Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 1029: Môi giới

"Cẩn thận Chu Minh Thụy!"
Giọng nói của An Tiểu Thiên vang vọng trong phòng bệnh, hòa cùng tiếng còi báo động từ thiết bị giám sát.
Lúc này... Khi Anthony khó nén được sự ngạc nhiên và kinh ngạc thì bên ngoài truyền đến tiếng sấm ầm ầm.
Bầu trời của cả tòa đô thị mộng cảnh thoáng chốc trở nên u ám, ánh nắng rực rỡ dường như bị tầng mây ngăn cách ở bên ngoài.
Trong tầm mắt của Anthony, thân ảnh An Tiểu Thiên bỗng nhiên trở nên mơ hồ, lúc thì phình to, lúc thì co lại, giống như một giấc mộng ngây ngô.
Một giây sau, Anthony và Ludwig cảm thấy bị mộng cảnh mãnh liệt gạt bỏ, cảm thấy bản thân đang bị bí ngẫu hóa với tốc độ cao.
Giữa nhà ga đường sắt cao tốc Dương Đô.
Roshan nhẹ nhàng đuổi kịp Chu Minh Thụy và Chu Toa Toa, chặn trước khi bọn hắn đi vào con đường dẫn đến bãi đỗ xe.
"Chu Minh Thụy!"
Roshan hét lớn.
Chu Minh Thụy, người vừa cất chiếc đồng hồ bỏ túi màu trắng bạc vào túi quần, xoay người lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Roshan đang lao nhanh tới gần:
"Ngươi làm sao lại tới đây?"
Lúc nãy không phải ngươi đang ở công ty làm việc, mò cá tán gẫu với ta sao?
Chu Toa Toa nhìn Roshan một chút, lại nhìn anh trai mình một chút, nhạy bén ngậm miệng lại, không nói gì.
Roshan đứng ở vị trí đưa tay là có thể chạm tới Chu Minh Thụy, giọng nói gấp gáp:
"Có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Có chuyện gì mà không thể nói qua Wechat hay điện thoại, nhất định phải chạy tới tận nơi, nói trước mặt ta sao? Chu Minh Thụy nhớ lại mấy lần nhắc nhở trước đó của Roshan, nghi ngờ nhìn nữ đồng nghiệp này, chờ nàng nói tiếp.
Trên đường chạy tới đây, Roshan đã quyết định sách lược hôm nay là "Chân thành". Nàng lộ vẻ nghiêm túc nói:
"Có một vật phẩm bây giờ ngươi không thể đụng vào, ta đến giúp ngươi bảo quản."
Nhân lúc Chu Minh Thụy còn đang hoang mang suy nghĩ, nàng đột nhiên vươn tay ra, dùng tốc độ cực hạn của "Phóng viên".
Chu Minh Thụy chưa kịp né tránh, đã bị Roshan "trắng trợn cướp đoạt" chiếc đồng hồ bỏ túi màu trắng bạc có hoa văn cành lá dây leo từ trong túi quần.
"Chính là nó!"
Roshan vội vàng giải thích.
Chu Minh Thụy vô ý thức định cướp lại, nhưng lập tức dừng động tác của mình lại, nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi kia, không quá tin tưởng mà lẩm bẩm:
"? ".
Nó có thể có vấn đề gì chứ.
Sự thay đổi này khiến Chu Toa Toa đang đứng ngoài quan sát cũng rơi vào trạng thái mờ mịt khó hiểu, buột miệng hỏi:
"Anh, có chuyện gì vậy?"
Các ngươi đang nói gì vậy?
Các ngươi không phải là tình nhân đang liếc mắt đưa tình sao?
Chu Minh Thụy chưa trả lời câu hỏi của Chu Toa Toa, tầm mắt tập trung vào người Roshan.
Roshan không còn bận tâm giấu giếm, cũng không nghĩ ra nên ám chỉ thế nào, trực tiếp giơ chiếc đồng hồ bỏ túi màu trắng bạc kia lên:
"Nó sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi! Ngươi nghĩ kỹ lại xem, nó có phải có chút khác biệt so với trước kia không?"
Mặc dù Roshan không rõ chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay này có vấn đề ở chỗ nào, nhưng qua cuộc nói chuyện vắn tắt với Jenna và Lý Minh, nàng biết chiếc đồng hồ này có liên quan đến mảnh vỡ thế giới trong gương đặc thù nào đó.
Nói cách khác, đồng hồ bỏ túi đã khác so với trước kia ! nếu như trước đây nó đã có dị thường, Chu Minh Thụy đã sớm gặp vấn đề rồi!
Chu Minh Thụy thoáng chốc rơi vào hồi tưởng, hơi nhíu mày:
Đúng là mặt kính của đồng hồ bỏ túi hình như đã bị thay đổi...
Bình thường ai lại dùng kính màu đen làm mặt đồng hồ chứ, dù cho nó rất trong suốt...
Chu Toa Toa bên cạnh lẩm bẩm:
"Ta đã sửa qua rồi, khẳng định là có chút không giống trước kia mà."
Chu Minh Thụy suy nghĩ mấy giây, vì cẩn thận nên nói với Roshan:
"Được, ngươi giúp ta bảo quản mấy ngày."
Mặc dù chiếc đồng hồ bỏ túi này có ý nghĩa kỷ niệm rất quan trọng đối với hắn, nhưng vật phẩm dù quan trọng đến đâu cũng không bằng sự an toàn thực sự, cho dù vì thế mà mất đi nó, hắn cũng chỉ đau lòng và tiếc nuối chứ không hối hận.
"Thật thông tình đạt lý, giống như bình thường... Hơn nữa, ta vẫn chưa gặp vấn đề!"
Roshan vừa vui mừng vừa cảm khái thầm.
Nàng vội vàng ra hiệu bằng mắt với Chu Minh Thụy:
"Ta đi trước."
Sau khi được Chu Minh Thụy cho phép, nàng xoay người lại, đi về phía vị trí của Jenna và Lý Minh.
Nàng kiềm chế niềm vui sướng như muốn nổ tung trong lòng, tạm thời không biểu lộ ra ngoài:
Ta thành công!
Ta làm được!
Ta đã liều mạng hoàn thành một việc có ý nghĩa trọng đại!
Bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng, Roshan bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình trở nên nhẹ bẫng.
Yết hầu nàng bắt đầu thít chặt, giống như bị một sợi dây thừng siết lấy.
Hô hấp của nàng nhanh chóng trở nên khó khăn, đầu gối và khuỷu tay nàng phảng phất như bị rót đầy cao su sền sệt.
"Vẫn là... xảy ra vấn đề rồi..."
"Ta sẽ cứ như vậy, lặng lẽ, giữa thanh thiên bạch nhật, bị siết cổ chết sao?"
Trong trạng thái này, Roshan nghe thấy tiếng sấm ầm ầm.
Nàng phát hiện xung quanh trở nên hơi tối tăm, cực kỳ đè nén, người đi đường qua lại đều hiện ra trạng thái mơ hồ, vặn vẹo.
"Đây... thật sự là một giấc mộng sao..."
Roshan bỗng nhiên giác ngộ ra điều này, một sự giác ngộ mang theo bi ai và cảm thán.
Lúc này, nàng nhìn thấy Jenna.
Jenna vẫn rõ ràng như cũ.
Ngay sau đó, Roshan thấy rõ vẻ mặt lo lắng, bất an trên mặt Jenna.
Nàng lại lần nữa cảm thấy cuộc đời mình vẫn chân thực, vẫn có ý nghĩa.
Nàng nhìn về phía Jenna, gắng gượng nở một nụ cười.
Thân thể nàng cũng dần trở nên mơ hồ, giống như những nhân vật nền mờ ảo thấy trong mơ.
Ầm ầm! Giữa tiếng sấm vang dội, Chu Minh Thụy cũng chú ý tới những người xung quanh trở nên mơ hồ, vặn vẹo, chú ý tới cả nhà ga đường sắt cao tốc trở nên tối tăm và hư ảo.
Ánh sáng duy nhất đến từ phía sau hắn và Chu Toa Toa, từ lối đi dẫn đến bãi đỗ xe.
Ánh sáng trong vắt, chói lòa ngưng tụ tại nơi đó, phảng phất tạo thành một cánh cửa lớn.
Chu Minh Thụy theo bản năng giữ chặt cánh tay Chu Toa Toa, không màng đến vali hành lý, lao nhanh về phía cánh cổng ánh sáng kia.
Chạy được mấy bước, hắn cảm giác Chu Toa Toa dừng lại, trở nên nặng trĩu, khiến hắn không cách nào kéo nàng đi tiếp.
"Toa Toa cũng bị dị thường ảnh hưởng rồi sao?"
Chu Minh Thụy lo lắng nghiêng đầu, nhìn về phía em gái.
Trong mắt hắn, Chu Toa Toa không biết từ lúc nào đã trở nên trong suốt, mỏng manh, giống như hình ảnh phản chiếu trong gương.
Bộ quần áo màu đen của Chu Toa Toa nửa dung hợp vào "tấm gương", khiến bề mặt nó lộ ra vẻ u ám.
Chu Minh Thụy nhìn thấy chính mình trên tấm gương u ám đó:
Mái tóc đen hơi ngắn, đôi mắt màu nâu đậm, cặp kính gọng phẳng không độ, đường nét khuôn mặt nhu hòa và có phần tuấn tú...
Ngay khi Chu Minh Thụy nhìn rõ hình ảnh trong gương, bóng hình hắn trong gương bỗng nhiên nhếch miệng, nở một nụ cười quỷ dị và đáng sợ.
Chu Minh Thụy trong gương bắt đầu chồng lên hình tượng Chu Toa Toa đã thoái hóa thành một bóng hình nữ tính đơn thuần.
Việc này... Chu Minh Thụy theo bản năng lùi lại hai bước.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng súng "Đoàng".
Một viên đạn nhuốm màu xanh biếc ảm đạm không biết từ đâu bắn tới, trúng vào tấm gương mà Chu Toa Toa biến thành, trúng vào hình ảnh Chu Minh Thụy phản chiếu trên gương.
"Tử vong chắc chắn"!
Franca đã cho Jenna mượn "Chắc Chắn Chi Súng".
Răng rắc!
Tấm gương kia nhanh chóng vỡ vụn, rơi loảng xoảng xuống đất như mưa.
Tất cả mảnh vỡ của nó đều mất đi ánh sáng, không còn phản chiếu bất cứ thứ gì nữa.
Chu Minh Thụy vô thức nghiêng người, nhìn thấy Jenna đang cầm khẩu súng lục màu đồng thau, dung mạo thanh lệ, hoàn toàn không mơ hồ hay vặn vẹo.
Hắn không nhận ra cô gái xinh đẹp này.
Jenna khẽ gật đầu với Chu Minh Thụy, cố gắng thể hiện thiện ý của mình.
Khi Chu Minh Thụy nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương nở nụ cười đáng sợ, hắn đã xác định đây là kẻ địch, là kẻ mang ác ý với mình.
Vì vậy, hắn nảy sinh một loạt suy nghĩ:
"Bọn hắn lợi dụng Toa Toa!"
"Nhất định phải biết rõ Toa Toa thật sự hiện giờ ra sao!"
Dựa vào phán đoán đó, Chu Minh Thụy không có ác ý gì với Jenna, người đã bắn vỡ tấm gương và hình ảnh của hắn trong đó, tin rằng nàng thuộc phe thân thiện đến để ngăn cản chuyện này.
Thấy Chu Minh Thụy cũng gật đầu thân thiện đáp lại, Jenna còn chưa kịp vui mừng, còn chưa nghĩ đến làm sao cứu Roshan, thì bỗng nhiên cảm thấy mộng cảnh đang mãnh liệt gạt bỏ mình, cảm thấy suy nghĩ của mình bị đình trệ, cảm thấy hai loại Thống Khổ đồng thời ập tới.
Nàng đang bị đá ra khỏi mộng cảnh, nàng đang bị bí ngẫu hóa với tốc độ cao.
Chu Minh Thụy đang định hỏi cô gái đối diện xem tiếp theo nên làm gì, thì phát hiện khuôn mặt đối phương nhăn nhó, vặn vẹo, dường như có chút Thống Khổ.
"Nàng bị tấn công ư? Tấn công vô hình?"
Chu Minh Thụy vội vàng nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm kẻ địch có thể tồn tại.
Hắn lập tức nhìn thấy từng cây cột, từng màn hình giữa nhà ga đường sắt cao tốc đều trở nên hư ảo, hoặc kéo dài, hoặc mở rộng, biến thành từng tấm gương u ám.
Những tấm gương này đều chiếu ra bóng dáng Chu Minh Thụy đang nhìn quanh, nhưng tất cả Chu Minh Thụy trong gương không ngoại lệ đều mang nụ cười âm lãnh, đáng sợ.
"Bọn hắn" bỗng nhiên dừng lại, cùng nhau nhìn về phía Jenna, giọng nói trùng điệp vang lên, cười nói:
"Đã quá muộn!"
"Chu Toa Toa mới là môi giới, là môi giới dẫn đến thế giới trong gương kia!"
Ánh mắt Jenna, người đang chống lại lực bài xích của mộng cảnh và sự bí ngẫu hóa tốc độ cao, thoáng chốc ngưng kết.
Đã quá muộn?
Chu Minh Thụy trong gương đã sinh ra?
Thiên Tôn sắp lợi dụng điểm này?
Ở một bên của nhà ga đường sắt cao tốc đang bị hóa thành thế giới trong gương, Lumen, người vẫn chưa chính thức xuất hiện, không chút hoang mang lấy ra ma kính A Rbodes.
Hắn cất giọng trầm thấp nói:
"Vấn đề thứ hai."
Trên bề mặt ma kính, những chữ màu trắng bệch nhanh chóng hiện ra:
"Hỏi mau!"
A Rbodes không lặp lại những quy tắc kia của mình nữa, bởi vì đây là vấn đề thứ hai, không phải vấn đề thứ nhất.
Lumen hơi nhếch khóe miệng nói:
"Ngươi là vũ khí, hay là môi giới?"
Trên mặt kính u ám với ánh nước nhấp nhô, những chữ ảm đạm dịch chuyển, biến hóa, tạo thành nội dung mới:
"Môi giới!"
Ngay sau đó, ma kính A Rbodes đưa ra vấn đề của mình:
"Ngươi muốn sử dụng ta thế nào?"
"Chắc chắn không phải dùng như cục gạch ném đi rồi."
Lumen nở nụ cười.
Tại một con phố khác, khu dân cư Cẩm Tú Đông Phương, bên trong Ách Ba phòng vẽ tranh.
Anderson Hood ngồi trước bàn vẽ, nhàm chán ngáp một cái.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, cảm giác ánh sáng thoáng chốc ảm đạm đi, hoàn cảnh trở nên cực kỳ đè nén.
Anderson đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, phát hiện người đi đường phía dưới tất cả đều là một đám mơ hồ.
Hắn nở nụ cười, nhìn lên bầu trời nói:
"Nhiệm vụ của ta sắp hoàn thành rồi."
Trong khi nói, hắn giơ tay phải lên, vỗ ba tiếng.
Ầm ầm!
Sâu bên trong tòa nhà này phát ra tiếng nổ dữ dội, ánh lửa bùng lên khắp nơi.
Trong nháy mắt, "Khách sạn" vừa sửa xong còn chưa có người ở đã bị ngọn lửa đỏ rực cháy hừng hực nuốt chửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận