Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 667: Tiệm cận ôn hòa

Tinh thần của Camus lập tức trở nên căng thẳng, tay trái chống sàn, đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Hắn phát hiện mình vẫn đang ở tầng thứ hai trong căn nhà của Tiwanaku, Rea đang ngồi tựa cột gỗ cũng vừa hoảng hốt, ngơ ngác đứng dậy.
Mọi thứ xung quanh không khác gì so với trước khi hắn ngủ.
"Cậu đang nói đùa sao?"
Camus thận trọng hỏi Louis Berry.
Cái này gọi là ‘Lễ mộng’ sao?"
Đây rõ ràng là trạng thái rất bình thường sau khi tỉnh dậy từ một giấc ngủ say!
Lumen nghiêng người, chỉ ra ngoài cửa sổ, nói:
"Các vị thử lắng nghe tiếng động trong rừng xem sao."
Camus và Rea theo bản năng lắng nghe âm thanh bên ngoài, phát hiện cánh rừng cách đó không xa yên tĩnh một cách lạ thường, tựa như đang ngủ say trong đêm tối.
Chuyện này... Ánh mắt của Rea hơi híp lại.
Cô sinh ra và lớn lên trong rừng rậm nguyên thủy, cũng sống ở thị trấn Tizamo gần một năm, hiểu rõ rừng rậm tuyệt đối không thể yên tĩnh như thế này.
Lumen chỉ về xuống sàn nhà xung quanh ngọn nến đuổi muỗi:
"Cac vị lại nhìn dưới này xem."
Camus và Rea cùng hướng mắt nhìn xuống, phát hiện toàn bộ xác muỗi vốn rải rác trên sàn nhà đều biến mất.
Lumen bật cười, nói:
"Đương nhiên, các vị cũng có thể cho rằng tôi tỉnh dậy trước, dọn sạch sàn nhà, cũng lén tác động lên thính lực của các vị, tất cả chuyện này chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi khăm."
Camus suy nghĩ vài giây rồi nói:
"Tôi có xu hướng tin cậu nhưng vẫn cần phải xác nhận lại một chút."
"Đúng vậy."
Rea đeo cung tên trên lưng cũng phụ họa nói.
Lumen nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, bình tĩnh kết luận: Hiện tại cơ bản đã có thể thấy được rằng việc vẫn có thể giữ được tỉnh táo khi tiến vào cảnh trong mơ đặc thù này là do thứ sức mạnh nào đó ẩn giấu trong căn nhà của ‘Hisoka’, chứ không phải do điểm đặc thù nào trên người cậu.
Cậu mời Camus và Rea đến ngủ tại căn nhà của ‘Hisoka’, tiến vào cảnh trong mơ đặc thù, không chỉ bởi vì muốn chia sẻ thông tin này với đội tuần tra để tìm kiếm thêm nhiều sự trợ giúp.
Đây cũng được coi là một thí nghiệm, thí nghiệm xác định lại chi tiết quan trọng!
Suốt mấy ngày qua, Lumen cũng đã thực hiện rất nhiều cuộc thí nghiệm tương tự như vậy, cũng nắm được rất nhiều quy luật liên quan đến cảnh trong mơ.
Cậu đút hai tay vào túi quần, đi theo phía sau Camus và Rea đang vội vàng chạy xuống lầu, xem bọn họ định dùng cách nào để xác nhận hiện tại có phải là cảnh trong mơ hay không.
Ra khỏi căn nhà của Tiwanaku, hai thành viên của đội tuần tra lập tức chạy về phía nhà dân gần nhất.
Sau khi phát hiện toàn bộ gia súc được nuôi tầng trệt của căn nhà đó đều đã biến mất không thấy thì Rea bước nhanh lên tầng thứ hai, dùng một cái khóa đơn giản màu đen thử mở cửa.
Camus mở miệng, giống như muốn ngăn cản nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh.
Thấy vậy, Lumen trầm ngâm nghĩ một lúc rồi gật đầu, thầm lẩm bầm: người phi phàm trên con đường ‘Người trọng tài’ sẽ luôn theo bản năng muốn duy trì trật tự trước mặt, không muốn làm bất kỳ hành động phá hoại nào.
"Nếu người phi phàm trên con đường này đồng thời còn là quan chức phía chính phủ, khuynh hướng này sẽ càng mạnh hơn..."
Rea mở cửa, bước vào bên trong, cùng với Camus đi kiểm tra một lượt toàn bộ các phòng, không tìm thấy bất kỳ con người hay vật sống nào ở nơi này.
Tiếp theo, bọn họ lại đi tới cục cảnh sát ở gần giáo đường Thánh Sean.
Đội tuần tra bản địa được phân năm phòng ở trong này.
Kolobo, Maslow, Loban cũng không thấy, cả hai gã cảnh sát trực đêm cũng không thấy.
"Hiện tại tôi đã tin tưởng đây là cảnh trong mơ."
Camus xoay người, nói với Louis Berry đội mũ rơm màu vàng kim, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi theo phía sau:
"Nhưng tôi hoàn toàn tỉnh táo không hề giống như đang nằm mơ."
Lumen chưa đáp lại thì Rea với nước da màu nâu chợt nhíu mày:
"Vừa rồi chạy trên đường và lục soát các phòng, tôi lại có cảm giác quen thuộc."
"Quen thuộc?"
Lumen hơi nhướng mày, bình tĩnh hỏi.
Thí nghiệm lần này có thu được kết quả ngoài ý muốn sao?
Rea suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Hình như tôi từng mơ thấy giấc mơ này."
"Giấc mơ đó cũng tối đen, yên tĩnh như thế này, trên đường cũng vắng vẻ, chỉ có một mình tôi, chạy khắp nơi tìm kiếm..."
"Là chỉ một đoạn ngắn hay giấc mơ hoàn chỉnh?"
Lumen hỏi.
Rea nhớ lại, nói:
"Tôi không biết, tôi chỉ nhớ rõ vài đoạn ngắn như vậy thôi."
"Là thường xuyên mơ thấy hay là thỉnh thoảng?"
Lumen dẫn dắt Rea để xác nhận chi tiết.
Rea trả lời một cách chắc chắn:
"Thỉnh thoảng."
"Thỉnh thoảng..."
"Người dân thị trấn Tizamo cho dù không ngủ trong căn nhà này vào một ngày riêng biệt nào đó thì thỉnh thoảng vẫn có thể tiến vào cảnh trong mơ đặc thù kia, nhưng không thể giữ tỉnh táo, chỉ giống như một giấc mơ bình thường thôi sao?"
"Có lẽ cũng không phải thật sự tiến vào mà dựa vào các yếu tố biến hóa của hoàn cảnh như ánh trăng đỏ mà linh tính của bản thân thỉnh thoảng sẽ giao thoa với cảnh đặc thù trong mơ này, đáng tiếc, Rea hiển nhiên là không thể nhớ rõ được các yếu tố chứ ánh trăng, thời tiết... lúc có đoạn giấc mơ ngắn đó, nếu mình có thể dùng ‘Bói toán cảnh trong mơ’, ngược lại có thể giúp cô ấy nhớ thêm một chút...
"Mình đã hỏi dò một vài người Tizamo sống ở cảng Palos, không thấy ai nhắc tới loại giấc mơ này, à, thứ nhất là một giấc mơ bình thường như vậy đương nhiên không ai đặc biệt nhớ đến chúng, thứ hai là bọn họ đã rời khỏi thị trấn Tizamo khá nhiều năm rồi..."
Suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn trào ra, Lumen nghiêng đầu liếc mắt nhìn Camus, xem ‘Kẻ thẩm vấn’ này có muốn hỏi gì không.
Camus trầm tư suy nghĩ một lát rồi dùng giọng điệu trầm trọng không phù hợp với tuổi để hỏi Rea:
"Cô cảm thấy người dân thị trấn Tizamo có điểm đặc biệt gì?"
Rất trọng tâm, nếu cảnh trong mơ này có thể ảnh hưởng đến toàn bộ người dân thị trấn và người ở khu vực xung quanh, như vậy trong cuộc sống sinh hoạt của những người này rất có thể sẽ biểu hiện ra một vài điểm dị thường nhất định... Lumen thầm gật đầu.
Rea suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
"Không có điểm đặc biệt gì, chỉ là cực kỳ dễ bị thuần hóa..."
Nhắc tới điểm này, Rea không khỏi thở dài:
"Đối với người khác thì bọn họ rất khách sáo, rất lễ phép, cũng rất hòa nhã, cảm xúc rất ổn định, cũng cực kỳ nghe lời, làm theo mệnh lệnh, tức là cho dù không vui cũng rất nhanh bình ổn cảm xúc, gặp phải phiền toái thì luôn có khuynh hướng để việc này cho phía quan chức địa phương xử lý, chứ không phải ẩu đả hay cãi nhau..."
Lumen cũng đã nghe Camus nhắc đến việc này, cũng đã xem tình huống này trên tư liệu, nhìn từ bên ngoài thì không có vấn đề gì, là một loại trạng thái sau khi bị thuần hóa.
Cuối cùng Rea còn bổ sung thêm một câu:
"Vấn đề duy nhất là bọn họ không nóng tính, cũng không nhiệt tình, đây không phải là bọn họ dùng sự khách sáo, lễ phép làm mặt nạ để che giấu sự lạnh lùng và thù hận trong lòng, mà đơn giản là bọn họ không nóng tính, giống như không muốn trực tiếp thể hiện loại cảm xúc này ra ngoài."
Nghe đến đó, Lumen nhớ tới những người mà cậu tiếp xúc mấy ngày qua ở Tizamo.
Ngoại trừ những quý ngài, tiểu thư đến từ bắc đại lục, còn lại những người khác đều rất bình tĩnh, ôn hòa, không thích cãi nhau, luôn lễ phép khách sáo khi trò chuyện với người khác.
Ngay sau đó, Lumen lại nhớ đến mấy người Tizamo mà cậu từng ‘Thẩm vấn’ ở cảng Palos.
Bọn họ vẫn sẽ thể hiện đủ loại cảm xúc sinh động, vẻ mặt phong phú, có sợ hãi, có lo lắng, có lấy lòng.
Bọn họ và những người dân sống trong thị trấn Tizamo rõ ràng khác nhau!
"Chẳng lẽ phần lớn cảm xúc của những người sống ở đây, bị cảnh trong mơ hút đi sao?"
Cuối cùng Lumen cũng tìm ra điểm đặc biệt trên người Tizamo.
Vấn đề của bọn họ hiển nhiễn hoàn toàn không phải đến từ những đợi tập kích và ảnh hưởng từ bộ lạc nguyên thủy kia!
Nghe xong suy đoán của Louis Berry, Camus không khỏi ‘Hít lạnh’ một tiếng:
"Tôi đã nói là cảm giác người Tizamo là lạ, quá ôn hòa dễ bảo mà, ngay cả trâu ngựa thì thỉnh thoảng cảm xúc vẫn bị dao động dữ dội, thỉnh thoảng vẫn phản kháng, chống đối... còn có thể có nguyên nhân nào nữa..."
Rea nghe vậy thì không giấu nổi sợ hãi, nghiêm trọng nói:
"Tôi sống ở đây gần một năm, cũng cảm giác ôn hòa hơn rất nhiều..."
"Những cảm xúc mãnh liệt nhất này của tôi cũng không biến mất, nó vẫn còn trong lòng tôi, nhưng nhiều lúc nó giống như đang ngủ im..."
Rea bắt đầu phân tích chính mình.
"Xem ra người sống trong phạm vi thị trấn Tizamo, đều dần dần bị ảnh hưởng bởi cảnh trong mơ đặc thù, sau khi rời khỏi nơi này mới có thể dần dần thoát khỏi trạng thái đó."
Lumen liếc mắt nhìn Camus, "Chúng ta mới đến vài ngày tạm thời không có vấn đề gì, nhưng ở lâu có lẽ cũng sẽ ôn hòa như vậy."
Không đợi Camus đáp lại, Lumen chuyển sang hỏi:
"Đội tuần tra và đội cảnh vệ của tướng quân bao giờ đến hỗ trợ?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Camus nhất thời trở nên khó coi, hắn nghiến răng mắng một câu:
"Đám ích kỷ khốn kiếp đó! Rất có thể sẽ không có nhiều người đến hỗ trợ đâu."
"Đội cảnh vệ của tướng quân nói bọn họ đã có một tiểu đội người phi phàm đóng quân ở gần đó, còn có quân đội nữa, còn đội tuần tra chỉ có đội trưởng Leiaza tỏ vẻ sẽ đến giúp đỡ, mẹ kiếp, mẹ kiếp!"
Lumen hơi ngẩn ra một chút, sau đó chợt bật cười thành tiếng.
Cơ cấu tổ chức được xây dựng mới dưới thời tướng quân vốn là người bản xứ, thống trị quả thật khác với tổ chức chính phủ bắc đại lục.
Nếu đổi đội tuần tra là giáo hội ‘Mặt trời vĩnh hằng’ hoặc là giáo hội ‘Đại địa mẫu thần’, người phi phàm phía chính phủ đã sớm đưa ra phương án tốt nhất, cũng phái đủ nhân thủ mạnh mẽ tới đây xử lý vấn đề, đồng thời nếu phát hiện ra tình huống không ổn, cũng chuẩn bị phương án hủy diệt toàn bộ thị trấn Tizamo.
"Tình hình hiện tại là, tướng quân Queraril cảm thấy bên cạnh tôi còn có nhà thám hiểm lớn thuộc giáo hội ‘Kẻ Khờ’, có thể lợi dụng lực lượng của giáo hội ‘Kẻ Khờ’ để giải quyết vấn đề ở thị trấn Tizamo, không cần thiết phải điều người phi phàm dưới tay mình tới đây hỗ trợ?"
"Cũng đúng, người phi phàm cũng không phải rau cải trắng, có thể mọc từ đất ra, nếu thật sự chết quá nhiều thuộc hạ, thì tướng quân Queraril không chỉ đau lòng mà còn không có cách nào thống trị Matanibon một cách hiệu quả được..."
"Nếu đơn giản chỉ là tuyển thêm thì cũng không thể bổ sung vào các vị trí trống một cách nhanh chóng được, cũng không có cách nào lập tức tin tưởng được, cho dù có thể thu hoạch được đặc tính phi phàm để bồi dưỡng nhân thủ còn lại, cũng tồn tại vấn đề rất lớn, danh sách thấp thì không sao, nhưng từ danh sách trung, xác suất thất bại không hề nhỏ, dù sao phần lớn người phi phàm ở nơi này còn chưa nắm được ‘Cách sắm vai’..."
Lumen nhanh chóng phân tích rõ cách làm việc của tướng quân Queraril.
Cậu nói với Camus vẫn đang kích động:
"Tôi sẽ dẫn các vị đi dạo xung quanh và giới thiệu cảnh trong mơ này."
"Được."
Camus hít vào một hơi.
Hắn và Rea đi theo Lumen, lang thang trong thị trấn nhỏ vắng vẻ, tối tăm mà tĩnh mịch.
Một lúc lâu sau, Lumen dẫn hai thành viên của đội tuần tra này tiến vào rừng rậm nguyên thủy, cũng nói cho bọn họ biết lần trước mình đã nhìn gặp bóng dáng của Tiwanaku tại khu vực vành đai hỗn loạn dường như được tạo thành từ các đoạn giấc mơ ngắn, cũng nghi ngờ nơi này tồn tại dấu ấn của ‘Sứ đồ dục vọng’.
Lúc đi giữa những tán cây giống như một đám người khổng lồ sừng sững trong đêm, Camus càng cảm thấy áp lực hơn.
Hắn còn chưa kịp hỏi chi tiết bóng dáng Tiwanaku trông như thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng kéo dây cung.
Phập!
Một mũi tên được quấn trong tia điện từ phía xa xa bay tới, lướt qua Camus vừa vặn tránh kịp, cắp phập vào gốc cây cao su phía sau.
Roẹt roẹt roẹt, luồng điện chạy vào đối cháy sém bên trong vết bắn, Lumen, Camus và Rea đồng thời nhìn về phía xa xa, thấy một người phụ nữ đang đứng cạnh một gốc cây lớn.
Người phụ nữ kia mặc một bộ áo giáp bằng da màu nâu nhạt, tay cầm cung săn và tên, mái tóc nâu được chia làm hai cột chắc, thả xuống bên vai.
Cô ta có làn da màu nâu nhạt, khuôn mặt hoang dã không che giấu được vẻ lạnh lùng và thù hận.
Rea!
Cô ta là Rea!
Bạn cần đăng nhập để bình luận