Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 680: Kinh nghiệm chiến đấu

Camus vừa đẩy viên đạn tịnh hóa vào trong ổ sung thì lỗ tai chợt ong lên, âm thanh bén nhọn xuyên thấu vào đầu óc.
Trước mắt hắn, thế giới giống như bị hút ra ngoài, ngăn cách với hắn bởi một lớp thủy tinh trong suốt, mà dưới tiếng rít của oan hồn, lớp thủy tinh này nứt thành vô số vết dài, tựa như kéo đến tận linh thể.
Tiếng vỡ vụn rất nhỏ chẳng phân biệt được trước sau, cũng chẳng phân biệt địch ta, quanh quẩn trong lỗ tai Lumen, Rea, Lugano, Amandine, trong lỗ tai Robert vừa mới từ trong lòng đất bò ra ở chỗ khu vực gần thánh đàn và mấy người đàn ông trần trụi khác đang hoảng loạn tránh né, khiến màng tai bọn họ đau nhức, máu mũi chảy ra, đau đớn chạy vào sâu trong linh hồn.
Gần như tất cả mọi người đều cương cứng tại chỗ, tựa như bón đồ sứ dễ vỡ đang gió bão vô hình tạt qua.
Về điểm này, mấy người đàn ông trần trụi có vẻ như đều là người thường này còn chưa kịp hừ một tiếng đã lăn ra ngất xỉu, máu rỉ ra từ khóe mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai và bề mặt da ngoài thân, mà Lumen đã thăng cấp thành danh sách 5 ‘Kẻ thu gặt’, năng lực chống đỡ của linh hồn cao nhất, bị tổn thương nhỏ nhất, cũng khôi phục nhanh nhất.
Đập vào mắt cậu là vô số mũi tên nhỏ bằng băng đang lao vút về phía mình, đầu loe lóe ánh sáng lạnh buốt.
Trong chớp mắt, Lumen đã đưa ra quyết định.
Cậu không chuyển hóa thành sinh vật bóng đen và dung nhập vào bóng đen để tránh né thương tổn, cũng không hề tìm cách trốn chạy.
Phừng, ngọn lửa trắng rực đột nhiên cháy bùng lên quanh thân cậu.
Cậu hóa thân thành một cây trường thương lửa trắng rực, đối đầu trực diện với những mũi tên băng này, lao về phía ô cửa sổ thủy tinh vẽ hoa văn màu sắc ở gần cửa lớn nhất.
Mục sư Cali có nước da nâu sẫm, vẻ mặt âm trầm đang trốn ở chỗ đó.
Người thứ hai tỉnh lại sau ‘Tiếng rít oán hồn’ là Amandine, cô ta vừa lúc nhìn thấy cây trường thương lửa trắng rực va chạm với vô số mũi tên băng đang lao về khu vực mà đám người mình đang đứng.
Trong yên lặng, những mũi tên bằng băng lao trực diện vào cây trường thương lửa trắng rực nháy mắt bốc hơi thành làn khói trắng, những mũi tên phân bố xung quanh nhanh chóng bị hòa tan và bốc hơi.
Trong không khí ngập tràn hơi nước trắng xóa, tuy cây trường thương lửa trắng rực đã ảm đạm đi rất nhiều, không còn cháy dữ dội như trước nữa nhưng vẫn lao đi, xuyên qua màn sương, đâm thẳng về phía lớp thủy tinh vẽ hoa văn màu sắc nơi có bóng dáng của mục sư Cali vừa hiện ra.
Tương tự như vậy, cũng có một số mũi tên băng xuyên qua màn sương trắng, lao vào người Amandine, Camus, Rea và Lugano, nhưng chúng nó hoặc là đầu tên đã bị hòa tan, không còn sắc nhọn nữa, hoặc là bị thu nhỏ lại hơn phân nửa, tốc độ cũng giảm rất nhiều.
Amandine và Camus vừa thoát khỏi ‘Tiếng rít oan hồn’ nên tránh né một cách thoải mái, còn Rea và Lugano tuy không kịp hành động, bị những mũi tên bằng băng này đâm vào người, nhưng cũng chỉ hơi đau đớn, tựa như bị đứa trẻ ném đá lạnh vào người, đau thì có đau nhưng nhiều nhất chỉ có cảm giác ướt sũng và lạnh như băng.
Bọn họ cũng nhân cơ hội này để lấy lại ý thức trước một chút so với Robert vừa xuất hiện ở vị trí thánh đàn.
Răng rắc!
Cây trường thương lửa trắng rực đâm trúng mục tiêu là ô cửa sổ thủy tinh vẽ hoa văn màu sắc kia, khiến nó vỡ tan thành nghìn mảnh, nhưng mục sư Cali đã sớm thoát khỏi ô thủy tinh vẽ hoa văn màu sắc mà Lumen vừa bắn phá kia.
Ánh lửa trên cây trường thương kia tan rã, bóng dáng của Lumen hiện ra.
Cậu không dừng lại, mà một lần nữa để ngọn lửa trắng rực bùng cháy, cả người hóa thân thành cây trường thương rực rỡ, lao về ô cửa sổ mà mục sư Cali lại vừa hiện ra.
Cậu cố ý không dùng ‘Truyền tống’, mà liên tục hóa thân thành trường thương lửa truy sát kẻ địch, là muốn đánh lừa ý thức của mục sư Cali, để hắn xem nhẹ năng lực này, sau đó tới thời khắc mấu chốt cậu sẽ xuất hiện bên cạnh khi đối phương thoáng hiện ra bên ngoài, sử dụng ‘Thuật hừ hà’.
Nếu không thì đúng là rất khó bắt được một ‘Oan hồn’ có thể không ngừng xuất hiện trên những sự vật có bề mặt tựa gương kính.
Hơn nữa, theo hiểu biết của Lumen, ‘Oan hồn’ ở một mức độ nào đó cũng được coi là sinh vật linh giới, cũng có thể lợi dụng Linh giới để thực hiện ‘Truyền tống’, tuy không thể so sánh với sinh vật linh giới thực thụ, nhưng vẫn không thể bỏ qua điểm này.
Khi trường thương rực lửa lao về phía ô cửa sổ vừa bị Lumen phá vỡ, Robert lăn lộn mấy vòng tới chỗ để quần áo của đám người mình ở bên cạnh thánh đàn, muốn lấy mấy thứ tài liệu dùng cho ‘Thông linh’.
Vù!
Một mũi tên cắm phập xuống nên gạch ngay trước người hắn, khiến cho hắn không thể không thay đổi hướng lăn lộn về phía trước.
Ngay khi vừa khôi phục lại, Rea lập tức tiếp tục nhắm vào Robert.
Cô và Camus đều cho rằng Louis Berry có thể đối phó với mục sư Cali, cho nên nhiệm vụ của mấy người bọn họ sẽ là kìm chế Robert, tóm lấy nhân vật quan trọng này, không để hắn kịp thời hỗ trợ mục sư Cali, quấy phá trận chiến bên kia.
Tiếng súng đồng thời vang lên, bóng dáng của mục sư Cali cũng biến mất ngay tại ô cửa sổ thủy tinh vẽ hoa văn sắc màu.
Trong mắt Amandine đứng ở ngay gần đó cũng theo đó mà phản chiếu ra thân thể trần trụi của gã mục sư đọa lạc.
Amandine muốn phản kháng, nhưng thân thể lại nhanh chóng trở nên lạnh như băng, dần dần không nghe theo chỉ huy của cô.
Trong tiếng xé gió, cây trường thương lửa trắng rực do Lumen hóa thân xuyên thấu qua mặt thủy tinh vẽ hoa văn màu sắc, dừng ở bên ngoài giáo đường, cách Amandine khoảng ba bốn thước.
Lửa tan rã, Lumen đội mũ rơm màu vàng kim, mặc áo sơ mi màu trắng và khoác áo ghi lê đen hiện ra.
Lúc này, hai tay của Amandine đã ‘tự động’ nâng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng nhếch cao, để lộ mộ nụ cười âm trầm mà đắc ý.
Đến đi!
Tấn công tiếp đi!
Người bị thương trước, người phải chết trước sẽ là Amandine, mà nếu thân thể này đã không thể bảo vệ cho tôi nữa, tôi còn có thể kịp thời thoát ra ngoài, thay đổi vị trí!
Có vẻ như mục sư Cali khá kiêng kị đối với năng lực cưỡng ép kéo người đi vào giấc ngủ của Amandine, cho nên lần này hắn lựa chọn bám gá vào cô ta, mà không phải kẻ địch ở danh sách rất cao là Louis Berry.
Mục sư Cali điều khiển thân thể của Amandine, nở một nụ cười âm trầm mà đắc ý, đồng thời, hắn thấy khóe miệng của Louis Berry cũng nhếch lên thật cao, đáp lại hắn bằng một nụ cười sáng lạn.
Là ‘Oan hồn’, mục sư Cali đương nhiên có dự cảm linh tính rất mạnh, hắn đột nhiên sinh ra nhận thức cực kỳ nguy hiểm.
"Ha!"
Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt cấp tốc bay ra từ trong khoang miệng đang cười của Lumen, đâm thẳng vào người Amandine đứng cách đó ba bốn thước, bao phủ cả linh hồn của Amandine và mục sư Cali không kịp ‘Thoáng hiện mặt kính’.
Nói thật, đây đúng là bất ngờ cực lớn đối với Lumen:
Anh biết kiêng kị năng lực ác mộng, chẳng lẽ không biết đề phòng ‘Thuật hừ hà’ sao?
Ồ, quả thật là anh không biết, anh không biết loại năng lực này, càng không biết tôi có loại năng lực này.
Nhưng mà, là một ‘Oan hồn’, rõ ràng có thể không ngừng ‘Thoáng hiện mặt kính’, tại sao nhất quyết phải bám gá vào người một đồng đội phía tôi, hơn nữa còn không kéo giãn khoảng cách, mà vẫn ở trong phạm vi mấy thước xung quanh tôi, đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ anh không có kinh nghiệm chiến đấu sao?
Cho dù không biết ‘Thuật hừ hà’, thì cũng phải đề phòng những loại năng lực như ‘Đâm thủng tinh thần’ chứ!
Ồ, hay là anh cảm thấy Camus ở cách đó khá xa nên không cần lo lắng đến vấn đề này, mà tôi là danh sách 5 trên con đường ‘Thợ săn’, anh muốn mượn tay tôi để nhanh chóng giết chết Amandine sao?
Anh không nghĩ đến việc còn có vật phẩm thần kỳ sao?
Tôi vốn dĩ còn định sau khi tìm được cơ hội, nếu dùng ‘Truyền tống’ tiếp đến ‘Thuật hừ hà’ rồi ‘Thu gặt’ mà vẫn không thể thành công giải quyết được anh, sẽ lấy lui làm tiến, giả vờ rút khỏi đây, tìm một không gian nhỏ để thiết lập ‘Cái bình hư cấu’, sau đó chờ anh đuổi theo, tiếp tục chiến đấu trong không gian nhỏ hẹp, bị bịt kín, giống như lần trước đối phó với ‘Hisoka’, ai biết, anh lại tự đưa tới cửa.
Lumen điên cuồng lẩm bẩm, trong lúc đó, mục sư Cali và Amandine đồng thời hôn mê bất tỉnh, đổ xuống mặt đất.
Nếu đổi lại là trận chiến trước với ‘Hisoka’, Lumen chắc chắn sẽ vội vàng tiếp tục ra tay, bởi vì ‘Thuật hừ hà’ không có cách nào giữ cho kẻ địch đã ở danh sách 5 rơi vào tình trạng hôn mê quá lâu nhưng hiện tại, khi cậu cũng đã thăng cấp lên danh sách 5, ‘Thuật hừ hà’ cũng tăng lên, thời gian có thể khống chế ‘Oan hồn’ cũng tăng lên.
Đương nhiên, cực hạn vẫn chỉ trong vòng vài giây.
Lumen tháo ‘Cơn cuồng nộ của biển cả’ xuống, nhét tay vào ‘Túi lữ hành’, lấy ra vài viên đạn đặc chế được mua từ Camus từ đội tuần tra.
Hai viên ‘Trừ tà’, hai viên ‘Tịnh hóa’, đều là màu vàng.
Lumen nhanh chóng nhét bốn viên đạn này theo thứ tự vào ổ quay súng lục của mình nhắm thẳng vào Amandine đã bất tỉnh nằm dưới mặt đất.
Camus liếc thấy cảnh tượng như vậy thì bị dọa sợ, vội vàng quát lớn:
"Cậu làm gì vậy?"
"Cứu cô ta."
Lumen bình tĩnh trả lời.
Sau đó, cậu bóp cò súng.
Phành!
Viên đạn trừ tà màu vàng găm vào bả vai Amandine, chỗ máu tươi bắn tung tóe chợt lóe ánh mặt trời vàng rực rỡ.
Amandine đau đớn tỉnh lại, mà bóng dáng mờ ảo của mục sự Cali cũng thoát ra khỏi thân thể của cô, dưới ‘Ánh sáng mặt trời’, khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo.
Với sức mạnh của viên đạn trừ tà vốn dĩ cũng không thể đuổi ‘Oán hồn’ ra khỏi người bị hại, nhưng mục sư Cali vừa rơi vào trạng thái hôn mê, không có cách nào phản ứng kịp.
Ngay sau đó, Lumen lại nâng họng súng lên, trong mắt phản chiếu ra những vệt màu trên mặt ngoài linh thể của mục sư Cali, vệt màu trắng bệch đã trở nên cực kỳ rõ ràng.
Phành!
Một viên đạn tịnh hóa vàng rực được gia tăng thêm sức mạnh ‘Thu gặt’, bắn thẳng vào giữa trán của ‘Oan hồn’ kia.
Bóng dáng mờ ảo của mục sư Cali chợt cứng đờ, mắt ‘Thấy’ viên đạn kia tự tan rã, hóa thành một ngọn lửa màu vàng thần thánh lan tràn khắp nơi trong thân thể mình, thiêu đốt linh hồn mình.
Ngọn lửa màu vàng trong suốt như ánh mặt trời nhanh chóng bao trùm lấy mục sư Cali, khiến hắn phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Tuy không phải ‘Tiếng rít của oan hồn’, nhưng vẫn khiến cho đầu óc của những người ở đây căng chặt, lỗ tai đau đớn.
Lumen kiềm chế cảm giác này, bình tĩnh nói với Amandine:
"Kéo hắn vào giấc mơ, hỏi hắn ngọn nguồn của ‘Lễ mộng’."
Mục sư Cali đã bị ‘Thu gặt’, hiện tại đã suy yếu nghiêm trọng, cận kề cái chết, Amandine hoàn toàn có thể khống chế được!
"Nhưng mà..."
Bả vai Amandine phát đau, đầu cũng đau, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng của Louis Berry, cô cũng không dám oán giận.
Lumen quay sang bên cạnh, nói với Lugano:
"Điều trị vết thương do súng bắn giúp cô ấy."
"Được."
Màng tai của Lugano đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nhưng hắn vẫn vội chạy tới.
Lúc này, mục sư Cali đã bị thu gặt và tịnh hóa, đã theo bản năng thoát khỏi trạng thái ‘Oan hồn’, biến trở lại thành con người, nhưng không thoát khỏi việc tiếp tục bị thương.
Amandine thấy thế, hít vào một hơi, nắm chặt hai tay, mí mắt rũ xuống.
Cô và mục sư Cali đồng thời tiến vào giấc mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận