Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 9: Tới gần

Ngay khi nhìn thấy đôi mắt màu đen sắt kia, trong đầu Lumen đột nhiên trở nên trống rỗng.

Đợi đến khi cậu khôi phục lại một chút, cậu kinh ngạc phát hiện ra thân thể mình đang từng bước đi về phía ngai vua bằng sắt thật lớn kia, mà bản thân cậu không hề có ý nghĩ này.

Cậu có thể cảm nhận được thân thể đang run rẩy rõ rệt nhưng lại không có cách nào dừng chân được.

Dường như thân thể của cậu đã không còn thuộc về cậu nữa, nó đang nghe theo mệnh lệnh không biết nào đó, nhận chỉ huy của người khác!

Cảnh tượng này, còn có bóng dáng đang ngồi trên ngai vua bằng sắt nghi ngờ là ‘Hoàng đế máu’ Alister Tudor, khiến cho Lumen nháy mắt liên tưởng đến hai chuyện cũ:

Một là, bên trong khu vực ‘Suối phu nhân Samaria’, cậu và ‘Hella’ đồng thời mất ý thức do phản ứng cuồng bạo của tàn ảnh của ‘Hoàng đế máu’, giống như con rối bị thao túng, như bĩnh sĩ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, tự quay trở về bên cạnh rìa ‘Suối phu nhân Samaria’.

Một chuyện khác là, ở chỗ sâu trong mê cung dưới lòng đất của lâu đài Red Swan, sau khi cậu, Albus và Eloise nghe thấy tiếng gào thét hư ảo của Vermont Solon phát ra từ kỷ đệ tứ Trier, thì đều mất ý thức, tự rời khỏi khu vực trung tâm, từ các hướng khác nhau đi về phía ‘Bậc thầy tượng sáp’.

Tình huống lúc này cũng tương tự như vậy sao? Đây là một loại năng lực cấp Thiên sứ thuộc con đường ‘Thợ săn’ sao? Lumen buộc mình phải tỉnh táo, cố tìm kiếm biện pháp để thoát khỏi khốn cảnh này.

So với hai lần trước đó, hiện tại ít nhất ý thức của cậu khôi phục nhanh hơn!

“Đúng vậy, tại sao lần này ý thức lại tỉnh trước, mà thân thể vẫn bị khống chế như trước?”

“Là do bóng dáng của Alister Tudor ở nơi này suy yếu hơn và khuyết thiếu sức mạnh hơn, hay là còn nguyên nhân khác?”

“Có lẽ sự khác thường này cất dấu biện pháp chiến thắng sự khống chế.”

Lumen cố gắng truyền ý chí tới tứ chi, với hy vọng một lần nữa tự kiểm soát được chúng nó.

Cái này cũng tạo ra tác dụng nhất định, tốc độ di chuyển tới gần ngai vua bằng sắt dần trở nên chậm chạp hơn.

Cậu cũng nhân cơ hội đó mà nhìn thấy rõ bóng dáng của Alister Tudor ngồi trên ngai vua.

Vị ‘Hoàng đế máu’ này có khuôn mặt góc cạnh, đường cong sắc bén như dao, môi kiên nghị, sống mũi cao thẳng, mái tóc dài loe lóe ánh sáng màu máu nhàn nhạt, đôi mắt đen màu sắt lạnh như băng ẩn chứa sự điên cuồng cực hạn.

Đột nhiên, Lumen sinh ra một loại cảm giác muốn thần phục, từ bỏ mọi ý nghĩ phản kháng.

Ý nghĩ này không hề biến mất trong giây lát, ngược lại nhanh chóng bành trướng, chiếm cứ toàn bộ tâm linh cậu.

“Không, không được phản kháng.”

“Không có cách nào phản kháng.”

“Thần phục đi, hãy thần phục để đạt được tất cả.”

“Nếu ngài tức giận, mình sẽ bị hủy diệt, mấy người Franka và Jenna cũng sẽ bị hủy diệt.”

“Từ bỏ đi, từ bỏ đi, quỳ xuống cầu xin tha thứ, chấp nhận mệnh lệnh đi.”

Những ý nghĩ này không ngừng tuôn trào trong đầu Lumen, hóa thành sóng to cuồng bạo, tạt vào sự tỉnh táo, lý trí và ý chí của cậu.

Cậu nghiến chặt răng, tựa như chỉ cần thả lỏng một chút thôi, con đập cuối cùng sẽ sụp đổ, nước lũ sẽ bao phủ hoàn toàn ý chí và linh hồn cậu.

Bước chân vốn đã chậm lại của cậu lại bước nhanh hơn.



Trên boong tàu của con thuyền ‘Kẻ báo thù u lam’.

‘Ma thuật sư’ và ‘Người treo ngược’ đều đang nhìn chằm chằm tấm màn huyễn ảo lơ lửng giữa không trung.

Trên tấm màn nửa trong suốt có phần đế là vô số vì sao, bóng dáng của Lumen chợt trở nên mơ hồ, xung quanh trở nên tối tăm, không nhìn thấy gì cả.

So với vừa rồi, cái này cho thấy đã xuất hiện dị thường.

Trong mắt ‘Ma thuật sư’ và ‘Người treo ngược’, thân thể của Luemen càng ngày càng trở nên cứng nhắc, nhưng bước đi càng lúc càng nhanh.

Bọn họ còn thấy mái tóc màu đen của Lumen chợt dài ra, dần nhiễm ánh sáng màu máu.

“Tình hình không ổn.” ‘Người treo ngược’ Arges nhìn sang cô ‘Ma thuật sư’ ở bên cạnh.

‘Ma thuật sư’ khẽ gật đầu, ngay sau đó cô lấy một món vật phẩm phong ấn.

Thứ này có thể giúp cô định vị được chính xác vị trí của Lumen, giúp cô có thể trực tiếp đến thẳng vùng không gian dị độ bị che dấu.



Trong không gian u ám, Lumen đi về phía trước với vẻ mặt cứng đờ, lạnh lùng.

Nhưng linh hồn của cậu lại đang không ngừng giãy dụa, đang đau khổ gào thét:

“Không được từ bỏ.”

“Không thể từ bỏ.”

“Nếu đánh mấy ý chí, mình không còn là mình nữa.”

“Chó chết.”

“Mẹ kiếp.”

“…”

Lumen đã cố hết sức, lại cảm thấy mình càng ngày càng muốn thần phục.

Ầm đùng, con đập ý chí của cậu sụp đổ, từ bỏ và khuất phục hoàn toàn chiếm cứ thể xác và tinh thần của cậu.

Đầu óc của Lumen lại trống rỗng.

Trong trạng thái như vậy, cậu không thể biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi cái lạnh như băng của tử vong và đau đớn như máu thịt hư thối truyền từ bàn tay phải lên.

“Tử vong lạnh như băng.”

“Máu thịt hư thối đau đớn.”

“Đau đớn.”

Lumen giật mình hoảng sợ, đột nhiên tìm được mạch suy nghĩ của bản thân, lấy lại được ý chí, nháy mắt khôi phục lại, bước đầu khống chế được thân thể.

Lúc này, trước mặt cậu không phải là bậc thang chín tầng, cũng không phải ngai vua bằng sắt thật lớn với đầy dấu vết màu nâu đỏ, mà là một mặt gương.

Một mặt gương toàn thân có kiểu dáng cổ điển với viền xung quanh trang trí bằng hoa văn bạc rườm rà.

Phản chiếu bên trong mặt gương kia là bóng dáng của Lumen.

Lumen thấy vẻ mặt đau đớn của mình ở trong gương, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ, mà đường nét trên gương mặt dần trở nên góc cạch, sống mũi dần cao thẳng đến mức không còn giống chính cậu nữa.

Đồng thời, mái tóc màu đen của cậu dài ra, nhiễm màu đỏ của máu, đôi mắt màu xanh lam càng ngày càng trở nên lạnh như băng, càng ngày càng giống màu đen sắt.

“Mình đang biến thành Alister Tudor.”

Lumen đột nhiên nghĩ đến điều này.

Cậu không cố suy nghĩ mà thừa dịp thân thể có thể nghe theo chỉ huy của mình ở mức độ nhất định, lập tức lao sang bên cạnh, cố gắng thoát khỏi phạm vi chiếu của chiếc gương toàn thân bằng bạc kia.

Nhảy một cú rồi tiếp tục lăn lộn, bóng dáng của Lumen nhanh chóng biến mất khỏi mặt gương toàn thân bằng bạc kia.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng gào thét hư ảo, tiếng gào thét điên cuồng.

Đầu óc của cậu lại chợt trống rỗng.

Đợi đến khi mạch suy nghĩ của cậu dần quay lại, cậu phát hiện mình đang co người trên mặt đấy, đây chính là điểm cuối của lần lăn lộn vừa rồi.

Thân thể cậu không tự hành động, tự đi về phía mặt gương toàn thân kia nữa, chỉ không ngừng run rẩy, ngay cả máu dường như cũng đông lại.

Bộp bộp bộp!

Bên trong mặt gương toàn thân kia điên cuồng truyền ra tiếng vỗ mạnh vào mặt gương khiến cho chiếc gương rung lên, dáng vẻ có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, quái vật sẽ bò ra.

Mỗi một tiếng vỗ vào mặt gương đều vang vọng trong não Lumen.

Âm thanh này khiến cho cậu khủng hoảng, linh hồn như bị bóp nghẹt, suy nghĩ trong đầu gần như đông cứng lại.

Một lúc sau, tiếng vỗ phát ra từ trong gương dần lắng xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường.

Thân thể Lumen không còn run rẩy nữa, cậu cũng có nhận thức và suy nghĩ nhất định đối với tình cảnh hiện tại và vừa rồi gặp phải:

“Nếu mình thật sự đi tới trước mặt gương toàn thân kia, thì mình ở trong gương cũng hoàn toàn chuyển biến, có phải điều đó có nghĩa là ‘Hoàng đế máu’ Alister Tudor sẽ sống lại trong cơ thể mình không?

“Nhưng nếu không bị mặt gương toàn thân kia chiếu đến, bóng dáng chưa phản chiếu trên mặt gương thì sẽ chỉ bị ảnh hưởng rất nhỏ, không đến mức khiến cho ý chí và thân thể của mình đều mất kiểm soát.

“Điểm mấu chốt gây ra loại dị biến này là bước vào phạm vi chiếu rọi của mặt gương toàn thân kia sao?”

“Dường như hiện tại đã yên tĩnh lại rồi.”

Lumen chậm rãi chống người, đứng dậy, thận trọng quan sát bốn phía.

Cậu phát hiện mình căn bản không ở trong sảnh rộng rãi sâu thẳm, mà là ở trong không gian kỳ dị giống như ngưng tụ từ ánh sao.

Mặt đất ở nơi này ở trạng thái nửa trong suốt, có thể nhìn thấy bóng tối vô tận bên dưới, phía trên không có đỉnh khung, mà là vô số ánh sao lấp lánh mà hư ảo.

Hai bên là vô số cánh cửa ánh sao đứng sừng sững trong bóng tối, chúng nó đứng cạnh sát nhau, tạo thành một hành lang rộng rãi sâu thẳm, cuối hành lang là mặt gương toàn thân bằng bạc kia.

Lúc này, Lumen đã tiến vào chỗ sâu ở trong hành lang, cách với mặt gương toàn thân kia khoảng mười thước.

“Sảnh lớn, ghế đá, ngai vua bằng sắt và bóng dáng ‘Hoàng đế máu’ vừa rồi đều là ảo giác sao?

“Mục đích là khiến mình thần phục hắn sao?”

“Không đúng, chờ sau khi mình bị gương chiếu rọi, rồi phát ra tiếng gào thét vừa rồi là có thể đạt được mục đích.”

Suy nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh, Lumen chợt nảy ra một suy đoán:

Có lẽ, ảo giác vừa rồi, ngai vua bằng sắt, bóng dáng của Tudor và ghế đá bị hư hỏng vừa rồi là do sự cộng hưởng của hơi thở còn sót lại của ‘Hoàng đế máu’ ở trên người mình và mặt gương toàn thân bằng bạc kia, điều này cũng đã kích phát dấu ấn của ‘Minh đạo nhân’, giúp mình thoát khỏi trạng thái bị khống chế trong khoảng khắc ngắn ngủi, cho phép mình có năng lực rời khỏi phạm vi chiếu rọi của mặt gương toàn thân.

Nghĩ đến đây, Lumen nâng tay phải lên, nhìn về phía lòng bàn tay.

Màu của vết sẹo đỏ nhạt ở nơi đó tươi sáng hơn và ẩm ướt hơn, trạng thái giống như vừa mới tiến vào thân thể của Lumen, mà làn da tái nhợt xung quanh nó đã xuất hiện dấu hiệu hư thối rõ rệt, rỉ chất lỏng màu vàng và xương trắng như ẩn như hiện bên dưới lớp máu thịt.

Điều này đã bước đầu chứng thực cho suy đoán của Lumen.

Cậu lại một lần nữa hướng ánh mắt nhìn về phía mặt gương toàn thân bằng bạc

Lumen đã chạm trán với ‘Người trong gương’ quá nhiều lần, hơi nhíu mày, nghĩ:

“Hoàng đế máu’ muốn lợi dụng mặt gương kia và hơi thở còn sót lại của hắn ở trong cơ thể mình để sống lại sao?”

“Bên trong mặt gương kia chắc chắn có cất giấu một vài thứ.

“Bố trí để ‘Hoàng đế máu’ sống lại rõ ràng là nhờ vào thế giới trong gương.”

“Chà, điều này cũng rất bình thường, cho dù là thế giới trong gương đặc thù hay là ‘Người trong gương’ đến từ thế giới trong gương đều không thoát khỏi liên quan đến vị ‘Hoàng đế máu’ ở kỷ đệ tứ Trier.”

“Trước đó mình còn tưởng rằng thế giới trong gương đặc thù là kết quả sau ‘Trận chiến tứ hoàng’, nhưng Moran Avni thuộc gia tộc Tamara nói gia tộc bọn họ có mối liên hệ gới thế giới trong gương đặc thù này từ trước ‘Trận chiến tứ hoàng’.

“Mẹ kiếp, không lẽ thế giới trong gương đặc thù này là do ‘Hoàng đế máu’ tạo ra?”

“Rốt cuộc hắn đã để lại cho thế giới này bao nhiêu vấn đề vậy?”

“Không hổ là ‘Hoàng đế máu’ nổi tiếng với sự điên cuồng.”

“Nhưng mà, thế giới trong gương đặc thù rõ ràng không tránh khỏi việc liên quan đến ‘Ma nữ nguyên sơ’.

“Chẳng lẽ là giáo phái Ma nữ âm thầm dụ dỗ gia tộc Tamara, muốn dùng thế giới trong gương đặc thù này lặng lẽ ảnh hưởng đến ‘Hoàng đế máu’ sao?”

“Kết quả, cái này ngược lại lại bị ‘Hoàng đế máu’ lợi dụng chăng?”

“Kỷ đệ tứ Trier thật sự có quá nhiều bí ẩn.”

Nghĩ đến đây, Lumen đột nhiên hiểu rõ vì sao lúc trước Termiporus lại muốn ngăn cản mình thăm dò con thuyền ‘Kẻ báo thù u lam’.

Muốn thăm dò nơi này, hoặc là phải được ‘Minh đạo nhân’ phong ấn hơi thở còn sót lại của ‘Hoàng đế máu’, hoặc là có vật phẩm hoặc cấp bậc tương ứng đối kháng lại loại kinh sợ, hoặc là nói là loại chinh phục này, nếu không vừa tiến vào sẽ biến thành con rối của Alister Tudor, cho phép hắn sống lại trong cơ thể mình.

Đối với Termiporus mà nói, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Lumen chuyển tầm mắt, hướng lực chú ý lên cánh cửa lấp lánh ánh sao kia.

Những cánh cửa này đại biểu cho bảo tàng khác nhau sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận