Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 750: Nguồn sinh mệnh

"Cái, cái đó cũng có thể ăn sao?"
Vài giây sau, Lugano lắp bắp hỏi.
Ăn nó sẽ xảy ra chuyện gì, có biến hóa gì sao?
Liệu có sinh ra đứa con của thần không?
Lumen liếc nhìn cánh tay của Lugano một cái rồi nói:
"Có cái gì không thể ăn chứ?"
Lugano nhất thời sinh ra ảo giác đau đớn, hắn liên tục lắc đầu nói:
"Không, không cần!"
Lúc này, hắn muốn cách xa khỏi Ludwig và Lumen, nhưng lại chẳng thể tìm được cớ rời đi.
Ludwig nhai nuốt xong miếng bánh mì phô mai trong miệng, mới chậm rãi nói:
"Nguyên liệu nấu ăn thượng hạng không cần nhiều sự kết hợp và gia vị."
"Chúng ta chỉ cần một vài thứ tượng trương.
"Bao gồm chín món nguyên liệu chính: lúa mì, yến mạch, lúa mạch đen, gạo, khoai tây, khoai lang, ngô, củ sắn và một loại đậu bất kỳ.
"Cho tất cả những thứ này và đoạn cuống rốn kia vào sữa bò hoặc sữa cừu để hầm trong nửa giờ, là có thể dùng được rồi."
"Món chính này được gọi là Nguồn sinh mệnh ."
Nhóc là đang nấu nướng hay là đang cử hành nghi thức thần bí học thế... Lumen nghe xong thì lẩm bẩm một câu.
Đương nhiên, về bản chất, khi Đầu bếp thuộc con đường Kẻ sành ăn điều chế đồ uống, nấu món ăn, quả thật đúng là cử hành nghi thức thần bí học tương ứng.
Lumen trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Thật ra cũng không nhất thiết phải có đủ chín loại nguyên liệu này, chỉ cần đáp ứng khái niệm nguyên liệu chính và có đủ số lượng tương ứng là được, đúng không?"
"Tương tự như vậy, dùng loại sữa khác cũng được, đúng không?"
Ludwig lắc đầu:
"Không, đây là cách nấu ngon nhất."
Ý là, lời tôi vừa nói có thể thỏa mãn, cho ra hiệu quả cuối cùng nhưng hương vị không ngon sao? Không hổ là con đường Kẻ sành ăn luôn theo đuổi đồ ăn ngon. Lumen đứng dậy, dặn dò Lugano đi mua một số loại nguyên liệu nấu ăn.
Bên trong Túi lữ hành của Lumen cũng có trữ các loại lương khô, thực phẩm khô có thể lấy ra ăn luôn.
Đối với thành phố được xếp vào loại đô thị bậc nhất thế giới này như Trier mà nói, mấy thứ mà Ludwig cần rất dễ kiếm, gần trưa, Lumen và Lugano lần lượt quay trở về, nhìn Ludwig cho nguyên liệu chính tính cả đoạn cuống rốn Omi Bella vào cái nồi hầm chứa mấy trăm mi-li-lít sữa bò.
Toàn bộ quá trình này đều cần phải do chính tay Đầu bếp hoàn thành, trao sự thần dị, tạo ra sự đặc thù từ nguyên liệu nấu ăn được chỉ định, cũng giữ cho chúng nó ở mức độ nhất định, tiện cho việc hấp thụ, nếu đổi thành người khác làm, hoặc là không có tác dụng, hoặc là sẽ biến món ăn ngon thành thuốc độc.
Nồi hầm được đun sôi một lúc, Lumen ngửi thấy mùi tinh bột trộn với hương sữa, nhìn thấy hơi nước rõ ràng có màu trắng ngà nghi ngút phía trên nồi hầm.
Hơi nước này không khuếch tán ra bên ngoài, mà ngưng tụ giữa không trung, theo thời gian đun nấu, chậm rãi rơi xuống, toàn bộ trút trở lại vào trong nồi.
Một mùi hương mê người mang theo chút vị máu tươi tràn ra xung quanh.
Lúc này, Ludwig nghiêng đầu nhìn về phía Lumen, liếm môi nói:
"Chú muốn cho đường hay muối?"
"Cái này có gì khác nhau sao?"
Lumen cẩn thận hỏi lại.
Ludwig nghiêm túc đáp:
"Vị sẽ khác thôi, một cái ngọt, một cái mặn."
"Chú thích loại nào?"
Lumen thấy thế, yên lặng thở ra một hơi, cười hỏi ngược lại:
"Nhóc thích loại nào?"
"Tôi có được ăn đâu."
Ludwig nói với vẻ mặt tiếc nuối, sau đó lẩm bẩm, "Ngọt cũng ngọt, mà mặn cũng ngon, nếu có thể chia thành hai phần, một ngọt, một mặn thì tốt quá."
Nói đến cái này, cậu nhóc tựa như bị kích thích, nổi giận rắc chút muối rồi lại ném chút đường vào trong nồi.
Lumen buồn cười, chỉ nhìn hắn chứ không ngăn cản.
Đối với cậu mà nói, hương vị của Nguồn sinh mệnh không quan trọng, quan trọng là hiệu quả của nó.
Cuối cùng, Ludwig ra hiệu cho Lugano tắt lửa, rồi lấy một thứ gì đó từ trong nồi ra.
Đó là một cục bột đông lớn bằng bàn tay có màu trắng đục, mềm mềm lại dính dính.
Bề mặt của cục thức ăn này phủ kín chấm màu đỏ hồng, giống như máu rỉ ra từ bên trong.
"Có thể ăn được rồi."
Ludwig cố gắng không để cho mình chảy nước mình.
"Cắn một miếng là có tác dụng, hay là phải ăn toàn bộ?"
Lumen giống như quay trở lại những ngày học làm thí nghiệm, câu hỏi của cậu luôn có thể khiến Aurore nổi giận đùng đùng.
"Toàn bộ."
Ludwig nói với vẻ mất mát.
Lumen cầm lấy cục thức ăn vẫn còn nóng bỏng tay, bốc khói nghi ngút kia lên, đưa đến bên miệng, cắn một miếng.
Vị ngọt mang theo chút mặn, vị mặn làm dịu vị ngọt ngấy, hương vị riêng biệt này giúp Lumen không có gánh nặng tâm lý, nhai nuốt vài miếng đã ăn hết Nguồn sinh mệnh xuống bụng.
"Có hiệu quả ngay lập tức không?"
Lumen đã hạ quyết tâm từ sớm nên có hơi sốt ruột.
Ludwig chỉ chỉ vào phòng ngủ chính:
"Chú còn phải ngủ một giấc."
"Còn phải ngủ một giấc nữa sao, Lumen rời khỏi bàn ăn, quay trở về phòng mình, nằm xuống giường.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể dần nóng lên, sau đó đầu óc nặng nề, tinh thần càng ngày càng nặng.
Trong bóng tối, Lumen nghe thấy một tiếng khóc nỉ non.
Cậu nghiêng đầu, cẩn thận phân biệt âm thanh kia.
"Đó là tiếng khóc gọi của một đứa bé gái:
"Mẹ ơi, mẹ ơi."
Âm thanh kia dần lớn hơn, cũng càng ngày càng rõ tiếng hơn, càng ngày càng thê lương hơn:
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Tiếng gào khóc càng ngày càng gần, giống như ở ngay bên tai Lumen, vang vọng từ bên trong thân thể cậu:
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Bên trong thân thể của mình... Lumen đột nhiên hoảng hốt, tìm lại chính mình, lấy lại suy nghĩ.
Bóng tối trước mắt của cậu chợt vỡ nát, ánh mặt trời rọi thẳng vào con ngươi của cậu.
Lumen đột nhiên ngồi bật dậy, hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mơ vừa rồi.
Tiếng gào khóc gọi Mẹ ơi, mẹ ơi vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu.
Mình nghe thấy tiếng khóc của đứa con của thần sao? Lumen cúi đầu quan sát bản thân.
Cậu cởi hết quần áo cũng không tìm được chỗ dị thường nào, nhưng cậu vẫn biết rõ, mình đã khác so với trước kia, có một sự khác biệt khó có thể diễn tả bằng lời.
Lumen cũng không cảm nhận được ánh nhìn chăm chú đến từ Mẫu thẫn vĩ đại , nhưng điều này càng cần phải cảnh giác hơn.
Lumen mặc quần áo, đi ra khỏi phòng, thấy Lugano đang lén nhìn về phía này.
"Cậu, không, không sao chứ?"
Lugano vừa vặn bị bắt gặp, vội phản xạ có điều kiện, hỏi.
Lumen bật cười:
"Yên tâm, tôi sẽ không biến thành đứa con của thần của Mẫu Thân Vĩ Đại đâu."
Thấy ánh mắt của Lugano di chuyển về phía bụng mình, Lumen lại bổ sung thêm một câu:
"Cũng không mang thai bà ta."
Nói xong, cậu không để ý đến Lugano vẫn đang còn lo lắng kia, mà đi thẳng ra khỏi căn phòng trọ.
Vừa lúc bây giờ là buổi chiều, cậu phải tận dụng hai ngày này không có việc gì, đến đợi sẵn ở một nơi.
Nơi đó là hầm mộ ngầm dưới lòng đất Trier.
Sau khi biết Harrison đến từ đảo Phục sinh có khả năng xuất hiện ở những nơi có liên quan đến tử vong, bóng tối, hoàng hôn và suy bại, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Lumen là Lễ mộng và hầm mộ ngầm dưới lòng đất Trier.
Đây đều là nơi đặc biệt tràn ngập hơi thở tử vòng và thần dịn hắc ám.
Tại Lối vào phòng chưa xương cũ ở tầng thứ nhất hầm mộ ngầm dưới lòng đất.
Lumen cầm một ngọn nến màu trắng đang cháy, ngồi bên cạnh một bộ xương héo quắt, rời rạc, yên lặng quan sát từng du khách đi sâu vào trong hầm mộ dưới lòng đất và những người quay trở về từ chỗ sâu trong hầm mộ dưới lòng đất.
Không lâu sau, có mấy người trông giống sinh viên đi ngang qua, phát hiện ra Lumen đang ngồi song song so với một bộ xương.
Dẫn đầu là một thanh niên cao gầy đeo mắt kính, hắn tò mò hỏi Lumen:
"Tại sao cậu lại ngồi ở chỗ này?"
Lumen thuận miệng đáp:
"Tôi đã đi mấy tầng phía dưới quá nhiều rồi nên chẳng còn hứng thú nữa, bây giờ tôi muốn ngồi ở chỗ này, yên lặng quan sát từng người đi tới đi lui, nhìn từng bộ xương khô, xem có người nào không rời khỏi không."
"Nghe có vẻ thú vị đấy."
Mấy sinh viên nọ cầm ngọn nến trắng đang cháy, thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định cũng ngồi xồm ở đây, quan sát sắc mặt của người quay trở về từ chỗ sâu trong hầm mộ kia, có lộ vẻ sợ hãi hay không.
Thanh niên cao gầy, đeo mắt kính, chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh Lumen, trò chuyện bằng giọng thân thiết:
"Cậu nói xem, nếu không thắp ngọn nến trắng ở trong này, liệu có thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?"
Lumen nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, cười ha ha nói:
"Anh có thể thử, đến lúc đó chúng ta sẽ biết kết quả."
Không đợi mấy sinh viên kia đáp lại, Lumen dùng giọng điệu nhởn nhơ, nói:
"Trước kia tôi cũng không tin, về sau lại..."
Nói tới đây, cậu đột nhiên hạ giọng thật thấp.
Hai cô gái trong đám sinh viên kia buột miệng hỏi:
"Về sau lại làm sao?"
"Về sau" Lumen giả bộ như đang nhớ lại, "Tôi gặp một người đã gặp phải quỷ hồn Montsouris, chắc các anh đều biết truyền thuyết quỷ hồn Montsouris đúng không?"
Mấy sinh viên này đồng thời gật đầu.
Các anh đúng là rất hiểu biết về các loại truyền thuyết đáng sợ của Trier đấy, không hổ là sinh vật tầm thường gặp nhất dưới lòng đất Trier, sinh viên đại học. Lumen thở dài nói:
"Những người thân trực hệ của hắn đều chết, hắn nghĩ mình có thể thoát được, nhưng về sau có một ngày, khi tôi đi tìm hắn, lại phát hiện hắn đã treo cổ trên khung cửa sổ."
"Từ đó về sau, tôi bắt đầu nghiêm khắc tuân thủ từng nội quy trong lòng đất Trier."
Mấy sinh viên kia tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều bị dọa sợ trước câu chuyên của Lumen, người trông có vẻ cùng trang lứa với bọn họ.
"Xem ra thật sự không thể tắt ngọn nến này."
Sinh viên cao gầy, đeo mắt kính kia nói với vẻ tiếc nuối.
Lumen lại một lần nữa hạ giọng thật thấp, nói:
"Các anh có từng gặp loại chuyện như thế này không?
"Trong ký túc xá rõ ràng có dư rất nhiều sách vở, chăn, quần áo không thuộc về các anh, nhưng quản lý ký túc xá lại nói rằng, không có người khác ở đây."
Có hai sinh viên nghe đến đây thì tái mặt, giống như thấy câu chuyện ma quái đáng sợ nhất.
Bọn họ như thể người chết đuối vớ được cọc, hỏi:
"Đúng vậy, có chuyện như vậy, cậu có biết là vì sao không?"
Lumen lắc đầu thở dài, nói:
"Tôi nghe nói đó đều là những người đã tắt nến ở trong này, bọn họ hoàn toàn biến mất, không còn ai nhớ đến họ."
Nghe đến đó, sinh viên cao gầy đeo mắt kính kia theo bản năng rùng mình một cái.
Hắn đột nhiên cảm giác có cái gì vừa vỗ bả vai mình.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là một bàn tay xương trắng.
"A!"
Hắn hét thảm một tiếng, đứng bật dậy.
Lumen rút bàn tay xương cốt màu trắng không biết nhặt được từ chỗ nào, cười rạng rỡ, trào phúng nói:
"Các anh đúng là rất nhát gan!"
"Như vậy đã bị dọa rồi sao?"
Mấy sinh viên kia ngây ngẩn cả người, một lát sau mới có người cố chống cự:
"Không có!
"Vừa rồi chỉ là một loại phản ứng kích động!"
Ngay khi bọn họ còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem liệu có nên đánh hội đồng tên khốn khiếp vừa dọa người kia không, thì có một người đi lên từ cầu thang bằng đá dẫn thông xuống tầng thứ hai.
Người nọ mặc áo màu xanh lam, quần dài màu vàng, trên mặt đầy nếp nhăn sâu hoắm, mái tóc bạc thưa thớt khô héo, trong tay cầm một ngọn nến màu trắng cháy chỉ còn một đoạn ngắn.
Đó là viên quản lý hầm mộ già nua.
Lumen khẽ nhíu mày.
Đó là viên quản lý hầm mộ mà cậu đã gặp ở bên trong ngôi mộ rất lớn kia, lúc tìm đến Suối phu nhân Samaria , lúc ấy đối phương không sử dụng ngọn nến màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận