Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 662: Câu nói kia

Cuối cùng Kolobo cũng xoay người lại.
Hắn tháo kính râm xuống, mệt mỏi nói bằng tiếng Dutan.
"Trực giác của tôi nói cho tôi biết, không thể nhìn thẳng bọn họ, cùng lắm chỉ được liếc mắt một hai lần."
"Tại sao?"
Riya đeo cung tên trên lưng với ngoại hình hoang dã, không khỏi tò mò hỏi.
"Trực giác."
Kolobo cũng không biết vì sao, dù sao bản thân hắn cũng tin tưởng rằng không thể làm như vậy.
Loban người Fossack lộ vẻ trầm tư suy nghĩ.
"Anh đang nghĩ tới chuyện gì thế?"
Maslow có khuôn mặt được vẽ hoa văn bằng mực nước màu trắng nghiêng đầu, mở miệng hỏi.
Ba người bọn họ đã làm việc cùng nhau ở thị trấn Tizamo suốt một năm, cũng được coi là khá hiểu lẫn nhau, Maslow vừa thấy Loban tỏ ra như vậy thì biết có lẽ hắn đã liên tưởng đến điều gì đó.
Thấy đám người Camus đều nhìn mình, Loban cân nhắc một chút rồi nói.
"Thời điểm tôi thám hiểm ở năm biển đã vô tình nghe được một câu nói:
"Không thể nhìn thẳng vào thần linh."
"Không thể nhìn thẳng vào thần linh..."
Thái dương của Camus khẽ giật mấy cái, nhỏ giọng lặp lại câu nói này.
Là hậu duệ của gia tộc Castilla, tuy chỉ thuộc chi thứ nhưng lượng kiến thức thần bí học mà hắn có thể được tiếp xúc nghiễm nhiên rộng hơn so với người phi phàm bình thường.
Chẳng lẽ Louis Berry và đứa con đỡ đầu của cậu ta đều là thần linh, cho nên không thể nhìn thẳng?
Không đúng, chắc chắn là không phải như vậy, Kolobo cũng không dám nhìn thẳng Tiwanaku, nhưng người này là người phi phàm danh sách 5 trên đồng thời hai con đường ‘Tù phạm’ và ‘Tội phạm’, ngay cả bán thần cũng không phải!
"Khi nghe mục sư giảng đạo, tôi cũng từng được nghe những lời này, có lẽ câu nói này nhằm cường điệu sự tôn kính và sùng bái đối với thần linh chăng?"
Riya là tín đồ ngoan đạo của ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’.
"Không, nó không nằm trong nội dung thánh điển của các giáo hội lớn, nó được ghi chép trong một cuốn sách liên quan đến thần bí học."
Loban lắc đầu phản đối cách nói của Riya.
Maslow trầm giọng cười nói:
"Chung quy nhà thám hiểm lớn kia không thể là thần linh đi trên mặt đất đúng không?"
"Không nhất định là chân thần."
Loban cố nhớ lại, nói:
"Trong phần chú thích của quyển sách kia, thần là chỉ sinh vật thần thoại, mà tôi không rõ rốt cuộc sinh vật thần thoại là cái gì, nhưng với từ đơn ‘Thần’ này thì ít nhất cũng phải có đầy đủ thần tính, nhà thám hiểm lớn kia là bán thần chăng?"
"Trước mắt thì có vẻ không giống."
Camus nảy ra ý tưởng mới, "Khả năng nhà thám hiểm lớn kia là tín đồ thân cận của một vị thần linh nào đó, trên người cậu ta có vật phẩm ban ân hoặc hơi thở của thần, cho nên, đúng là không thể nhìn thẳng, nhưng ‘Thần’ không phải chỉ cậu ta, mà là thứ đồ nào đó trên người cậu ta."
Đây cũng là cách giải thích hợp lý cho tình huống của Tiwanaku.
"Ý của anh là, vị này giống với nhà thám hiểm lớn nổi tiếng nhất kia sao?"
Loban người Fossack như bừng tỉnh hiểu ra.
Hiện tại tất cả nhà thám hiểm, thợ săn bảo tàng, hải tặc và thương nhân trên năm biển đều biết Gehraman Sparrow là Thần sứ của ‘Kẻ Khờ’, sau lại trở thành Thiên sứ.
"Đúng vậy."
Camus gật đầu.
Cùng lúc đó, hắn cũng thầm mắng một câu.
Chó chết, tại sao nhất định phải phái mình đi giám sát loại chuyện liên quan đến tín đồ thân cận của thần chứ?
Chuyện này chắc chắn rất nguy hiểm, không cẩn thận còn có thể mất mạng như chơi!
Thật ra ngày hôm qua Camus cũng không có ý định tiếp nhận mệnh lệnh này của phó đội trưởng Leiaza, nhưng trong hơn năm năm này, đối phương đã ít nhất ba lần kéo hắn từ cận kề cái chết trở về, hắn thật sự không có cách nào từ chối.
Bằng không, chỉ riêng với tiền tố ‘Don’ và dòng họ ‘Castilla’, hắn hoàn toàn có thể cự tuyệt mệnh lệnh của cấp trên, cùng lắm thì rời khỏi đội tuần tra, đến địa phương khác tìm kiếm cơ hội thẳng tiến, dù sao hiện tại hắn đã tiêu hóa xong ma dược danh sách 7 ‘Kẻ thẩm vấn’, số tiền cần dùng cho lần thăng cấp tiếp theo cũng nhờ vào hai lần ủy thác của Louis Berry mà hắn cũng đã tích gần đủ, cho dù quay trở về gia tộc, cũng không còn là kẻ bị người khác xem thường nữa.
Vì muốn trả ân tình trước đó của Leiaza, Camus mới miễn cưỡng đồng ý đến thị trấn Tizamo, theo dõi nhất cử nhất động của Louis Berry, trong lòng có tâm sự, tự nhiên sẽ không nhịn nổi mà chửi thề vài câu.
Là một tín đồ khá ngoan đạo của ‘Đại Địa Mẫu Thần’, lại được giáo dục đầy đủ, Camus sẽ không mắng những kiểu lời nói như ‘Đồ lợn nái’, ‘Đồ chó cái’, ‘Đồ gái điếm’, trong nhận thức của hắn, mẹ, sinh dục và nuôi nấng đều quan trọng và vĩ đại như nhau, tựa như mặt đất vừa sinh sôi vạn vật, lại nuôi dưỡng chúng trưởng thành.
Sau khi thảo luận một hồi về nhà thám hiểm lớn Louis Berry, Loban người Fossack nhìn về phía Camus và Kolobo, nói:
"Lúc trước khi chúng tôi được luân chuyển đến thị trấn Tizamo, cấp trên có nói công tác đủ một năm là có thể trở về, chúng tôi sẽ không cần tiếp tục ở chỗ này nữa, hiện tại cũng sắp đến hạn một năm, các anh cũng đã đến đây, có phải chúng tôi có thể quay trở về cảng Palos không?"
Thanh niên người Fossack có ngoại hình cao lớn, cường tráng, thô ráp lại thiếu đầu óc này, thức tế cũng không phải người thành thật...
Đây là phát hiện ra vấn đề của Louis Berry có khả năng rất lớn, muốn tìm cái cớ để chạy trốn trước chăng? Camus nhạy bén nhận ra tâm tư giấu kín của Loban, anh cười mắng một tiếng:
"Vẫn còn một tuần nữa!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ quay trở về cảng Palos trước hạn, chúng tôi không phải đến thay phiên các anh."
Trong khách sạn Briou.
Đây là khách sạn được các quý ông đến thị trấn Tizamo săn bắn yêu thích nhất, tuy không thể so sánh với khách sạn Orell, nhưng ít ra vẫn tương đối sạch sẽ.
Lý do duy nhất khiến Lumen chọn nơi này là có phòng Suite.
Nếu không cậu sẽ phải thuê hai phòng liền nhau, rồi lợi dụng ‘Thợ săn’ để tìm hiểu kết cấu của nơi này một cách chuẩn xác, rồi đập một cái cửa ở vách tường ngăn giữa hai phòng sao cho không ảnh hưởng đến khả năng chống chịu của cả chỉnh thể, đợi đến khi phải rời đi, lại để cho Lugano chuyển đá từ bên ngoài vào, sửa lại vách tường.
Tầng dưới cùng của khách sạn Briou này chỉ dựng các cột đá chống đỡ, không xây vách tường, nhưng ba tầng kiến trúc bên trên lại mang đậm phong cách Intis, với vách tường được sơn màu vàng nhạt, với những pho tượng điêu khắc ở phần lõm vào của tường, cửa sổ hình vòm và rèm cửa nhiều lớp khiến cho Lumen cảm giác như đang ở Trier.
Đợi đến khi Lugano đốt nến đuổi muối, lại dùng mùi hơi gay mũi này hơ khắp phòng để đuổi con trùng độc và muỗi thì lại càng giống hơn.
"Cái này rất giống với cách người Trier dùng mùi lưu huỳnh để đuổi rệp..."
Lumen nhớ lại chuyện khi mới tới Trier.
Sau khi cậu dùng mùi lưu huỳnh để đuổi rệp sang phòng bên cạnh, lại bị nhà biên kịch Gabriel cũng đốt lưu huỳnh đuổi đám rệp này chạy về, hai bên giằng co một hồi, cuối cùng hầu hết rệp bỏ đi sang phòng khách, chỉ còn một ít xoắn xít tại chỗ đã bị tín sứ ‘Con rối’ tiêu diệt toàn bộ.
Nghĩ đến Gabriel được xác định là đã chết, nghĩ đến mấy vị khách thuê ở khách sạn Kim Kê bị chết, Lumen không khỏi thở dài một tiếng.
Cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống con đường phía xa xa.
Những quý ông mặc trang phục đi săn và người hầu của bọn họ đang dắt ngựa một sừng đi qua từng đám người dân thị trấn có nước da hoặc màu nâu sậm hoặc màu vàng nhạt, dòng sông phân dòng chảy vào khu vực của khách sạn Briou và nhà hàng Jungle.
Ánh mặt trời chói chang giữa trưa khiến bầu không khí của thị trấn Tizamo vừa nóng bức lại ẩm ướt, không thích hợp hoạt động ngoài trời.
Lumen đứng ở trên lầu hai, tập trung tinh thần, quan sát những người đi lại dưới đường kia.
Cậu muốn tìm ra vấn đề khả năng tồn tại ở thị trấn Tizamo từ trong vận thế của những người dưới kia.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp bị phản phệ hoặc gặp ô nhiễm. Nhưng vận thế của những người đi đường này đều rất bình thường, có người dường như sẽ gặp chuyện tốt, có người sẽ tổn thất một khoản tiền, có người lại có khả năng gặp tai họa đổ máu nhưng không đến mức nghiêm trọng...
Lumen thu hồi tầm mắt, nói với Lugano:
"Anh dẫn Ludwig đi nghỉ ngơi nhé, tôi ra ngoài đi dạo một vòng."
"Được."
Sau khi biết thị trấn Tizamo có thể sẽ rất nguy hiểm, Lugano hoàn toàn không còn chút ý định ra ngoài đi dạo nào, trừ khi ông chủ ra lệnh cho hắn đi mua đồ ăn cho Ludwig.
Việc này không thể không đi, nếu không hắn sẽ biến thành thức ăn!
Thị trấn Tizamo không tính là nhỏ, với các nhánh đường chạy ngang dọc hai bên, Lumen đút hai tay vài túi quần, đầu đội mũ rơm màu vàng kim, chậm rãi đi bộ trên đường.
Hiện tại cậu đội mũ rơm không phải là để nhấn mạnh điểm riêng biệt của Louis Berrt mà là để che ánh nắng mặt trời, thật ra trước đó rất nhiều lần cậu cũng có mục đích này.
Đây là bởi vì tác động tiêu cực của năng lực khế ước ‘Chuyển hóa bóng đen’ khiến cho cậu sợ ánh nắng mặt trời hơn so với người bình thường.
Tuy Lumen có thể sử dụng năng lực nhẫn nại của ‘Tu sĩ khổ hạnh’, nhưng ở một mức độ nào đó, điều này vẫn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của cậu, có mũ rơm trên đỉnh đầu có thể giải quyết được vấn đề này thì tại sao phải tự làm khó mình?
Hơn nữa, sau khi tự tạo cho Louis Berry hình tượng luôn đội mũ rơm màu vàng kim, kẻ địch sẽ không nghĩ đến tình huống là cậu sợ ánh nắng mặt trời.
Trong lúc ánh mắt tùy ý nhìn quanh, Lumen nhìn thấy một cô gái.
Đó là một cô gái có ngoại hình tiêu chuẩn của người bắc đại lục với mái tóc đen dài thả xõa như thác nước, đỉnh đầu cài mấy cái nơ bướm sáng lấp lánh, đôi mắt màu xanh thăm thẳm, sống mũi thẳng tắp thanh tú, mặt mày không che nổi hơi thở của tuổi thanh xuân.
Cô gái này mặc một chiếc váy ren dài hơi mỏng xếp ly màu trắng, nhưng không đi kèm dép cao gót mà đi một đôi giày da màu nâu, trong lúc cô nói chuyện với mấy người bạn xung quanh, khi thì hoa chân múa tay đầy vui sướng, khi thì bật cười vang như tiếng chuông bạc, tựa như không hề để ý đến ánh nhìn của người đi đường xung quanh.
Lumen liếc mắt nhìn cô ta thêm một cái.
Đây không phải bởi vì cô ta đẹp, tuy cũng được coi là xinh đẹp nhưng cho dù là ngoại hình, hay là khí chất cũng không có cách nào sánh được với ma nữ và những con người thực sự đẹp.
Lumen chỉ cảm thấy tính cách của cô tác khác với những cô gái ở Trier.
Ở Trier, cho dù ở nơi riêng tư, tính cách của phụ nữ ở giai cấp trung sản và giai cấp thượng lưu có cởi mở bao nhiêu thì ra đến những nơi công cộng như này, bọn họ vẫn đều chú ý hình tượng, để ý đến ánh nhìn của người khác, đây là một cách thể hiện là con người có giáo dục.
Mà trên người cô gái kia tràn ngập hơi thở tự do tự tại, muốn cười to thì cười to, muốn xoay nửa vòng thì xoay nửa vòng.
Mà nhìn dáng vẻ của cô gái này hoàn toàn khác với phụ nữ xuất thân ở tầng lớp thấp vốn không được tiếp cận nhiều với nền giáo dục, từ quần áo, cách nói chuyện và khí chất trên người cô ta, đều có thể thấy cô ta được giáo dục rất tốt, hoàn cảnh gia đình cũng khá tốt.
"Amandine, là con gái của ngài Petit, chủ của trang viên Cây cọ, là vợ chưa cưới của ngài Robert."
Camus giống như u linh, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lumen, mở miệng giới thiệu với cậu.
Trang viên Cây cọ là một đồn điền nằm gần thị trấn Tizamo.
Một cô gái sinh ra và lớn lên ở nam đại lục, đã được tiếp nhận nền giáo dục rất tốt, nhưng không bị ảnh hưởng bởi nhận thức, quan điểm về tầng lớp xã hội của Trier ... Lumen vừa suy đoán vừa nghĩ tới chị Aurore.
Có đôi khi, chị Aurore cũng sẽ như thế này.
Nhưng nguyên nhân đương nhiên không giống như vậy.
"Cậu định đi đâu thế?"
Camus chuyển qua hỏi.
Lumen thu hồi tầm mắt, mỉm cười đáp lại:
"Đi đến giáo đường."
"Anh muốn đi theo tôi đi ca ngợi mặt trời sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận