Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 189: Vũ đạo

Nghe đồng đội của mình nói như vậy, vẻ mặt người phụ nữ mặc váy dài màu nhạt trở nên nghiêm túc hơn:

“Tôi cũng có cảm giác đó, nhưng không được cụ thể như anh.”

Cảm xúc của người đàn ông mặc vest màu xám sẫm lắng xuống đôi chút, hắn quay đầu liếc nhìn một cái, nói:

“Chúng ta phải nhanh chóng đến chỗ đó thôi, có vẻ nơi này còn có không ít dị thường nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”

Người phụ nữ mặc váy màu nhạt gật đầu.

Hai người xác định phương hướng, bước chân nhanh chóng rời khỏi ngã tư đường.



Lumen đội mũ rơm vàng óng ánh dẫn đám người Amandine và Robert, đi vòng qua giáo đường Sean, quay trở về quảng trường nhỏ.

Lúc này, Camus chợt thấy những bóng người đang lang thang ở một bên khác của nghĩa trang.

Trái tim của hắn run lên, lại tập trung nhìn kỹ, phát hiện ra đó là những bộ hài cốt trắng nhợt mặc vải cũ mủn rách và bóng người mờ ảo được cấu thành từ bụi rất nhỏ, rất nhiều bia mộ xung quanh bị lật đổ xuống mặt đất, nhiều phần mộ rõ ràng có dấu hiệu bị phá hỏng.

“Vong linh thức tỉnh sao?” Camus hơi nhíu mày, hỏi Amandine đi phía trước, “Hài cốt và tro cốt còn có thể thức tỉnh trong ‘Lễ mộng’ sao?”

Mặc kệ là sống hay đã chết, đều xuất hiện trong ‘Lễ mộng’ sao?

Amandine khẽ gật đầu:

“Chẳng phải chuyện này rất bình thường hay sao? Sức mạnh siêu phàm mà Robert đạt được ở trong ‘Lễ mộng’ đến từ con đường ‘Người nhặt xác’, thuộc lĩnh vực ‘Tử thần’, điều này chứng minh bản thân ‘Lễ mộng’ cũng liên quan đến phương diện này, à, đặc tính này.”

Nói tới đây, Amandine không khỏi âm thầm cảm thấy cao hứng và đắc ý khi kiến thức của mình ở phương diện này lại vượt qua thành viên có thâm niên của đội tuần tra, bởi vậy cô quay sang an ủi Camus:

“Yên tâm đi, những bộ hài cốt và bóng ma trong nghĩa trang này đều rất yên tĩnh, hoàn toàn khác với người trong ‘Lễ mộng’, chỉ cần không tới gần chúng nó, sẽ không bị chúng nó tấn công, chúng nó cũng không đi loạn khắp nơi, sẽ chỉ lang thang xung quanh phần mộ của mình.”

“Đương nhiên rất yên tĩnh rồi.” Lumen đi tuốt phía trước, cười một tiếng rồi nói, “Bình thường chúng nó không có cảm xúc và dục vọng cần áp chế, cho nên có thể sẽ không hình thành hình chiếu quá khích tại cảnh trong mơ này.”

Người chết không có cảm xúc!

Đương nhiên, cũng không loại trừ những kẻ dù chết vẫn mang theo thù hận và oán độc, nhưng có thể được mai táng trong nghĩa trang thuộc giáo đường Thánh Sean, tất nhiên đều đã được tịnh hóa.

“Lời này chẳng đáng cười chút nào.” Amandine vốn định nói mấy câu an ủi vị hôn phu đang im lặng này của mình, nhưng lại cảm thấy dường như mình không đủ tư cách, vừa rồi mình đã chứng kiến trò hề của hắn, lại phối hợp giết chết tình nhân của hắn, giờ nói cái gì cũng bị coi là lời giả dối, vì thế đàng phải nói chuyện với Louis Berry.

Cô lại thầm lẩm bẩm trong lòng:

Hừ, mình là vị hôn thê được làm chứng tại giáo đường, mình trừng phạt tình nhân của vị hôn phu là làm đúng quyền lợi của mình, chỉ là có hơi quá khích một chút, nhưng đối mặt với kẻ báng bổ thần linh, ma quỷ ra tay với người chưa trưởng thành, quá khích một chút cũng là do mình đã được thần mặc khải!

Cô càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý.

Lumen bước nhanh dọc theo bóng đen hai bên đường, cậu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

“Người bị giết chết ở trong ‘Lễ mộng’, có thức tỉnh và trở thành vong linh không?”

“Có, nhưng cần thời gian rất dài, tôi chỉ từng gặp bọn họ ở giai đoạn ‘Lễ mộng’ chuẩn bị kết thúc, bọn chúng rất tàn nhẫn và có tính công kích.” Amandine nhớ lại.

Rea nhân cơ hội, hỏi:

“Vậy khi nào ‘Lễ mộng’ mới kết thúc?”

Amandine cười đáp lại:

“Các vị không phát hiện ra sao? Ở nơi này, đồng hồ treo đường và đồng hồ bỏ túi vẫn chạy như bình thường, đến sáng, khi mặt trời lên, ‘Lễ mộng’ sẽ kết thúc.”

“Còn có cách nào để thoát khỏi ‘Lễ mộng’ sớm hơn không?” Người quan tâm vấn đề này là Lugano.

Amandine liếc mắt nhìn Robert vẫn im lặng như trước, nói:

“Không có cách nào, bình thường còn có hai cách có thể thoát khỏi nơi này là thông qua việc ngủ trong căn nhà của Tiwanaku hoặc đi đến rìa cảnh trong mơ để kích thích nó, nhưng khi ‘Lễ mộng’ bắt đầu, thì chỉ có thể chờ đến khi nó tự kết thúc.”

Lugano thất vọng ngậm miệng lại, dưới chân bất giác di chuyển hai bước về phía Lumen.

Camus nhìn Amandine nhẹ nhàng bước đi, im lặng vài giây rồi nói:

“Cô không quay trở về trang viên Cây Cọ để bảo vệ cha mẹ cô sao? Cô không lo lắng bọn họ sẽ chết trong ‘Lễ mộng’ sao?”

Amandine bĩu môi, nở một nụ cười phức tạp, nói:

“Lễ mộng’ năm ngoái, tôi cũng cố ý chạy trở về để bảo vệ bọn họ, không ngờ, bọn họ lại ‘Vui vẻ’ đến vậy, cũng không gặp nguy hiểm gì…”

“Mẹ tôi thích tìm những nô lệ thấp hèn nhất, dơ bẩn nhất nhưng trông có vẻ khỏe mạnh, vừa cưỡi hắn vừa mắng chửi, tôi cũng không biết đây là tư tưởng gì, hay bắt nguồn từ loại áp lực nào trong cuộc sống bình thường, nhưng như vậy, các nô lệ nam chắc chắn sẽ không giết bà ấy, mà những nữ hầu nữ nô có thể ghen tị, bất mãn với bà ấy cũng sẽ bị những nô lệ nam này đẩy ngã, gia nhập vào trò chơi của bọn họ.

“Cha tôi thì thôi, hắn dựa vào sự nghiệp ở nam đại lục để nhận được huân chương quân đoàn danh dự, lúc tỉnh táo thì lúc nào cũng sợ bị kẻ khác mưu sát, sợ nô lệ phản kháng, cho nên đã xây dựng vài căn hầm trong trang viên, tích trữ khá nhiều lương thực và vũ khí, bản thân cũng không ngừng học hỏi kiến thức quân sự, luyện tập chiến đấu, võ thuật và bắn súng, cho dù là trong ‘Lễ mộng’, những người hầu, nô lệ này cũng khó có thể tập kích, phá từng vòng phòng ngự này của hắn, nhiều nhất cũng chỉ dồn hắn trốn vào một cái hầm trú ẩn nào đó mà thôi.”

“Trừ khi bọn họ có kẻ thù là người phi phàm, cố ý đuổi cùng giết tận bọn họ, nếu không bọn họ vẫn cực kỳ an toàn, ngược lại nếu tôi vẫn cứ kiên quyết ở lại trang viên bảo vệ bọn họ, nói không chừng còn nguy hiểm hơn, ha ha, chỉ có mình tôi là có vẻ nguy hiểm thôi, tôi chắc chắc không chịu nổi sự ‘Yêu thích’ đó của đám đàn ông và sự ghen tị của đám phụ nữ, cũng không muốn giết nhiều người.”

Ẩn ý là, cô sợ phải đối mặt với ác ý ẩn chứa trong lòng người thân và bạn bè đối với mình ở trong ‘Lễ mộng’, nơi mà người tham dự đều mất năng lực tự điều khiển bản thân, cho nên mới tình nguyện lang thang bên ngoài, nhìn một mặt khác của những kẻ khác chứ không muốn quay trở về tự trải nghiệm sao? Lumen đại khái có thể hiểu được suy nghĩ này của Amandine.

Cậu không tiếp tục đề tài này, mà nghiêng đầu nhìn về phía Robert vẫn im lặng từ đầu đến giờ, nói:

“Bình thường anh thông linh có cảm thấy khác gì so với thông linh ở trong ‘Lễ mộng’ không?

“Những linh hồn ở đây có cuồng bạo hơn, khó trao đổi hơn hay không?”

Robert đã mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần dài màu đen, im lặng vài giây rồi nói:

“Không khác gì.”

Là do đặc tính của cảnh trong mơ đặc thù chỉ hấp thụ cảm xúc và dục vọng quá khích của sinh vật, hơn nữa bình thường linh hồn cũng ở trạng thái không tự chủ được bản thân, cho nên mới hình thành hiện tượng ‘Lễ mộng’ không khác gì hiện thực, hoặc là linh giới ở nơi này là giả, linh hồn cũng là giả, là một phần của giấc mơ, bắt nguồn từ nhận thức và ý thức của con người, hoàn toàn giống với tưởng tượng của Robert, cho nên hắn mới cảm thấy giống nhau chăng? Giả thiết sau có vẻ hợp lý hơn, ‘Kẻ thông linh’ cũng không phải chỉ có thể thiết lập mói liên hệ với linh hồn ở khu vực xung quanh, để mượn sức mạnh của chúng nó, vừa rồi Robert cũng không nói không thể hoàn thành thông linh trong giấc mơ… Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, Lumen nhanh chóng có phỏng đoán nhất định.

Cậu dẫn đám người Camus đi qua ngã tư đường, nhanh chóng quay trở lại căn nhà của Tiwanaku.

Cậu dò hỏi tình hình thông linh là bởi vì việc này có liên quan đế bước tiếp theo cậu phải làm!

Lúc đứng ở lầu hai trong căn nhà của ‘Hisoka’, Lumen nói với Robert vẫn âm trầm lạnh lẽo như trước:

“Anh có từng hoàn thành thông linh ở trong này không?”

“Đã từng thử, cũng có thể thiết lập mối liên hệ với linh hồn xung quanh, nhưng không có gì đặc biệt.” Robert thành thật trả lời.

Amandine giúp bổ sung thêm một câu:

“Hắn từng thử ở hiện thực, cũng từng thử ở trong mơ, thử cả lúc ‘Lễ mộng’ diễn ra.”

“Chúng tôi đều cảm thấy ngạc nhiên đối với đặc thù ở nơi này, cũng muốn biết rõ nguyên nhân, những linh hồn này cũng không biết rõ chuyện đó.”

Lumen gật đầu, lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng của mình ra, ấn mở, liếc nhìn một cái, sau đó nói với Robert:

“Hai phút sau hãy lên tìm tôi, giúp tôi hoàn thành thông linh theo chỉ định, các vị đều có thể đi lên.”

Robert thấy mình không phải đối mặt một mình với người này thì khẽ thở phào một hơi.

Bên trong phòng ngủ của ‘Hisoka’ ở lầu ba.

Lumen mở rộng hai cánh tay, lại một lần nữa nhảy ‘Vũ điệu chiêu nhiếp’ của ‘Vũ đạo gia’.

Trước đó ở thế giới hiện thực, khi cậu dùng ‘Mắt kính nhìn trộm bí ẩn’ để quan sát căn nhà này, cậu đã phát hiện ra nơi này có một mối liên hệ kỳ lạ với tảng đá màu đen rất lớn kia, mà vừa rồi, mục sư Cali đã nói rằng tảng đá màu đen rất lớn kia thật ra chính là một ngôi mộ cổ, rằng sức mạnh siêu phàm của hắn, Robert, Amandine, thậm chí cả ‘Hisoka’ Tiwanaku’ đều bắt nguồn từ nơi đó, đó chính là ngọn nguồn của ‘Lễ mộng’.

Một khi đã như vậy thì việc thực hiện ‘Vũ điệu chiêu nhiếp’ trong căn nhà của ‘Hisoka’ có thể sẽ hấp dẫn một ít sự vật đặc thù, quái dị, tồn tại mối liên hệ riêng biệt với ngôi mộ cổ màu đen kia, từ sự vật đó có lẽ có thể thu được thông tin quan trọng liên quan đến ngôi mộ cổ hoặc là thi thể trong ngôi mộ cổ đó.

Việc này an toàn hơn nhiều so với việc dùng ‘Mắt kính nhìn trộm bí ẩn’ hoặc là sau khi tìm được ngôi mộ cổ màu đen mới nhảy ‘Vũ điệu chiêu nhiếp’.

Hơn nữa, Lumen cũng không định để sự vật quái dị bị chiêu nhiếp tới, trực tiếp bám gá lên người mình, mà sẽ nhờ Robert giúp mình thông linh, như vậy càng an toàn mà hiệu quả hơn.

—— ‘Kẻ thông linh’ có thể kết nối với linh hồn trong một khu vực xung quanh hắn hoặc là linh hồn được miêu tả chuẩn xác, được đặc biệt chỉ hướng, những không thể làm giống ‘Vũ đạo gia’, dựa vào ‘Vũ điệu chiêu nhiếp’ và tính đặc thù của bản thân căn nhà, để hấp dẫn được linh hồn bí ẩn từ những nơi xa hơn, nhưng ‘Kẻ thông linh’ vừa có thể mượn sức mạnh của linh hồn, đạt được hiệu quả siêu nhiên khác nhau, lại có năng lực trao đổi chi tiết và sâu hơn với linh hồn, mà ‘Vũ đạo gia’ hoặc là chỉ có thể lựa chọn một loại năng lực hoặc đặc tính, hoặc là chỉ thu được một đoạn ký ức.

Sau một loạt động tác nhảy, vặn vẹo và vang những âm thanh kỳ lạ, linh tính của Lumen kết hợp với sức mạnh riêng biệt của nơi này, lan ra bốn phía, tràn ra ngoài.

Khi vũ đạo dần tiến đến cao trào, cuối cùng cũng có một thứ gì đó tràn ra từ lòng đất bên dưới căn nhà của ‘Hisoka’, ngưng tụ, bám lên bề mặt cửa sổ thủy tinh.

Nó là một cái bóng giống con người mặc áo choàng dài màu đen.

Thứ này khá giống với người trông coi mộ mà trước đó Lumen nhìn thấy ở rìa cảnh trong mơ, nhưng lại ở dạng tồn tại khác.

Khuôn mặt giấu dưới mũ trùm đầu tựa như đang nhìn Lumen, có cảm giác nóng lòng muốn thử bám vào, nhưng nó cũng cảm ứng được phong ấn của ‘Kẻ Khờ’, cảm ứng được hơi thở còn sót lại của ‘Hoàng đế máu’, cũng không dám thật sự bám vào.

Lumen không đưa ra mệnh lệnh cưỡng chế mà tiếp tục nhảy ‘Vũ điệu chiêu nhiếp’, cho đến khi mấy người Robert đi lên.

Động tác của cậu chậm lại rồi từ từ dừng hẳn.

Trong quá trình này, cậu chỉ vào cái bóng mặc áo choàng màu đen, nói với Robert:

“Chú ý thời gian, thông linh với nó.”

Robert khẽ gật đầu, lôi một lọ tinh dầu ánh trăng cất trong túi quần ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận