Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 11: Nến dầu xác chết

Vật phầm thần kỳ được chế từ đặc tính phi phàm ‘Kỵ sĩ thiết huyết’ sao?” Định luật tụ hợp đặc tính phi phàm đúng là có ích… Có lẽ sự mẫn cảm đối với vận mệnh của ‘Thợ săn vận mệnh’ cũng đóng góp một phần không nhỏ, hoặc liệu có thể là kết quả của sự an bài không? Ban đầu Lumen còn cảm thấy bất ngờ và vui mừng, nhưng rồi lại rơi vào hậu di chứng sau tổn thương

Dường như cô ‘Ma thuật sư’ cũng nhìn ra ý nghĩ của cậu, cười nói:

“Tôi cũng không biết cái này có phải món quà của vận mệnh hay không, cho dù là phải thì đó cũng là món quà phù hợp với kỳ vọng của chúng ta, hoàn toàn có thể nhận lấy.”

Lumen lặng lẽ gật đầu.

“Người treo ngược’ ở bên cạnh điềm tĩnh nói:

“Đừng suy nghĩ nhiều, rất phức tạp, chỉ cần hiểu rõ hai điểm là được:

“Thứ nhất, hiện tại cậu không có năng lực gì để trốn tránh sự an bài, có đôi khi sự phản kháng và chống đối của cậu còn có thể một mắt xích trong thiết lập, mà các thiên sứ của ‘Ngài Kẻ Khờ’ không phải lúc nào cũng có một vị ở bên cạnh cậu, che chở cho cậu, nhớ kỹ, chấp nhận hiện thực không phải là yếu đuối, có thể chấp nhận hiện thực, và kiên trì tìm kiếm cơ hội ở tình huống thực tế đó lại tượng trưng cho sự dũng cảm.

“Thứ hai, cố gắng tận cũng lợi ích do vận mệnh ban tặng ở mức cao nhất, cố gắng tăng thực lực của mình, đương nhiên, điều này không có nghĩa là từ bỏ, ngược lại càng là thử thách trí tuệ và xự quyết tâm của cậu, khi cậu đã nhận ran guy hiểm, đã nhận ra vấn đề bất thường, hãy nhớ kỹ, chúng tôi sẽ luôn đứng ở phía cậu, nhớ kỹ, ‘Ngài Kẻ Khờ’ có khả năng can thiệp vào an bài của vị kia, nhưng cậu cũng biết đấy, ngài còn chưa thức tỉnh, cho nên không thể thường xuyên phù hộ cho cậu được, cái này chỉ có thể sử dụng ở thời điểm mấu chốt.”

Lumen chăm chú nghe hết, rồi chậm rãi gật đầu, quả thật cậu cũng từng nghĩ tới những lời này, nhưng cảm nhận và lực thuyết phục không giống với khi nghe từ miệng người khác nỏi ra.

‘Người treo ngược’ suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm:

“Hiện tại, điều đáng lo ngại nhất là vị nào đang muốn khiến ‘Hoàng đế máu’ hồi sinh trong cơ thể cậu, sau này nếu gặp phải cảnh tượng tương tự, cầu phải thận trọng gấp bội.”

“Tôi nhớ rồi, cảm ơn ngài, ngài ‘Người treo ngược’.” Lumen thành khẩn nói.

Lúc này ‘Ma thuật sư’ mới kéo đề tài quay trở về quỹ đạo:

“Cậu có thể lấy vật phẩm thu hoạch được ra rồi, tôi sẽ xem năng lực và tác động tiêu cực tương ứng giúp cậu.”

Nhận được đề nghị và đảm bảo, lúc này Lumen mới đưa tay vào trong ‘Túi lữ hành’, cầm thanh kiếm thẳng lớn màu đen sắt kia.

Đột nhiên, cậu cảm thấy lo âu trong lòng mình như mây đen che phủ không trung, bị một trận gió lớn thổi tan, nháy mắt biến mất không thấy.

“Cần gì phải sợ món quà của vận mệnh?”

“Cần gì phải sợ an bài của thần linh?”

“Chết hết đi!

“Tất cả chết hết đi!”

Giờ khắc này, khi dũng khí tràn ngập trong người, Lumen cảm thấy cho dù hiện tại ‘Đấng tạo hóa chân thật’ có buông xuống trước mặt mình thì mình cũng dám vung kiếm đâm về phía hắn!

Cậu rút thanh kiếm thẳng đen sắc dĩ nhiên không còn nóng rực như trước nữa, đưa nó cho cô ‘Ma thuật sư’.

‘Ma thuật sư’ liếc mắt nhìn cậu một cái, đưa tay lên nhận, trêu đùa nói:

“Gọi nó là ‘Kiếm dũng khí’ được không?”

‘Kiếm dũng khí’… Lumen hơi ngẩn ra.

Ngay khi thanh kiếm màu đen này rời khỏi lòng bàn tay cậu, chuyển sang tay cô ‘Ma thuật sư’, cậu đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

“Mình vừa nghĩ cái gì vậy?”

“Chỉ thiếu chút nữa thôi là mình trực tiếp báng bổ vị tôn danh kia rồi.”

“Hiện tại làm sao mình có thể nảy sinh ra ý nghĩ giết thần được?”

Sau một hồi hoảng sợ, Lumen hướng ánh mắt nhìn về phía thanh kiếm thẳng màu đen trong tay cô ‘Ma thuật sư’.

Chẳng lẽ là tác động tiêu cực của nó? Nó có thể khiến cho người ta có gan giết thần sao?

Trong mắt cô ‘Ma thuật sư’ chợt lấp lánh vô số ánh sao, cô chăm chú nhìn một lát rồi nói:

“Thanh kiếm này có thể cho phép người cầm nó tràn ngập dũng khí, không bị nỗi sợ đánh bại, không sợ đến mức cứng ngắc người, nếu vừa rồi cậu cầm thanh kiếm này, cho dù cuối cùng vẫn sẽ bị ‘Thuần phục’, thì vẫn có thể chống đỡ được lâu hơn một chút.

“Nó cực kỳ cứng rắn và sắc bén, có thể đỡ trực diện đòn tấn công cấp Bán thần, cũng có thể tác động rõ rệt lên hàng rào phòng ngự của rất nhiều Bán thần, thậm chí nó còn có thể cho phép cậu thực hiện ‘Thu gặt’ theo tiêu chuẩn ‘Kỵ sĩ thiết huyết’, nhưng cái này sẽ cực kỳ tiêu tốn linh tính, còn hơn cả năng lực ‘Thúc đẩy vận mệnh’ kia, một lần sử dụng rút gần hai phần ba linh tính của cậu.”

“Nó còn có thể gánh chịu thương tổn giúp cậu, nói cách khác cho dù cậu không thể thành công đỡ được đòn công kích tương ứng, trúng một kích trí mạng, thì nó cũng có thể gánh một nửa thương tổn thay cậu, để vết thương trí mạng kia hóa thành nghiêm trọng.”

“Mỗi một kích của nó đều mang theo ngọn lửa cực nóng, mà dựa vào ý chí của cậu, lửa có thể lan tràn vào thân thể kẻ địch khi hai binh khí va chạm vào nhau, đồng thời, cậu còn có thể tạo ra vụ nổ thật lớn bằng mỗi một kích chém xuống.”

“Nếu nó dích máu tươi của mục tiêu, hoặc mục tiêu từng bị lửa của nó thiêu đốt, thì trong vòng phạm vi năm km, cậu có thể ném thanh kiếm lên bầu trời, nó sẽ giống như đạn pháo tầm xa, tự bay về phía mục tiêu, tự hắm vào mục tiêu, sau đó rơi xuống, nổ tung, tạo ra một vụ nổ dữ dội, điều này có thể khiến cho toàn bộ sự vật trong phạm vi tương đương với một cái quảng trường đều bị phá hủy.

“À, phạm vi tối đa là năm km, còn nữa, có không thể tự bay trở về, nên cậu phải đi nhặt về.”

“Có hai tác động tiêu cực, thứ nhất là quá dũng khí cũng chính là thuốc độc trí mạng, con người biết sợ hãi, có cảm xúc sợ hãi chính là một trong những nguyên nhân mấu cho giúp con người tồn tại đến tận bây giờ, người không biết sợ hãi, không có cảm giác sợ hãi, chỉ có dũng khí, tất nhiên sẽ mất năng lực phán đoán và phân tích, sẽ chết rất nhanh.

“Thứ hai là nó cần đồng đội, cậu phải chuẩn bị ít nhất ba mươi thanh kiếm thẳng bình thường, đặt nó ở giữa, chỉ như vậy mới có thể phong ấn được nó, nếu không trong vòng mười lăm phút, nó sẽ bắt đầu tấn công bừa bãi người xung quanh, bao gồm cả cậu, đừng nghĩ đến chuyện dùng hơi thở còn sót lại của ‘Hoàng đế máu’ để tránh né hoặc trấn áp nó, bởi vì đặc tính của thanh kiếm này không phải là còn sống mà nó thuộc về loại hủy diệt thần tính.”

“Nó sẽ không ngừng phát ra nhiệt độ cực nóng, khiến cho kiếm bình thường dần nóng chảy, cho nên cách một đoạn thời gian, cậu phải bổ sung thêm đồng đội cho nó, tương tự như vậy, đối với người nắm nó, đây là một loại tổn thương dạng bỏng sâu dần, mà cậu là ‘Kẻ thu gặt’, có thể chịu đựng lâu hơn chút.”

“Có chừng bằng đấy thông tin, nếu cậu không ngại, cứ gọi nó là ‘Kiếm dũng khí’đi.”

Lumen gật đầu, nói:

“Có thể tránh được tác động tiêu cực khi mang theo bên người, bằng cách cho vào ‘Túi lữ hãnh’ được không?”

“Có thể.” ‘Ma thuật sư’ khẽ gật đầu.

Lumen suy nghĩ một chút rồi lại nói:

“Trong gian phòng tìm thấy thanh kiếm này, chỉ có bộ áo giáp, tế đàn và hai vật phẩm khác, tại sao nó không phá hủy mấy thứ kia?”

“Bộ áo giáp kia là đồng đội của nó.” ‘Ma thuật sư’ sớm đã có đáp án.

Lumen không hỏi tiếp, mà tính toán cách sử dụng ‘Kiếm dũng khí’:

Phải đợi đến khi phân tích rõ ràng thế cục, có suy đoán tương ứng mới có thể rút kiếm xông lên.

Cái này không phải quyền trượng thống soái mà là kèn hiệu xung phong.

Mỗi lần sử dụng không thể vượt qua mười lăm phút đồng hồ.

Lumen vừa suy nghĩ, vừa đưa tay nhận lấy ‘Kiếm dũng khí’.

Giây tiếp theo, cậu cảm thấy mình không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy:

Sợ hãi cái này, sợ hãi cái kia, chỉ làm cho bản thân thất bại!

Làm người mà băn khoăn, do dự nhiều như vậy, thì không xong được việc!

Sợ cái gì mà sợ?

Cô ‘Ma thuật sư’ vươn tay lên giữa không trung, không biết từ nơi nào rút ra mấy chục thanh kiếm thẳng với đủ loại kiểu dáng khác nhau, để cho chúng nó tự bay về phía Lumen.

Sau khi đặt ‘Kiếm dũng khí’ vào giữa những thanh kiếm thẳng này, cất vào trong ‘Túi lữ hành’, Lumen nháy mắt tỉnh táo lại.

Cậu nhịn không được cười tự giễu một tiếng:

“Năng lực của ‘Tu sĩ khổ hạnh’ không có tác dụng ở phương diện này.”

Sau đó, cậu lấy tấm thuộc da trắng nõn nhẵn nhụi kia và ngọn nến màu vàng nhạt pha màu hồng đỏ ở trạng thái bán lỏng được đựng trong bình thủy tinh trong suốt ra.

Trong mắt ‘Ma thuật sư’ lại một lần nữa hiện ra vô số ánh sao lấp lánh, đồng thời cô tiếp nhận hai vật phẩm này, nhìn mấy chục giây.

“Cái này đúng là công thức điều chế ma dược ‘Ma nữ tuyệt vọng’, nhưng tấm da người dùng để viết nó lại đến từ một vị ‘Ma nữ tuyệt vọng’ cổ đại, có chứa virus, vi khuẩn và nấm có sức mạnh thần bí học, sẽ khiến người tiếp xúc với nó hoặc nhìn nó dần xuất hiện đủ các loại bệnh khác nhau. Mỗi lần tiếp tiếp xúc nếu không vượt quá mười giây thì có thể tự khôi phục.” Cô ‘Ma thuật sư’ giới thiệu ngắn gọn về tấm thuộc da trắng nõn kia.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô di chuyển về phía ngọn nến kỳ dị kia:

“Đây là nến dầu xác chết, được chết từ các sự vật khác pha trộn với dầu xác chết của ‘Kỵ sĩ thiết huyết’ và ‘Ma nữ tuyệt vọng’.

Nến dầu xác chết chế từ dầu xác chết của hai vị Bán thần sao… Tuy Lumen đã tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện, nhưng khi nhìn ngọn nến này, cậu vẫn không thể tránh khỏi cảm giác thấy nó âm trầm và đáng sợ.

“Thứ này có tác dụng gì?” Trong lòng xuất hiện cảm giác dị thường nhưng cậu càng quan tâm đến vấn đề này hơn.

Cô ‘Ma thuật sư’ cân nhắc nói:

“Sau khi châm nến, có thể dùng trong các trường hợp mật khế và thiền định, có lẽ còn phải kết hợp với một nghi thức nữa, nhưng chi tiết cụ thể và tác dụng như nào thì chưa được xác thực, à, cậu có hơi thở còn sót lại của ‘Hoàng đế máu’, có lẽ thử mà không cần nghi thức.”

Lumen không do dự.

“Được, tôi sẽ thử ngay bây giờ.”

Hiện tại đang có một vị Thiên sứ và một vị Thánh nhân, nếu xảy ra vấn đề, vẫn có thể cứu trở về, không thử giờ, chẳng lẽ đợi lúc một mình mới thử hay sao?

‘Ma thuật sư’ và ‘Người treo ngược’ không ngăn cản.

Lumen nhận lấy nọn nến dầu xác chết được đặt trong bình thủy tinh trong suốt kia, ngồi xếp bằng trên boong tàu.

Tách, hai ngón tay chà xát vào nhau tạo ra ngọn lửa trắng rực, châm lên bấc đèn màu đen của ngọn nến dầu xác chết.

Sau đó, cậu nhắm hai mắt lại, trong đầu phác thảo hình vẽ, bắt đầu thiền định.

Trong trạng thái yên tĩnh dần phát tán, một luồng hương ám trầm truyền vào trong chóp mũi của cậu, khiến cho cốt tủy của cậu bắt đầu ngứa ngáy, dần bùng cháy.

Lumen không cố ý kiềm chế cảm thụ đó, chỉ cố gắng giữ trạng thái thiền định.

Không biết qua bao lâu, ‘trước mắt’ cậu đột nhiên xuất hiện một màn sương mù nhiễm màu đen u ám.

Cậu giống như đang ở trong màn sương mù này, đang đứng ở rìa con đường mà cố gắng lắm mới nhìn thấy dáng vẻ của nó.

Đối diện con đường là đủ loại kiến trúc không tính là cao như ẩn như hiện, giống như chỉ còn lại cái bóng.

Leeng keeng leeng keeng, một cái đầu kéo loại như xe lửa hơi nước từ phía khác của con đường chạy tới đây, nó có rất ít toa, chỉ có hai đoạn, không có ống nhả khói, trên đỉnh gắn một cái giá kỳ lạ nối với thứ gì đó giữa không trung.

Trong đầu Lumen nháy mắt hiện ra cảnh tượng tương tự như vậy.

Nó giống y hệt cảnh tượng mà cậu nhìn thấy ở trong kỷ đệ tứ Trier!

Nó xuất hiện ở tầng thứ hai của thế giới trong gương đặc thù kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận