Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 6: Giám định

“Còn một loại nữa là cái gì?” Lumen thấy Ludwig ngừng lại, giống như có điều gì đó cố kỵ thì chủ động hỏi.

Ludwig nhìn chằm chằm đoạn cuống rốn trước mặt Lumen, do dự một chút rồi nói:

“Có thể thay đổi hơi thở và huyết mạch của chú ở một mức độ nhất định, để cho sinh vật không có đủ trí thông minh nào đó coi chú là đứa con của ‘Mẫu thân vĩ đại’.”

Vẻ mặt của Lumen trở nên nghiêm túc hơn:

“Nói cách khác, nó thật sự có thể cho phép tôi dung hợp với huyết mạch của đứa con của thần kia, mặc dù chỉ là một chút gần như không đáng kể sao?”

Mà cái này có thể đánh lừa sinh vật có chỉ số thông minh thấp hoặc hành động thuần túy dựa vào bản năng?

“Đúng vậy.” Ludwig trịnh trọng gật đầu, “Chút huyết mạch này không thể mang đến thay đổi gì đối với chú, hơn nữa chỉ có sinh vật ban ân được ‘Mẫu thân vĩ đại’ trực tiếp sáng tạo ra, hoặc là được ngài ban ân mới có thể cảm ứng được.”

Cái này nghe có vẻ không có tác dụng gì, nhưng nếu gặp phải tình huống đặc biệt, nó dường như có thể phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng, và nó cũng có không gian tưởng tượng hơn so với tác dụng điều trị vô sinh và tăng cường năng lực tự chữa lành. Lumen thầm cân nhắc, rồi hỏi:

“Cái này sẽ mang đến tác động tiêu cực gì?”

Liệu có thể khiến giới tính bị thay đổi không? Dù sao, có vẻ như Omi Bella, đứa con của thần ‘Mẫu thân vĩ đại’ là phụ nữ.

Ludwig thu hồi ánh mắt tham lát khát vọng khỏi cuống rốn của đứa con của thần, tiếc nuối nói:

“Nếu là người khác, khả năng sẽ xuất hiện tình huống đứa con của ‘Mẫu thân vĩ đại’ sẽ nuôi dưỡng và phát triển trong cơ thể của hắn, nhưng chú thì có thể sẽ không, chú chỉ cần lo lắng ‘Mẫu thân vĩ đại’ sẽ hướng ánh mắt về phía mình, thật sự chăm chú nhìn mình.”

Lumen im lặng khoảng hai chục giây, sau đó chậm rãi cất cuống rối của Omi Bella vào trong ‘Túi lữ hành’.

Cậu không vội vàng để Ludwig sử dụng đoạn cuống rốn của đứa con của thần này để chế tạo ra thức ăn có tác dụng đặc thù, mà dự định sẽ hỏi ý kiến cô ‘Ma thuật sư’ trước rồi mới quyết định.

Cậu sẵn sàng mạo hiểm nhưng sẽ không hành động lỗ mãng.

“Có thể đưa cho tôi được chưa?” Ludwig trông mong nhìn ‘Viên đạn cướp đoạt’ có bề mặt bóng mờ, nói:

“Một câu hỏi cuối cùng.” Lumen lại mỉm cười, lấy một thứ khác ra khỏi ‘Túi lữ hành’.

Đó là một chiếc bình thủy tinh đựng bột của vết máu cũ.

Thứ này đến từ ‘Vu sư ma quỷ’ Boorman, hắn được Harrison, một vị khách đến từ đảo Phục sinh, dẫn đường, triệu hồi một tà linh tên là Arden từ chỗ sâu trong tử vong, và dễ dàng giết chết đối phương, thu thập máu tương ứng, dự định dùng nó chi nghi thức nào đó phía sau, Lumen đã lấy được một chút bột từ vết máu cũ bên trong phòng của hắn.

Trước đó, Lumen đã nhờ Franka dùng phương thức ‘Bói toán ma kính’ để điều tra, nhưng chỉ có thể xác định cái này thật sự đến từ chỗ sâu trong Linh giới, không thu hoạch được gì khác, hiện tại, cậu muốn cho ‘Mỹ thực gia’ nếm thử, xem có thể chiết xuất được thông tin quan trọng nào hay không.

Cậu nhớ rất rõ, người trên đảo Phục sinh tự xưng có thể tử vong rồi sống lại, vĩnh viễn không bao giờ chết, vĩnh viễn không già, mà bí mật này thuộc khả năng nắm giữ ấn ký ở chỗ sâu trong tử vong.

Cái này có lẽ thật sự là con đường của một người chết đi sống lại.

“Có thể ăn không?” Lumen vẫn giữ nguyên nụ cừi vừa rồi, đẩy bình thủy tinh chứa bột vết máu cũ kỹ tới trước mặt Ludwig.

Ludwig cẩn thận đánh giá một vết máu cũ này một lúc lâu, hắn vặn nắp bình, đưa tay chạm vào mấy cái.

“Có thể.” Hắn đáp bằng giọng điệu không hào hứng cho lắm.

“Vậy nhóc ăn một nửa đi.” Lumen mong chờ nhìn Ludwig đổ chỗ bột vết máu cũ không nhiều lắm kia vào trong miệng, chỉ để lại một chút trong bình.

Ludwig nhai nuốt, nhấm nháp, một hồi lâu sau mới phát biểu bình luận của mình về ‘Món ăn’ này: “Có hơi thở nồng đậm mùi tử vong và giấc ngủ ngàn thu, đến từ chỗ sâu trong Linh giới.”

“Vốn thuộc về một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, có đồng thời đặc tính của con đường ‘Kẻ nhìn trộm bí mật’ và con đường ‘Tử vong’, trạng thái tinh thần cực kỳ kém, cảm xúc cực kỳ dễ mất khống chế.”

Nghe đến đó, Lumen không khỏi nhíu mày.

Hình như cái này là đang miêu tả bản thân ‘Vu sư ma quỷ’ Boorman!

Nhưng bột vết máu này thuộc về tà linh Arden đến từ chỗ sâu trong Linh giới và đã bị Boorman giết chết!

“Là người đông Intis?” Lumen thư xác nhận suy đoán của mình.

“Đúng vậy.” Ludwig hơi mím môi.

Hắn tiếp tục nói ra một loạt thông tin hấp thu được từ bột vết máu cũ kia, mỗi một thông tin đều ăn khớp với tình huống của ‘Vu sư ma quỷ’.

Chuyện này… Không thể có chuyện Boorman tự triệu hồi chính mình, tự giết chết chính mình, sau đó lại tự thu thập máu của chính mình, đúng không? Lumen kinh sợ nghĩ.

Bột vết máu cũ này chắc chắn không phải của Boorman do gặp phải vấn đề khác mà để lại, bởi vì cho dù là Franka hay là Ludwig đều đã xác nhận vết máu này có liên quan chặt chẽ với tử vong, với Linh giới, mà Lumen đã chiến đấu hai lần với ‘Vu sư ma quỷ’ kia, cậu tin chắc rằng lúc ấy hắn vẫn là một người sống.

“Boorman nghe theo lời hướng dẫn của Harrison, vị khách đến từ đảo phục sinh, tà linh mà hắn triệu hồi từ chỗ sâu trong tử vong kia chính là hắn, à, là ấn ký của hắn sao?”

“Hắn xử lý ấn ký của mình ở chỗ sâu trong tử vong, còn cảm thấy nó rất yếu sao?”

Điều này thực sự rất khó tin.

“Rốt cuộc Harrison của đảo Phục sinh muốn làm gì, bí ẩn đằng sau sự hồi sinh của người dân đảo này là gì?”

Suy nghĩ trong đầu Lumen thay đổi thật nhanh, cậu cảm thấy vụ việc đảo Phục sinh có quá nhiều bí ẩn, không kém gì những sự kiện cấp cao mà mình đã trải qua trước đó.

“Có thể đưa nó cho tôi được không?” Ludwig lại nhìn ‘Viên đạn cướp đoạt’, cực kỳ khát vọng hỏi.

Hắn trả lại cái bình thủy tinh chỉ còn lại một chút bột vết máu cũ kỹ kia cho Lumen.

“Có thể.” Lumen đưa ‘Viên đạn cướp đoạt’ cho Ludwig.

Ludwig vồ lấy viên đạn có bề mặt sáng mờ, vội nhét vào trong miệng.

“Ăn trực tiếp sao?” Lumen cười hỏi, “Không nấu nướng gì sao? Không điều chế ra một ly rượu cocktail sao?”

Ludwig vừa nhai vừa đáp lại:

“Không cần, thứ này có thể hấp thu trược tiếp.”

Trong lúc nói chuyện, hắn giống như ngậm đá viên, nhả ‘Viên đạn cướp đoạt’ ra rồi lại nuốt vào trong miệng.

So với vừa rồi, lớp vỏ kim loại bóng mờ của viên đạn rõ ràng mỏng đi khá nhiều, ký hiệu phức tạp khắc trên bề mặt trở nên gồ ghề và có dấu răng rõ ràng.

Cứ như vậy, Ludwig mút ba lượt, sau đó mới đưa hẳn viên đạn đã có thể mơ hồ nhìn thấy thuốc súng bên trong vào trong miệng, cộp cộp nhai nuốt.

Lumen nhìn mà ê răng, cũng có cái nhìn sâu hơn về thay đổi do đói khát mang lại.

Ăn xong ‘Viên đạn cướp đoạt’, Ludwig nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt khát vọng và tận hưởng dư vị

Lumen cảm thấy hơi tiếc mấy viên đạn siêu phàm lấy được từ chỗ Jebus:

“Viên đạn suy nhược’, ‘Viên đạn cướp đoạt’, ‘Viên đạn nổ tung từ bên tỏng’ đều không phát huy đúng tác dụng tương ứng, mà ‘Viên đạn kịch độc’, ‘Viên đạn hư thối’ và ‘Viên đạn mang thai’ đã đưa cho Franka.

“Cảm giác thế nào?” Lumen hỏi Ludwig.

“Rất ngon, mỹ vị quen thuộc.” Ludwig khép hờ mắt, đáp lại.

Sau khi cảm thán xong, hắn đột nhiên mở choàng hai mắt, ánh mắt sáng rực, nói:

“Cha, cha đỡ đầu, có thể tìm ra tổ chức chế tạo ra viên đạn này không?”

Tên nhóc này… Đó là giáo phái thần linh mà nhóc từng đi theo đấy, nhưng cũng không thể trách hắn được, hắn không có đầu óc, hơn nữa, đối với Tà thần mà nói, chỉ cần có thể giải phong ấn cho Thiên sứ buông xuống, hy sinh thêm vài người nhận ban ân đều đáng giá, quay trở lại bụng Thiên sứ, chẳng khác gì Thần linh quay trở về Thiên quốc. Lumen thầm lẩm bẩm vài câu, vừa khẽ gật đầu đồng ý, vừa chậm rãi đứng dậy, quay trở về phòng ngủ.

Cậu nằm trên giường, hai mắt trợn tròn, nhìn trần nhà tối tăm có đèn treo thả xuống, không hề có cảm giác buồn ngủ, mặc dù quanh chóp mũi cậu vẫn còn phảng phất mùi thơm ngát của rượu ngải cứu.

Lẳng lặng nhìn không biết qua bao lâu, Lumen cười tự giễu, thử sử dụng phương pháp thiền định giúp mình đi vào giấc ngủ.

Trong đầu cậu chậm rãi khác thảo ra con mắt, một cái dĩa xuyên qua quả bóng.

Trạng thái của cậu dần lắng lại, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.

Đúng lúc này, Lumen chợt ngẩn ra.

Phương pháp thiền định là chị gái dạy, hình vẽ thiền định cũng là chị gái tùy tiện vẽ ra.

Lumen cười khẽ một tiếng, cười đến run rẩy người.

Vài phút sau, cậu giải phóng bản thân, trong đầu hồi tưởng lại cuộc sống thường ngày ở làng Cordouan, kể cả giấc mộng.

Cho dù là cái sau, nay nhìn lại, cũng có cảm giác ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời.

Trong lúc suy nghĩ phân tán, Lumen nhớ tới sinh vật ‘Giấy trắng’ mà chị gái ký kết khế ước:

“Không biết hiện tại ‘Giấy trắng’ đang ở trạng thái gì?”

“Nói theo nghĩa chặt chẽ hơn, Aurore chưa hoàn toàn chết, khế ước giữa chị ấy và ‘Giấy trắng’ có lẽ vẫn còn tồn tại.

“Đáng tiếc, sinh vật khế ước không phải tín sứ, chỉ có thể tự bản thân triệu hồi, nếu không, mình cũng muốn triệu hồi ‘Giấy trắng’, xem tình hình của nó thế nào.

“Dùng cách nói của Aurore, cái này gọi là nhìn thấy thứ ở lại mà nhớ tới người kia đúng không? Hoặc là, yêu mến một người sẽ yêu mến cả thú cưng mà người đó nuôi?”

“A, cũng không phải là không thể triệu hồi, nếu Termiporus bị phong ấn trong cơ thể mình là cùng một thể với mình, vậy thì mảnh vỡ linh hồn của Aurore cũng là mộ tthể, mình triệu hồi nó tương đương Aurore đang triệu hồi nó.”

Nghĩ đến đây, Lumen xoạt ngồi dậy.

Cậu nhanh chóng bố trí tế đàn ngay trong bóng tối, dùng ngôn ngữ tương ứng để niệm chú văn:

“Tôi!”

“Tôi lấy danh nghĩa của tôi, triệu hồi:”

“Linh hồn lang thang trong hư vô, sinh vật thân thiện có thể sử dụng, quả cầu yếu ớt có thể tương thông với lòng tôi.”

Chú văn quanh quẩn vang lên, ánh nến khẽ lay động, nhưng không xuất hiện bất cứ dị thường nào.

Lumen đã kích hoạt sẵn ‘Linh thị’ cũng không nhìn thấy ‘Giấy trắng’ từng xuất hiện trong mộng kia.

Phù… Cậu thất vọng nằm trở lại giường.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lumen vẫn không thể ngủ được lại càng trở nên thanh tỉnh, không có chút cảm giác mệt mỏi.

Sáu giờ sáng.

Lumen lặng lẽ rời giường, bắt đầu thu thập tế đàn.

Lúc này, tín sứ ‘Con rối’ mặc chiếc váy nhỏ màu vàng nhạt bước ra từ trong hư không, mang theo một túi đựng tiền xu sẫm màu và một tờ giấy viết thư được gấp vuông vắn, đặt cả lên bàn.

Phần thưởng của cô ‘Ma thuật sư’ đã đến rồi sao? Đựng trong một cái ‘Túi lữ hành’ sao? Tinh thần của Lumen rung lên, cậu nắm lấy túi đựng tiền xu sẫm màu.

Tín sứ ‘Con rối’ liếc mắt nhìn cậu một cái, nâng tay bóp chặt cái mũi:

“Quỷ rượu!”

“Quần áo thối quá!”

Ôi… Tối hôm qua cậu chưa tắm rửa, chưa thay quần áo, Lumen xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói câu cảm ơn.

Đợi đến khi tín sứ ‘Con rối’ rời đi, cậu mới tiếp tục kiểm tra xem có những phần thưởng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận