mưu đồ điều gì trong khoảng thời gian này! Là đũa phép, một cây đũa phép tiện tay."
Giáo sư McGonagall trừng hắn, đôi môi mím chặt, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu như ngươi nói là Đũa phép Cơm nguội, giáo sư Haipu đã bác bỏ tin đồn..."
"Không phải cây đũa phép trong tay giáo sư." Harry lớn tiếng nói: "Đã không kịp, hắn đã lấy được một cây đũa phép từ dưới một cây xà mộc, xem ra rất bất phàm, giống như cây đũa phép trong truyền thuyết..." Giọng nói của hắn chậm lại, đầu óc vận chuyển điên cuồng: "Là xà mộc trượng! Hắn đã lấy được xà mộc trượng của Salazar Slytherin."
Mấy người hít sâu một hơi.
"Cái kia xếp thứ bảy trong thập đại ma trượng?" Ron hỏi.
"Cái gì? À." Harry mờ mịt nói, hắn vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình: "Không sai, đây mới là mục đích của Voldemort, hắn không để ý đến đũa phép Cơm nguội... Không đúng, hắn đương nhiên muốn, nhưng từ trong tay giáo sư Haipu lấy được nó thì độ khó thực sự quá lớn, hơn nữa còn không xác định được thật giả... Vì lẽ đó, hắn cố ý khơi mào tranh chấp, gây phiền phức cho giáo sư, để che giấu hành động điều tra cây đũa phép khác của hắn..."
Snape dùng ánh mắt phức tạp nhìn Harry.
"Nhưng làm sao hắn biết vị trí của xà mộc trượng?" Giáo sư McGonagall hỏi một cách khô khan.
"Hắn vẫn luôn truy tìm những tin đồn tương tự, không ít người đã mất tích." Sirius nói: "Ví dụ như ông chủ tiệm kem Florin, chúng ta nghi ngờ hắn chính là vì chuyện này mà bị bắt đi. Hắn ——"
"Hắn là hậu duệ của Dexter Fortescue, hiệu trưởng đã từng của Hogwarts, hơn nữa tổ tiên có truyền thuyết nắm giữ ma trượng mạnh mẽ." Hermione nói, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Sirius một chút, "Gần đây ta mới biết, đúng không?"
Sirius mỉm cười với nàng.
"Hoàn toàn đúng," Harry nắm đấm đập vào lòng bàn tay, "Hắn đã tốn hết tâm tư, cuối cùng đã có được cây đũa phép thích hợp nhất với hắn."
"Hắc Ma Vương đã đi đâu?" Snape đột nhiên hỏi.
"Ta không biết," Harry lắc đầu, "Ta chỉ nhìn thấy trên một ngọn núi có quần thể kiến trúc, xem ra khá giống Hogwarts... Đúng rồi, hai bên cửa chính có hai pho tượng to lớn."
"Đỉnh núi, giống Hogwarts, cửa còn có hai pho tượng..." Hermione vắt hết óc hồi tưởng, nàng đã nghe qua cách nói này ở đâu đó.
"Không sai, hai pho tượng đó là một nam một nữ, nhưng ta thực sự không lưu ý, không đúng, hẳn là Voldemort không quan tâm..." Harry dùng ánh mắt mong đợi nhìn Hermione, hy vọng có thể lập tức có được đáp án. Vài giây sau ——
"Ilvermorny!"
"Ilvermorny."
Hermione và Neville đồng thời nói.
Mọi người nhìn Neville, Neville gãi đầu, "Byers đã nói với ta không ít chuyện về trường học của hắn, bao gồm cả cái cây mà ngươi nói. Các ngươi biết đấy, ta rất hứng thú với môn thảo dược, vì lẽ đó đã hỏi thêm mấy câu... Có điều ta nghe được không giống lắm, Byers nói với ta, hai người sáng lập trường học đã trồng một cây xà mộc không rõ tên ở ngoài trường, không cách nào chặt cây hay phá hủy. Người đến sau phát hiện lá cây này có hiệu quả chữa bệnh mạnh mẽ."
"Ta lập tức thông báo cho Dumbledore." Giáo sư McGonagall quả quyết nói. Bà rút đũa phép ra, một con thú hộ mệnh màu bạc bay ra từ đầu đũa phép, bay ra ngoài trường, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Harry hơi yên lòng.
"Như vậy, Potter ——" Giáo sư McGonagall nhìn về phía Harry.
"Ta không cần đi phòng y tế," Harry vội vàng nói: "Ta không có chuyện gì, trước đây cũng đã xảy ra tình huống tương tự... Nghỉ ngơi một chút là ổn, hoặc là hóng mát một chút." Hắn tìm lý do cho mình.
Sirius hắng giọng: "Ừm —— ta dẫn hắn ra ngoài đi dạo, ở ngay gần đây."
"Vậy cũng tốt, ta sẽ đem tất cả những thứ này nói lại nguyên vẹn cho Dumbledore." Giáo sư McGonagall bất đắc dĩ nói, bà vội vã rời đi.
Những người khác cũng chuẩn bị rời đi, lúc này bọn họ mới đột nhiên phát hiện hiện trường còn có một người —— không phải Snape, cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh mẽ, chỉ cần đứng ở chỗ này liền không tự chủ tỏa ra hơi lạnh, dọa cho những học sinh khác bỏ chạy —— là một kẻ khác trốn ở phía sau Snape.
"Draco Malfoy!? Ngươi sao lại ở đây?" Ron suýt chút nữa kinh ngạc há hốc mồm.
Harry và Hermione hô hấp đình trệ, Malfoy đã biết! Hắn biết ta (Harry) có thể nhìn thấy tư tưởng của Voldemort! Hắn đã biết, Lucius Malfoy sẽ biết, vậy thì Voldemort...
Năm người còn lại đồng thời thông suốt chuyện này. Một trận yên tĩnh bất an sau đó.
Sirius im lặng không lên tiếng rút đũa phép ra, Snape chậm rãi nói: "Đem hắn giao cho ta, Black ——"
"Không muốn bị thương thì cút ngay, ta không đùa giỡn." Sirius nói.
"Đúng không?" Snape đưa tay sờ túi áo, nơi đó có đũa phép của hắn, nói mà không có biểu cảm gì: "Ngươi vẫn kích động và tự đại như vậy, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả."
"Ta biết ta đang làm gì." Sirius lạnh lùng nói.
Draco bị ánh mắt của hắn dọa cho lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
Snape nhìn chằm chằm Sirius, nhẹ giọng nói: "Ồ? Ngươi biết đang làm gì... Lại giống như hồi đi học, ở trong Lều Hét?"
Cơ bắp trên mặt Sirius đột nhiên run rẩy dữ dội. Hắn biết Snape đang nói gì, hồi đi học bọn họ là đối thủ một mất một còn, nếu như có cơ hội khiến đối phương bị đuổi học, bọn họ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ do dự nào. Snape đã tốn không ít thời gian theo dõi hắn và James, thậm chí có lần áp sát chân tướng Remus là người sói. Bị truy đuổi đến phiền, Sirius trong lúc kích động đã nói cho hắn biết địa điểm Remus biến thân, nếu như không phải James biết được sau đó lôi Snape ra khỏi Lều Hét, thì không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Có thể Snape thành công mang theo bí mật trốn thoát, sau đó khắp nơi tuyên truyền bức bách Remus thôi học; cũng có thể Snape trực tiếp bị người sói ngửi được mùi người xé thành mảnh vỡ...
Sirius chần chừ một chút, nhưng hắn nhìn Harry, vẻ mặt kiên định hẳn lên.
Hắn đã sai một lần trong vấn đề đối mặt với Pettigrew Peter, sai vô cùng, hắn không thể lại lưu lại bất kỳ mầm họa nào.
"Chỉ cần một bùa lãng quên... Snape, Harry... Ta không thể mạo hiểm." Hắn nhe răng thấp giọng nói, ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng.
"Tốt nhất là chờ Dumbledore trở về rồi đưa ra quyết định," Snape nắm chặt đũa phép trong túi, "Nếu để cho hiệu trưởng của chúng ta biết ngươi tập kích học sinh..."
"Ta không để ý!" Sirius điên cuồng nói, đũa phép của hắn phun ra mấy đốm lửa nhỏ nóng rực.
Snape lập tức rút đũa phép ra, hai người chĩa vào nhau, giống như hơn một năm trước ở trong Lều Hét.
"Nhưng ta quan tâm, Sirius." Harry nói.
Sirius lập tức quay đầu nhìn hắn, Harry kiên quyết đối diện với hắn, một lát sau, Sirius chủ động tránh ánh mắt của hắn.
James...
"Ta sẽ không nói ra." Draco đột nhiên nói.
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Mặt Draco càng thêm trắng bệch, trên chóp mũi nhỏ dài lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Ngươi nói láo!" Ron nói, "Nếu như cứ thế để ngươi rời đi, quay đầu ngươi sẽ đi tố cáo! Hắn có tiền án, còn nhớ không? Buckbeck ——"
Draco tàn bạo lườm hắn một cái, hắn nói với Harry: "Potter, ta có lời muốn nói với ngươi, là chuyện rất quan trọng... Chỉ có thể một mình ngươi biết." Hắn bổ sung thêm.
Harry nhìn lại hắn, vẻ mặt Draco thấp thỏm lo âu, cả người run rẩy.
"Được." Hắn nói.
"Harry?"
"Harry!"
"Không sao, trước tiên nghe xem hắn nói gì đã." Harry nói, hắn nhìn sâu Draco một cái: "Malfoy, cho dù ngươi không làm như vậy ta cũng sẽ không để Sirius niệm bùa lãng quên lên ngươi, không phải là vì tin tưởng ngươi, ta đã tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra đêm đó... Ta chỉ là không muốn để Sirius rời khỏi trường học vì ngươi, bởi vì... không đáng."
Trên khuôn mặt tái nhợt của Draco nổi lên một vệt đỏ nhàn nhạt, đây gần như là chỉ vào mũi hắn nói, ta biết cha ngươi là Tử thần Thực tử, cho nên ta căn bản không tin ngươi có thể giữ bí mật.
"Chúng ta cũng đi qua," Ron nói, "Ta và Hermione, còn có Neville."
Draco quay mặt trừng hắn.
"Chúng ta sẽ đứng xa xa, sẽ không nghe trộm." Ron nghiêng đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ai biết ngươi có nhân cơ hội niệm chú độc ác lên Harry hay không."
Draco đáp lại bằng một nụ cười lạnh trào phúng: "Có thể."
Bọn họ đi xuống bậc thang, Ron, Hermione và Neville đi theo phía sau bọn họ từ xa, Harry quay đầu lại thậm chí có thể nhìn thấy Hermione ôm cánh tay, Ron và Neville đang nói gì đó, tay chỉ trỏ. Xa hơn, Sirius và Snape đứng trên bậc thang đá, hai người không ai nhìn ai.
Bọn họ đi ra một khoảng cách, bỏ lại nhà kính và căn nhà nhỏ của Hagrid ở phía sau, mắt thấy sắp đến cửa chính Hogwarts, con lợn rừng có cánh trên cửa sắt lớn ẩn hiện. Harry cuối cùng mất kiên nhẫn, hắn cảm thấy mình xuất hiện ở đây là một sai lầm.
"Ngươi còn muốn do dự bao lâu?" Harry nói.
Draco cuối cùng cũng dừng lại, hắn liếc mắt nhìn ba người ở phía xa, đảm bảo bọn họ sẽ không nghe thấy những lời hắn sắp nói. Môi hắn khẽ nhúc nhích, nhỏ đến mức không thể nghe thấy nói: "Ta ủng hộ giáo sư Haipu."
"Cái gì?"
"Ta nói, giữa cái người kia và giáo sư Haipu, ta ủng hộ giáo sư Haipu." Draco cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Potter, giống như hắn đang nói mớ giữa ban ngày, hắn đột nhiên giận không có chỗ phát tiết, rất muốn đấm một quyền lên trên đó.
Nhưng hắn không dám làm như vậy, phía sau bọn họ còn có ba kẻ bám đuôi.
"Đừng tưởng rằng ngươi nói gì ta cũng tin, Malfoy." Harry nói.
"Được rồi, ta có thể nói cho ngươi một bí mật. Ngươi thề không nói với bất kỳ ai." Draco không cam tâm nói, trong lòng hắn khó chịu vô cùng.
Harry nháy mắt, "Tốt, ta thề."
"Trả lời quá nhanh! Ngươi không có chút thành ý nào." Draco tức giận nói.
"Ta không có thời gian lãng phí." Harry phản bác, "Ngươi có thể lựa chọn tin hay không tin, ít nhất uy tín của ta tốt hơn ngươi nhiều."
Trong đôi mắt màu xám của Draco tràn đầy căm ghét, hắn đánh giá Harry, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy. Hắn buộc phải ép mình suy nghĩ một vấn đề: Đem bí mật giao cho Harry Potter rốt cuộc có đáng giá hay không?
Draco hít sâu một hơi, "Được rồi, còn nhớ năm thứ hai đã xảy ra chuyện gì không, mật thất và xà quái?"
"Đương nhiên biết." Harry nói với vẻ mặt cổ quái, Malfoy không phải là muốn nói hắn biết mình và Ron dùng thuốc đa dịch để theo dõi hắn chứ? Việc đó xác thực sẽ mang lại phiền phức cho bọn họ, bọn họ đã vi phạm không ít nội quy, Hermione thậm chí còn lẻn vào phòng chứa đồ riêng của Snape để lấy sừng của nhị quái thú và vỏ cây rắn châu Phi.
"Quyển nhật ký đó, ta đã từng giữ nó."
"Cái gì?" Harry sửng sốt một chút, không phải là vì nội dung Draco nói —— hắn đã sớm biết, là Dobby nói cho hắn. Hắn nghi hoặc là tại sao Draco Malfoy lại nói cho hắn biết những điều này, hắn không phải nên im lặng không nói chuyện sao?
Vẻ mặt Draco cũng trở nên quái lạ.
"Ta theo dõi các ngươi đến một gian nhà vệ sinh nữ bỏ hoang, sau đó bị phát hiện... Khi ta quay lại điều tra, các ngươi đã không còn ở đó. Ta chỉ nhặt được một quyển nhật ký trên mặt đất..."
"Sau đó thì sao?" Harry hỏi, những thứ này hắn cùng Ron, Hermione đều đã thảo luận qua.
"Chuyện giữa lúc đó..." Draco mơ hồ nói, "Sau đó ta đem nó giao cho giáo sư Haipu, giáo sư Haipu đã tiêu diệt nó."
"Ngươi tự tay giao cho giáo sư?"
"Đúng, ta thỉnh cầu hắn giúp ta giữ bí mật, ta không thể dính líu đến chuyện này."
Harry ngây ngốc tại chỗ, hắn vẫn cho rằng là giáo sư phát hiện dị thường, tịch thu quyển nhật ký (trường sinh linh giá) từ trên tay Malfoy, bọn họ còn từng cười nhạo Lucius Malfoy mua dây buộc mình, suýt chút nữa hại chết con trai của mình... Nhưng chân tướng lại là Draco Malfoy tự tay giao quyển nhật ký (trường sinh linh giá) cho giáo sư Haipu, do đó thúc đẩy cái trường sinh linh giá đầu tiên bị tiêu hủy.
Chuyện này thực sự quá hoang đường.
Hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh tượng xung quanh mờ đi, ý thức không ngừng hỗn loạn. Vết sẹo của hắn lại bắt đầu
Bạn cần đăng nhập để bình luận