Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 645: Lễ vật

Đợi đến khi Louis Berry rời xa khu vực cà phê, Kolobo mới khẽ thở ra một hơi, bỏ kính đen ra, lại đếm sấp tiền mặt trị giá 5.000 đồng Fil một lần nữa.
Trực giác nói cho hắn biết hắn có thể thực hiện cuộc giao dịch này, cho nên hắn mới dám mạo hiểm, tiến vào cửa hàng xuất nhập khẩu Matani, nhưng trong toàn bộ quá trình giao dịch, hắn vẫn nơm nớp lo sợ, nhiều lúc còn không dám mở mắt, lúc viết tư liệu ra giấy, tay hắn lại càng run lợi hại hơn.
"Quả nhiên, vấn đề tích lũy đến cuối cùng sẽ bùng nổ..."
Kolobo cầm cặp kính râm kia, tự thì thầm một câu.
Hắn đứng dậy, đi về phía cửa ra của cửa hàng xuất nhập khẩu Matani.
Đang đi, thân thể Kolobo đột nhiên căng chặt, không hiểu sao có loại cảm giác nguy hiểm dày đặc rình rập quanh mình.
Trái tim hắn treo lên, hắn đưa mắt đánh giá bốn phía xung quanh một cách cực kỳ chuyên nghiệp, bước chân đi theo bản năng, khi thì nhanh hơn, lúc lại chậm lại, khi thì chuyển hướng, lúc lại dừng lại.
Kolobo chỉ nhìn thấy ánh mặt trời buổi sáng, thấy cửa hàng mới vừa mở cửa không bao lâu, bên trong tương đối vắng vẻ, chỉ lác đác vài vị khách, không phát hiện ra ai đang nhìn chằm chằm mình, cũng không cảm nhận được ánh nhìn chăm chú đến từ chỗ tối.
Sau một hồi di chuyển hoàn toàn dựa vào trực giác, hắn phát hiện mình đã quay trở lại khu vực bán cà phê và hạt cà phê, đang đứng trước cửa phòng vệ sinh.
Kolobo trở thành người phi phàm cũng đã được hai năm, kinh nghiệm quan trọng nhất là tin tưởng vào bản thân, tin tưởng trực giác, vì thế hắn không do dự, đẩy cánh cửa gỗ màu đen khá nặng, bước vào bên trong.
Ở cảng Palos, cửa hàng xuất nhập khẩu Matani được xếp vào loại cao cấp, gần như mỗi phòng vệ sinh dành cho nam đều có ba cái bồn tiểu tiện loại đứng và ba cái vách ngăn, trên tường lắp hai chiếc đèn tường khí gas lẳng lặng tản ra ánh sáng chiếu lên nền đất rất sạch sẽ.
Kolobo đi đến trước bồn rửa tay, vặn vòi, chuẩn bị vã nước lạnh lên rửa mặt, xem có thể thoát khỏi khốn cảnh nguy hiểm bám theo như hình với bóng này không.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt xuất hiện trong kính.
Nhưng đây không phải khuôn mặt của mình!
Khuôn mặt nọ tái nhợt một cách bất thường, dáng vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làn da thiên màu nâu, đôi mắt màu vàng nâu nhạt nhiễm chút xanh lục âm trầm đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Kolobo.
Đầu óc Kolobo ong lên một tiếng, hắn nhận ra khuôn mặt này là ai.
Hắn là Tiwanaku Tupian, người phi phàm trên con đường ‘Tù phạm’ duy nhất trong đội tuần tra, năm trước đã thăng cắp thành danh sách 6 ‘Xác sống’.
Hắn cũng là người đầu tiên khiến cho Kolobo theo băn năng có cảm giác nguy hiểm, và tin tưởng rằng nếu mình nói cảm giác này ra miệng, hắn sẽ phải chết rất nhanh!
Vừa rồi, khi Lumen yêu cầu Kolobo viết tên và thông tin liên quan đến người phi phàm trên con đường ‘Tù phạm’ của đội tuần tra, trong lòng Kolobo cũng đã cảm thấy bất an một cách bất thường, thậm chí còn cân nhắc xem mình có nên từ chối cuộc giao dịch này hay không, lúc hắn đếm tiền mặt, không phải là không tin nhà thám hiểm này lại có thể trực tiếp thưởng 50.000 đồng Fil, mà là lợi dụng hành động đó để cân nhắc, do dự, để lựa chọn.
Cuối cùng, hắn lựa chọn tin tưởng vào chính mình, tin tưởng vào trực giác khiến mình sẵn sàng mạo hiểm, chỉ là trong thông tin không đề cập đến cảm giác không tốt của bản thân đối với Tiwanaku Tupian.
Mà hiện tại, khuôn mặt của Tiwanaku Tupian đột ngột xuất hiện trong gương ngay trước mặt hắn.
Chuyện này, đây là năng lực ‘Oan hồn’ danh sách 5 trên con đường ‘Tù phạm’, hắn đã thăng cấp từ khi nào? Kolobo hoảng sợ, cảm giác thân thể lạnh lẽo giống như rơi xuống đáy của một hố băng ở cao nguyên, nháy mắt đông cứng lại.
Cùng lúc đó, khuôn mặt của Tiwanaku Tupian trên mặt gương trước bồn rửa tay chợt biến mất.
Thân thể Kolobo tựa như bị nhét vào trong một tảng băng lạnh lẽo vĩnh viễn không thể bị hòa tan, từ trong tới ngoài tản ra hơi lạnh âm lãnh có thể đóng băng linh hồn.
Hai tay của hắn mất khống chế, chống lại nỗ lực phản kháng của hắn mà nâng lên, một giọng nói lạnh lẽo không có cảm tình vang lên bên tai hắn:
"Xem ra tôi đã bị lộ rồi, anh cũng dám cung cấp thông tin của tôi."
"Hiện tại tôi sẽ rời khỏi cảng Palos, nhưng trước khi rời đi, tôi muốn tặng Lumen Lee hai món quà."
Có ý gì? Món quà gì? Lumen Lee là ai? Kolobo vừa bối rối, nghi hoặc lại sợ hãi nhìn hai bàn tay mình đã nắm chặt lấy cần cổ của chính mình, bắt đầu dùng sức bóp.
Đau đớn chạy thẳng vào óc hắn, đồng thời, hắn mơ hồ hiểu ra món quà là chỉ cái gì: Tiwanaku Tupian muốn giết mình, biến cái chết của mình thành một món quà!
Nhưng hắn nói là hai món quà, vậy món quà còn lại là gì?"
Bên trong tòa nhà bốn tầng sơn màu trắng, trụ sở đội tuần tra.
Camus đang uống cà phê cao nguyên, nhìn tờ ‘Điện báo Tây Byron’ ngày hôm nay, trong đầu nghĩ về cuộc giao dịch của Kolobo và Louis Berry.
Nếu thành công, hắn làm người trung gian có thể lấy được 20% tiền thù lao.
Cốc, cốc, cốc, có tiếng gõ ngoài cửa văn phòng của Camus.
"Mời vào."
Tuy tuổi của Camus không phải là quá lớn, nhưng kinh nghiệm sâu, đã từng là tổ trưởng của một trong những tổ hành động của đội tuần tra, nếu có vị trí phó đội trưởng còn trống thì người có thể cạnh tranh chức vụ với hắn chỉ có thể là Tiwanaku Tupian, người phi phàm trên con đường ‘Tù phạm’ kia.
Nam đại lục rất hỗn loạn, hơn nữa khu vực này lại nằm trong thế cân bằng bởi nhiều thế lực, cho dù là ‘Học phái Hoa Hồng’ đẫm máu, Linh giáo đoàn đáng sợ, hay là những nhà thám hiểm và gián điệp, giáo sĩ truyền giáo đầy dã tâm đến từ các quốc gia khác nhau, đều rất nguy hiểm.
Trong số bọn họ, có kẻ sẽ chủ động ám sát thành viên đội tuần tra, cũng có kẻ sẽ không phục hệ thống quản lý, đột nhiên nổi điên, giết người rồi bỏ trốn thật xa, có kẻ sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ, ngay cả thành viên của đội tuần tra cũng bị biến thành một trong những mục tiêu, cho nên, những năm gần đây, hàng năm quân số của đội tuần tra đều giảm ở mức nhất định, và rất cần chiêu mộ thành viên mới.
Nhưng bị tập kích nhiều cũng có chỗ tốt nhất định, đó chính là nếu giành được thắng lợi, đại khái có thể thu hoạch được nguyên liệu siêu phàm liên quan và không ít thứ đáng giá, rất nhiều công thức điều chế và ma dược mà thành viên đội điều tra dùng để thăng cấp đều thu hoạch được từ những vụ như thế này, điều này cũng dẫn đến một loại hiện tượng:
So với các thành phố quy mô tương tự ở bắc đại lục thì số lượng người phi phàm phía chính phủ ở cảng Palos vượt trội hơn rất nhiều, số lượng người phi phàm phía chính phủ ở danh sách bậc trung cũng như vậy, chỉ là thiếu sức mạnh cấp rất cao hoặc vật phẩm phong ấn tương ứng.
Sở dĩ Camus luôn ở trong trạng thái thiếu tiền, vì tốc độ thăng cấp của hắn nhanh hơn các anh em khác.
Khi hắn vừa đến Matanibon, vừa đến cảng Palos, hắn vẫn chỉ là danh sách 9 ‘Người trọng tài’, hiện tại đã là danh sách 7 ‘Kẻ thẩm vấn’, trong năm năm thăng cấp liên tiếp hai lần, mà gần đây hắn đang tiết kiệm tiền để mua nguyên liệu,
hy vọng có thể thăng cấp lên danh sách 6, trở thành ‘Thẩm phán’, đương nhiên, nếu có cơ hội trở thành phó đội trưởng, đội tuần tra chắc chắn sẽ cung cấp một phần tài nguyên, trợ giúp hắn thăng cấp.
Những chiến lợi phẩm mà hắn thu hoạch được không phải lúc nào cũng thích hợp với mình, có khi hắn dùng để giao dịch với đồng đội, có khi lại bán cho đội tuần tra, để đổi lấy tiền, chờ đợi công thức điều chế ma dược và nguyên liệu phi phàm tương ứng với con đường của bản thân xuất hiện.
Hơn nữa, bởi vì đội thần tra mới thành lập được vài năm, căn bản chưa tích lũy được gì, hắn còn phải nghĩ các mua vật phẩm thần kỳ hữu dụng, định kỳ bổ sung phù chú và các loại thuốc này nọ, tránh việc chuẩn bị không đầy đủ, bỏ mạng trong các vụ ám sát và xung đột.
Dưới tình huống đó, tiền tự nhiên bao nhiêu cũng không đủ.
Hỗn loạn là con đường dẫn đến địa ngục, cũng dẫn lên cầu thang phía trước!
Người mở cửa đi vào là ‘Chuyên gia chiến đấu’ Sowu.
Sowu mặc áo sơ mi màu xanh lam, quần dài màu vàng nhạt, từng bím tóc nhỏ màu nâu khẽ đung đưa, hắn đút một tay vào túi quần, đi về phía Camus, cười hỏi:
"Anh có thấy Kolobo đâu không?"
"Tôi có chuyện cần tìm hắn?"
Camus đã chuẩn bị sẵn lý do:
"Hắn đến cửa hàng xuất nhập khẩu mua hạt cà phê rồi."
Sowu ‘À’ một tiếng:
"Vậy tôi sẽ đợi hắn trở về."
"Anh có chuyện gì sao?"
Camus thuận miệng hỏi.
Sowu tiến lên hai bước, cười nói:
"Tôi muốn tìm hắn cùng làm một nhiệm vụ điều tra với tôi, có lẽ hắn có thể nhìn thấy một ít manh mối mà người khác không nhìn thấy."
"Các anh đúng là khốn khiếp, các anh không sợ như vậy sẽ làm Kolobo bị tổn thương sao?"
Camus buồn cười đáp trả một câu, sau đó nâng tách cà phê lên miệng, nhấp một ngụm.
Ngay lúc này, cái tay phải của Sowu đang đút trong túi quần chợt rút ra, ngón cái và ngón trỏ kẹp một lá bài poker bằng kim loại sáng bóng.
Trên mặt lá bài là hình thằng hề hai mặt màu xám trắng.
Vù một tiếng, Sowu phi lá bài poker kia về phía đầu Camus.
Bên trong phòng vệ sinh nam của cửa hàng xuất nhập khẩu Matani.
Kolobo rốt cuộc cũng nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong gương.
Khuôn mặt của hắn đã chuyển thành màu xanh lục âm u, đôi tay của hắn đang bóp chặt cổ của chính mình, khiến cho xương sau cổ phát ra tiếng răng rắc như sắp gãy, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm của hắn phản chiếu ra bóng dáng của Tiwanaku Tupian.
Kolobo há miệng cố gắng hét lớn kêu cứu nhưng cổ họng lại không phát ra một từ đơn nào, hắn muốn dang hai chân, vọt ra ngoài phòng vệ sinh, nhưng không thể nào di chuyển được.
Thân thể của hắn tựa như đã không thuộc về hắn này, đang cố giết chết chính mình.
Hô hô hô... Trong cổ họng của Kolobo rốt cuộc cũng có thể phát ra âm thanh, nhưng lại yếu ớt một cách dị thường, đến mức không ai có thể nghe thấy được.
Hắn cảm giác cái chết đang đến rất nhanh, tuyệt vọng và sợ hãi chiếm cứ linh hồn hắn.
Đột nhiên, hai bàn tay đang bóp cổ Kolobo chợt dừng lại.
Cùng lúc đó, một bóng người đột nhiên bước ra từ cái bóng cạnh lỗ thông gió của phòng vệ sinh.
Người kia là Lumen có mái tóc đen mắt màu xanh lục, mặc áo sơ mi màu trắng, khoác ghi lê đen, đội mũ rơm màu vàng kim óng ánh.
Vẻ mặt của Lumen vừa bất ngờ lại hiểu ra, tay đưa một thanh sáo xương màu đen đến bên miệng.
Thanh âm nức nở cũng theo đó vang lên, giai điệu ưu thương chui ra từ trong lỗ thủng màu đỏ sậm.
"Nhạc cụ căm ghét!"
Tại sao hiện tại mình mới cảm giác được ác ý và nguy hiểm... Trong đầu Tiwanaku Tupian vừa xuất hiện ý nghĩ này, thì dục vọng giết chóc mãnh liệt đã bị giai điệu từ thanh sáu xương kia dẫn bùng nổ.
Một bóng người im lặng tách ra khỏi thân thể Kolobo, đó là Tiwanaku Tupian có làn da thiên nâu và khuôn mặt tái nhợt.
Bên trong tròng mắt màu nâu vàng nhạt của ‘Oan hồn’ này, từng mạch máu đột nhiên nổi gồ lên, có dấu hiệu muốn vỡ ra.
Mà cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng đang chiếm cứ linh hồn Kolobo cũng bị ‘Nhạc cụ căm ghét’ dẫn bùng nổ.
Trái tim của hắn gần như đột nhiên ngừng đập, ‘Sợ’ đến mức hôn mê bất tỉnh, đổ rầm xuống đất, gần như mất nửa cái mạng.
Lumen không tiếp tục thổi ‘Nhạc cụ căm ghét’ mà cầm thanh sáo xương màu đen kia, biến mất trong bóng tối, biến mất khỏi lỗ thông gió của phòng vệ sinh.
Bóng dáng của cậu chợt phác thảo ngay sau lưng Tiwanaku Tupian đang chìm sâu trong dục vọng giết chóc, giơ thanh sáo xương màu đen có nhiều lỗ thủng màu máu kia lên, trong miệng chuẩn bị phát ra tiếng ‘Hà’.
Rốt cuộc cũng đợi được mày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận