Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 672: Phiền toái càng lúc càng lớn

Nghe mục sư Cali hét lớn như thế xong, Rea lập tức nâng cung săn lên, hướng mũi tên quấn tia điện trắng bạc nhắm về phía nhân viên thần chức mặc bộ áo choàng dài màu đen sẫm rườm rà kia.
Khác với khi đối mặt với ông chủ quán cà phê Bunya, hiện tại sự phẫn nộ trong mắt cô càng thêm rõ ràng, không có một tia do dự nào.
Mục sư đã mạo phạm, đã phản đạo!
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài mà có lực xuất hiện trước cung săn của Rea, chặn mũi tên kia lại.
"Cậu..."
Rea nghiêng đầu nhìn về phía Louis Berry, không rõ vì sao đối phương lại muốn ngăn cản mình.
Lumen vẫn bình tĩnh như thường, nói:
"Quan sát thêm."
Trong lúc hai người nói chuyện, mục sư Cali nở một nụ cười phóng túng, xoay người, ôm cuốn thánh điển kia, chạy bộ vào bên trong giáo đường Thánh Sean.
Dưới ánh trăng đỏ rực chiếu rọi, màu vàng trên đỉnh vòm giáo đường và những pho tượng, hoa văn trang trí bên ngoài vách tường trở nên ảm đạm hơn.
Đợi đến khi bóng dáng của mục sư Cali biến mất sau cửa lớn đang mở rộng của giáo đường, vẻ mặt của Rea hơi trầm xuống, nhìn Lumen, nói:
"Vì sao?"
Lumen cười cười:
"Sau khi phát hiện nơi này có thể là cảnh trong mơ, tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề."
Cùng với lời nói của cậu, bên trong thị trấn Tizamo và đồn điền xung quanh liên tiếp vang lên tiếng kêu gào sắc nhọn và thảm thiết, quanh quẩn dưới bầu trời đêm.
"Vấn đề gì?"
Rea hỏi.
Lumen không đáp mà hỏi lại:
"Hiện tại cơ bản đã có thể xác định, chúng ta đang tham gia ‘Lễ mộng’."
"Trong tình huống này, nếu cô thành công tấn công mục sư Cali, đợi đến khi ‘Lễ mộng’ kết thúc, mọi người thức tỉnh, chuyện gì sẽ xảy ra?"
Không đợi Rea trả lời, Lumen lại một lần nữa nở nụ cười, giống như tự nói, nói:
"Nếu bắn trúng cánh tay hắn, sau khi hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ cảm thấy vị trí tương ứng ẩn ẩn đau, giống như bệnh xương khớp thông thường, kèm theo cơn đau do cơ thịt bị bắn nát.
"Nếu cô nện một chùy vào đầu hắn, đánh hắn ngất xỉu, đợi quay trở về hiện tại, đại khái hắn sẽ bị đau đầu, chóng mặt, thần kinh co giật."
"Nếu cô cưỡng bức hắn, khiến cho hắn mang thai, đợi đến khi hắn tỉnh lại, có lẽ hắn sẽ có cảm giác buồn nôn, ợ chua, chướng bụng, cảm giác như trong bụng có một cái thai;
"Nếu cô trói hắn lại, không ngừng chích điện hắn, dùng lửa thiêu hắn, trong thế giới hiện thực, có lẽ hắn có thể sẽ cảm thấy mình bị oan hồn u ảnh bám gá vào người, khiến cả người bị trói buộc, tê liệt hoặc đau đớn?"
Rea bình tĩnh lắng nghe, bỏ qua mối nghi hoặc vì sao mục sư Cali lại có thể mang thai, thì càng nghe càng thêm kinh hãi.
Bởi vì những triệu chứng mà Louis Berry miêu tả sau khi tỉnh lại từ giấc mơ này, về cơ bản đều ăn khớp với các triệu chứng mang tính quần thể ở thị trấn Tizamo mà đội tuần tra thu thập được!
Lumen nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Rea, mỉm cười, đặt câu hỏi:
"Nếu vừa rồi một mũi tên của cô bắn chết mục sư Cali, đợi đến khi cảnh trong mơ kết thúc, vậy chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Chẳng lẽ hắn sẽ chết thật sao? Không đúng..."
Rea lại tự phủ định chính câu nói của mình.
Thị trấn Tizamo chưa từng xuất hiện trường hợp sau một đêm có rất nhiều người đột tử ngay trong khi còn đang ngủ.
Rea chợt nghĩ tới một hiện tượng không bình thường tồn tại ở nơi này: 80% tỷ lệ tử vong hàng năm ở thị trấn Tizamo tập trung trong khoảng thời gian từ trung tuần tháng mười hai đến đầu tháng ba, hơn nữa tỷ lệ tử vong này cao hơn đáng kẻ so với cảng Palos và mấy thị trấn xung quanh. Rea lập tức thay đổi cách nói:
"Sẽ chết dần dần trong vòng ba tháng tiếp theo, không thể cứu vãn được?"
Lumen khẽ gật đầu, nói:
"Tôi thậm chí còn nghi ngờ bộ lạc nguyên thủy sống trong rừng rậm kia tấn công liên tục vài lần trong ba tháng này chủ yếu là để giết chết những người đã chết trong mơ kia, khiến cho bọn họ chết ở hiện thực một cách hợp tình hợp lý nhất, không để lộ bất kỳ dị thường nào.
"Từ tháng mười hai năm trước đến tháng mười hai năm nay, bọn họ chỉ tấn công thị trấn một lần, nguyên nhân có lẽ là do lần tập kích trước đó cực kỳ thành công, những người phải chết đều đã chết, những người chưa phải chết cũng đã chết một ít, không cần thiết phải mạo hiểm đến thị trấn Tizamo nữa."
Rea nghiêm túc lắng nghe, rồi trầm tư suy nghĩ vài giây, rồi nói:
"Lễ mộng’ bắt nguồn từ bộ lạc kia chăng?"
"Khả năng là vậy, khả năng lớn hơn là có thể bọn họ đã bảo vệ hoặc sùng bái ngọn nguồn kia, dựa vào mặc khải để làm ra hành động tương ứng."
Lumen đáp lại một cách ngắn gọn.
Rea khẽ gật đầu:
"Khó trách cậu lại ngăn tôi bắn chết mục sư Cali, người trong thị trấn Tizamo có lẽ đều là người vô tội."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi cậu không phản kích hai kẻ tấn công mình, chỉ cho nổ chết chết con trăn khổng lồ kia... Đợi đến khi giấc mơ này kết thúc, con trăn khổng lồ kia có thể sẽ không trực tiếp tìm đến chết ngay trước mặt cậu, nếu thật sự là như vậy, vừa lúc có thể cho Ludwig ăn thêm một bữa... Lumen đưa mắt nhìn một vòng quanh quảng trường nhỏ không người giống như đang ngủ say trong đêm tối:
"Bây giờ đi tìm Camus, xem hắn có giữ được tỉnh táo hay không."
Lầu ba của tổng cục cảnh sát, thuộc thị trấn Tizamo. Năm gian phòng và một phòng vệ sinh của tầng này đều thuộc về đội tuần tra. Trong bóng tối chỉ có chút ánh trăng le lói từ bên ngoài tràn vào, khuôn mặt của hắn bị bóng đen che khuất kia, tràn ngập sự tà dị và dữ tợn khó có thể diễn tả bằng lời.
Ngay khi nhìn thấy Loban, đáy mắt Camus chợt lóe ra hai luồng điện.
"Đâm thủng tinh thần!"
Ngay sau đó, Loban hét thảm một tiếng, theo bản năng ném thanh kiếm khổng lồ trong tay, hai tay nâng lên, ôm chặt đầu.
Nắm lấy cơ hội này, Camus rút khẩu súng lục ngắn có ổ quay lớn, nửa quỳ trên mặt đất, nhắm vào người đồng nghiệp này.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Loban đã đau đớn đến vặn vẹo, Camus hơi do dự, trong lòng cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn hạ nòng súng xuống thấp.
Phành!
Một viên đạn bắn ra, găm vào đầu gối của Loban, lực tàn phá của viên đạn khiến cho máu thịt bắn tung tóe, xương cốt gãy vụn.
Có lẽ ‘Bác sĩ’ của giáo hội ‘Đại đại mẫu thần’ có thể chữa khỏi cho loại vết thương này!
Thân thể của Lugano hơi lung lay một chút rồi đổ rầm xuống sàn, hắn theo bản năng muốn cuộn tròn người lại nhưng đầu gối quá đau đớn nên không thể làm được.
Camus hạ khẩu súng lục ngắn xuống, đứng thẳng lên, tiếp tục chạy tới cuối hành lang.
Lúc hắn men theo cầu thang đi xuống, đi ngang qua một gian phòng chất đống đồ linh tinh, chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ từ bên trong truyền ra.
Camus nghĩ đến điều gì đó, nhỏ giọng gọi:
"Kolobo, là anh sao?"
Bên trong gian phòng kia chợt im lặng vài giây, sau đó giọng nói hoảng hốt trộn lẫn sợ hãi của Kolobo vang lên:
"Đừng lai đây! Đừng tới gần!"
"Tha cho tôi!"
Camus nhíu mày, cảm thấy trạng thái tinh thần của Kolobo dường như không được bình thường.
Nhưng bình thường, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ sợ cái này, sợ cái kia, sau khi gặp Louis Berry, thì ngay cả mắt còn không dám mở, nhưng chưa bao giờ có biểu hiện về tâm thần như thế này, hắn thuộc loại rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng chịu đựng để hoàn thành nhiệm vụ, đưa ra sự lựa chọn chính xác.
Kolobo đang bị sao vậy? Camus thầm lẩm bẩm.
Bởi vì hắn đứng nguyên tại chỗ, không có ý đồ tới gần, cho nên Kolobo trốn trong gian phòng chứa đồ linh tinh kia cũng yên tĩnh theo, giống như muốn dùng cách này để xóa sự tồn tại của chính mình.
Vài chục giây sau, khi Camus chuẩn bị xác định tình hình của Kolobo, hắn cảm thấy nếu vấn đề nghiêm trọng thì mình phải lập tức rời khỏi nơi này, đi tìm Louis Berry.
Đột nhiên, hắn nghe thấy hai tiếng bước chân đi từ dưới hướng lên trên, rất nhanh tới gần.
Camus đột ngột xoay người lại, hướng khẩu súng lục ngắn, nhắm về phía cầu thang dẫn xuống dưới, sau đó, hắn thấy Louis Berry đội mũ rơm màu vàng kim và Rea cầm cung săn và tên.
Nhìn họng súng đen ngòm trước mặt, Lumen bật cười, bình tĩnh nói:
"Chào mừng đến với ‘Lễ mộng’."
"Lễ mộng’... Hiện tại đang là ‘Lễ mộng’ sao?"
Camus lập tức hiểu ra trạng thái hiện tại của Loban và Kolobo, hắn nghi hoặc nhìn về phía Louis Berry vẫn luôn mỉm cười và Rea với vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi:
"Tại sao chúng ta vẫn giữ được tỉnh táo?"
Từ biểu hiện của Louis Berry và Rea, hắn cơ bản đưa ra kết luận rằng bọn họ không bị cảm xúc và dục vọng quá khích điều khiển, nhưng khẩu súng lục ngắn trong tay vẫn không buông lỏng.
"Có thể do trước đó chúng ta đã ngủ trong căn nhà của Tiwanaku, và cùng tiến vào cảnh trong mơ đặc thù kia?"
Lumen giải thích ngắn gọn suy đoán của mình.
Rea nhân cơ hội này nói ra suy đoán những chuyện gặp phải trong giấc mơ rất có thể sẽ phản ánh ra hiện thực ở một mức độ nào đó cho Camus biết.
Phản ứng đầu tiên của Camus là cảm thấy may mắn khi phát súng kia của mình không nhắm vào đầu Loban, sau đó lại nghiêm túc nói:
"Trong thị trấn Tizamo không chỉ có ba chúng ta là người phi phàm, khi bị bọn họ tấn công, nếu trong đầu vẫn cố nghĩ không thể giết chết bọn họ, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến biểu hiện của chúng ta trong chiến đấu."
Lumen mỉm cười, nói:
"Ai nói là không thể giết?"
"Nếu thật sự gây hại cho tôi, ai cũng có thể giết."
Rea và Camus cùng im lặng.
Vài giây sau, Camus gật đầu, chỉ vào phòng chứa đồ linh tinh ở góc cầu thang vắng vẻ:
"Biểu hiện quá khích của Kolobo là sợ hãi, có thể sẽ không gây hại cho chúng ta, để hắn trốn ở đây, đừng quấy rầy hắn."
Rea tỏ vẻ đồng ý, sắc mặt Lumen đột nhiên thay đổi.
Cậu mở miệng hỏi:
"Kolobo cũng ở trong cảnh trong mơ sao?"
Những người đến thị trấn Tizamo trong vòng chưa đến một tuần như Kolobo cũng bị động tham gia ‘Lễ mộng’ sao?
"Đúng vậy."
Camus nghi hoặc hỏi, "Việc này có vấn đề gì sao?"
Sắc mặt của Lumen càng nghiêm trọng hơn, nói:
"Việc này có nghĩa là khả năng còn có một vấn đề càng nghiêm trọng càng phiền toái hơn."
Việc này có lẽ còn đang sợ hơn cả ‘Lễ mộng’!
Không đợi Camus và Rea hỏi tiếp, Lumen nói luôn:
"Hai người ở đây chờ tôi."
Còn chưa dứt lời, cậu đã sử dụng ‘Du hành xuyên qua linh giới’, biến mất ngay tại cầu thang.
Ngay sau đó, bóng dáng của Lumen phác thảo ở lầu hai của khách sạn Briou, phác thảo ngay bên ngoài cửa phòng mình,
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn và hoảng sợ.
Tiếng hét đó là của Lugano...
Bạn cần đăng nhập để bình luận