Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 257: Người bất hạnh

Một con trùng mềm mại trong suốt phát ra ánh sáng như ngọc lấp lánh như ánh sao chui ra từ lòng bàn tay của cô gái có khí chất lười biếng kia, bám lên khe hở vô hình mà hư ảo, khiến cho nó nhuốm thứ ánh sáng lấp lánh như ánh sao.
Cô gái kia dùng sức xé một cái, lớp vỏ bọc trong suốt bao trùm bên ngoài thế giới này giống như không chịu nổi lực kéo mạnh của cô gái kia mà phát ra âm thanh đáng sợ, hai bên khe nứt cuộn sang hai bên, không thể kháng cự lại được.
Trong âm thanh xé toạc buốt tai không cách nào hình dung được, khe nứt kia bị mạnh mẽ xé mở ra, biến thành một cái lỗ hổng khổng lồ lấp lánh vô số ánh sao.
Sau cú xé toạc đó, nó nối liền và thông nhau, trông giống như lối vào của đường hầm không biết dẫn tới nơi nào.
Giây tiếp theo, thân hình của cô gái mặc váy dài màu cam chợt lóe, biến mất trên không trung của vùng hoang dã.
Sắc mặt của ‘Nguyệt nữ sĩ’ ngồi bên trong chiếc xe ngựa có hình dạng như cái nỗi khẽ thay đổi, bà ta ra lệnh cho sinh vật kéo xe có hình dạng như quỷ, đi theo chui vào ‘Đường hầm’ kia.
Cô ‘Thẩm phán’ theo sát ngay sau đó.
Bên trong thế giới có nền đất phủ đầy rễ cây chằng chịt và bầu trời nền xanh mây trắng giống như bức tranh sơn dầu.
Ngay từ lúc những cành cây bên dưới tán cây hư ảo ‘bài tiết’ ra thứ chất lỏng sền sệt, đen đặc và mọc ra vô số thứ có hình thù kỳ quái, tuy Lumen đã được Termiporus nhắc nhở không được ngẩng đầu lên nhìn, nhưng tinh thần cậu vẫn như cũ sinh ra một loại cảm giác hỗn loạn.
Da cậu phát ngứa, máu thịt bên dưới xuất hiện cảm giác lúc nhúc không bình thường, giống như một đống u mụn, nhọt dày đặc đang muốn trồi lên trên bề mặt da.
Ngay sau đó, ánh sáng tinh khiết của những vì sao chiếu vào thế giới này, phản chiếu trong mắt Lumen.
Cách vị trí cậu đang đứng không xa, một khe hở nhỏ đột nhiên khuếch trương mở rộng ra thành một cánh cửa thần bí, hư ảo mà lấp lánh ánh sao.
“Nhắm mắt lại, nhảy qua cánh cửa đó.” Giọng nói hùng hậu lại uy nghiêm của Termiporus vang vọng bên trong lỗ tai của Lumen.
Lumen không chút do dự, bàn tay trải bị nổ đến mức không phân biệt rõ máu thịt nắm chặt ‘Thủy ngân đọa lạc’, dưới chân chạy như điên về phía cánh cửa lấp lánh ánh sao kia.
Cậu nhắm chặt hai mắt, dựa vào năng lực nắm bắt khoảng cách và vị trí, không gian vô cùng chuẩn xác của ‘Thợ săn’, chạy nhanh tới trước mục tiêu, cũng không màng nơi đó có biến hóa gì, có cất giấu sinh vật nguy hiểm nào không, cậu bật người, thả mình nhảy vào trong.
Sau mấy giây trời đất xoay chuyển ngắn ngủi, Lumen giống như chui từ đáy hồ nước sâu thẳm lên khỏi mặt nước, cả người trở nên thoải mái hơn một chút.
Cậu mở mắt ra, thấy ‘Cây bóng tối’ màu nâu xen lẫn xanh biếc cách đó không xa, thấy khách sạn Kim Kê và những tòa nhà khác bị vô số nhành cây và dây leo quấn chặt, thấy con phố bị phân tán khắp nơi bởi sức mạnh kì dị ở vùng hoang dã, thấy những người bán hàng rong, người đi đường đều đang chìm đắm vào dục vọng của riêng mỗi người, thấy Flanka nhảy từ ô cửa sổ ở tầng hai khách sạn Kim Kê, đáp xuống mặt đất.
Cậu đã thoát khỏi không gian kì dị bên trong ‘Cây bóng tối’ nhưng chưa thật sự quay trở lại thế giới hiện thực.
Flanka cũng phát hiện ra Lumen đang ở cách mình không xa, vừa cao hứng vừa vội quát to một câu:
“Mau, mau tìm lối ra!”
Tuy cô đã ‘triệu hồi’ cô ‘Thẩm phán’, như được tiếp thêm sức mạnh nhưng cô vẫn cho rằng không nên ở trong này quá lâu.
Một danh sách 7 nhỏ bé như cô làm sao có thể tham dự vào trận chiến của các bán thần được? Cho dù có đứng từ xa nhìn xem cũng là một chuyện vô cùng mạo hiểm.
Lumen gật đầu, vừa chạy như điên về phía Flanka, vừa liếc mắt nhìn trái phải tìm điểm gì đó có khả năng là lối ra.
Càng nhìn, cậu càng cảm giác nơi này càng giống ‘Thế giới bỉ ngạn’ đến từ món quà ban ân của ‘Mẫu thân vĩ đại’, chỉ là không có số lượng vong linh khổng lồ và ma quỷ đang đẩy người có tội xuống vực sâu.
Chẳng lẽ có tín đồ của ‘Mẫu thân vĩ đại’ nhúng tay vào kế hoạch của ‘Hội Phúc lành? Lumen nhanh chóng đưa ra phán đoán, lúc chạy tới rất gần Flanka, cậu chợt hét lên:
“Chạy tới rìa vùng hoang dã!”
Dựa theo kinh nghiệm của cậu, nếu nơi này thật sự là ‘Thế giới bỉ ngạn’ thì chắc chắn có thể thoát khỏi nơi này từ rìa vùng hoang dã.
Flanka khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm mà lập tức chạy theo.
Bỗng nhiên, vùng hoang dã này rung chuyển dữ dội, từ bên trong cái cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc phát ra tiếng gầm rú nặng nề.
Bầu trời trở nên tối hơn, cả thế giới tựa như sắp sụp đổ.
Vô số nhành cây, dây leo quấn quanh các tòa nhà, đường phố, quảng trường nhanh chóng co lại, nhóm khách thuê trọ bên trong khách sạn Kim Kê, những người bán hàng rong và người đi đường bàng hoàng tỉnh lại.
Bọn họ dừng hành vi điên cuồng ăn đồ ăn, hoặc buông người khác phải đang bị mình kẹp chặt ra, hoảng sợ đứng lên, bọn họ dừng cuộc đâm chém đẫm máu với những vết thương hoặc nhẹ hoặc nghiêm trọng mà ngơ ngác nhìn xung quanh.
Bên trong khách sạn Kim Kê, cặp đôi tình nhân bỏ trốn đã dừng chửi rủa và vận động, bọn họ cũng không cảm thấy việc mình đang làm có gì đó không đúng, chỉ nghi ngờ không hiểu sao bầu trời lại trở nên tối hơn rất nhiều, giống như sắp chạng vạng tối.
Anthony Reid trốn ở dưới gầm bàn bằng gỗ đã ngừng run rẩy và bình tĩnh lại, sau đó vẻ mặt hắn trầm xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Gabriel đang điên cuồng ký tên mình nháy mắt lấy lại lý trí, và bắt đầu nghi ngờ liệu mình có mặc bệnh lý tâm thần do áp lực quá lớn khi phải cố gắng trau chốt lại kịch bản ‘Người theo đuổi ánh sáng’ theo ý kiến của người quản lý rạp hát hay không.
Pavar Nissen, chủ quán rượu ngầm dưới tầng hầm của khách sạn Kim Kê đã đặt bút vẽ xuống nhưng lại luyến tiếc không nỡ dời ánh mắt ra khỏi bản vẽ, vừa rồi hắn mới chỉ phách họa nhanh một bản nháp nhưng hắn cảm giác đó là tác phẩm kiệt xuất nhất đời hắn cho tới tận bây giờ, và đã vượt xa mọi tiêu chuẩn cao nhất của hắn, hắn theo bản năng muốn quay trở lại loại trạng thái vừa rồi nhưng làm thế nào cũng không được như nguyện ý.
Trong giây lát, tất cả nhánh cây và dây leo đều rút về bên trong ‘Cây bóng tối’, hầu hết nhóm khách thuê trọ và những người bán hàng rong, người đi đường đều nhìn thấy cái cây khổng lồ có màu nâu xen lẫn xanh biếc vô cùng kỳ quái kia.
Bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng theo bản năng, đều cảm thấy sợ hãi, vội vàng bỏ chạy tán loạn ra các hướng cách xa ‘Cây bóng tối’.
Lúc này, Susanna Matisse có mái tóc dài màu xanh biếc quấn quanh thân, hiện rõ trên tán cây hư ảo và Charlotte cũng đứng trên cành cây ngay phía dưới với vẻ mặt mất mát, ủ rũ, thống hận.
Sau khi ‘Tế phẩm’ chạy trốn khỏi nơi tiến hành nghi thức, thì quá trình hiến tế của bọn họ tạm thời thất bại, vì thế bọn họ phải nhanh chóng thoát khỏi không gian kì dị kia, tránh bị cuộc chiến cấp bậc bán thần ảnh hưởng đến.
Susanna Matisse bị phản phệ và bị ảnh hưởng bởi thần tính dẫn đến cơ thể trở nên vô cùng mờ nhạt, tựa như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Bên trong đôi mắt của cô ta phản chiếu ra hình ảnh Lumen và Flanka đang chạy như điên về phía rìa vùng hoang dã mà bất lực không thể gây ảnh hưởng lên đối phương.
Bình thường, khi cô ta dung hợp với ‘Cây bóng tối’ thì hoàn toàn có thể sử dụng năng lực ở khoảng cách xa như vậy nhưng vừa rồi nghi thức bị cắt ngang khiến cho bản thân cô ta bị phản phệ cộng thêm sức mạnh của ‘Thần tử’ buông xuống chưa kịp khống chế ô nhiễm làm cho cô ta thiếu chút nữa bị đánh tan ngay tại chỗ và lúc này cô ta đã suy yếu tới cực điểm.
Susanna Matisse vốn đã là ác linh cộng thêm bản tính cực đoan và vô cùng cố chấp sao có thể cứ buông tha cho đối phương như vậy được, cô ta còn muốn tóm Lumen lại, kéo vào bên trong ‘Cây bóng tối’ để tiếp tục tiến hành nghi thức còn chưa kịp hoàn thành kia.
Cô ta lại điều khiển cho vô số nhánh cây và dây leo của ‘Cây bóng tối’ nhanh chóng lan rộng ra, đuổi theo một người bán hàng rong, cuốn lấy hắn và treo hắn lên, vô số gai nhọn bên ngoài nhành cây và dây leo đâm vào da của đối phương, hấp thụ tinh khí có thể giúp Susanna khôi phục lại.
Điều này tương đương với việc đi vào giấc mộng giao hợp và hấp thụ tinh lực của mục tiêu đến khi mục tiêu tử vong, nhưng quá trình này nhờ ‘Cây bóng tối’ mà trở nên thô bạo đơn giản và đẩy nhanh tiến độ hơn.
Nhìn thấy vô số nhành cây và dây leo màu nâu xen lẫn xanh biếc giống như quái vật từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới, lại nhìn thấy người vừa bị bọn chúng tóm lấy, treo lên đang cố sức giãy giụa, kêu gào thảm thiết, nhóm khách thuê trọ và những người bán hàng rong và người đi đường bị mắc kẹt trong vùng hoang dã này hoảng sợ hét to, sợ hãi đến cực điểm, điên cuồng chạy trốn.
Đôi tình nhân bỏ trốn kia vội vàng quấn ga giường, chạy ra khỏi Khách sạn Kim Kê, sau đó là Anthony Reid chạy về phía rìa vùng hoang dã, sau lưng bọn họ là Gabriel, Pavard Nissen và nhóm khách thuê trọ chưa đi nơi khác làm việc vào giờ này, mà trước mặt bọn họ là những người bán hàng rong và người đi đường đang chạy tán loạn.
Một người lại một người trong lúc hoảng sợ chạy loạn bị nhành cây dây leo tóm lấy, treo lơ lửng trên không trung, tiếng gào thét cầu cứu không ngừng vang lên.
Người bán hàng rong lúc trước từng bên thêm cho Lumen rất nhiều rượu táo chua kia bị vấp phải một hòn đá ngã nhào xuống mặt đất, tuyệt vọng nhìn một nhánh cây màu xanh biếc quấn từng vòng lên người mình.
Nghe thấy tiếng động như vậy, Lumen chợt quay đầu nhìn lại vài giây, bước chân cũng chậm lại một chút.
Flanka thấy thế, lập tức mắng:
“Cậu muốn quay trở lại cứu bọn họ sao?”
“Mẹ kiếp! Cậu nên nhớ rõ thân phận của mình đi, cậu là một tên tội phạm truy nã, là thủ lĩnh của một băng đảng xã hội đen đấy!”
Lumen không tiếp tục chạy chậm lại nữa, nhưng tốc độ cũng không nhanh hơn.
Cậu và Flanka đã chạy gần đến rìa vùng hoang dã.
Lúc này, giọng nói hùng hậu trùng trùng điệp điệp của Termiporus lại vang lên bên tai cậu.
Giờ đây, vị Thiên sứ của số mệnh này không chỉ nói một câu đơn giản mà dùng kiểu nói câu này chồng đắp từng lớp lên câu kia mà rót một đoạn thật dài vào bên trong lỗ tai Lumen:
“Cậu còn không nhìn thấy rõ số mệnh của mình hay sao?”
“Tiếp nhận sức mạnh của số mệnh rồi, tự nhiên sẽ có sự bào mòn tương ứng.
“Kể từ khi làng Courdouan bị hủy diệt, cậu cũng đã biến thành người bất hạnh.”
“Có rất nhiều chuyện cũng không phải do tôi tác động lên mà là do số mệnh của người bất hạnh đang phát huy tác dụng.
“Là một người bất hạnh, không chỉ có mình cậu trở nên bất hạnh mà cả người bên cạnh cậu, người thân cận với cậu cũng phải gánh chịu sự bất hạnh.”
“Nếu không phải cậu khuyết thiếu rất nhiều kiến thức thần bí học, để cho Susanna Matisse phát hiện ra cơ thể cậu có vấn đề, bắt đầu liên lạc với Hugues Artois và dùng vụ nổ nhà máy hóa chất để chuẩn bị cho việc hiến tế thì mẹ của Jenna đã không tự sát, anh trai của Jenna cũng không phát điên.
“Nếu cậu tỉ mỉ hơn thì ngay khi Flemish tỉnh táo lại và đi uống rượu với cậu, cậu sẽ nhắc nhở hắn rằng có thời gian hãy đi gặp ‘Bác sĩ tâm lý’ thực thụ, thì hắn đã không cần phải lựa chọn tự sát.
“Nếu cậu không chỉ cảnh báo Ruhr mà còn hạn chế hành động của hắn thì hắn đã không bị lây nhiễm bệnh tật, cũng sẽ không chết nhanh như vậy, Michel cũng không mất hết hy vọng vào cuộc sống.
“Tất cả bất hạnh này đều do cậu mang lại.
“Sự tồn tại của tôi không chỉ là quân bài chưa lật mang sự uy hiếp và sức mạnh của ban ân đến cho cậu, mà còn là lời nguyền mà cậu không thể tránh được.”
“Chỉ khi cậu cúi đầu trước số mệnh, thả tôi ra khỏi phong ấn thì sự bất hạnh của cậu mới có thể chấm dứt.”
“Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, những người cậu muốn cứu đều không thể cứu, người cậu muốn bảo vệ đều không thể bảo vệ, mà chính cậu chỉ làm bọn họ thêm bất hạnh mà thôi.
“Đến lúc đó, những người đang kêu cứu ở nơi này đều phải chết.”
“Gabriel sẽ phải chết.”
“Charlie sẽ phải chết.”
“Jenna sẽ phải chết.”
“Flanka cũng sẽ chết.”
Bước chân của Lumen chợt dừng lại, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, rốt cuộc không thể che giấu được thống khổ trong lòng.
Flanka lại hét lớn:
“Cậu tỉnh lại đi! Bình thường không có việc gì, thỉnh thoảng cậu có phát điên muốn làm chuyện tốt thì cũng không có vấn đề gì, còn bây giờ, chúng ta chỉ có thể chạy nhanh đi tìm đám người phi phàm phía chính phủ thôi!
Quỷ mới biết được trận chiến của bán thần sẽ đi tới kết cục như nào, mà hiện tại Susanna đã có thần tính và được cường hóa tương đương với danh sách 5, đã không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó được!
“Những người đó cũng không kỳ vọng quá nhiều vào sự giúp đỡ của một tên côn đồ thích dùng những trò đùa dai để bắt nạt bọn họ đâu!”
Xung quanh thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc đã có rất nhiều người bị treo lơ lửng trên các cành cây.
Soạt một tiếng, Gabriel bị mấy nhành dây leo màu xanh biếc nhấc thẳng lên cao, bản thảo vở kịch ‘Người theo đuổi ánh sáng’ rơi lả tả xuống đất.
Mà Pavard Nissen, ông chủ của quán rượu dưới tầng hầm ngầm, đứng ngay bên cạnh hắn đã bị vô số gai nhọn cắm vào thân thể.
Cặp đôi tình nhân bỏ trốn kia thì người con gái chạy chậm hơn đã bị một nhánh cây ngáng chân, dây leo lập tức quấn lên người cô ta.
Cậu thanh niên trẻ tuổi quấn ga giường quanh người thấy vậy thì hoảng sợ, tiếp tục chạy về phía trước vài bước, sau đó hắn chợt dừng lại, tự mắng chửi bản thân:
“Chó chết!”
Câu nói kia còn chưa dứt, cậu thanh niên kia đã xoay mạnh người lại, chạy ngược về phía người tình của mình, nghiến răng nghiến lợi giật đứt dây leo, nâng người tình của mình dậy.
Tiếng kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng và hoảng sợ không ngừng vang vọng quanh quẩn ở vùng hoang dã.
Hai bàn tay của Lumen bất giác nắm chặt.
Cậu đột nhiên nhỏ giọng cười nói:
“Vậy anh có tính anh là người thân cận của tôi không, dù sao anh còn ở trong cơ thể của tôi, như vậy anh cũng phải gặp bất hạnh, đúng không?”
“Tôi biết, tôi sẽ thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục làm để truy tìm cái hy vọng nhỏ bé viển vông kia!
“Nếu tôi lựa chọn từ bỏ thì tôi đã bị đánh bại từ lâu rồi!
“Mà giờ đây, tôi vẫn có khả năng thành công.”
Nói xong câu đó, Lumen lại một lần nữa nhấc chân, tiếp tục chạy về phía rìa vùng hoang dã.
Tuy Flanka không hiểu vừa rồi Lumen đang tự nói cái gì nhưng cô vẫn rất vui mừng vì đối phương có lựa chọn sáng suốt.
Hai ba giây sau, hai người chạy tới rìa vùng hoang dã, Lumen cố ý chạy chậm hơn Flanka một khoảng, đột nhiên vươn tay về phía trước, đẩy người bạn của mình ra bên ngoài.
Flanka bị bất ngờ không kịp đề phòng thì vừa ngạc nhiên thấy thân thể mình dần thoát khỏi vùng hoang dã, vừa quay đầu nhìn Lumen.
Lumen mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Tôi cũng từng tuyệt vọng, thống khổ, và hy vọng có người tới giúp giống như bọn họ vậy, mà lần đó, có người đã vươn tay ra cứu giúp tôi.”
Nói xong, cậu xoay mạnh người lại, chạy như điên về phía thân cây khổng lồ màu nâu xen lẫn xanh biếc kia.
Trong bóng tối mờ mịt của vùng hoang dã, một ngọn lửa đỏ thẫm chợt bùng lên thiếu đốt xung quanh người cậu, mà lần này, tấm áo choàng bằng lửa này không ngăn cách qua lớp quần áo mà bùng cháy ngay trên làn da và máu thịt của cậu.
Cậu muốn dùng đau đớn liên tục không ngừng nghỉ này để chống lại đủ loại dục vọng mà kế tiếp cậu sẽ phải đối đầu!
Lumen chạy như điên về phía trước, tầm mắt tập trung nhìn Susanna có mái tóc dài màu xanh đậm quấn quanh thân thể, nhưng trong mắt cậu không chỉ nhìn thấy ‘Đọa lạc thụ tinh’ kia mà còn nhìn thấy một bóng dáng vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cậu.
Là người đã cho cậu ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận