Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 609: Áo giáp có tác dụng

Sau khi cười, liếc mắt nhìn Lugano một cái, Lumen chuyển sang tập trung vào ‘Áo giáp ngạo mạn’, quan sát phản ứng tiếp theo của nó.
"Thí nghiệm gì cơ? Thử xem bộ áo giáo này có hiệu quả hay không sao?"
Lugano vừa thấp thỏm lại nghi hoặc mở miệng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy trong tầm nhìn nhất định trên boong tàu mà ánh trăng đỏ rực mang lại, không khí đột nhiên đông cứng lại.
Giây tiếp theo, Lugano thấy bộ áo giáp toàn thân căn bản không có người mặc kia tự ngưng tụ ra một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ, ánh mắt vô hình nhìn xoáy vào mình.
Chuyện này... Lugano không kịp phản ứng lại, thì bộ áo giáp toàn thân màu trắng bạc kia đã sải bước chạy thình thịch về phía hắn, thanh kiếm ánh sáng khổng lồ trong tư thế đợi chém xuống.
Lumen lập tức lắc mình, chắn phía trước Lugano, thân thể của cậu chợt phình ra, khiến áo vài đay và quần dài màu đen căng chặt đến mức sắp rách tung.
Keeng!
Lumen chém một quyền thật mạnh vào cạnh ‘Kiếm Thần Hi’, phát ra tiếng động như kim loại va chạm vào nhau.
Lúc này Lugano mới định thần lại, tuy không biết vì sao bộ áo giáp toàn thân không có người mặc kia lại tấn công mình, nhưng hắn vẫn theo bản năng xoay người lại, chạy như điên.
Sau khi hắn chạy được một khoảng cách khá xa, ‘Áo giáp ngạo mạn’ mới dừng lại, lẳng lặng đứng đó.
‘Kiếm Thần Hi’ được ngưng tụ từ ánh sáng cũng theo đó tan rã, hóa thành một vùng ánh sáng, tách biệt với ánh trăng đỏ rực, mang đến cảm giác như ánh nắng ban mai buông xuống vùng tối trên boong tàu.
Cảm giác như vậy chớp mắt biến mất.
Lumen không dám quay lưng về phía ‘Áo giáp ngạo mạn’, hơi nghiêng người, ước tính khoảng cách giữa ‘Áo giáp ngạo mạn’ và Lugano.
"Gần hai mươi thước... Tính thêm tốc độ chạy của Lugano, phạm vi cảm ứng ước chừng là mười lăm thước..."
Lumen nhanh chóng đưa ra kết luận, thân thể khôi phục lại như cũ, trên mặt lại nở một nụ cười sáng lạn.
Đủ rồi, phạm vi cảm ứng trên thuyền là mười lăm thước là đủ rồi!
Cậu cất ‘Áo giáp ngạo mạn’, nói với Lugano đang chạy đến vị trí đầu thuyền bên kia:
"Thí nghiệm đã kết thúc."
Hả? Lugano dừng lại, quay đầu nhìn, phát hiện chủ thuê đã cất bộ áo giáp toàn thân màu trắng bạc quỷ dị kia vào trong vật phẩm thần kỳ được ngụy trang trông giống như túi tiền xu.
Hắn khẽ thở phào một hơi, rồi chạy ngược trở về, tò mò hỏi:
"Thí nghiệm có thành công không?"
"Rất thành công."
Lumen cười sáng lạn, đáp lại.
Lugano không rõ mục đích của thí nghiệm này là gì nhưng mơ hồ có thể đoán được có lẽ chủ thuê đang sàng lọc phương pháp tìm kiếm linh mục Monserrate.
Trở lại căn phòng ở khoang thuyền hạng nhất, Lumen lập tức ra lệnh cho Lugano:
"Anh hãy đi tìm thuyền trưởng, yêu cầu hắn triệu tập tất cả người phi phàm trên con đường ‘Đại địa’ ở trên thuyền, ừm, cả người phi phàm trên con đường ‘Dược sư’ đến nơi này, đợi tôi bắt được linh mục Monserrate rồi quay trở về, không đến cũng không sao, nhưng phải tự gánh rủi ro.
Lumen không xác định thuyền trường Pedro có kiểm soát được mọi yếu tố bất ổn trên con thuyền này, biết rõ từng người phi phàm hay không, cậu tính toán lát nữa vẫn phải để mắt quan sát kỹ hơn một chút, tránh trường hợp ‘Áo giáp ngạo mạn’ giải quyết luôn người phi phàm hoang dã đang lẩn trốn đâu đó, việc Pedro thực hiện bước này trước có thể giúp giảm bớt gánh nặng cho cậu.
Sau khi nhìn Lugano rời khỏi phòng, Lumen nhìn Ludwig lại đang bắt đầu bữa ăn khuya, nói:
"Đợi lát nữa nhóc chú ý giúp tôi, xem có ‘Thức ăn’ nào lặng lẽ ẩn náu ở nơi này của chúng ta hay không."
Ludwig đã nhồi đầy bánh ngọt vào trong miệng, chỉ làm động tác tay ‘Không thành vấn đề’.
Đợi thuyền trưởng lại đây, Lumen mới ôm ‘Áo giáp ngạo mạn’, đi dạo một vòng quanh toàn bộ khoang thuyền cao nhất, không phát hiện ra tung tích của linh mục Monserrate. Không lâu sau, Pedro dẫn theo một người đàn ông nghi ngờ là giám đốc an ninh của con thuyền và một hành khách kéo thấp mũ, đi vào trong phòng Lumen.
Lumen không giải thích mà chỉ về phía khu vực sô pha:
"Các anh ở đây đợi tôi."
Nói xong, cậu cũng không đợi ba người kia đáp lại, mà ấn mũ rơm màu vàng kim lên đỉnh đầu, xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
Bước vào lối cầu thang, Lumen ‘Rút’ bộ áo giáp toàn thân màu trắng bạc ta, hai tay xốc hai bên nách của món vật phẩm phong ấn này, chậm rãi ‘Tuần tra’ mỗi mỗi một khoang thuyền.
Cậu luôn đặc biệt cẩn thận mỗi lần khoảng cách giữa cậu và một căn phòng nào đó nằm trong khoảng mười lăm thước, nhưng ‘Áo giáp ngạo mạn’ lại không phản ứng, tấn công ai.
"Trong tình huống khoảng cách vượt qua năm thước lại có nhiều lớp ngăn trở, bộ áo giáp này cũng không có phản ứng sao?"
Lumen vừa suy đoán lý do vừa bước từng bước xuống tầng dưới.
Gần ba mươi phút trôi qua, cậu tiến vào khoang hàng hóa ở phía dưới.
Còn chưa đi vòng qua mấy đống thùng gỗ, ‘Áo giáp ngạo mạn’ trong tay Lumen lại đột nhiên rung lên, giãy mạnh ra khỏi tầm khống chế của cậu.
Bộ áo giáp toàn thân màu trắng bạc này ngưng tụ ra một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ, nó bước nhanh hai bước, chém về phía một thùng gỗ trong góc.
Keeng một tiếng, thùng gỗ kia vỡ nát, mấy thỏi thép rơi ra.
Cùng lúc đó, khuôn mặt trẻ tuổi sạch sẽ của Monserrate chồi ra khỏi bề mặt tùng gỗ, thân thể cũng theo đó mà chui ra.
Đối mặt với bộ áo giáp màu trắng bạc lại lần nữa giơ cao thanh kiếm ánh sáng khổng lồ, thân hình vốn cường tráng của vị linh mục này chợt biến lớn và nặng hơn, giống như biến thành một con gấu nâu khổng lồ.
Bộp! Hắn giương tay, dùng sức vỗ mạnh, đánh chệch đường đi của ‘Kiếm Thần Hi’, lưỡi kiếm chém vào thùng hàng bằng gỗ phía sau.
Sức mạnh này không thua kém sức lực của một con gấu lớn thực thụ!
Ngay khi linh mục Monserrate đang cố gắng chặn đòn tấn công của ‘Áo giáp ngạo mạn’, bóng dáng của Lumen mặc áo sơ mi vải đay, khoác ghi lê đen, đột mũ rơm màu vàng kim nhanh chóng phác thảo ngay bên sườn phía sau hắn, bên cạnh một đống thùng gỗ.
"Hừ!"
Hai luồng ánh sáng trắng phun ra từ lỗ mũi Lumen, đánh trúng lên người linh mục Monserrate còn chưa kịp quay người lại.
Ánh mắt của linh mục Monserrate nháy mắt mất tiêu cự, cả người sụp xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cùng với biến hóa đó, lực sinh mệnh trong cơ thể hắn đột nhiên tràn đầy, giống như một cỗ máy hơi nước bắn đầu vận hành hết công suất.
Lực sinh mệnh cường thịnh này chuyển biến thành năng lực tự chữa lành cực kỳ mạnh, nhanh chóng tu bổ linh thể của linh mục Monserrate.
Bản chất của ‘Thuật hừ ha’ tương tự với ‘Đâm thủng tinh thần’, đều nhắm vào linh thể của đối phương, rất khó phòng ngự, chỉ là cái sau chủ yếu mang đến đau đớn khó có thể khắc chế, khiến cho mục tiêu bị mắc kẹt trong đau đớn không thể tự kiểm soát được, mà ‘Thuật hừ ha’ là làm cho linh thể rơi vào trạng thái hôn mê, cái này cũng có thể coi là một dạng tổn thương của linh thể.
Đã là tổn thương thì đều có thể chữa khỏi.
Nhờ vào lực sinh mệnh cường thịnh chuyển hóa thành năng lực tự chữa lành, tròng mắt bên dưới mí mắt đang khép lại của linh mục Monserrate bắt đầu có chuyển động nhất định.
Hắn đã tỉnh lại ngay khi thân thể còn chưa hoàn toàn đổ sụp xuống đất.
Nhưng đối với Lumen mà nói, ‘Thuật Hừ Hà’ có thể khống chế đối phương dù chỉ một giây cũng là quá đủ rồi.
Cân nhắc đến việc linh mục Monserrate còn là kết quả từ sự luyện chế cơ thể cơn người, có một số năng lực chưa chắc đã dùng được, Lumen lao về phía đối phương, tay phải vươn ta.
Trong lòng bàn tay nằm hờ của cậu là ngọn lửa đỏ đậm và trắng rực quấn lấy nhau thành tầng tầng lớp lớp, không ngừng nén lại hình thành một quả cầu gần như có thực thể."
Một bên khác, ‘Áo giáp ngạo mạn’ lại giơ ‘Kiếm Thần Hi’ lên.
Ngay khi linh mục Monserrate mở choàng hai mắt, hắn theo bản năng giữ cho thân thể cân bằng, khóe mắt liếc thấy đôi mắt màu xanh lục của Louis Berry, thấy quả cầu lửa đỏ đậm gần chuyển trắng rực đầy nguy hiểm, thấy thanh kiếm ánh sáng khổng lồ đang bổ về phía đầu mình.
Hắn chỉ kịp thuận thế đổ nhào sang bên cạnh, tránh ‘Kiếm Thần Hi’, nhưng thân thể hứng trọn quả cầu lửa đỏ đậm gần trắng rực gần như có thực thể của Lumen.
Ầm đùng!
Trong tiếng nổ mạnh, linh mục Monserrate bị thổi bay ra ngoài.
Da thịt từ vai phải đến phần bụng của hắn bị nổ nát bấy, xương cốt vỡ vụn, để lộ nội tạng vẫn còn sống bên trong.
Cánh tay phải của hắn gần như tách khỏi thân thể.
Lực sinh mệnh cường thịnh trong cơ thể linh mục Monserrate không hề biến mất, phần máu thịt nát bấy kia lại vặn vẹo, tự khép lại.
Bùm!
Linh mục Monserrate ngã xuống mặt sàn, lại nghênh đón ‘Áo giáp ngạo mạn’ đang chạy về phía hắn, thanh kiếm ánh sáng khổng lồ lại giơ cao bổ về phía hắn.
Hắn chỉ một ngón tay lên, phần máu thịt bị nổ tung tách ra khỏi thân thể như có sinh mệnh, nhanh chóng tụ lại với nhau, biến thành một bóng người mỏng manh mơ hồ màu máu.
Bóng người màu máu lao về phía áo giáp toàn thân màu trắng bạc, quấn lấy nó, không ngừng rót vào bên trong.
Vô số tia nắng ban mai chợt sáng rực lên, lắp đầy khoang chứa hàng, bóng người màu máu nhanh chóng tan rã, dần trở nên mờ nhạt.
Ánh sáng ban mai cực kỳ dịu dàng, không đâm vào tròng mắt của linh mục Monserrate theo bản năng hơi híp lại, vì thế, trong con ngươi của hắn phản chiếu ra vô số quạ lửa màu đỏ đậm gần chuyển trắng rực.
Hai mươi mấy con quạ lửa bay xung quanh Lumen, người đang đứng ở kia, một tay đút túi quần, mắt nhìn chằm chằm linh mục Monserrate, vẽ thành quỹ tích khác nhau, bay về phía hắn.
Chúng nó sẽ xé nát hoàn toàn thân thể của mục tiêu, thiêu cháy mỗi một mảnh máu thịt, khiến cho hắn dù có năng lực tự chữa lành cường đại cũng không có cách nào khôi phục được.
Khi mỗi mảnh máu thịt của mục tiêu bị kéo cách xa nhau hai ba mươi xăng ti mét, chúng nó rất khó ‘Tụ’ lại với nhau, dựa vào năng lực tự chữa lành để tổ hợp lại!
Đây cũng không phải ma pháp máu thịt!
Đồng tử của linh mục Monserrate phóng đại, miệng theo bản năng mở lớn, phát ra một thứ âm thanh tà dị nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thân thuộc.
Cùng với âm thanh này, bóng tối nồng đậm buông xuống, cỏ dại trổ đầy bông lan tràn, cắn nuốt ánh sáng ban mai tràn đầy toàn bộ bên trong kho hàng này.
Bóng tối khiến cho một số con quạ lửa đỏ đậm gần chuyển trắng rực bị lạc hướng, không thể vượt qua khoảng cách quá mức ‘Xa xôi’ kia, dần tiêu tán, một số thuận lợi đâm trúng thân thể của linh mục Monserrate.
Trong tiếng nổ ầm đùng đùng liên miên, bóng dáng của linh mục Monserrate trở nên trong suốt, tại chỗ hắn đứng mọc ra một gốc cây sồi hư ảo thật lớn.
Cây sồi kia không bị ảnh hưởng bởi lửa và vụ nổ, mà bóng dáng đã mơ hồ máu thịt của linh mục Monserrate lại xuất hiện trên một nhánh cây ký sinh mọc ra từ hốc cây sồi, hai tay vòng ôm vào nhau, giống như đang ôm một đứa trẻ vô hình.
Hắn nhìn Lumen, nở một nụ cười sung sướng.
Thì ra mày không phải Bán thần...
Oe!
Đây là lần đầu tiên Lumen nghe thấy tiếng trẻ con khóc trống rỗng hư ảo này.
Oe oe oe!
Trong tiếng khóc không ngừng nỉ non, Lumen cảm giác lực sinh mệnh của mình không ngừng trôi đi, cả người dần trở nên suy yếu, ngay cả tinh thần cũng bắt đầu hoảng loạn.
Mà lượng lực sinh mệnh trôi đi tựa như đều đổ về phía đứa trẻ vô hình trong vòng tay linh mục Monserrate, biến thành chất dinh dưỡng của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận