Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 188: Thu gặt

Amandine không thể tiếp tục kiểm soát cảnh trong mơ, hai mắt mở to, tỉnh lại.

Mục sư Cali ở ngay bên cạnh cô cũng đột nhiên tỉnh lại, thân thể thuộc về con người lại một lần nữa trở nên hư ảo và mơ hồ.

Hắn theo bản năng, mất khống chế mà hóa thành oán hồn, thậm chí bên ngoài thân còn mọc vô số sợi lông cứng ngắn ngủn màu đen.

Trong mắt mục sư Cali phản chiếu ra bóng dáng của Lumen với mái tóc màu đen, mắt màu xanh lục, đội mũ rơm màu vàng kim. Một tay Louis Berry đang cầm súng lục, nhắm thẳng vào trán hắn.

Phành!

Lumen mỉm cười bóp cò súng, viên đạn tịnh hóa màu vàng lực rỡ bắn ra khỏi họng súng, găm thẳng vào vệt trắng bệch nằm ở giữa trán của oan hồn này.

“Thu gặt!”

Cùng lúc đó, tay trái không cầm gì của Lumen vẫy vẫy với mục sư Cali, giống như đang nói:

“Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”

Viên đạn tịnh hóa kia nổ tung, ngọn lửa màu vàng nháy mắt thiêu đốt thân thể đang hóa hư ảo của mục sư Cali.

Lần này mục sư Cali thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, đau đớn tựa như hóa thành thực chất, hóa thành trận gió lốc vô hình, thổi quét ra bốn phía.

Lumen cảm thụ được loại đau đớn này, mỉm cười nhìn đối phương bị sức mạnh ‘Thiêu đốt tận cùng’ được gia tăng thêm đặc tính ‘Thu gặt’ mà biến thành tro bụi rơi xuống mặt đất.

Giờ khắc này, Lumen cảm giác mình lại tiêu hóa được một chút ma dược ‘Kẻ thu gặt’.

Dùng năng lực ‘Thu gặt’ để thu gặt sinh mệnh của kẻ địch vốn chính là thủ tục sắm vai cơ bản nhất của ‘Kẻ thu gặt’!

Danh sách của kẻ địch càng cao, thực lực càng mạnh thì hiệu quả sắm vai càng tốt.

Mà sau khi gia tăng thêm ‘Thu gặt’, chỉ cần hai viên đạn tịnh hóa phổ thông và bình thường nhất đã có thể kết thúc sinh mệnh của một ‘Oan hồn’.

Nhìn mục sư Cali hóa thành tro theo đúng nghĩa đen, Lumen không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười:

Tại sao mình lại luôn gặp phải mục sư đọa lạc của ‘Mặt trời vĩnh hằng’, sau đó còn phải tiêu diệt và tịnh hóa bọn họ như này?

Chẳng lẽ đây là để trả nợ cho tín ngưỡng trong quá khứ sao?

Trong lúc suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, Lumen nhìn về phía Amandine vừa xoay người đứng dậy, cười hỏi:

“Hắn đã nói gì?”

Phản ứng đầu tiên của Amandine là kiểm tra vết thương trên vai, cô kinh hãi than thở, nói:

“Không còn một dấu vết nào cả, như này là khỏi hoàn toàn rồi sao?”

Nếu không phải áo bị rách, bả vai vẫn còn đau nhức, thậm chí cô còn không biết là mình từng bị thương nữa đấy.

Tiểu thư Amandine à, cô không cần phải tỏ ra chưa từng nhìn thấy những loại chuyện như này đâu, tuy cô là tín đồ của ‘Matwjt rời vĩnh hằng’, nếu không mắc phải bệnh đặc biệt nghiêm trọng, sẽ không tìm nhân viên thần chức của giáo hội ‘Đại địa mẫu thần’ để điều trị, nhưng hiện tại ở Matanibon có rất nhiều người Feineibote, chẳng lẽ cô chưa từng tiếp xúc với chuyện này hay sao? Lumen lẩm bẩm vài câu, ngoài mặt lại lạnh lùng nhìn Amandine, cũng không trả lời đối phương.

Ngược lại Lugano, thấy phản ứng của vị tiểu thư xinh đẹp này như vậy thì hơi tự đắc, giải thích:

“Đây là năng lực của ‘Bác sĩ’, thuộc con đường ‘Người trồng trọt’.”

Amandine hài lòng cảm ơn, cô vừa xoa bóp bả vai của mình hòng giảm bớt cảm giác đau nhức còn sót lại, vừa thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại trong giấc mơ của mình và mục sư Cali cho Lumen, Camus và Rea nghe.

Nói đến cuối, Amandine chỉ về đám tro tàn còn lại của mục sư Cali rơi đầy trên mặt đất, hừ một tiếng, nói:

“Hắn thật sự trở thành người phát ngôn của ma quỷ, lợi dụng sức mạnh ma quỷ để xâm phạm mấy người Robert, kiểm soát cả thể xác và tinh thần của bọn họ.

“May là hắn thích đàn ông, nếu không,…”

Nghĩ đến việc mình thường xuyên ra vào giáo đường Thánh Sean nhiều năm qua, trước kia vẫn là một cô gái chưa trưởng thành, lại không có nhiều kiến thức về cuộc sống, Amandine khẽ rùng mình một cái, vừa thương cảm cho mấy người Robert, lại cảm thấy may mắn.

Lumen lại muốn biết một vấn đề: Đó là liệu sức mạnh trên con đường ‘Oan hồn’ của Hisoka có phải cũng đến từ ‘Lễ mộng’, đến từ thi thể lạnh như băng trong ngôi mộ đen kỳ quái kia, chứ không phải trực tiếp nhận được ban ân từ ‘Dục vọng mẫu thụ’ chăng?”

Điều này cũng có thể giải thích cho một chuyện khác.

Theo như Lumen được biết, khi các tín đồ Tà thần khẩn cầu ban ân đều cần phải cử hành nghi thức, dâng tế phẩm, cấp bậc của ban ân càng cao thì yêu cầu đối với tế phẩm càng cao, quy mô của nghi thức cũng càng lớn.

‘Hisoka’ là thàn viên của đội tuần tra cảng Palos, có thể che dấu một hai lần hiến tế, nhưng rất khó có thể áp chế được toàn bộ sự kiện hiến tế, giống như việc ‘Hisoka’ chỉ hoàn thành được một vụ án giết người liên hoàn ở cảng Palos.

Trước đó Lumen còn cho rằng hắn được ‘Mad woman’ giúp đỡ, đến nơi hỗn loạn nhất nam đại lục để lần lượt hoàn thành các lần hiến tế, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không cần phiền phức như vậy, chỉ cần chạm vào thi thể lạnh như băng trong ngôi mộ cổ kỳ quái kia vào ‘Lễ mộng’ hàng năm là được.

‘Hisoka’ và mục sư Cali đều tham gia ít nhất năm lần ‘Lễ mộng’, cũng đã trở thành ‘Oan hồn’ một thời gian dài, nhưng sau đó lại vẫn không đột phá… Chẳng lẽ là bởi vì thi thể lạnh như băng kia chỉ có thể ban ân đến danh sách 5 sao? ‘Hisoka’ tích trữ nhiều vàng, cũng lấy được thứ gì đó từ ma quỷ của gia tộc North kia, cũng chính là để đợi đến ‘Lễ mộng’ năm nay, hoàn thành chuyện tương ứng, đạt được ban ân cao hơn sao? Lumen nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Robert bị kéo đến gần đó, hỏi một câu để xác nhận:

“Hắn là ‘Kẻ thông linh’ sao?”

“Đúng vậy.” Người trả lời là Amandine, “Mục sư Cali nói với tôi rằng, Robert cũng đạt được sức mạnh siêu phàm thông qua việc chạm vào tảng đá màu đen rất lớn kia, nhưng vì sao của tôi lại là ‘Ác mộng’, mà hắn lại là ‘Kẻ thông linh’?”

Sức mạnh tổng hợp cấp bậc cao hơn sao… Giống như ‘Mẫu Thân Vĩ Đại’ có thể phân biệt ban ân ba loại sức mạnh khác nhau là ‘Dược sư’, ‘Người trồng trọt’, và ‘Ác ôn’… Lumen tuyệt nhiên không cảm thấy kỳ quái đối với loại tình huống này, nhưng Camus và Rea lại hoang mang, khó hiểu giống như Amandine.

Lumen lười giải thích vấn đề phức tạp, liên quan đến tầng trên này, cậu xoay nửa người, nói với Rea:

“Hình chiếu của cô ở cảnh trong mơ có lẽ vẫn còn tồn tại, kế tiếp phải cẩn thận.”

“Vấn đề hiện tại là, nếu hình chiếu của cô ở cảnh trong mơ bị giết chết có thể ảnh hưởng đến tính mạng của cô hay không.”

Rea gật đầu, trầm tư suy nghĩ.

Lumen lại hướng ánh mắt nhìn về phía Robert, nghĩ tới ma quỷ giúp đỡ mục sư Cali:

“Kẻ đó có lẽ là vị đến từ gia tộc North đã thiết lập mối liên hệ với ‘Hisoka’…”

“Ma quỷ sẽ không vô cớ làm ‘chuyện tốt’, cho dù là đã thiết lập mối liên hệ với ‘Hisoka’, hay là hưởng ứng với nghi thức của mục sư Cali, chắc chắn bọn chúng đều có mục đích riêng, tuy nhiên đối với ma quỷ mà nói thì việc quan sát một mục sư của giáo hội ‘Mặt trời vĩnh hằng’ dẫn đọa lạc là một chuyện thú vị, đáng để thưởng thức, nhưng vẫn không đủ lý do để nó phải tham dự sâu như thế này…”

“Nó cũng muốn đạt được cái gì trong ‘Lễ mộng’ chăng?”

“Thi thể lạnh như băng trong ngôi mộ cổ màu đen kia có thể là ban ân trên con đường ‘Tù phạm’, mà ‘Tù phạm’ và ‘Tội phạm’ vốn là con đường của ma quỷ, là hai con đường liền kề nhau…”

Lumen đại khái đã nắm rõ được vài vấn đề, cậu tự lẩm bẩm nói:

“Hiện tại có một vấn đề khá quan trọng là, lúc ‘Lễ mộng’ diễn ra, những người trông coi mộ này đã đi đâu, vì sao không bảo vệ ngôi mộ cổ màu đen kia nữa?”

Không ai có thể trả lời cậu.

Thấy Lumen vẫn nhìn chằm chằm Robert đang hôm mê bất tỉnh, Amandine do dự một chút rồi mở miệng nói:

“Cậu có thể tha cho hắn không? Đừng giết hắn, hắn cũng là nạn nhân.”

Ở trong lòng cô, tôi là kẻ cuồng giết người sao? Lumen buồn cười đáp lại:

“Chỉ cần sau khi Robert tỉnh lại, hắn không tìm tôi để báo thù, giết tôi đền mạng cho mục sư Cali, có thể tôi sẽ không lãng phí linh tính lên người hắn đâu.”

Phù… Amandine khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô lại day day bả vai, than thở nói:

“Cậu đúng là người tàn nhẫn, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu muốn giết luôn tôi để đối phó với mục sư Cali đấy.”

“Phát súng đấy đúng là rất đau!”

Lumen khẽ cười một tiếng, nói:

“Giữa việc bị ‘Oan hồn’ bám gá cho đến chết và việc bị trúng một phát súng ở bả vai, cô chọn cái nào?”

“Tôi không cần cô cảm thấy tôi là người như thế nào, không cần cô hy sinh gì, tôi chỉ đưa ra lựa chọn chính xác, chẳng phải ít nhất cô vẫn được cứu đấy thôi?”

Amandine vốn chỉ theo thói quen hờn dỗi hai câu, sau khi nghe Lumen đáp lại như vậy, cô vẫn hưng phấn, hỏi ngược lại:

“Nói cách khác, cậu có thể hy sinh rất nhiều, đưa ra lựa chọn chính xác chỉ để giúp người quan trọng sao?”

“Nếu, tôi nói là nếu, tôi bị ma quỷ kích phát dục vọng, cấp thiết cần phát tiết, nếu không sẽ biến thành quái vật, liệu cậu có hy sinh bản thân để giúp tôi không?”

Lumen cười một tiếng rồi nói:

“Có phải cô có hy vọng không cần thiết gì đối với tôi hay không?”

“Yên tâm, tôi sẽ tìm giúp cô một người sẵn sàng hy sinh vì cô.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của cậu đảo qua Camus, đảo qua Lugano, đảo qua Robert còn đang hôn mê.

“Chẳng thú vì gì cả…” Amandine nhỏ giọng lầm bầm nói.

Camus thấy thế thì thầm thở dài một tiếng, cảm thấy mình đã thoát khỏi mộng tưởng tốt đẹp kia.

Lumen lại nhìn về phía Robert, nói với Amandine:

“Làm hắn tỉnh lại đi, tôi muốn nói chuyện với hắn, tôi muốn hắn làm giúp một việc.”

Nếu không muốn, nơi này còn có Camus chuyên gia tra tấn tinh thần.

“Được.” Amandine cao giọng trả lời, rồi nhanh chóng làm Robert tỉnh lại, nói cho vị hôn phu này biết tình cảnh hiện tại của hắn như thế nào.

Cô cố ý không đề cập đến chuyện mục sư Cali đã bị giết chết, chỉ nói dối rằng vị ‘Oan hồn’ kia có lẽ đã trốn thoát khỏi khu vực này.

“Tôi giúp cậu, cậu sẽ thả tôi chứ?” Robert giãy dụa đứng lên.

Lumen chỉ vào Camus và Rea:

“Anh không tin tôi, chẳng lẽ còn không tin đội tuần tra sao?”

Robert im lặng vài giây rồi nói:

“Làm việc gì?”

Lumen mỉm cười, nói:

“Đến căn nhà của Tiwanaku làm một việc.”

...

Tầng hai, khách sạn Briou.

Người đàn ông mặc vest màu xám sẫm và người phụ nữ đội mũ gắn lông chim đều nghe thấy tiếng nhai nuốt rất nhỏ từ chỗ sâu trong hành lang truyền ra, âm thanh đó hoàn toàn khác với tiếng la hét, tiếng rên rỉ quanh quẩn trong khách sạn, giống như không nên xuất hiện ở trong ‘Lễ mộng’.

Đột nhiên, tiếng nhai nuốt kia dừng lại.

Gần như cùng lúc, người đàn ông mặc vest màu xám sẫm tựa như bị ai đó dí thanh sắt nung đỏ vào bên hông, cả người giật bắn lên.

Cả người hắn căng thẳng cực độ, trán túa mồ hôi, chạy như điên xuống tầng một, chỉ chớp mắt đã chạy hết đoạn cầu thang.

Hắn chạy thẳng ra khỏi khách sạn Briou, chạy ra ngã tư đường mới dám ngừng lại, vẻ mặt sợ hãi không thôi.

“Sao thế?” Người phụ nữ mặc váy dài màu nhạt đột ngột xuất hiện bên cạnh người đàn ông này, vừa nghi hoặc lại nghiêm trọng hỏi.

Người đàn ông mặc vest màu xám sẫm thở hồng hộc:

“Phù, phù, phù, cô có cảm giác được không! Nguồn ác ý đáng sợ đó!”

“Trái tim của tôi bị móc ra, đầu lưỡi của tôi bị cắt, não tôi bị nghiền nát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận