Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 644: Đội tuần tra

Camus đứng hút thuốc lá ở trước cửa ra vào của cửa hàng xuất nhập khẩu Matani một hồi lâu, thuận tiện quan sát khách hàng ra vào, nhưng không phát hiện ra ai mua cà phê đen Fil.
Thấy từng cột đèn đường khí gas lần lượt sáng lên, đường chân trời đã chuyển sang màu xanh đen, Camus mới dập thuốc lá, ném vào trong thùng rác, quay trở về tòa nhà bốn tầng màu trắng của đội tuần tra.
Vốn dĩ hắn định đi đến khu phố có nhiều người nước ngoài tụ tập gọi một bữa Intis thịnh soạn để ăn mừng việc ngày hôm nay có khoản thu nhập ngoài ý muốn là 40.000 đồng Fil, nhưng lại bị Louis Berry trì hoãn mất một khoảng thời gian khá lâu, sắc trời cũng đã muộn, hắn lười đợi đầu bếp cao cấp nấu nướng tỉ mỉ, chuẩn bị quay trở về đội tuần tra, góp tiền với mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt gọi đồ ăn từ một nhà hàng gần đó, lấp đầy bụng rồi đi quán bar hoặc đến phòng khiêu vũ để thư giãn.
Vừa đi qua sảnh lớn, Camus thấy một đồng nghiệp có nước da màu nâu sẫm, đôi môi hơi dày, thân cao hơn một thước tám, tóc màu nâu được thắt thành từng bím nhỏ đi tới, tò mò hỏi:
"Tên đội mũ rơm kia lại tìm anh sao?"
"Chà, nghe nói anh và đám người Kolobo bắt được sát thủ liên hoàn, lấy được khoản tiền thưởng 50.000 đồng Fil sao?"
Matanibon bị Intis đô hộ rất nhiều năm, mỗi người đều có thói quen sử dụng dòng tiền Fil kết hợp với dòng tiền địa phương ‘Delixi’ mà sau khi tướng quân Quelilar nắm quyền thống trị nơi này, cũng không hề thay đổi tiền lưu hành, chỉ là hợp tác mở một ngân hàng với vương quốc Feineibote, là một ngân hàng có thể tự do đổi đồng Fil và đồng Delixi.
Nếu người đến hỏi là một trong hai đồng nghiệp ‘Ma thuật sư’ và ‘Xác sống’ mà Louis Berry đã quan tâm thì Camus chắc chắn sẽ sinh lòng cảnh giác, nhưng người trước mắt này tên là Sowu, là danh sách 8 ‘Chuyên gia chiến đấu’ trên con đường ‘Chiến sĩ’, năm trước mới lấy thân phận nhà thám hiểm gia nhập đội tuần tra, tính cách cũng dễ chịu, ngoài trừ việc có vẻ lười nhác, thích hưởng thụ, không có vấn đề gì lớn.
Camus cười ha ha, nói:
"Đó là người cung cấp thông tin cho tôi, nếu không có cậu ta, tôi đã không thể lấy được nhiêu tiền thưởng như vậy."
Sowu có mắt một mí, như bừng tỉnh đại ngộ:
"Vừa rồi cậu ta đến gặp anh để lấy phần của mình sao?"
Camus suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đây là một nguyên nhân, còn nguyên nhân khác là cậu ta đang điều tra vụ án giết người liên hoàn bốn năm trước, muốn tìm tôi hỏi một vài thông tin."
Chuyện lúc trước hắn giấu đội trưởng, đội phó cung cấp hồ sơ vụ án cho Louis Berry, nhưng không thể qua mắt đám đồng nghiệp này được, cho nên, hắn cũng không định giấu giếm việc Louis Berry đang điều tra vụ án giết người liên hoàn bốn năm trước, hơn nữa, lúc sau phải nhìn chòng chọc người của tổng cục cảnh sát, xem ai thích uống cà phê đen Fil, ai có hiềm nghi lớn, vẫn cần phải có đồng nghiệp hỗ trợ.
"Có tiến triển gì không? Có cơ hội lấy tiền thưởng không?"
Sowu mặc áo sơ mi hơi nhàu, lưng đeo một thanh kiếm lớn, rõ ràng cảm thấy hứng thú.
Camus tạm thời không nói chi tiết, chỉ trả lời mơ hồ:
"Cậu ta đang nghi ngờ khả năng hung thủ của vụ án bốn năm trước đang ẩn nấp trong tổng cục cảnh sát, tôi đang định bí mật điều tra."
"Tại sao lại nghi ngờ hung thủ là cảnh sát?"
Sowu khó hiểu.
Vừa rồi Camus không thảo luận với Lumen về vấn đề lại, hiện tại hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Anh nghĩ xem, trong vụ án bốn năm trước, người bị giết đều là người phi phàm, có mấy người còn che giấu thân phận của mình, vậy tại sao hung thủ lại có thể chuẩn xác tìm ra bọn họ, vì sao biết bọn họ là người phi phàm?"
"Chỉ có người của chúng ta hoặc người của tổng cục cảnh sát đến một chức vụ nhất định mới có thể tiếp xúc được với những thông tin tương ứng này, mà trong đội tuần tra có người phi phàm trên con đường ‘Ác ma’ hay không là chuyện rất dễ xác định mà."
Hướng điều tra này đã được phó đội trưởng Leyasa đưa ra trong cuộc điều tra bốn năm trước, nhưng chỉ nghi ngờ ‘Sát thủ liên hoàn’ ẩn nấp trong đội tuần tra, chứ không suy xét đến người của tổng cục cảnh sát và đội cảnh vệ của tướng quân, sau khi điều tra trên dưới một lượt tất cả thành viên của đội tuần tra, không phát hiện ra kẻ khả nghi, vì thế phương hướng điều tra lại thay đổi.
"Tôi nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, ngửi thấy mùi của đồng Fil."
Sowu nói với vẻ mong chờ, "Nếu cần giúp đỡ, thì cứ tìm tôi nhé, nghe nói đám người Kolobo chỉ theo anh đến hiện trưởng mà mỗi người nhận được 5.000 đồng Fil!"
"Không thành vấn đề."
Camus sảng khoái đáp lại.
Sau đó, hắn đi lướt qua Sowu, đi dọc theo hành lang tới văn phòng của mình.
Kolobo đứng trước cửa văn phòng của mình, ngó đầu ra nhìn hắn trao đổi với Sowu.
Kolobo xấp xỉ tuổi với Camus, năm nay chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mái tóc đen sẫm, đôi mắt xanh thẳm, dáng người hơi gầy.
Trong tay hắn cầm một chiếc kính màu đen.
Hắn hạ giọng thật thấp, nói với Camus:
"Thời gian tới ít qua lại với Sowu nhé."
"Tại sao?"
Camus ngạc nhiên hỏi.
Kolobo nhìn bóng lưng của Sowu biến mất sau cánh cửa sảnh lớn, rồi mới thu hồi tầm mắt, nói:
"Chung quy là tôi có cảm giác thời gian này tiếp xúc với hắn sẽ gặp phải chuyện không hay."
"Vậy tại sao anh không nhắc nhở hắn?"
Camus nghi hoặc nhíu mày.
Kolobo là danh sách 8 ‘Máy móc’ trên con đường ‘Quái vật’, linh cảm khá mạnh, luôn có thể mơ hồ dự cảm được một chuyện nào đó.
"Tôi đã nhắc nhở hắn rồi, nhưng hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều tốt, tôi còn báo cáo với đội trưởng rồi."
Kolobo khoát tay.
Nói xong, người phi phàm có dáng vẻ hơi gầy yếu này nhớ tới một việc:
"Nhà thám hiểm lớn tên là Louis Berry kia cũng rất nguy hiểm, buổi sáng nay khi đến hiện trường, tôi gần như không dám nhìn thẳng vào cậu ta, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt một cái, thấy đều là màu máu tươi, vùng lửa lớn và chết chóc.
"Vốn dĩ tôi cũng không định nói với anh, tôi cảm giác vừa nói ra miệng, vận mệnh sẽ đè ép tôi đến mức không thở nổi, phù, hiện tại nói xong thật ra cũng không thấy sao cả, xem ra là tôi quá nhạy cảm rồi."
Nguy hiểm như vậy sao? Không hổ là nhà thám hiểm lớn lấy được khoản tiền thưởng 600.000 đồng Fil... Camus đã biết sự tích về Louis Berry, thật ra cũng không hề quá kinh sợ, chỉ là từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nghe Kolobo miêu tả một người tựa như ‘Quái vật’ vậy.
Camus vỗ vai Kolobo, nói:
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý."
Nói xong, hắn tò mò hỏi:
"Louis Berry có phải là người đầu tiên cho anh loại cảm giác như vậy không?"
"Không, còn một người nữa."
Kolobo lắc đầu.
"Ai?"
Camus giật mình.
Vẻ mặt của Kolobo đột nhiên trở nên nghiêm trọng:
"Tôi không thể nói."
"Nếu tôi nói ra thì tôi sẽ chết mất."
Nói xong, người phi phàm hơi gầy yếu này nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Camus.
Lumen quay trở lại khách sạn Orella, lập tức đi vào phòng ngủ chính.
Phòng được xây dựng dưới lòng đất nên không có cảm giác nóng bức, ngược lại có vài phần mát mẻ.
Trên mặt bàn trong phòng ngủ chính có một lá thư được gấp gọn gàng.
Thư hồi âm của cô ‘Ma thuật sư’... Lumen cầm lá thư lên, mở ra đọc:
"Rất tốt, nên tự có nhận thức đầy đủ về bản thân mình."
"Chuyện ‘Học phái Hoa Hồng’ và ‘Linh giáo đoàn’ sẽ có người chuyên môn phụ trách, cậu không cần mạo hiểm vì nó, tập trung đối phó với ‘Hisoka’ là được, đương nhiên, nếu bọn họ mời cậu giúp đỡ thì cậu cũng có thể phối hợp đôi chút."
"Đặc tính phi phàm lưu lại từ thành viên ‘Học phái Hoa Hồng’, nhất là của con đường ‘Ác ma’ và con đường ‘Tù phàm’, đều có ô nhiễm nhất định, tốt nhất đừng bán cho người khác, cũng đừng tùy tiện tìm ‘Thợ thủ công’ chế tác vật phẩm, nếu cậu cần làm gì thì có thể bán cho tôi hoặc ủy thác tôi tìm ‘Thợ thủ công’, à, đặt chúng nó trong ‘Túi lữ hành’ cũng không có vấn đề gì đâu, so với găng tay từ nhánh cây bóng tối và phong ấn của ‘Ngài Kẻ khờ’ và những thứ trên người cậu có thể đưa tới ánh nhìn chăm chú thì ảnh hưởng của nó chỉ nhỏ yếu tựa như đứa trẻ con vừa sinh ra thôi."
Sau khi nhận được phản hồi, Lumen mới khẽ thở phào một hơi, trực tiếp kích phát ấn ký màu đen bên vai phải, biến mất ngay tại phòng.
Một lúc lâu sau, bóng dáng của cậu phác thảo trên đỉnh tháp đồng hồ nằm ở đường Shade, Trier.
Nhìn khách sạn Champ Elysees phía xa xa, đèn đuốc sáng trưng kia, Lumen rốt cuộc mới không cần phải kìm chế nước, có thể cẩn thận phân tích những thông tin nhận được từ chỗ Camus.
Cách vùng Biển Cuồng bạo, cộng thêm vương quốc Feineibote và một nửa nước cộng hòa Intis, cho dù cậu thật sự đang lên kế hoạch săn giết ‘Hisoka’ cũng không cần lo lắng bị kẻ địch cảm ứng được ác ý và nguy hiểm!
Với khoảng cách như thế này, chỉ sợ đến cấp bậc thiên sứ mới có thể cảm ứng được.
Tuy trước mắt Lumen còn không biết mục tiêu cụ thể, không biết rốt cuộc ‘Hisoka’ là ai, không có thông tin chi tiết về đối phương, cũng không có phương án mang tính chất thực tiễn, bình thường mà nói như thế sẽ không thể tác động đến ‘Hisoka’ khiến hắn dự cảm được nguy hiểm, nhưng lúc cần thận trọng thì vẫn nên thận trọng thì tốt hơn.
Vì thế, cậu vẫn luôn dựa vào đặc tính của ‘Tu sĩ khổ hạnh’ để nhẫn nại, kiềm chế không nghĩ đến chuyện tương ứng, mãi đến khi rời khỏi cảng Palos, cách nam đại lục thật xa, mới bắt đầu phân tích từng chi tiết, phát triển suy nghĩ giống như bình thường được.
Không biết qua bao lâu, bóng dáng của Lumen rốt cuộc biến mất khỏi gác chuông.
Kính coong, kính coong!
Chuông của đồng hồ quả lắc cỡ lớn vang lên, điểm bảy giờ tối.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Camus vừa mới bước vào sảnh lớn, đã nhìn thấy Louis Berry đội mũ rơm màu vàng kim ngồi ở khu vực chờ dành cho khách.
Sao lại tới nữa rồi? Camus nhớ lại lời nhắc nhở của Kolobo thì hơi níu mày, cũng hơi lo lắng đi tới gần.
"Lần này cậu cần tôi giúp đỡ gì?"
Hắn khống chế cảm xúc của bản thân, bình thản nói.
Lumen bật cười, nói:
"Tôi cần một ít thông tin, nhưng không phải do anh cung cấp, mà do một người đồng nghiệp mà anh có thể tin tưởng, một người không biết chiều tối hôm qua chúng ta đã nói chuyện gì, còn nữa, gặp mặt ở cửa hàng xuất nhập khẩu Matani."
"Tôi có thể trả 5.000 đồng Fil."
Yêu cầu kỳ quái... 5.000 đồng Fil sao, thật hào phóng... Cái này, đây là để tránh ‘Ác ma’ dự cảm được nguy hiểm sao? Camus coi như là người phi phàm phía chính phủ có kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng suy đoán.
Hắn khống chế không để bản thân suy nghĩ quá nhiều, cân nhắc vài giây rồi nói:
"Được."
Ngay sau đó, hắn tiến vào khu vực làm việc, Lumen đứng dậy rời khỏi tòa nhà này, rẽ vào cửa hàng xuất nhập khẩu Matani cách đó không đến một trăm mét.
Không lâu sau, một người ngồi xuống trước mặt Lumen đang uống cà phê.
Người nọ có mái tóc màu đen sẫm, trông khá là gầy yếu.
Lumen biết hắn, chính là thành viên đội tuần tra đi cùng mình tới hiện trường ngày hôm qua, nhưng hôm nay đối phương lại đeo một cặp kính đen sẫm, giống như người mù.
"Tôi tên là Kolobo, Camus nói có cơ hội kiếm 5.000 đồng Fil."
Thành viên của đội tuần tra kia dùng giọng Intis không hẳn là lưu loát, tự giới thiệu bản thân.
Lumen buồn cười đánh giá trạng thái của Kolobo, lấy giấy bút ra, và đếm tiền mặt trị giá 5.000 đồng Fil, đẩy cả qua phía đối diện:
"Anh hãy viết chi tiết tên tuổi, tình hình của người phi phàm trên con đường ‘Tù phạm’, là thành viên của đội tuần tra vào giấy, chú ý, đừng để tôi nhìn thấy, viết xong thì gấp lại."
Kolobo giống như người mù, lóng ngóng sờ soạng tiền mặt.
Hắn cúi thắt lưng, đầu gần như vùi xuống gầm bàn để đếm tiền.
"Vì sao anh không nhìn tôi?"
Lumen hứng thú hỏi.
Kolobo nơm nớp lo sợ đáp lại:
"Tôi sợ mình sẽ thật sự bị mù."
Đây là con đường ‘Quái vật’ có thể nhìn thấy những thứ không nên thấy sao? Lumen tự lẩm bẩm một câu, cũng không hỏi nữa.
Kolobo quay lưng, dùng mặt bàn phía sau, nhanh chóng viết toàn bộ thông tin tương ứng ra giấy, sau đó gấp tờ giấy lại, đưa cho Lumen.
Lumen không thèm liếc một cái, nhanh chóng nhận lấy, nhét vào trong ‘Túi lữ hành’.
Cậu thanh toán tiền cà phê, đi vào phòng vệ sinh của cửa hàng.
Bóng dáng của cậu biến mất ngay tại chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận