Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 187: Mộ

Ở một bên khác, Robert cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu gào thảm thiết của mục sư Cali lại cảm thấy may mắn vì hai gã đội viên đội tuần tra đang đối phó với mình cũng bị ảnh hưởng.

Hắn không biết rốt cuộc tình nhân kia của mình đã gặp phải chuyện gì, cũng không có cách nào đi xác nhận, chỉ gắng gượng chịu đựng cơn đau màng tai và cái đầu căng đau kia, lại bật người lên, nhảy về phía thánh đàn ở phía trước.

Phập!

Mũi tên của Rea bắn trúng đống quần áo kia, nhưng mục tiêu lần này của Robert không phải nơi đó, cho nên quỹ đạo lệch khá nhiều.

Sau khi bổ nhào xuống mặt đất, hắn tiếp tục lăn lộn, trốn sau thánh đàn.

Rea lại kéo căng dây cung, nhưng không lập tức bắn tên.

Thứ nhất là bởi vì toàn bộ thân thể của Robert đều nấp sau thánh đàn, cô căn bản không có cách nào nhắm trúng mục tiêu, thứ hai do cô là tín đồ ngoan đạo của ‘Mặt trời vĩnh hằng’, cô không có cách nào, cũng không muốn sử dụng ‘Một đòn phẫn nộ’ kết hợp với cung săn đặc thù để bắn nát thánh đàn.

Thấy vậy, Camus tự cân nhắc thấy uy lực của súng lục chắc chắn không thể giúp được mình nên chủ động phá vỡ ô cửa sổ thủy tinh vẽ hoa văn sắc màu, nắm lấy cơ hội này, chạy như điên về phía thánh đàn.

Sau khoảng khắc chần chờ ngắn ngủi, Rea lại nâng cung săn, bắn một mũi tên quấn tia điện hướng lên giữa không trung.

Mũi tên kia bị bắn lên cao rồi lại nhanh chóng rơi xuống, vừa vặn vượt qua thánh đàn chắn phía trước, rơi xuống phía sau.

Trong trường hợp không thể nhắm bắn mục tiêu, nó rơi trúng khe hở giữa hai khối đá lát nền nhà, ngay sát thân thể Robert, dòng điện roẹt roẹt chạy ra xung quanh, bò lên người Robert, khiến hắn bị tê liệt trong giây lát.

Đợi đến khi thoát khỏi trạng thái này, Robert từ bỏ suy nghĩ chạy tới nơi để quần áo của mình để lấy tài liệu thông linh, cũng không tính cứu tình nhân của mình là mục sư Cali.

Hắn lại chuẩn bị cắn đầu lưỡi, lợi dụng năng lực tâm linh tự nhiên đặc thù vừa rồi để hoàn thành ‘Thông linh’, trốn trở về đồn điền của mình, nơi đó còn có không ít tài liệu giàu linh tính dự trữ.

Đúng lúc này, từ khóe mắt hắn liếc thấy Camus mặc quần dài màu nhạt, đi giày da xỏ dây, cảm giác trong đầu xuất hiện một cây roi được quấn từ nhiều tia điện.

Cây roi này quất thẳng vào linh hồn hắn.

Đau đớn và tê liệt cực hạn đồng thời cuồn trào lên, khiến cho đầu gối của Robert đang ngồi xổm sau thánh đàn mềm nhũn, ngã xuống, cả người giật run lên.

“Roi đau đớn!”

‘Roi đau đớn’ của ‘Kẻ thẩm vấn’!

Camus chạy hai bước tới bên cạnh Robert, cúi người xuống, nắm đấm trái mang theo bao nhiêu thù oán cá nhân giáng xuống.

Bộp!

Camus quá thạo các kỹ thuật thẩm vấn nên những nắm đấm này chỉ khiến cho Robert cảm giác được đau đớn cũng không vượt quá giới hạn chịu đau, sau đó hôn mê bất tỉnh nhưng không để lại bất kỳ thương tổn thực chất nào.

Sau khi khống chế Robert xong, Camus liếc nhìn thân thể trần trụi của người đàn ông này một cái, nhặt vài cái quần áo ở gần đấy, ném lên, che bộ phận riêng tư của hắn đi.

Ngay sau đó hắn nhấc Robert, quay vè phía đám người Lumen đang đứng.

Lúc này, Lugano đã lấy viên đạn găm trên vai Amandine ra, và làm cho vết thương co dần, khép miệng.

Mục sư Cali mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên trong giáo đường Thánh Sean.

Hắn mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng thêu chỉ vàng, quỳ gối trước thánh đàn, vẻ mặt đau đớn, không ngừng lẩm nhẩm giống như đang sám hối.

Amandine mặc trang phục đi săn màu đen, giẫm lên lối đi giữa hai hàng ghế, đi tới bên cạnh mục sư Cali, nhỡ kỹ lời dặn của Louis Berry, cô mở miệng hỏi: “Cảnh trong mơ đặc thù này bắt nguồn từ đâu?”

Mục sư Cali ngẩng đầu lên, các bó cơ trên khuôn mặt hơi vặn vẹo, đáp lại: “Là một, một ngôi mộ kỳ quái.”

“Mộ?” Amandine nghi ngờ trước đó có phải mình tham gia ‘Lễ mộng’ giả hay không.

Ở đó nào có ngôi mộ nào?

Đột nhiên, cô nghĩ đến thứ gì đó: “Có phải là tảng đá màu đen thật lớn kia không?”

Thứ đó thật sự là một ngôi mộ sao?

Mục sư Cali gật đầu: “Đúng vậy.”

Thật sự là một ngôi mộ… Tính hiếu kỳ trong lòng Amandine không khỏi dâng trào, cô chủ động truy hỏi: “Đó là mộ của ai, vì sao nó lại đặc thù như vậy?”

Mục sư Cali vẫn quỳ gối trước thánh đàn, lắc đầu, nói: “Tôi không biết’.”

“Ngay cả người trông coi mộ cũng không biết, bọn họ chỉ biết sứ mệnh của mình là trông coi ngôi mộ cổ kỳ quái này.”

“Người trông coi mộ? Ai là người trông coi mộ?” Amandine càng hỏi càng cảm giác mình chẳng hiểu gì đối với ‘Lễ mộng’ cả.

Mục sư Cali ngẩng đầu lên, nhìn về phía Amandine, nói: “Là các trưởng lão của bộ lạc kia ở sâu trong rừng.”

“Như vậy sao…” Trong đầu Amandine đầy nghi vấn, cô chọn một cái, hỏi: “Là anh dẫn Robert đến căn nhà của Tiwanaku để ngủ, để hắn có thể giữ được tỉnh táo, sau đó dẫn hắn đến ngôi mọ cổ đó, đạt được sức mạnh siêu phàm sao?”

“Đúng vậy.” Mục sư Cali cúi đầu thật thấp, đối diện với thánh đàn, đau đớn nói, “Tôi có tội.”

Không khác nhiều so với suy đoán của mình… Amandine tiếp tục hỏi: “Làm sao mà anh biết được đi vào trong đó là vừa có thể đạt được sức mạnh siêu phàm, vừa giữ được tỉnh táo? Anh đến thị trấn Tizamo mới hơn năm năm mà tôi là từ nhỏ đến lớn sống ở nơi này.”

Gân xanh trên cổ mục sư Cali nổi lên: “Là Tiwanaku, là Tiwanaku mê hoặc tôi.”

“Hắn dùng thân thể để dụ dỗ anh sao?” Amandine đột nhiên cảm thấy phấn khích.

Mục sư Cali hơi ngẩn ra một chút rồi nói: “Hắn nhìn ra tôi khát khao địa vị và sự công nhận, hắn từng bước thể hiện năng lực của mình, cũng nói cho tôi biết có biện pháp giúp tôi đạt được sức mạnh một cách nhanh chóng mà đơn giản, mà chỉ khi có sức mạnh cường đại, tôi mới có thể vì giáo hội làm được rất nhiều chuyện, cũng nhận được nhiều sự công nhận và phần thưởng…

“Hắn chính mà ma quỷ!”

“Chỉ như vậy mà anh đã bị mê hoặc sao?” Amandine hơi thất vọng hỏi.

Mục sư Cali chậm rãi lắc đầu: “Đúng vậy, Tiwanaku cần một người thay hắn chú ý những biến hóa của cảnh trong mơ và chủ trì ‘Lễ mộng’ khi hắn rời khỏi thị trấn Tizamo, đầu tiên hắn để cho tôi ngủ trong nhà của hắn, đợi chờ ‘Lễ mộng’, sau đó lại dẫn tôi đến ngôi mộ kỳ quái kia.”

“Anh cũng đạt được sức mạnh siêu phàm thông qua việc chạm vào ngôi mộ kia sao?” Amandine thuận miệng hỏi.

Mục sư Cali lại lắc đầu: “Không, Tiwanaku mở một khe hở trên ngôi mộ đó, để cho tôi nhét tay vào bên trong…”

“Anh đã sờ thấy cái gì?” Thấy mục sư không nói tiếp, Amandine không nhịn được thúc giục.

“Tôi chạm phải một bàn tay, một bàn tay không có nhiệt độ, lạnh như băng, sau đó, tôi hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tôi tỉnh lại, tôi đã có sức mạnh siêu phàm, sau ba lần ‘Lễ mộng, tôi lại lặp lại như vậy ba lượt, cuối cùng tôi trở thành ‘Oan hồn’…”

Mục sư Cali nhớ lại tình huống lúc trước, trên mặt không ngăn nổi nỗi sợ hãi khi xúc cảm trên tay mình chạm vào bàn tay lạnh như băng kia, cũng là sợ hãi khi mình đạt được sức mạnh siêu phàm một cách dễ dàng và đơn giản đến như vậy.

“Là tay của thi thể nằm trong ngôi mộ đó sao?” Amandine rất nhanh tóm gọn nội dung mà mụ sư Cali vừa nói, lại nghĩ tới một vấn đề: “Chẳng phải anh nói là có người trông coi mộ sao? Vì sao lúc tôi và Robert đến đó, lại không có bất kỳ trở ngại nào?”

Giọng nói của mục sư Cali chợt trầm xuống: “Những người sống ở thị trấn Tizamo về lâu về dài sẽ đều có hình chiếu xuất hiện ở cảnh trong mơ đặc thù, được hình thành từ cảm xúc và dục vọng bị áp chế, bình thường chúng nó ẩn nấp ở vành đai hỗn loạn rìa cảnh trong mơ, xung quanh ngôi mộ, cùng người trông coi mộ hiến tế và bảo vệ nó không để người khác tới gần.”

“Đợi khi ‘Lễ mộng’ bắt đầu, những hình chiếu này sẽ hóa thành bản thể đầy đủ, trở thành người tham dự ‘Lễ mộng’ không cần áp chế cảm xúc và dục vọng của bản thân, mà những người trông coi mộ thì không biết đã đi nơi nào.”

Thật kỳ quái… Amandine không khỏi nghi ngờ đối với tung tích của người trông coi mộ.

Cũng bởi vậy mà cô càng lo lắng hơn.

Amandine suy nghĩ một chút rồi hỏi chi tiết hơn: “Tôi có hình chiếu được hình thành từ cảm xúc và dục vọng ở cảnh trong mơ này không?”

Mục sư Cali lắc đầu: “Không có.”

“Thời gian cô sống ở thị trấn Tizamo hàng năm không đủ dài, cho dù trước đó có hình thành hình chiếu ở cảnh trong mơ, nhưng chỉ cần rời khỏi nơi này đủ lâu, cũng không cần phải áp chế bản thân quá mức, hình chiếu tương ứng sẽ dần dần nhạt đi, cho đến khi biến mất.”

“Người có thể giữ được tỉnh táo ở cảnh trong mơ, một thời gian sau, hình chiếu tương ứng cũng sẽ dần dần biến mất.”

“Nhưng loại tỉnh táo này không phải là hoàn toàn tỉnh táo, sau khi ‘Lễ mộng’ bắt đàu, mọi người đều đã có khuynh hướng phô bày cảm xúc và dục vọng của bản thân, người có thể giữ được tỉnh táo cũng như vậy, chỉ là sẽ không giống với những người đã dung hợp với chính mình ở cảnh trong mơ,

đã hoàn toàn mất năng lực tự điều khiển bản thân, vẫn có thể khắc chế gần như trạng thái bình thường, nhưng vẫn thể hiện ở một vài chi tiết.”

Amandine nhớ lại biểu hiện của mình trong hai lần ‘Lễ mộng’, thì cũng hiểu rõ.

Cô vốn còn tưởng rằng nơi bởi vì nơi này thuộc về cảnh trong mơ, chỉ cần không làm chết người, thì chẳng khác nào một trò chơi, cho nên thái độ và hành vi của mình mới càng tùy tiện hơn so với hiện thực, không nghĩ tới đây đều là do ảnh hưởng bởi ‘Lễ mộng’.

May là mình vẫn giữ được năng lực tự điều khiển bản thân… Amandine thấy mình đã hỏi gần đủ những chuyện mà Louis Berry dặn dò, còn lại chính bản thân mục sư Cali cũng không biết rõ, vì thế cô thay đổi chủ đề: “Anh đã biến thành oan hồn, tại sao còn dám giảng đạo, còn dám chủ trì thánh lễ…”

“Anh thật sự không lo sợ thần sẽ chú ý tới anh, giảng lửa giận, tịnh hóa anh, biến anh thành tro sao?”

Mặc dù đang ở nam đại lục, Amandine vẫn hiểu rõ hơn so với rất nhiều quý ngài và tiểu thư của Trier, rằng sức mạnh của giáo hội ‘Mặt trời vĩnh hằng’ lớn đến dường nào, cũng có lòng tin vào sự tồn tại của thần linh.

Hơn nữa, suốt hơn một năm qua, cô cũng đã cố gắng thu thập kiến thức thần bí học từ Robert, từ đủ loại con đường mà cô có thể tiếp cận, biết đa số người của ‘Trường phái hoa hồng’ cũng chính là nhân vật chính nổi tiếng trong đủ loại lời đồn đại đáng sợ, đều là oan hồn, mà thứ khiến oan hồn sợ hãi nhất chính là bị ánh mặt trời tịnh hóa.

Mục sư Cali thở dài, nói: “Tôi cũng lo lắng về điều đó, nhưng Tiwanaku nói với tôi rằng, hắn có cách giúp tôi che dấu sức mạnh ‘Oan hồn’, trừ khi bị chính thần nhìn chăm chú nơi này, nếu không sẽ không thể bị phát hiện.”

“Cách gì?” Amandine tò mò hỏi.

Mục sư Cali thành thật trả lời: “Sau khi chạm vào bàn tay của thi thể nằm trong ngôi mộ kia và đạt được sức mạnh siêu phàm, thì đừng vội vàng rời đi, tiếp tục chạm vào ngôi mộ, cũng chính là tảng đá màu đen rất lớn kia.”

“Điều này sẽ giúp che dấu toàn bộ sức mạnh siêu phàm trên người tôi, hiệu quả có thể duy trì hơn một năm.”

Còn có thể làm như vậy sao? Vậy nếu sau khi tôi chạm vào tảng đá màu đen rất lớn kia, lại chạm vào tay của thi thể kia, chuyện gì sẽ xảy ra? Amandine suy nghĩ một chút rồi hỏi một vấn đề mà mình rất quan tâm: “Anh làm cách nào mà có thể dụ dỗ được Robert vậy?”

“Tại sao hắn lại trở thành tình nhân của anh?”

Amandine đánh giá trái phải trên dưới, đều không nhìn ra chỗ hấp dẫn của mục sư Cali, ngoại trừ sức mạnh.

Chẳng lẽ thật sự là tình yêu mù quáng sao?

Mục sư Cali im lặng một lúc rồi nói: “Tôi kích phát dục vọng của hắn, làm tan rã sự tự chủ của hắn.”

“Anh chưa từng biểu hiện năng lực này…” Vừa rồi Amandine cũng không thấy mục sư Cali kích phát dục vọng của ai.

Giọng nói của mục sư Cali trở nên đau khổ hơn: “Tôi có tội, tôi đã khẩn cầu ma quỷ mà Tiwanaku nói kia…”

Mục sư Cali còn chưa dứt lời, toàn bộ cảnh trong mơ đột nhiên rung chuyển, nhanh chóng sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận